HÃY NGHE TÔI NÓI, CÔ SẮP CHẾT RỒI


09h11, ngày mùng 2 tháng 5 năm Hằng Lịch thứ 295.
- --
Thạch Trình Hạ lại nhìn đồng hồ.

Bụng nàng lúc 9h11 đã khởi nghĩa được tám lần.
Cô nhóc Vu Thanh Tuyền vẫn chưa thấy đâu, Thạch Trình Hạ bắt đầu nghi ngờ "buổi sáng" trong miệng cô bé là 12 giờ.

Nàng ngồi dựa vào tường, cố gắng tránh lãng phí năng lượng.
Từ tối qua đến giờ nàng mới cho một cái bánh bao thịt vào bụng, cái mà Vu Thanh Tuyền bưng bằng hai bàn tay làm tay Vu Thanh Tuyền bị bỏng.
Cho nên có phải vì đại tiểu thư bị bỏng tay nên mới không đến được không?
Vu Thanh Tuyền là người tốt vậy mà.
Cảnh sát viên Thạch Trình Hạ không cần thể diện ở lần khởi nghĩa thứ chín của cái bụng đã nhắm mắt lại, dừng suy nghĩ linh tinh.

May là trong người vẫn còn tồn calo, dù không thể giữ được nhiều như lạc đà nhưng nhịn đến mai hay cả ngày kia chắc vẫn được thôi.
"Ba ơi, ba nhìn kìa.

Có một cô đang ngồi gần tường kìa ba."
Thạch Trình Hạ nghe được tiếng bước chân đến gần, nhưng không hề mở mắt phản ứng lại.

Mà không quan tâm đối phương không có nghĩa là họ sẽ không chọc đến mình.

Thạch Trình Hạ xưa nay chưa từng biết trẻ con ở thời đại này lại đáng ghét đến thế, coi như mười tám năm sau thì lũ trẻ vẫn biết gọi mình là chị đấy chứ!

"Quân Quân đừng chạy loạn nữa con." Tiếp đó là tiếng của một người đàn ông, chắc là ba của đứa trẻ.
"Nhưng nhìn cô này tội lắm ba ơi." Đứa trẻ được gọi là "Quân Quân" nói.
Rồi bỗng dưng Thạch Trình Hạ cảm thấy mặt mình bị một ngón tay nho nhỏ chọc lên.

Nàng mở mắt ra, thấy cạnh mình có một cô bé tết bím bong bóng, sau cô bé là một người đàn ông.
Thời gian này người đàn ông còn rất trẻ.

Hắn trông hào hoa phong nhã nhưng cũng như bao kẻ khác, tạo ra rất nhiều nợ phong lưu đấy thôi.

Thạch Trình Hạ hơi buồn cười, song lại thấy không cười nổi.
"Ba ơi, có phải cô này đang đau lắm không? Nhìn cô ấy như sắp khóc rồi ý." Quân Quân kéo tay người đàn ông, khẽ hỏi.
Hắn ta không nói gì, lấy một tờ tiền giấy từ trong ví ra, là loại tiền gần như đã biến mất bởi ô nhiễm môi trường và dễ thất lạc sau khi tiền điện tử được lưu hành rộng rãi.
Hắn nhét tiền vào tay Thạch Trình Hạ, xoay người bế cô bé lên, nói: "Quân Quân à, ba cho cô này tiền rồi, cổ sẽ tự biết đường đi khám thôi, chúng ta về nhà nào."
Chờ đến khi hai ba con kia khuất bóng, Thạch Trình Hạ mới biết mình lại hiểu sai rồi.

Lúc trước nàng hỏi Vu Thanh Tuyền rằng Vu Quang có đứa con ngoài giá thú nào không, Vu Thanh Tuyền không trả lời.

Khi đó nàng bị ảnh hưởng bởi thông tin từ quá khứ nên mặc định đó là Vu Thanh Giang được nuôi dưới danh nghĩa Vu Diệu.

Nhưng giờ xem ra người khiến tâm tình Vu Thanh Tuyền xuống dốc hẳn là cô bé "Quân Quân" được Vu Quang đưa đến gần Quốc tế Vu Thị mà không cố kị gì kia.
Thạch Trình Hạ tỉ mỉ lục lại kí ức của mình.


Nàng không nhớ, cũng chưa từng nghe Vu Thanh Tuyền nhắc đến đứa em gái tên "Quân Quân" này bao giờ.

Nên cô bé này mười tám năm sau sẽ ở đâu đây?
Thạch Trình Hạ hơi chút hối hận vì không nhìn kĩ cô bé kia hơn, nếu không thì nàng đã tìm người này bằng mô phỏng chân dung rồi.
Con cái của Vu Quang trong tên đều có một chữ "Thanh" chữ thứ ba đều liên quan đến "Thủy", nếu cô bé này cũng tương tự thì tên của nó chắc hẳn là "Vu Thanh X".

Nhưng trong tên thân mật của đứa bé này có chữ "jun", theo tứ thanh.
Hiện giờ, rất nhiều chữ đã không thể dùng làm tên nữa, nên có thể loại đi vài cái đặc biệt.

Thạch Trình Hạ tìm kiếm trong từ điển điện tử hồi lâu, thấy được chữ liên quan một chút đến "Thủy" chỉ có "Tuấn" (jùn).

Nhưng trong âm đọc thì chữ này nghĩa là "khơi thông".

Vu Quang lại đặt cho con gái cái tên mang hàm nghĩa thế này sao?
Thạch Trình Hạ đút tờ tiền "bố thí" của Vu Quang vào túi quần, giờ đã sắp cùng đường rồi, nàng cũng chẳng quan tâm có nhục hay không nữa.

Lấy oán trả ơn thì không đến mức, nhưng lấy ơn báo oán cũng vô căn cứ.

Nếu Vu Quang đã không coi nàng là người bình thường, vậy đương nhiên nàng cũng coi hắn là "người chết" là được.


Nhưng mà cái ý nghĩ "bất chính" này vẫn phải giấu trong lòng, không nên nói cho bạn nhỏ Vu Thanh Tuyền biết.
Thạch Trình Hạ dùng tiền của Vu Quang mua bánh bao và nước trong cửa hàng tiện lợi.

Nàng không biết Vu Thanh Tuyền sau này sẽ còn "lỡ hẹn" bao nhiêu lần, lại không thể cứ sống nhờ vào tiền của trẻ con được.

Chỉ có thể để ngũ tạng chịu tủi một chút thôi.
Thạch Trình Hạ sờ lên nút đỏ trên đồng hồ, không nỡ ấn.
Một cảnh sát Thạch trước nay chưa từng tin vào số mệnh, lần đầu tiên thấy cái nút nhỏ này lại huyền diệu đến thế.

Hành trình xuyên thời không tìm kiếm chân tướng lần này, không chỉ có tỉnh, thành phố, sở cảnh sát, Quốc tế Vu Thị hay chính Vu Thanh Tuyền được lợi.
Thực ra người lời nhất phải là Thạch Trình Hạ.
Lần đầu Thạch Trình Hạ có được sự tự giác của một viên cảnh sát: dù không phải người đi bắt giữ kẻ phạm tội ở tuyến đầu cũng không sao, mình đã nhận lệnh bảo vệ Vu Thanh Tuyền thì sao còn có thể lấy cái tình cá nhân chèn lên trách nhiệm được chứ?
Mình của khi đó, một người thái độ, tự ý rời khỏi Vu Thanh Tuyền, người không thể bảo vệ được cho Vu Thanh Tuyền, thật đúng là nhu nhược muốn chết.
May mà lúc này nhận ra cũng chưa muộn lắm.

Thạch Trình Hạ nghĩ, nếu phải ở đây mười tám năm chờ Vu Thanh Tuyền lớn lên, thực ra không đến nỗi không thể.

Nếu vậy, nàng sẽ có thể bảo vệ kĩ Vu Thanh Tuyền trước khi những việc kia xảy đến.
Sắp đến 12 giờ, Vu Thanh Tuyền mới tới.

Phía sau cô có một cái đuôi nhỏ, cô bé được Thạch Trình Hạ phỏng đoán là "Ngải Ái".
Dưới ánh mắt tự cho là thân thiện của Thạch Trình Hạ, Vu Thanh Tuyền đỏ mặt đi đến, đưa bình nước nhỏ và miếng bánh gato cho nàng, hơi khó chịu nói: "Cô ăn đi."
"Tiểu Tuyền, cho cô xấu bụng ăn làm gì chứ?" Ngải Ái lại không vui, bĩu môi, mắt lấp lánh nước.
"Cô ấy là bạn của mình." Vu Thanh Tuyền rất "chân thành" nói: "Hôm qua là tại mình giận cổ nên mới bảo cổ xấu bụng thôi."
Mặt Ngải Ái đầy dấu hỏi, giống như chưa tiêu hóa nổi cái lí do này.
Vu Thanh Tuyền cắn môi, nói: "Hôm qua tôi đã nói với ba rồi."

"Ừm." Thạch Trình Hạ vặn nắp bình ra uống một ngụm, trong đây lại là nước trái cây.
"Ba đồng ý với tôi." Vu Thanh Tuyền nói thêm.
"Vậy thì tốt." Thạch Trình Hạ lơ đễnh trả lời.

Nàng nhớ đến cảnh Vu Quang bế cô bé kia sáng nay, nghĩ đến lời "đồng ý" mà Vu Thanh Tuyền vừa nói.

Nhưng nàng không đành lòng vạch trần, không đành lòng nói với Vu Thanh Tuyền rằng Vu Quang chỉ đang lừa cô nhóc mà thôi.
"Sáng nay mẹ đưa tôi đi học." Vu Thanh Tuyền nói, "Tôi không có quên đâu."
"Nước trái cây ngon lắm, cảm ơn em." Thạch Trình Hạ mỉm cười.
"Đương nhiên là ngon rồi, đồ mẹ Dung làm riêng cho Tiểu Tuyền mà lại." Ngải Ái hâm mộ nói.
"Chẳng qua là tôi không thích uống vị này thôi." Tổng tài nhỏ vội nói: "Tôi ghét nho nhất luôn đấy."
"Nói dối!" Ngải Ái trừng mắt nhìn Vu Thanh Tuyền.
Nói dối...!Thạch Trình Hạ mỉm cười, mặc niệm trong lòng.

Nàng vẫn còn nhớ lúc trước ở bên cạnh Vu Thanh Tuyền, vị tổng tài này còn ăn nho thay cơm được cơ mà.
"Tóm lại là cảm ơn em." Thạch Trình Hạ nói.

Nàng vốn muốn nói thêm vài câu tình cảm, nhưng trong tai nghe lại truyền đến âm thanh khiến nàng không thể phân tâm để ý tới Vu Thanh Tuyền được nữa.
Ngay vừa nãy, trong tai nghe vang lên giọng của Giang Viễn.

Ông nói: "Tiểu Hạ, cô nghe được không? Chương trình định chuẩn thời không đã nghiên cứu thành công, chương trình định chuẩn thời không đã nghiên cứu thành công rồi."
"Tôi đang nghe đây." Thạch Trình Hạ hơi kinh ngạc, trong giọng nói lo lắng của Vu Thanh Tuyền, nàng đáp lại.

Vừa là đáp lại Giang Viễn, cũng là với Vu Thanh Tuyền..


Bình luận

Truyện đang đọc