HẠT MƯA NGÀY ẤY

Hạt mưa ngày ấy - Chương 04.04
5) Gió đã mang đi đâu?
“Tôi không thể!!!!”
“Tại sao không? Mày muốn Ngọc Thuỷ chết à?”
“Ông có thể bắt tôi làm bất cứ chuyện gì, nhưng tôi không thể làm hại Hương Ly!”
“Hô hô Tú Phong, vậy rốt cuộc là mày chọn ai vậy?”
“Tôi…Tại sao? Tại sao ông bắt tôi phải làm như vậy? Tôi có thù oán gì với ông? Tại sao chứ????” – Tú Phong hét lên đầy căm phẫn.
“Thù oán gì ư? Mày không có thù oán gì với tao, nhưng…mày liên quan đến con bé đó…”
“Hả? Tôi không hiểu.”
“Con bé đó yêu mày, phải không?”
“Ông…”
“Nó sẽ nghe theo mày, và việc giết chết nó chỉ là điều quá đơn giản.”
“Vậy tại sao ông không tự tay mà làm đi!?”
“Tao không muốn! Tao muốn người đó là mày, là người hiểu con bé đó nhất, là người nó yêu. Tao muốn cho nó thấy trên đời này nó không bao giờ có ai yêu thương nó hết, nó phải chết trong cô độc, nó phải trả giá.”
“Hương Ly đã làm gì ông?”
“Làm gì ư? Tao sẽ không bao giờ quên được! Nếu tao không trừ khử nó, biết đâu tao còn phải chịu những ngày như thế nữa. Tú Phong, hãy làm theo lời tao. Tao hứa sẽ không giết Ngọc Thuỷ, và tên Bảo Nam bạn mày nữa. Thực ra con rắn vừa rồi không phải là “Amazon nhập khẩu” như tao nói đâu, con rắn đó không độc chết người, Bảo Nam sẽ sống, cả Ngọc Thuỷ sẽ sống và tao cá là còn chữa được khỏi bệnh ung thư dạ dày cho con bé đó nữa. Chỉ cần mày xoá sổ con bé Hương Ly đó. Và yên tâm, tao sẽ bảo vệ mày, mày đừng lo bị phát hiện mà đi tù mọt gông. Sau khi xong chuyện, tao sẽ kể chuyện của tao và Hương Ly là mày sẽ hiểu.”
“Nhưng tôi không biết làm thế nào…”
“Dễ thôi! Đưa Hương Ly đến “căn phòng trung tâm” đi. Tao sẽ chỉ đường cho, nó ngay đây thôi. Tao sẽ mở cửa ày luôn đây.”
“Đưa đến chỗ đó rồi sao nữa…?”
“Ở đó tao đã cài thuốc nổ…Mày chỉ việc trói con bé lại, bấm nút ngay bên cửa căn phòng trung tâm đó, chạy đi. Con bé sẽ chầu Diêm vương ngay. Yên tâm là cái nhà này tao xây vững chắc và bạn bè mày sẽ chẳng ảnh hưởng gì nếu như có nổ hay làm sao cả. Haha!”
“Được rồi…” – Tú Phong đáp nhưng giọng nghe lạ hẳn đi.
“Cửa trong mê cung đã bị đóng hết, tao chỉ mở một số cánh cửa để mày dẫn con Hương Ly đi thôi, nhớ đấy. Đừng hòng chạy.”
“Tôi biết rồi, nhưng ông không được làm gì Ngọc Thuỷ đấy.”
“Tao thề sẽ không đụng đến một sợi tóc của nó nếu như mày làm theo lời tao.”
“Vậy mở cửa đi…”
***
Thiên Duy và Hương Anh mất cả bình tĩnh, họ phải làm sao đây? Lão Trọng đang cầm chiếc điều khiển, hắn cười:
“Chúng mày định ra khỏi đây à, chưa xong mà.”
“Đồ vô liêm sỉ! Mau đưa cái điều khiển đây!”
“Chúng mày định đi cứu Hương Ly sao?”
“Đúng vậy, các người đã đưa cô ấy đi đâu chứ?”

“Theo lời ông chủ thì con bé đó sắp chết dưới tay người nó yêu rồi!”
“Cái gì?”
“Nhìn đây!”
Lão Trọng hướng về một cái màn hình camera và mở lên.
“Hả? Tú Phong, Hương Ly???” – Hương Anh không tin nổi.
“Cả tên bịt mặt lạ hoắc nào kia!!???” – Thiên Duy cũng ngạc nhiên.
***
“Tú Phong! Sao cửa lại mở ra thế này? Tuyệt quá, cậu không sao!” – Hương Ly mừng rỡ chạy về phía Tú Phong.
Cô chợt giật mình. Tú Phong chẳng hề nói gì, nhìn cậu lạnh băng dường như chẳng có cảm xúc nào. Đôi mắt cậu thất thần như đang ẩn giấu một điều gì đó. Nhưng chỉ một lúc cậu lại cười:
“Ừ không sao…”
“Tú Phong, cậu hơi là lạ đấy…”
“À tại tôi mệt thôi, tôi và Bảo Nam vừa tìm được lối ra rồi.”
“Thật ư?”
“Ừ, chúng ta mau đi thôi!” – Tú Phong nắm lấy tay Hương Ly.
Định quay đi cậu ngoảnh lại nhìn Hero:
“Anh bạn, tôi nghĩ là anh đừng nên đi theo!”
“Sao vậy?” – Hero hỏi.
“Bởi vì tôi và Bảo Nam chưa chắc đó là con đường đúng, nên nếu như đi sai thì tôi sẽ quay lại nhờ anh, anh ở đây tìm đường khác nếu có thể nhé.”
“Được rồi tôi không đi theo đâu, đi đi!”
Tú Phong khẽ cười một nụ cười rất nhạt rồi kéo tay Hương Ly đi. Cô linh cảm chuyện gì đó. Tú Phong vẫn cười, nhưng nụ cười đó cứ sao sao ấy…
Tú Phong cứ thế dẫn cô đi. Con đường sao càng lúc càng tối thế nhỉ? Hương Ly càng nắm chặt lấy tay Tú Phong hơn. Bỗng cậu cất giọng hỏi:
“Làm gì mà nắm tay chặt thế?”
“Vì tớ sợ…”
“Sợ gì?”
“Sợ nếu buông tay ra thì tớ sẽ lạc mất cậu.”
Tú Phong im lặng một hồi rồi nói:
“Nếu như chúng ta lạc mất nhau thật thì sao?”
“Hả? Hỏi gì lạ thế?”
“Tôi chỉ hỏi “Nếu” thôi mà. Có trả lời được không?”
“Ừm…Chúng ta không bao giờ mất nhau đâu!”
“…”

“Tớ tin Tú Phong sẽ luôn ở bên tớ mà. Tú Phong luôn là người tốt nhất đối với tớ.”
Hương Ly mỉm cười thật tươi khi nói câu ấy, nhưng cô đâu biết cậu thiếu niên đi trước cô đang rơi từng giọt nước mắt. Cậu nghẹn ngào cố nuốt hai tiếng: “Xin lỗi…” Cậu nắm chặt tay cô hơn, bởi vì chỉ một đoạn đường ngắn nữa thôi…
“Sao đi mãi mà không đến vậy? Bảo Nam đâu?”
“Đến rồi kia kìa!”
***
“Tú Phong…Tú Phong định làm gì vậy?” – Hương Anh giật mình.
“Không phải cậu ấy định…”
“Thiên Duy, mày đoán đúng đấy. Chuẩn bị vĩnh biệt con bạn của mày đi.” – Lão Trọng cười.
***
Tú Phong dắt Hương Ly vào căn phòng lớn nhưng xung quanh chẳng có gì ngoài màu đen tối om.
“Ơ cậu bảo Bảo Nam ở đây mà, tớ có thấy gì đâu?”
“Lừa một đứa con gái cũng dễ thật!” – Giọng Tú Phong vang lên trong bóng tối.
“Hả? Tú Phong, cậu nói…”
Bỗng Tú Phong quay lại, cậu đẩy mạnh Hương Ly một cái khiến cô mất đà ngã vào bức tường ngay phía bên phải cô. Vết thương trên mắt bị chấn động, chảy máu. Hương Ly ôm mắt, kêu lên đau đớn. Nhưng Tú Phong vẫn lạnh lùng tiến lại, Hương Ly chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì thấy cả đôi mắt của mình bị bịt lại bởi một chiếc khăn khác, cô không thể thấy gì nữa.
“Tú Phong, cậu đang làm gì vậy? Tại sao…”
Tú Phong lạnh lùng không đáp lại, chỉ nhìn cô. Cô không thấy được ánh mắt ấy.
“Đúng rồi Tú Phong, mau giết con bé ấy đi. Chỉ cần bấm nút.”
“Đừng, Tú Phong!!! Cậu không thể làm vậy! Hương Ly là người quan trọng nhất với chúng ta!”
“Tú Phong, đừng có làm vậy. Tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu, tôi đã gắn bó với Hương Ly từ hồi lớp 1, và cậu cũng vậy!”
Hương Ly nghe thấy hết qua những chiếc camera.
“Tú…Tú Phong…Cậu định giết tớ ư?”
Giọng nói lãnh đạm ấy đáp lại cô:
“Tôi phải cứu Ngọc Thuỷ…” – Và bàn tay cậu đưa lên cái nút bấm trên cửa.
“DỪNG LẠI, LÀM GÌ VẬY!!!???”
Tú Phong nhìn ra. Hero vừa chạy tới nơi.
“Hoá ra cậu bắt tôi ở lại là để làm cái việc vô liêm sỉ này sao? Nếu tôi không nghi ngờ thì cậu đã…”
“Chẳng cần phải “Nếu”, tôi sẽ giết cô ta ngay bây giờ!” – Tú Phong cười nhạt.
“Đồ điên! Cậu không còn tình người sao? Cô ấy rất quan trọng với cậu đấy!”
“Vậy với anh thì sao? Cô ta quan trọng lắm à?”

“Phải, thì sao chứ? Dù cô ấy không biết mặt tôi, tôi không thể cho cô ấy nhìn thấy mình, nhưng tôi vẫn yêu cô ấy. Còn cậu? Cậu chỉ biết vì một con bé khác mà giết cô ấy sao? Cậu quá điên rồ! Dừng tay lại đi!”
“Sao phải dừng nhỉ? Bấm một nút, và thế là nổ…Như thế tôi chẳng còn gì phải lo nữa. Ngọc Thuỷ sẽ được cứu…”
“Thằng điên, cậu sẽ bị báo ứng!!!! Dừng lại!” – Hero hét lên.
Tú Phong không hề tỏ vẻ run sợ, cậu khẽ cười:
“Phải, tôi sẽ bị báo ứng. Tôi chỉ làm cho cô ấy đau khổ…”
“Cậu…”
“Vì thế…” – Tay Tú Phong chạm vào nút bấm.
“Hả…”
“BẢO VỆ CÔ ẤY ĐI!!!!!”
Một cú đẩy nhanh như chớp khiến cô gái bị đẩy ra ngoài cánh cửa của căn phòng ấy, ngã vào vòng tay Hero. Hero kinh ngạc nhìn về phía Tú Phong, và bỗng “Ầm!!!” Một tiếng nổ vang lên và từng mảng bê tông tường gạch của căn phòng đang đổ xuống. Hero vội vã bế Hương Ly chạy đi, và cô đã hiểu ra chuyện gì. Cô hét lên:
“Không, Tú Phong!!!!!!”
Nhưng căn phòng ấy đang sập dần xuống, những tiếng ầm ầm ấy lấp đi nụ cười của cậu thiếu niên:
“Tôi không bảo vệ được cậu, nhưng hãy yên tâm là tôi không bao giờ giết cậu – người con gái quan trọng nhất cuộc đời tôi. Chi bằng, để tôi chết đi thì sẽ không còn ai đau khổ bởi tôi…”
Cứ ầm ầm những tảng gạch rơi.
Hero vừa ôm Hương Ly chạy, vừa kêu lên:
“Tú Phong, chạy khỏi đó đi! Đừng có dại dột! Sao cậu ngu ngốc quá vậy!!!??? Cậu làm thế thì ích gì chứ? Chạy đi!!!”
Nhưng chỉ nghe tiếng gạch vỡ đáp lại mà thôi.
Cô gái ấy không nhìn được cái gì nữa, chiếc khăn bịt mắt vẫn che lấp đi tất cả.
Cô khóc…
Khóc vì vết thương trên mắt…
Hay là trong trái tim?
Mọi thứ mờ nhoà dần. Cô gục ngất trong vòng tay của người ấy…
Đây là đâu? Nơi nào mà tối tăm đến vậy? Địa ngục ư? Là thế giới của cái chết sao? Những âm thanh của ký ức hỗn tạp cứ quanh quẩn gào thét trong đầu, nơi này là đâu thế này? Chỉ nhìn được mỗi một màu đen còn đâu không còn gì cả.
“Hương Ly…” – Có tiếng gọi của ai đó rất thân thương.
“He…Hero…”
“Em tỉnh rồi.”
“Sao em không nhìn thấy gì cả…?”
“Em bị thương nên phải băng cả mắt, hiện tại em đang ở trong bệnh viện. Phải một thời gian dài nữa em mới bỏ băng mắt ra được.”
“Nhưng tại sao…”
Ký ức bỗng tràn về trong đầu cô. Cậu thiếu niên ấy đã dẫn cô vào căn phòng, làm thương đôi mắt của cô và rồi cậu đã doạ giết cô. Nhưng cậu đã đẩy cô đi, và sau đó cô chỉ nghe tiếng đổ ầm ầm của tiếng gạch vỡ…
“Tú Phong! Tú Phong đâu!!!???” – Cô bật dậy.
“Cậu ấy…”
“Bỏ cái này ra, em phải đi tìm cậu ấy!” – Cô định giật cái băng mắt ra.
“Không được, Hương Ly! Em đang bị thương!”
“Không…” – Hương Ly muốn khóc mà không khóc được nữa – “Cậu ấy…cậu ấy không giết em, mà tự giết mình sao? Tại sao cậu ấy dại dột như vậy? Kẻ nào đã làm hại cậu ấy!!?? Không có cậu ấy thì em sống làm gì?”
“Bình tĩnh đi, em nghĩ Tú Phong chết thật sao?”

“Hả?”
“Em phải tin chứ! Bây giờ mọi chuyện còn chưa rõ ràng, em định buông xuôi như vậy sao? Em có biết vì sao Tú Phong làm em bị thương không?”
“Vì sao?”
“Vì cậu ấy không muốn em nhìn thấy cậu ấy hy sinh vì em…”
“…”
“Cậu ấy đã không giết hại em, cậu ấy đã bảo vệ em. Vì thế em không được tin là cậu ấy đã chết. Cái mê cung đó dù sập xuống nhưng không ai khẳng định cậu ấy đã bị vùi nát cả. Biết đâu cậu ấy đã chạy đi? Hay biết đâu đã được cứu? Em phải tin chứ!”
“Hero…” – Hương Ly nghẹn ngào ôm chặt lấy anh. – “Giờ em không thấy gì nữa, gia đình em đâu? Bạn bè em đâu? Em chẳng còn ai…”
“Em còn anh!”
“…”
“Anh sẽ ở bên em! Hãy đợi đi Hương Ly, đợi đến khi em bỏ được cái băng mắt này ra thì anh sẽ cùng em đi tìm hiểu sự thật.”
“Hero, anh giấu em phải không…?”
“?”
“Chắc anh có nhiều bí mật gì đó giấu em. Nếu không thì anh đã không cho em xem mặt. Nếu không thì anh đã không biết nhiều thứ về cái mê cung đó…”
“Hương Ly, anh…”
“Nhưng em nghĩ anh không phải người xấu. Hãy để em tin vào anh, được chứ? Em rất muốn một lần được nhìn thấy người hùng của em…”
“Hương Ly, hãy tin anh!”
Có lẽ nơi này đang ở rất xa lắm, chắc Hero sợ bị bọn kia đuổi nên đã đưa cô đến một bệnh viện rất xa nên cô mới ngửi thấy mùi hương của hoa cỏ đồng nội. Một bệnh viện gần vùng quê sao? Chắc là nơi đây chỉ có cô với anh thôi, những con người khác đều không ở đây với cô rồi…Giờ, cô không thể đi tìm họ. Cô không bỏ được cái băng mắt này ra, vết thương bên mắt phải lan đến cả mắt trái, làm cô phải băng cả hai mắt. Cô ghét bị thương như thế này. Cô ghét phải chìm trong bóng tối.
Đã mấy ngày, rồi mấy tuần trôi qua rồi, cô không để ý đến thời gian nữa.
Mặc dù cô muốn trở về lắm, muốn được đi học, muốn sống tiếp những ngày vui vẻ của một cô gái trẻ như thường ngày.
Một mình cô ngồi trên đồng cỏ sau bệnh viện, cô không di chuyển được vì chẳng nhìn thấy gì cả. Một cơn gió thổi tung bay mái tóc dài mượt mà của cô, gió kéo theo hương thơm của biết bao hoa cỏ lạ. Gió…Gió nhẹ nhàng lướt qua, và chỉ lướt qua một lần rồi bay đi thật sao? Nơi đến của gió là nơi nào? Nơi mà gió dừng lại, đó là nơi nào? Hay là mãi mãi gió không thể tìm thấy được, gió đến rồi gió đi, đi mãi mà không bao giờ bay trở lại…?
“Tú Phong…” – Cô vô thức gọi tên cậu thiếu niên đó.
“Hương Ly, cậu xem này, đây là kim dài, còn đây là kim ngắn, và cái kim chạy không ngừng này là kim giây. Kim giây chạy nhanh nhất, mấy cái kim kia cũng chạy nhưng chậm lắm.”
Tiếng nói của ngày xưa vẫn vang bên tai cô.
Tại sao những chiếc kim đồng hồ ấy không dừng lại đi, hoặc quay lại đi…Thời gian trôi chẳng bao giờ chờ đợi ai…
Bỗng có một chiếc lá được gió thổi khẽ lướt qua nhẹ lên mặt cô. Hương Ly như thấy sợ một điều gì đó, cô vội vã đứng lên chạy theo chiếc lá. Nhưng cô không nhìn thấy gì cả, chiếc băng mắt chắn cô lại, cô vấp ngã nhưng một vòng tay đã đỡ lấy cô:
“Bảo em ngồi yên chờ một tí mà em lại định đi đâu thế?”
“Hero…” – Hương Ly nghẹn ngào dựa vào người anh. Nếu như không vì vết thương đau thì cô sẽ bật khóc, khóc to lắm.
“Hương Ly, đừng như thế nữa mà. Hãy cố lên, phải tin vào cuộc sống chứ.”
“Tin thì có ích gì…?”
“Không có ích gì cả.”
“…”
“Khi chúng ta tin thì làm gì có phép thuật nào gửi xuống cho chúng ta đâu. Nhưng khi chúng ta tin, niềm tin sẽ giúp ta vượt qua mọi khó khăn, để chính ta tự tạo ra niềm tin của mình. Dù là tuyệt vọng đến bao giờ, chúng ta chỉ cần tin, niềm tin không giúp mình cầu được ước thấy, nhưng lại giúp ta đứng lên đi tìm ước mơ của mình. Vì thế em hãy tin đi, em sẽ tìm thấy Tú Phong, nhớ chứ! Khi em khỏi, anh sẽ đưa em đi gặp lại các bạn của em, em sẽ không phải cô đơn nữa.”
“Cám ơn anh, chỉ cần có anh, em không cô đơn đâu…”
Hương Ly cứ thế dựa vào người Hero, ngẩng lên phía bầu trời. Chiếc lá ấy cứ thế được gió thổi bay đi. Lại đánh mất nữa rồi. Cánh diều ngày xưa, gió đã thổi đi. Chiếc lá bây giờ, gió đã thổi đi. Và con người ấy, gió đã mang đi đâu?
 


Bình luận

Truyện đang đọc