HỆ LIỆT: BỐN MÙA CUỒNG TƯỞNG KHÚC

"Vậy nên cậu cứ như vậy chạy ra đây, đem vị trí bà chủ tặng cho cô ta?" Nghe Đồ Hạ Mĩ kể lại chuyện xảy ra xong, Đồ Thu Phong khó tin trừng mắt nhìn cô hỏi.
"Tớ không có tặng cho cô ta, chẳng qua không muốn ở lại đó ảnh hưởng sự lựa chọn của anh ta mà thôi." Cô nhẹ cau mày nói.
"Nhưng cậu lại để nữ nhân kia ở lại đó ảnh hưởng sự lựa chọn của anh ta?" Đồ Thu Phong nhịn không được dương cao giọng,"Hạ Mĩ, rốt cuộc là có chuyện gì với cậu thế? Điểm này không giống tác phong của cậu, không phải cậu luôn luôn dám giận dám nói, so với bất kì ai khác đều có can đảm đem bực dọc trong lòng lớn tiếng nói ra sao? Vì sao lúc xử lý loại chuyện này, lại dùng phương pháp tự làm oan mình như thế?"
"Tớ không có tự làm oan mình."
"Không có oan ức, thì tại sao là cậu rời đi, mà không phải cái nữ nhân quỷ quái ấy rời đi?" Đồ Thu Phong bất bình nổi giận đùng đùng.
"Không phải tớ vừa nói rồi sao? Tớ không nghĩ –"
"Đúng, cậu không nghĩ ở lại đó ảnh hưởng sự lựa chọn của Cô Thần Phong." Thu Phong trực tiếp đánh gãy lời
cô,"Nhưng vấn đề ở chỗ cậu ngay cả nữ nhân kia từ nơi nào toát ra đến, cùng Cô Thần Phong có quan hệ gì cũng đều không xác định, cứ như vậy chạy khỏi hiện trường, cậu rốt cuộc đang sợ cái gì?"
Đồ Hạ Mĩ nhẹ cắn môi dưới: "Tớ không sợ cái gì cả."
"Mới là lạ!" Đồ Thu Phong lớn tiếng bác bỏ lời của cô, "Cậu rốt cuộc đang sợ cái gì, Hạ Mĩ? Sợ đứa nhỏ nữ nhân kia mang đến thật sự là con của Cô Thần Phong sao? Muốn so con trai cậu cũng có, hơn nữa cậu còn có hai đứa! Cậu sẽ bại bởi cô ta sao?"
"Thu Phong......"
"Nói cho tớ biết, cậu rốt cuộc đang sợ cái gì? Hạ Mĩ, để tớ giúp cậu." Đồ Thu Phong cầm tay cô, nghiêm túc nhìn cô.
"Loại sự này không có gì tốt mà giúp, chỉ cần chờ anh ta làm quyết định rồi nói cho tớ biết là được." Đồ Hạ Mĩ nhẹ bĩu môi.
"Nếu tên kia dám phản bội cậu, tớ nhất định sẽ làm thịt anh ta!" Đồ Thu Phong nhịn không được nghiến răng nghiến lợi thề.
"Không cần như vậy, Thu Phong, anh ta cũng không có lỗi với tớ, là tớ có lỗi với anh ta." Cô giúp Cô Thần Phong giải thích.
Đồ Thu Phong sửng sốt, lấy vẻ hoài nghi hỏi:"Có ý gì?"
Cô trầm mặc không nói, chỉ lắc đầu.
"Hạ Mĩ." Đồ Thu Phong nhíu chặt mày kêu lên.
"Anh cũng muốn biết đó là ý gì." Thanh âm của Cô Thần Phong đột nhiên từ cửa phòng vang lên, dọa hai nữ nhân trong phòng đột ngột ngẩng đầu nhìn anh.
"Ai mở cửa cho anh vào?" Đồ Thu Phong hùng hổ đứng lên.
"Con cô cùng con tôi."
"Mấy đứa nhóc thối kia, rõ ràng đã đặc biệt dặn dò không cho phép chúng mở cửa cho anh, thế mà dám đem lời của tôi trở thành gió thổi bên tai!" Đồ Thu Phong nghiến răng nghiến lợi nói, lời vừa chuyển, lại lần nữa mắt lạnh trừng hướng anh,"Anh tới làm gì? Tuyên bố kết quả lựa chọn à?"
Cô Thần Phong không trả lời của vấn đề của cô, mà trực tiếp nhìn về phía Đồ Hạ Mĩ, lấy ngữ khí kiên định nói:"Mặc kệ Tô Mai đã nói với em cái gì, anh chỉ nói một lần, Tiểu Thành là con của anh trai anh, không phải của anh,"
"Cái gì? Con của anh trai anh?" Đồ Thu Phong ngạc nhiên kêu lên, cô trừng mắt nhìn, cảm thấy khó tin lại có chút buồn cười,"Nói cách khác, chị dâu của anh hoàn toàn xem thường anh của anh, liều mạng ảo tưởng mình là vợ của em chồng? Cô ta bị bệnh thần kinh sao? Hay đây căn bản chỉ là cái cớ của anh? Bộ dạng anh trai anh nhất định rất giống với anh ha, mới có thể ngay cả con sinh ra đều có bảy phần giống." Cô trào phúng nói.
"Chúng tôi là anh em sinh đôi."
"Anh em sinh đôi?" Đồ Thu Phong nhất thời giật mình sửng sốt.
"Anh tôi tám năm trước vì tai nạn xe cộ đã qua đời, Tô Mai cũng không gả cho anh tôi, cho nên cũng không thể xem là chị dâu tôi." Cô Thần Phong giải thích.
"Cho nên anh liền thay thế anh trai cưới cô ta?" Đồ Thu Phong cau mày, lấy ý tưởng của mình phỏng đoán.
"Loại sự này có thể thay thế sao?" Anh nhịn không được trừng cô một cái.
"Ai biết?" Như cố ý muốn tức chết anh, cô nhún vai.
"Đời này tôi chỉ kết hôn một lần, lấy một nữ nhân, tên của cô ấy là Đồ Hạ Mĩ." Anh dùng lực hít một hơi nói.
"Cho nên hết thảy đều chỉ là hiểu lầm, là nữ nhân kia một mực theo ý mình vọng tưởng làm vợ anh, mới có thể giống như chó điên gặp người thì cắn?" Cô bán tín bán nghi xác nhận.
Cô Thần Phong gật đầu.
Đồ Thu Phong nhẹ nhướng mày, vừa lòng nhếch khóe miệng. Nghe cô dùng hai chữ chó điên để hình dung nữ nhân kia, anh ta ngay cả mày cũng không nhăn một chút, cái này tỏ vẻ anh ta quả nhiên không hề để ý nữ nhân kia, xem ra mọi việc thật sự chỉ là hiểu lầm.
"Được rồi, nếu chỉ là hiểu lầm, thì thả anh một con ngựa*, hai người hảo hảo nói chuyện đi!" Cô nói xong liền đi ra khỏi phòng, để lại không gian cho đôi vợ chồng rõ ràng có vấn đề phải giải quyết này.
*điển cố TQ, trong trận Xích Bích, Tào tháo đại bại, chạy trốn bị Quan Vũ bắt được, Quan Vũ niệm ân cũ, tránh ngựa, cho Tào tháo đường thoát.
Sau khi cửa phòng đóng lại, trong phòng một mảnh trầm tĩnh, Đồ Hạ Mĩ cúi đầu, không biết nên nói gì mới tốt.
Toàn bộ thật sự chỉ là một hồi hiểu lầm sao?
Không, mặc kệ có phải hiểu lầm hay không, anh tìm đến cô, thì chứng tỏ anh chọn cô, việc này không cần hoài nghi, cô hẳn phải vui mừng mới đúng, nhưng vì sao cô lại thấy thật buồn chứ?
Anh từng có một người anh sinh đôi, mà cô lại hoàn toàn không biết. Điều này khiến cô không kìm được nghĩ, họ thật là vợ chồng sao, hay chỉ là hai người xa lạ có thân mật ở trên giường mà thôi? Cô cảm thấy thực khổ sở.
"Anh nghĩ chúng ta cần nói cho rõ ràng." Giọng Cô Thần Phong phá vỡ im lặng.
Đồ Hạ Mĩ nhìn về phía anh, không ý kiến gật đầu đồng ý.
"Đầu tiên, anh muốn biết câu thực xin lỗi anh của em vừa nãy, là có ý gì?" Anh hỏi cô.
"Năm đó là tự em quyết định muốn sinh đứa nhỏ, kết quả bây giờ lại làm anh vì đứa nhỏ mà thay đổi cuộc sống và kế hoạch vốn có của anh, em cảm thấy thực có lỗi." Cô giải thích.
"Cuộc sống và kế hoạch vốn có của anh? Em có biết anh vốn có cuộc sống và kế hoạch là gì không?"
"Em không biết. Nhưng nó tuyệt đối không bao gồm hai đứa con tám tuổi đột nhiên có được, cùng với một......" Người vợ anh không yêu.
"Một người vợ?" Anh thay cô nói hết lời.
Cô cúi đầu gật nhẹ một cái.
"Anh thừa nhận điểm ấy, nhưng anh thích điều bất ngờ thay đổi cuộc sống và kế hoạch vốn có của anh này, cho nên em căn bản là không cần phải thấy có lỗi với anh. Chẳng lẽ em hoàn toàn không cảm thụ được anh vui vẻ sao?" Anh hỏi cô.
"Em biết anh thực thích Hạo Anh, Hạo Tế." Trong nụ cười của cô có nét cô đơn.
"Sau đó đâu?" Anh nhìn thẳng cô hỏi,"Chỉ thích chúng, không thích em?"
Cô cả người cứng đờ, huyết sắc chậm rãi rút khỏi mặt cô, trở nên tái nhợt.
Cô Thần Phong bỗng nhiên mạnh thở dài một hơi, anh đi đến trước mặt cô, ngồi ở bên người cô, sau đó đưa tay xoay cô về phía mình.
"Đến bây giờ em vẫn còn chưa nghĩ thông suốt sao? Nếu anh không thích em, thì anh sẽ không lấy em."
"Anh...... Ý của anh là anh...... Thích em?"
"Nếu anh không thích em, làm chi mua xe cho em?"
"Đó là...... quà cưới."
"Em cho là mỗi đôi vợ chồng mới cưới, ông chồng nào cũng dùng hơn mấy trăm vạn mua quà cưới cho vợ sao?"
Đồ Hạ Mĩ đột nhiên không có lời nào để nói.
Anh không khỏi lại thở dài, hoàn toàn không biết nên lấy sự trì đốn của cô làm thế nào.
Quên đi, dứt khoát thừa dịp hôm nay, nói rõ ràng với cô một lần tốt lắm.
"Em nghe." Anh chăm chú nhìn vào cô,"Nếu với anh mà nói em chỉ là mẹ của con anh, không có ý nghĩa khác, thì anh cần gì vừa nghe đến tin em xảy ra tai nạn xe, liền vội vàng bỏ lại công tác vọt tới cục cảnh sát? Cần gì phải vì một bài báo vớ vẩn, ảnh chụp thậm chí còn không đến cỡ 3×5 mà phải giải thích với em, còn làm lớn hơn ,sử dụng quan hệ tư nhân muốn tòa soạn báo và tên phóng viên kia, liên tục một tuần đăng báo xin lỗi chúng ta?
Cần gì phải đưa em vào phạm vi công tác của anh, giới thiệu em là vợ của anh với mỗi người, muốn bọn họ đối với em khách khí một chút? Thậm chí khi biết em lại bởi vì hiểu lầm anh mà nổi giận đùng đùng lái xe ra cửa, liền khẩn trương lo lắng một lòng bất ổn, chỉ sợ chuyện tai nạn xe lần trước không cẩn thận sẽ lại xảy ra lần nữa? Hiện tại em nói cho anh biết, đối với một nữ nhân anh không cần, anh cần gì phải khiến mình khổ cực như vậy, vất vả như vậy?"
Đồ Hạ Mĩ ngây ra như phỗng nhìn anh, cả người hãm trong trạng thái đờ đẫn đan xen giữa vui sướng và kinh ngạc, hoàn toàn nói không nên lời.
Cô không biết, cũng chưa từng nghĩ tới, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng chân chính tự hỏi ý nghĩa của mỗi việc làm của anh.
Cô chưa từng nghĩ tới anh có thể thích cô, có thể để ý cô — không, không phải không nghĩ tới, trên thực tế mỗi lần anh quan tâm cô, cô đều nhịn không được ảo tưởng, hy vọng anh làm vậy là vì thích cô, có điểm để ý cô, hoặc là có điểm yêu cô, nhưng cô lại tìm không thấy lý do có thể thuyết phục bản thân tin tưởng việc ấy có thể là sự thật.
Dù sao xuất phát điểm quan hệ của họ luôn là tệ nhất.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô đã vì muốn tiền của anh mà theo anh lên giường; Lại gặp mặt, cô lại vì tự tiện sinh đứa nhỏ của anh, khiến anh không thể không vì con mà lấy cô. Hết thảy làm cô tràn ngập bất an, hơn nữa cô không có sở trường gì, duy nhất miễn cưỡng được coi là điểm mạnh là diện mạo, rơi vào thế giới tràn ngập tuấn nam mỹ nữ của anh cũng trở nên không đáng nhắc tới.
Tuy rằng không có lộ ra ngoài, nhưng có trời biết cô ngay cả một chút tự tin rằng anh có thể thích cô đều không có, nhưng bây giờ anh lại...... Lại......
Đồ Hạ Mỹ chăm chú nhìn anh, tầm mắt dần dần mơ hồ không rõ, nước mắt một giọt một giọt từ hốc mắt cô chảy xuống, thấm ướt hai gò má cô.
"Đáng chết!" Không nghĩ tới cô lại không hề báo động trước khóc lên, Cô Thần Phong đột nhiên thấp rủa một tiếng, không chút nghĩ ngợi liền ôm cô vào trong lòng.
"Sao em lại khóc? Anh lại không mắng, cũng không trách em, chẳng qua đối sự trì độn của em có chút vô lực, còn thêm một chút tức giận mà thôi, chỉ một chút mà thôi, em không thể bảo anh ngay cả chút cảm xúc này cũng không thể biểu hiện ra ngoài chứ? Đừng khóc được không? Nếu không đợi lúc sau Thu Phong tiến vào nhìn đến, có lẽ sẽ thật sự làm thịt anh."
Cô gắt gao ôm anh, nước mắt rơi như mưa, ở trong lòng anh lắc đầu. Cô không có cách nào không khóc, bởi vì anh thế nhưng thích cô, cô thật là...... Thật là...... Ô......
"Anh nên bắt em làm thế nào mới tốt đây?" Thấy cô khóc không ngừng, anh đem cằm tựa vào trên đầu cô, thì thào thở dài, "Không nói rõ cho em anh thích em, em liền chậm chạp cái gì cũng không cảm giác được. Nói ra sau, em lại khóc được như muốn gây lũ lụt, giống em như vậy, có phải tỏ vẻ về sau anh tốt nhất vẫn là đem ba chữ anh yêu em đặt ở trong lòng, không cần nói ra có lẽ tốt hơn?"
"Cái gì — nha!" Đồ Hạ Mĩ hoảng sợ, đột ngột ngẩng đầu lên, lại đụng vào cằm anh, đụng hai người đều đau.
"Em làm gì? Ngại một người khóc rất cô đơn, muốn làm anh cũng khóc luôn sao?" Cô Thần Phong xoa cái cằm suýt nữa bị cô cụng vỡ, đau đến nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.
"Thực xin lỗi." Cô hít mũi nói xin lỗi anh, đôi mắt khóc đến sưng đỏ lại ngây ngốc nhìn anh, không hề chớp mắt.
"Làm sao vậy?" Anh buông bàn tay đang xoa cằm, sửa lấy sờ sờ đầu cô,"Không có việc gì đi?"
"Anh vừa mới nói...... Anh yêu em?" Cô nói được có chút lắp bắp.
"Có sao?"
"Có!" Như là sợ anh không chịu thừa nhận, Đồ Hạ Mĩ vội vàng gật đầu, cũng lấy vẻ mặt khẩn trương bối rối chặt chẽ theo dõi anh, chỉ sợ anh sẽ đổi ý.
"Chỉ có vừa lúc nãy sao?" Anh bỗng hỏi cô.
Cô sửng sốt một chút, sửa lấy vẻ mê hoặc lẫn lộn nhìn anh.
"Anh tưởng rằng lúc nãy mỗi một câu anh nói đều là đang nói cho em, anh yêu em." Anh thật sâu nhìn vào cô, chậm rãi dịu dàng nói.
Đồ Hạ Mĩ trợn to mắt, lập tức lại lâm vào trạng thái ngơ ngẩn như trước, nước mắt mới ngừng trong chốc lát, lại nhanh chóng ngưng tụ trong hốc mắt cô, rào rào đổ xuống.
"Thật là, sao anh tới bây giờ cũng không biết em yêu khóc thế chứ?" Cô Thần Phong nhịn không được lại ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, rồi lại lần nữa ôm cô vào lòng.
Đối với cô, anh tựa hồ luôn luôn đầu hàng, bắt đầu tứ lần đầu gặp cô tám năm trước, đến tám năm sau cưới cô cũng không thay đổi.
Cô a, đại khái là ông trời sinh ra để cân bằng cuộc đời quá mức thuận buồm xuôi gió của anh. Ai!
"Muốn mượn xe của em đi quay phim bộ?"
"Ừ! Được không?"
"Được a!"
Từ sau khi Cô Thần Phong đột nhiên mở miệng mượn xe cô, thời gian bất tri bất giác đã qua nửa tháng.
Trong nửa tháng này, bởi vì cô hầu như đều cùng anh cùng tiến cùng ra, cho dù là đột nhiên muốn dùng xe, cũng tùy thời có thể mượn xe anh đến dùng, cũng không ảnh hưởng đến người nào hoặc chuyện gì, nhưng sự tình chung quy vẫn sẽ có lúc ngoài ý muốn, tựa như hôm nay.
"Tiểu Tuệ, tôi đánh di động cho đạo diễn không có người tiếp, nhưng cô giáo ở trường gọi điện thoại nói, con tôi không khỏe lắm, nên bây giờ tôi phải đến trường học. Phiền anh khi đạo diễn trở về, nói với anh ấy một tiếng giúp tôi được không?" Đồ Hạ Mĩ nắm bao da, vội vội vàng vàng dặn dò trợ lý trường quay.
"Được."
"Cám ơn, vậy tôi đi nhé, bai."
Giống như gió xoáy chạy ra khỏi trường quay, cô cầm lấy bao da nhanh chóng vọt tới bên đường cái kêu tắc xi, nhưng cũng không biết là chuyện gì xảy ra, liên tục vài chiếc tắc xi đều chở khách, hại cô đợi mau năm phút đồng hồ mới đáp đến xe.
Đáng giận! Nếu xe không bị mượn đi, thì cô đã sớm ở trên đường rồi.
Hạo Tế không sao cả đi?
Buổi sáng lúc đưa nó đến trường còn không có gì bất thường nha!
Làm sao lại đột nhiên thân thể không khỏe chứ?
Còn Hạo Anh, nó có sao không?
Trước kia người ta cùng cô nói người sinh đôi sẽ có cảm ứng, cô không tin, thẳng đến chính mình có hai đứa con sinh đôi, rồi xảy ra một đống chuyện khoa học không thể giải thích sau, cô mới không thể không tin là thực có chuyện lạ. Bởi vì hai đứa nó luôn cùng nhau sinh bệnh, cùng nhau bị thương, cùng nhau chọc cô tức giận, cùng nhau bày ra ý tưởng quái gở, chỉ có lúc bị phạt mới không muốn cùng một chỗ.
Khi hai đứa nó bướng bỉnh lên ,thật sự đáng đánh đòn, nhưng cũng là đứa nhỏ tri kỷ, hiểu chuyện lại thông minh nhất thế giới này, ách, nếu có thể bỏ qua không tính ba đứa nhóc Hạo Vân, Hạo Lôi, Hạo Đình thì vậy.
Tóm lại, từ khoảnh khắc sinh ra chúng bắt đầu, cô chưa từng hối hận, cho dù cuộc sống lại khổ lại mệt cũng không bằng bảo bối quan trọng nhất trên đời của cô là chúng, cho dù tương lai cô và Cô Thần Phong có những đứa con khác, vị trí của hai đứa nó trong lòng cô vẫn không ai có thể thay thế được.
Vội vàng nhảy xuống tắc xi, chạy vào sân trường , cô tìm được giáo viên chủ nhiệm của con, trước tiên xác định tình huống hiện tại của hai đứa, sau đó mới đến phòng y tế dẫn chúng về nhà nghỉ ngơi. Không sai, lúc cô đang trên đường tới trường, Hạo Anh cũng giống Hạo Tế phát sốt.
Chúng phát sốt nguyên nhân không rõ, bất quá nhiệt độ không cao lắm, cho nên bác sĩ trường đề nghị, về nhà nghỉ ngơi trước xem thế nào rồi hẵn nói, nếu nhiệt độ tiếp tục lên cao, thì lại đi bệnh viện.
Cảm ơn bác sĩ và cô giáo xong, Đồ Hạ Mĩ mang con đi ra vườn trường, mới phát hiện vừa rồi đã quên nhắc lái xe tắc xi chờ cô.
Nhìn hai đứa con nguyên bản hoạt bát hiếu động vì sinh bệnh mà trở nên yếu ớt, lại còn để chúng theo người mẹ cẩu thả này đứng ở ven đường chờ xe, cô liền cảm thấy một trận đau lòng không nỡ.
Xem ra cô không thể lại thờ ơ với cái xe của cô rồi, nếu bọn họ còn muốn dùng một thời gian nữa mới có thể trả cô, thì trong khoảng này cô phải nghĩ biện pháp đi mượn chiếc xe đến dùng mới được.
Xem ra cô không thể lại thờ ơ với cái xe của cô rồi, nếu bọn họ còn muốn dùng một thời gian nữa mới có thể trả cô, thì trong khoảng này cô phải nghĩ biện pháp đi mượn chiếc xe đến dùng mới được.
Thật vất vả bắt được tắc xi về nhà, cô vừa mới thu xếp ổn thỏa cho con, Cô Thần Phong cũng đã chạy về nhà.
"Hai đứa nó đâu rồi? Tình huống có nghiêm trọng không? Bác sĩ nói thế nào?" Anh vừa vào cửa nhìn đến cô, liền vội vã hỏi.
"Vừa mới được em dỗ ngủ rồi. Nhiệt độ so với lúc trước ở trường hạ một ít, bây giờ là ba mươi bảy độ chín, hơi sốt nhưng cũng không cao lắm, bác sĩ dặn, chỉ cần nhiệt độ không liên tục tăng cao, uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều là được." Cô trả lời.
"Biết vì sao chúng đột nhiên phát sốt không?" Anh rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đồ Hạ Mĩ lắc đầu."Bác sĩ nói trẻ nhỏ có đôi khi như vậy, chúng ta không cần quá mức lo lắng."
"Trước kia cũng từng phát sinh tình huống này à?"
"Từng có một lần."
"Sau thì sao?"
"Tựa như lời bác sĩ nói, về nhà uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều, hôm sau liền khôi phục bình thường rồi."
"Vậy là tốt rồi."
"Chồng à, anh có biết xe của em họ còn muốn dùng bao lâu, khi nào thì có thể trả em không?" Cô nhân cơ hội hỏi.
"Làm sao vậy, lúc trước không phải em nói không ngại sao?" Cô Thần Phong tỉnh khô hỏi.
"Vốn là vậy, nhưng chuyện hôm nay làm em phát hiện không có xe vẫn là không được." Cô thở dài nói,"Nếu họ còn muốn dùng lâu lắm, thì em nghĩ đi thuê chiếc xe đến dùng, có thể chứ?"
Anh trầm mặc nhìn cô, tựa hồ đang suy tư gì đó.
"Làm sao vậy, không được à?" Cô nhìn anh,
Cô Thần Phong lại trầm mặc một chốc, rồi thở dài một hơi nói:"Chỉ cần em có thể đáp ứng anh một việc, không gì là không thể."
"Chuyện gì?" Cô chớp mắt hỏi.
"Lúc tâm tình không tốt, không được lái xe." Anh nghiêm túc nhìn cô.
"Hả?" Cô đối với lời của anh cảm thấy có chút khó hiểu.
"Nói thật với em, thật ra xe của em họ chỉ mượn một ngày đã trả lại cho anh."
"Cái gì? Vậy sao anh không nói cho em biết? Hiện tại xe đâu?" Cô kinh ngạc hỏi.
"Ở gara nhà bạn anh."
"Em không hiểu." Đồ Hạ Mĩ nhìn anh, lắc lắc đầu. Gara nhà họ lại không phải không để được xe cô, vì sao phải để ở nhà người khác chứ?
Cô Thần Phong nhìn biểu tình của cô có chút bất đắc dĩ.
Lúc tâm tình không tốt, không được lái xe.
Lời anh vừa nói đột nhiên vang lên trong đầu cô, cô lập tức tròn mắt, lộ vẻ khó tin.
"Anh...... Chẳng lẽ anh cố ý không trả xe cho em?"
Anh im lặng không nói nhìn cô sau một lúc lâu, rốt cục nặng nề thở ra một hơi, rồi gật đầu thừa nhận.
"Vì sao? Chẳng lẽ anh nghi ngờ kỹ thuật lái xe của em sao?" Lúc anh đột nhiên nhíu mày thì cô lắc đầu,"Không đúng, anh là lo lắng em lúc nào cũng tâm tình không tốt đi lái xe, sẽ giống lần trước gặp chuyện không may có phải không?"
Anh không trả lời.
Lúc này người thở dài đổi thành Đồ Hạ Mĩ, cô đi vào trong lòng anh, lấy tay vòng ôm lấy anh.
"Anh có phải lo lắng nhiều lắm, uốn cong thành thẳng hay không?" Cô chăm chú nhìn anh, ôn nhu hỏi, "Tính em mặc dù có chút xúc động, nhưng ấy cũng chỉ là chuyện thoáng qua mà thôi. Em sẽ không lấy tính mạng mình ra để đùa, bởi vì em biết nếu em bị thương, thì bị thương nhất, đau nhất đều là những người em quan tâm nhất , vậy nên em sẽ không làm ra chuyện khiến mọi người lo lắng khổ sở vì em."
"Nếu sẽ không làm, vậy tai nạn xe ngoài ý muốn lần trước phải giải thích thế nào?" Anh đưa tay ôm lại cô hỏi.
"Anh cũng đã nói là ngoài ý muốn, vậy nó đương nhiên chính là một hồi ngoài ý muốn nha. Huống hồ anh cũng biết vụ tai nạn xe ấy em chỉ là người bị hại, không phải sao?"
Cô Thần Phong đối lời của cô có chút nghi ngờ.
"Em hứa với anh, lúc tâm trạng em không tốt, tuyệt đối sẽ không lái xe. Trừ việc đó ra, em còn có thể hứa với anh, nếu sau này em lái xe lại xảy ra giao thông gì đó ngoài ý muốn, thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể tạm giữ xe của em, như vậy được chưa?" Cô nói ra điều kiện trao đổi.
Anh khẽ thở dài, lắc lắc đầu: "Chỉ cần hứa với anh em sẽ cẩn thận, nhớ rõ mỗi lần em lái xe, đều có anh đang lo lắng cho em là được rồi."
"Được. Em nhất định sẽ rất cẩn thận, rất cẩn thận, rất cẩn thận." Cô vẻ mặt nghiêm túc cam đoan.
"Nói một lần là anh nghe được rồi." Anh nhịn không được mỉm cười.
Đồ Hạ Mĩ đem hai má dán trong ngực anh, lẳng lặng dựa vào anh.
"Chồng à?" Cô bỗng nhiên mở miệng nói.
"Hửm?"
"Em yêu anh."
Cô Thần Phong bỗng run nhẹ một cái, hai tay vòng bên hông cô không khỏi siết chặt lại, rồi lại thả lỏng. Anh trầm mặc không nói gì, chỉ có tiếng tim đập không ngừng tăng tốc đập kịch liệt, là có thể biểu hiển cảm xúc kích động lúc này của anh. Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp nói với anh ba chữ này.
"Anh biết." Sau một lúc lâu, anh khàn khàn trả lời, hai tay lại ôm chặt lấy cô, lúc này anh không hề buông lỏng ra nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc