HẦU NHƯ MẬT NGỌT


Vỹ Chu Đào không ngạc nhiên vì đôi giày cao gót mới của Luna, cô ngạc nhiên vì Tần Quốc Trường giờ phút này tùy tiện đến mức quên trước quên sau, cả cửa phòng anh đi vào cuối cùng cũng chẳng thèm khoá chốt.
Cô nhìn đến đôi cao gót sang trọng của Luna, bất giác cảm thán: "Làm sao em có thể đi trên mấy đôi giày yếu ớt đó vậy?"
Cạch.

Cửa phòng tắm bất thình lình mở toang, lực đạo có chút mạnh mẽ.
Vỹ Chu Đào thoáng thấy những phím hồng trên gò má Luna cùng với đôi mắt sáng lên của cô nàng, giọng cô ấy đột nhiên êm tai đến lạ thường: "Anh! Thấy em mang giày mới có đẹp không?"
Động tác gấp chăn Vỹ Chu Đào khựng lại nhưng không cố ý muốn quay đầu, như chẳng có gì tiếp tục làm việc.
Chờ mấy giây Tần Quốc Trường mới nhẹ cẫn "ừ" một tiếng.
"Anh đã nhìn đâu!" Luna giậm đôi cao gót đi sâu vào phòng tạo ra âm thanh lộp ca lộp cộp, đến trước mặt Tần Quốc Trường chống nạnh: "Anh nhìn đi, đố anh bao nhiêu đó!"
Tần Quốc Trường ánh mắt nhạt nhẽo quét lên người Luna từ trên xuống dưới, mấy giây sau đó đưa tay về phía Chu Đào: "Chu Đào đưa hộ anh điện thoại."
"Hả? Không cần tra mạng đâu!" Luna như có như không chặn tay Vỹ Chu Đào giao điện thoại cho Tần Quốc Trường, tự tin xoè năm ngón tay ra cạnh gương mặt không chút khuyết điểm: "500 đô đấy ạ."
Vỹ Chu Đào ngơ ngác hỏi: "Là bao nhiêu vậy?"
Tần Quốc Trường hoàn toàn nhìn Luna bằng con mắt không chút thiện cảm, tự thân đến gần Vỹ Chu Đào lấy điện thoại nhấn máy gọi cho ai đó, "Ba à? Mẹ đâu?"
Vỹ Chu Đào lộ vẻ ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tần Quốc Trường gọi cho ba mẹ.
"Mẹ, khi sinh em gái con Miao có phải sinh đôi không?...!phải không? Thế nào mà có Miao thứ hai ở đây, kinh hãi thật!" Sau đó tắt ngang.
Luna thẹn mặt ôm chặt Vỹ Chu Đào nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy kinh hãi vì chuyện gì vậy?"
Lắc đầu.
Tần Quốc Trường gọi điện xong trực tiếp ném điện thoại xuống giường, quét mắt nhìn Vỹ Chu Đào: "Lấy cavat cho anh."
Vỹ Chu Đào ngoan ngoãn chạy đến tủ lấy áo Âu khoác ngoài cùng với đống cà vạt vốn dĩ nó phải nằm ngăn nắp trong hộp chứa sang trọng.


Tần Quốc Trường khoác áo ngoài vào, tùy tiện chọn chiếc cà vạt anh thường đeo đeo vào cổ áo.
Liếc nhìn Luna: "Cô khoe giày xong chưa?"
Luna cười gượng: "Em đâu phải muốn khoe giày!"
"Chẳng lẽ cô vào muốn xem cuộc sống gia đình chúng tôi?"
"Em muốn chờ Chu Đào đi học mà!" Luna giậm giậm chân tỏ vẻ hờn dỗi: "Cũng có phải nhà của anh đâu!"
Vỹ Chu Đào không dám bước vào cuộc trò chuyện này.
"Cuộc sống của cô sinh động quá nhỉ?" Tần Quốc Trường giọng điệu mỉa mai: "Sáng sớm ra đã đi làm phiền nhà người ta."
Luna chỉ biết cười gượng.
Vỹ Chu Đào loay hoay thắt chiếc cà vạt, rõ ràng nhiệm vụ của cô đã không còn nữa, mà từ trước đến nay học qua thắt cà vạt ở nhà họ Tần chưa có lần nào để thử nghiệm, tay nhỏ của cô lọng cọng lề mề.
Sau khi hai người chuẩn bị xong hết thảy, Luna đứng ở cửa đã có điểm lịch sự hơn, chờ Vỹ Chu Đào đeo balo lên vai cô nàng liền duỗi tay khoác tay cô, cười nói: "Đi thôi chị!"
Vỹ Chu Đào dường như đã quen với độ cao mỗi khi Luna đi bên cạnh, cứ như thể đĩa đeo chân hạc, cứ như Luna mù loà nhưng lương thiện để chọn cô chơi cùng.
Sau khi rời khỏi quán, Vỹ Chu Đào từ đi cạnh Luna trở lại bị cầm tay như trẻ con đi sang đường cùng baba.
Tần Quốc Trường mua vài chiếc bánh bao như bao lần, lần này đột nhiên Luna xuất hiện cũng muốn ăn: "Anh! Em cũng muốn!"
Ông chủ tươi cười: "Bao nhiêu chiếc vậy cô gái?"
Luna đưa ra ba ngón tay: "Giống chị ấy đi ạ."
Tần Quốc Trường xoay người nhìn Vỹ Chu Đào bằng ánh mắt khó hiểu, như thể liên quan gì đến anh?
Như có như không Tần Quốc Trường phải moi ví trả tiền gấp đôi bình thường.
Lúc ngồi ăn sáng ở băng ghế trước cổng trường, Luna chiếm lấy chỗ của Tần Quốc Trường, bắt chước Vỹ Chu Đào nhồi hai má bánh bao sau đó còn điệu đà chụp ảnh, làm như thể chị em xa nhau lâu ngày gặp lại.
Vỹ Chu Đào lần thứ hai nhìn thấy Tần Quốc Trường thở hắc không vui, lật đật đứng lên níu tay anh: "Anh ngồi đây đi."

Tần Quốc Trường không có hẹn với cô nàng kia, không vui lên tiếng, lầm bầm chỉ hai người nghe: "Không quen."
"Ăn xong vào lớp đi.

Anh đến công ty ông nội một lát." Tần Quốc Trường xoa mái tóc mềm mại của Vỹ Chu Đào, mỉm cười ôn hoà: "Muốn uống nước ngọt không, hửm?"
"Em uống coca!" Luna lanh lợi giơ cao tay.
Tần Quốc Trường vô thức lườm dài cô nàng, môi mấp máy định nói nhưng chưa kịp phát âm Vỹ Chu Đào kịp thời ngăn cản: "Vậy em cũng uống coca."
Tần Quốc Trường miễn cưỡng đi sang cửa hàng tiện lợi xung quanh trường học mua một lon coca và sữa chua uống.

Khi mang về, Luna nhảy cẫn lên vui vẻ: "Sao anh biết em thích uống loại này? Cảm ơn anh nhiều nha!"
Tay thon dài chìa ra định lấy thì anh thu ra sau lưng, đôi mày chau lại lộ vẻ phiền phức, tự tay anh soạn trong túi đưa lon coca cho Luna: "Cô thôi trẻ con đi."
Tần Quốc Trường phân rõ giới hạn, đồng thời nghiêm giọng nhắc nhở: "Có tiền mua giày hiệu thì mấy món đồ linh tinh đừng có nhờ vả người lạ, tôi không phải ba của cô."
Luna cười trêu ghẹo: "Thế anh là ba Chu Đào à?"
Vỹ Chu Đào: "..."
Sau khi tan học, Luna bám lấy Vỹ Chu Đào không buông, ở trước mặt cô tự tiện hỏi về chuyện Tần Quốc Trường.
Vỹ Chu Đào thật sự không cảm thấy vui, cô ấy cứ tươi cười trong trẻo như nắng, luôn miệng nhắc về người đàn ông trong nhà: "Chị và anh ấy quen nhau như thế nào vậy? Trông chị có hơi..

như là nghe lời ấy!"
"Anh Tần lớn tuổi hơn nên nghe lời là đương nhiên mà!" Vỹ Chu Đào ngây thơ giải thích.

"Thế tại sao trông anh ấy như đang ra lệnh cho chị vậy?"
"Không có!" Vỹ Chu Đào cam đoan lắc đầu: "Tùy hứng thôi, anh ấy làm được tất cả mọi thứ, không giống như quen được hầu hạ chút nào."
"Vậy còn cảm giác của chị thế nào? Khoảng cách giữa người làm việc trí óc và chân tay, khoảng cách giữa người đi học và đi làm, hai người khoảng cách rất rõ ràng! Chị không thấy lo anh ấy có bạn gái bên ngoài hả?"
Vỹ Chu Đào hơi bĩu môi: "Sao Luna nhắc mãi anh Tần vậy? Anh ấy bình thường mà, trong đầu chỉ có công việc và gia đình thôi, gia đình anh ấy thuộc dạng gia giáo cho nên không có những việc bắt cá đâu."
"Đàn ông mà, ai chẳng muốn nhiều, sao chị có thể chắc chắn được?"
Vỹ Chu Đào không muốn nói nữa, nhưng im lặng quá không hay, cô buộc miệng: "Thì chị mách bà nội anh ấy, cả ông nội nữa."
"Chị ra mắt gia đình họ rồi à?" Luna lộ rõ vẻ kinh ngạc, cứ như thể sẽ vĩnh viễn không nghĩ rằng Vỹ Chu Đào đã đứng ở nấc thang này.

Vỹ Chu Đào hơi ngơ ngác: "Cũng chưa hẳn! Bà và ông đều biết cả rồi, cả em gái, ba mẹ anh ấy thì quanh năm ở nước ngoài."
Vỹ Chu Đào cảm thấy dạo gần đây mắt bản thân có chút không ổn, thường mờ mịt nhìn thấy nét cau có và tức giận hoà với thất vọng đâu đó xung quanh cuộc sống.

Cô hỏi: "Anh Tần nói chuyện như thế làm Luna tức giận hả?"
"Thật đấy chị!" Luna lập tức bày tỏ nỗi lòng: "Em chỉ muốn thân thiết dễ nói chuyện một chút thôi mà! Dù sao hai đứa mình cũng là bạn thân với nhau.

Nếu em có bạn trai thì em cũng sẽ mời chị đi ăn cùng chúng em." Lời cuối giống như đang nhấn mạnh, nhắc nhở Vỹ Chu Đào.
Vỹ Chu Đào cư nhiên thành thật như nước cất: "Còn chị thì không được! Chị thiếu năng lượng, anh Tần cũng thiếu năng lượng.

Mỗi khi đi làm về tận tối anh ấy không muốn ra ngoài làm gì cả."
"Chẳng phải nhà chị kinh doanh nước uống, đồ ăn vặt hay sao?" Luna tỏ vẻ thất vọng nhìn quanh quán nước có phần yên tĩnh và thanh lịch: "Cũng chẳng phải đi uống rượu."
Trước khi Luna rời đi, cô nàng đưa cho Vỹ Chu Đào mấy viên kẹo hoa quả, mỗi viên là mỗi loại khác nhau, đồng thời nháy mắt làm duyên: "Chị thử đi, không phải có mỗi kẹo sữa bò mới ngon đâu!"
Vỹ Chu Đào về phòng, tò mò mãi lời nói của Luna, bất giác chuyện tối qua cũng khiến cô phân vân rằng Tần Quốc Trường có nói: "Của cô bạn thân em đấy, đột nhiên chặn đường đưa cho anh."
Lại nhớ đến buổi chiều Tần Quốc Trường mang cho cô hộp kẹo sữa bò, hôm đó cô nàng Luna đã cầu xin cô bán lại hộp kẹo đó sau khi cô nói rằng bạn trai đã mua cho mình.
Vỹ Chu Đào gãi gãi đầu, chẳng hiểu nổi vì sao Luna lại làm như vậy, có cảm giác chỉ thẳng mặt và nói rằng "em muốn bạn trai chị" nhưng nụ cười và ánh mắt trong veo của cô ấy thì không ai tin được.

Vỹ Chu Đào nhắn tin đến Tần Quốc Trường: "Luna đưa anh hộp thuốc, cô ấy có nói gì không?"
Tần Quốc Trường trả lời bằng chữ in đậm: "BAO BÌ NÓI NGƯỜI HÚT THUỐC SẼ CÓ HẠI CHO SỨC KHOẺ, NHƯNG NGƯỜI MUA THÌ CỨ ĐÂM ĐẦU HÚT ĐẾN TIM GAN ĐAU ĐỚN! ANH THẤY CÓ LẠ KHÔNG? SAO NGƯỜI TA CỨ THÍCH NHỮNG THỨ VÔ BỔ NÀY NHỈ?"
"..." Vỹ Chu Đào gửi một hình dán mèo nhỏ ôm trái tim, nói: "Trí nhớ anh còn tốt lắm á! Tối về em làm món cá hồi áp chảo cho anh nha!"
"Anh chưa hút thuốc bao giờ." Tần Quốc Trường làm đến cùng vì câu hỏi của Vỹ Chu Đào, "Bảo cô ta có say ngủ đưa nhầm người hay không."
_____
Chời chập chững chiều tối, Vỹ Chu Đào đang chán chườn chẳng biết nên làm gì.

Cô ngồi ở chỗ salon góc quán, nhâm nhi đã ba cốc nước đặc biệt do ba người nhân viên làm ra.

Cô thầm nghĩ đúng là bọn họ phải được tiền thưởng cuối tháng, vừa nhiệt tình vừa giỏi pha chế, lại còn biết kinh doanh ăn vặt..
Ngược lại cô chẳng biết thứ gì.
Đột nhiên Vỹ Chu Đào nhận được cuộc gọi từ số lạ, cô không để tâm, nhận máy: "Ai đấy ạ?"
Đối phương là giọng một bà cụ trung niên: "Còn ai nữa! Bà nội đây! Bà đứng ở trước quán Silence, có phải chỗ của bé Đào không?"
Vỹ Chu Đào đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn ra phía bên ngoài, thấy có bà cụ đứng trước cửa xe sang trọng đảo mắt dò xét xung quanh.

Cô gật đầu: "Sao bà chủ biết con ở đây?"
"Đúng chỗ bé Đào rồi đúng không?" Kim Nhu ở bên ngoài không nhìn thấy Vỹ Chu Đào ở bên trong, tuyệt nhiên tiến lên đi về phía cửa ra vào.
Vỹ Chu Đào vội chải chuốc tóc tai, mang cốc bẩn tới chỗ quầy pha chế nhờ dọn dẹp, sau đó thoăn thoắt chạy đến kéo cửa trước khi Kim Nhu đi đến.
Cô cười tươi tắn: "Bà chủ! Con chào bà!"
"Ôi trời, thằng quỷ kia giấu kĩ thật đấy." Kim Nhu vừa đi vừa thở hắc, tay cầm túi xách hàng hiệu đẩy qua đưa cho Vỹ Chu Đào cầm, bước vào quán liền cảm thán: "Quán đông khách thế à?"
"Sao bà tới đây? Bà gọi con đến chơi với bà là được mà!" Vỹ Chu Đào dìu Kim Nhu vào chính xác vị trí êm ái nhất của quán..


Bình luận

Truyện đang đọc