Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Lúc này đâu còn tâm tình nào mà cho bọn họ xem mỹ nữ nữa, Hồng Lôi đến gần đó
cẩn thận hỏi:
- Kiếm ca, sao rồi? Trẹo đến mức này, phải dùng nước ấm chườm chứ nhỉ?
- Nước ấm cái búa ý! – Trương Tiểu Kiếm nói: - Trước tiên đỡ cô ấy ngồi xuống
bên cạnh nghỉ ngơi đã. Tình huống này cần chườm nước lạnh, bản thân nước ấm sẽ
khiến máu tuần hoàn nhanh hơn, mày còn ngại sưng chưa đủ hay sao?
Có đạo lí, cực cực kỳ có đạo lí!
Trương Tiểu Kiếm lập tức đỡ Tô Mai ngồi xuống bên cạnh. Cô bạn gái của Tô Mai
thì nhặt lấy túi xách lên, Hồng Lôi dù sao cũng không có việc gì, tiếp tục
live stream…
Kỳ thật vào thời điểm này thì cũng không có gì đáng nói, trước tiên xử lý bằng
nước lạnh là được, nhưng không ngờ rằng, đúng vào lúc này, lại có biến hóa
xuất hiện!
Một tiếng “roẹt” vang lên, túi xách của Tô Mai đang được bạn thân cầm, cô nàng
vốn đang sốt ruột, không cẩn thận một cái, đã nhìn thấy một bóng xám chợt lóe
lên, sau đó cảm thấy trong tay trống rỗng, nhất thời hét to:
- Túi! Túi xách của tôi!
Bị trẹo chân, còn bị giật túi xách, Tô Mai không khỏi sốt ruột, hoàn toàn là
phản xạ có điều kiện muốn đứng dậy đuổi theo. Nhưng hiện tại cô đâu còn chạy
được nữa, ngược lại là đau đến mức hít ngụm khí lạnh, lại ngồi về chỗ, chẳng
qua vội vàng kêu lên:
- Di động của tôi, chứng minh nhân dân đều ở trong túi…
Cô còn chưa nói xong những lời này đâu, Trương Tiểu Kiếm đã sớm đứng dậy, nhìn
về phía thằng trộm hét to:
- Đứng lại cho tao! Đừng chạy! Ngã! Ngã thật mạnh!
Vừa thốt ra những lời này, cũng không biết thằng trộm kia vấp phải cái gì, cả
người té văng ra ngoài giống như đạn pháo!
Lần này ước chừng văng xa ba bốn mét, sau đó mới ngã thật mạnh xuống đất, một
lúc lâu sau cũng không thể đứng dậy được!
“Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Tô Mai.”
“Điểm số khiếp sợ +5 đến từ Trương Hiểu Phương.”
“Điểm số khiếp sợ +1, +2, +1, +2, +2, +1, +2…”
Điểm số khiếp sợ spam một hàng, Trương Tiểu Kiếm cũng không có thời gian để ý,
duỗi bước xa xông lên, trước tiên cầm lại túi đã rồi tính sau!
Nhưng mà hắn vẫn suy nghĩ mọi việc quá đơn giản.
Hắn vừa chạy ra không đến hai bước, có bốn người nghênh đón chặn đường, trong
đó có một người rõ ràng là cố ý nghiêng về phía hắn, sau đó va chạm “bùm” một
phát…
- ĐM mày đi đường đéo có mắt à?! – Bốn người lập tức chặn trước mặt Trương
Tiểu Kiếm, thằng cha đụng vào vai Trương Tiểu Kiếm còn tức giận nói: - Nói đi,
vai tao bị thương rồi, việc này tính thế nào đây?
Lúc này thằng cướp túi xách đã mơ màng đứng dậy, lại chạy về phía túi xách của
Tô Mai.
Vừa thấy bộ dáng này Trương Tiểu Kiếm đã lập tức hiểu được --- Tổ sư đây rõ
ràng là một băng nhóm rồi, một thằng cướp túi bốn thằng hỗ trợ chứ gì?!
Cũng được, nếu chúng mày đã thích thế, vậy thì đừng ép anh dùng đến tuyệt
chiêu!
- Tính thế nào á? Còn tính thế nào nữa! – Trương Tiểu Kiếm he he cười lạnh,
há miệng bắt đầu điên cuồng ném bom: - Mày còn tưởng tao không biết chúng mày
đang làm gì à? Băng đảng đúng không? Có tin tao dùng một chiêu thuật triệu hồi
là cả đám chúng mày đều ăn hành không hả?
Trương Tiểu Kiếm đây là nghiêm trang chém gió, bốn người kia vừa nghe vậy lập
tức cười to ---
- Ha ha ha ha ha! Thuật triệu hồi! – Thằng cha vừa đụng phải vai Trương Tiểu
Kiếm ôm bụng cười to nói: - Thằng nhóc mày đọc truyện tranh nhiều quá hả, còn
thuật triệu hồi nữa chứ! Mày tưởng mày là Naruto hay là Jiraiya? Có phải là
còn muốn triệu hồi một con cóc ra cho bọn tao xem không hả? Tới đây, mày triệu
hồi đê!
Trong phòng live stream, mọi người vừa thấy bộ dáng này lập tức kinh sợ!
“Đậu má, Kiếm ca đang làm cái gì thế? Bình thường ông chém gió thì thôi, bây
giờ còn muốn chém!”
“Vậy phải làm sao đây? Đừng có tai nạn chết người á!”
“Chủ phòng, nếu không được thì cứ cụp đuôi thôi, còn nước còn tát!”
“Đúng rồi đấy, đây cũng không phải là quay điện ảnh đâu, ông đòi triệu hồi cái
gì?!”
Khán giả phòng live stream thì không rõ ràng cho lắm, mà Hồng Lôi vẫn đi theo
sau làm live stream thì chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh ---- Kiếm ca nói là
thuật triệu hồi, chẳng lẽ là chiêu đó?!
- Kiếm ca, uy lực của chiêu đó quá lớn! – Hồng Lôi ở đằng sau vội vàng kêu
lên: - Triệu hồi ở đây không ổn lắm đâu?
- Ha ha ha ha, còn làm bộ như thật nữa kìa! – Nhóm bốn người lại cười to một
trận: - Được được được, tới tới tới mày triệu hồi phát cho bọn tao xem nào. Có
cần tìm cái bút vẽ trận pháp trên mặt đất, có cần cắt giọt máu rồi làm khế ước
gì gì nữa hay không? Bằng không thì dứt khoát nói trong bụng mày phong ấn một
con Cửu Vĩ Yêu Hồ?
Lúc này động tĩnh bên này đã khiến không ít người chú ý đến. Taikoo Li vốn có
nhiều người, thấy bên này có náo nhiệt, nhất thời có một đám người bu lại đây,
đứng ở xa chỉ trỏ ---
- Nhìn kìa nhìn kìa, chuyện gì vậy?
- Vừa rồi có thằng cướp giật túi xách, người trẻ tuổi kia vừa chuẩn bị đuổi
theo đã bị bốn người này chặn đường.
- Ai yoo, đây là gây án theo băng nhóm rồi, vậy thì không đơn giản đâu.
- Chứ còn gì nữa. Bọn cướp giật bây giờ kiêu ngạo lắm. Nhưng người trẻ tuổi
kia còn nói thuật triệu hồi cái gì, cũng không biết là thật hay giả nữa…
- Thuật triệu hồi gì cơ? Nhất định là giả rồi! Trong hiện thực đâu có cái thứ
đó!
Mọi người xem náo nhiệt vây quanh ở xa, líu ríu bàn tán, ngược lại là lúc này
Trương Tiểu Kiếm nghiêm trang hít vào một hơi thật sâu, sau đó xắn tay áo, hai
tay bắt đầu bày ra những động tác cực kỳ phức tạp ----
- Lâm! Binh! Đấu! Giả! Đều! Xếp! Ở! Đằng! Trước!
Trương Tiểu Kiếm hô to, sau đó giơ cao tay phải, đập mạnh xuống đất, sau đó
hét lớn một tiếng:
- Xuất hiện đi! Trật tự đô thị! Cảnh sát chìm!
“Lạch cạch ----!”
Người xem chung quanh há miệng, mấy điếu thuốc ngậm trong mồm đều rớt xuống
đất, tất cả mọi người đều trừng to mắt, ngây người nhìn chằm chằm vào Trương
Tiểu Kiếm…
Chuyện gì vậy?! Đây chính là thuật triệu hồi trong truyền thuyết sao?!
Mày… Mày đang làm trò cười à?
- Ha ha ha ha ha ha! Thằng này rõ ràng là đồ tâm thần! – Nhóm bốn người đồng
thời cười to ra tiếng, thằng đụng bả vai lại càng cười đến té ngã: - Thằng
nhóc này rõ ràng là đầu óc không tốt lắm rồi, ha ha ha ha…
Ai ngờ, bên này bọn họ còn đang cười, bên kia chợt có sáu người thanh niên
nhảy ra khỏi đám đông. Sáu người đồng thời xông lên đằng trước, nháy mắt đã đè
nhóm bốn người xuống mặt đất!
- Không được nhúc nhích!
- Cảnh sát chìm!
- Cảnh sát đây!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +12 đến từ Ôn Thừa Cơ!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +13 đến từ Đinh Cách!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +14 đến từ Ngụy Vĩnh Tư!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +12 đến từ Thiện Hoành Viễn!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +5 đến từ Tô Mai!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Trương Hiểu Phương…”
Điểm số khiếp sợ +3, +4, +3, +4, +4, +4…
Nếu nói lúc trước điểm số khiếp sợ chính là nước suối nhỏ giọt, vậy thì bây
giờ tuyệt đối là dâng trào như nước lũ!
Điểm số khiếp sợ quả thực bùm bùm bay lên giống như spam, trong lúc nhất thời
Trương Tiểu Kiếm nhìn ai cũng thấy trên đầu người đó có cả một đồng cỏ xanh
---- thật không may mắn, điểm số khiếp sợ vừa vặn chính là màu xanh lá cây…
Trâu bò!
Vừa rồi ước chừng thu hoạch một lần được hơn ba trăm sáu mươi điểm số khiếp
sợ!
Đằng sau còn đang nhảy lên một điểm hai điểm nữa cơ!