HỆ THỐNG CHỮA LÀNH CỦA NAM PHỤ

Ở Hỏa Lục điện.

Trong điện, bầu không khí vô cùng lạnh lẽo, êm ấm đến mỗi có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương. Nguyên Quân Bạch ngồi đối diện Trịnh Phong Điền, ánh mắt lạnh lẽo có chút khó chịu nhìn hai người đối diện. Trịnh Phong Điền và Tần Minh đều thấy được ánh mắt này của y, ba người họ ba cặp mắt nhìn nhau.

Nguyên Quân Bạch tức giận ngồi trừng mắt với Trịnh Phong Điền, kêu y đến đây để ngồi nhìn nhau sao? Hai canh giờ ngồi nhìn nhau, một lời không nói đến khi nào mới kết thúc!

Trịnh Phong Điền thấy y đang trừng mình, sống lưng có chút ớn lạnh. Hắn nhìn sang nam nhân bên cạnh, hắn dùng ánh mắt ám chỉ, ngươi mau nói gì đi.

Tần Minh cũng thấy được ánh mắt tức giận của Nguyên Quân Bạch, Trịnh Phong Điền và Tần Minh dùng ánh mắt ám chỉ nhau, ta biết nói gì bây giờ.


Bỗng nhiên âm thanh của tiểu hài tử vang lên, bầu không khí lạnh lẽo nhanh chóng biến mất. Tiếng hài tử êm tai khiến cho Nguyên Quân Bạch không nhịn được mà nhìn sang hướng cửa điện. Cố Phong nhanh chóng chạy đến ôm lấy chân y, khuôn mặt nhỏ xíu lộ ra vẻ đáng thương nói:"Sư tôn, người đi đâu vậy? Con tìm người rất lâu rồi đấy."

Cơn tức giận trong người Nguyên Quân Bạch có chút dịu đi, y đứng dậy cúi người xuống nhẹ nhàng xoa đầu Cố Phong nói:"Vi sư có việc cần giải quyết, sao con lại đến đây?"

Cố Phong ôm chân y, hắn ngẩng đầu, tròn mắt nhìn khuôn mặt thanh lãnh không lộ cảm xúc kia nói:"Thấy người đi lâu như vậy chưa về nên con lo lắng chạy đi tìm người."

Nguyên Quân Bạch nở nụ cười, y cúi người xuống bế Cố Phong lên nói:"Tại vì có người nào đó kêu vi sư đến đây mà không nói một lời ngồi nhìn vi sư đến hai canh giờ vẫn không chịu nói gì."


Cố Phong nghe xong câu nói này của sư tôn của hắn, hắn phì cười, ai mà có thể khiến sư tôn nhà hắn tức giận đến nỗi này, thật sự là chán sống rồi.

Trịnh Phong Điền thầm vui mừng nhưng chưa được bao lâu thì hắn có chút khó nói với câu nói vừa nãy của y. Riêng Tần Minh, hắn không quan tâm đến câu nói kia của Nguyên Quân Bạch, hắn gần như tin rằng y đã thay đổi, hắn từng nghe sau khi y tỉnh lại tính tình nhanh chóng thay đổi, không còn tàn nhẫn như trước. Hắn còn nghe nói y rất yêu thương đồ đệ tên Cố Phong, hắn không tin bây giờ thì hắn đã tin rằng y đã thay đổi.

Nguyên Quân Bạch ôm Cố Phong ngồi xuống ghế, ánh mắt y có vài phần dịu đi. Vừa ngồi xuống, Nguyên Quân Bạch dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người đối diện, Cố Phong ngồi trên đùi y chỉ tay về phía Tần Minh nghiêng đầu nhìn y hỏi:"Sư tôn, con nghe nói có người muốn kết đạo lữ với người. Có phải là người này không?"


Nguyên Quân Bạch thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, y nhìn sang đồ đệ đang ngồi trên đùi, y lắc đầu nhẹ giọng nói:"Không phải hắn mà là đệ đệ của hắn - Tần Dương."

Cố Phong gật đầu nhìn Tần Minh, đáy mắt hắn có phần lạnh lẽo. Tần Minh cảm thấy sống lưng có chút ớn lạnh, hắn nhìn xung quanh điện thì nhanh chóng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Cố Phong. Hắn có chút bất ngờ một hài tử năm tuổi lại có ánh mắt lạnh lùng như vậy, đứa trẻ này thật không bình thường.

Tần Minh lại nhìn sang Nguyên Quân Bạch, hắn không biết y có phát hiện đứa trẻ này có chút lạ hay không!

Cố Phong trầm mặt một lúc liền nhanh chóng thay sắc mặt nhìn y ngây thơ hỏi:" Người đồng ý kết đạo lữ với đệ đệ của hắn sao?"

Nguyên Quân Bạch lắc đầu xoa đầu hắn nói:"Ta không kết đạo lữ với hạng người chỉ ngồi im một chỗ mà không nói gì."
Tần Minh có chút không bằng lòng với câu nói này của y, hắn không phải là không nói gì chỉ là y quá lạnh lùng không biết nên nói gì thôi. Cố Phong vẫn không yên lòng, hắn thật sự không muốn có sư nương.

Nguyên Quân Bạch nhìn sắc mặt của Cố Phong, y cười nhẹ nói đùa:"Con hỏi chi vậy? Con muốn có sư nương sao?"

Cố Phong nghe câu này của y liền giật mình, hắn lộ ra vẻ mặt không bằng lòng, hắn ôm lấy eo y, khuôn mặt nhỏ xíu của hắn vùi vào lòng y, hắn nhỏ giọng nói:"Con không muốn có sư nương gì đó hết! Con cần có người ở bên cạnh là đủ rồi."

Trong giọng nói của Cố Phong có chút tủi thân, uất ức khiến cho Nguyên Quân Bạch có chút động lòng với đứa trẻ này. Y vươn tay xoa đầu nhỏ nói:"Được, ta sẽ không kết đạo lữ. Ta sẽ luôn bên cạnh con."

Cố Phong vùi mặt trong lòng y có chút vui mừng, Nguyên Quân Bạch nói xong nhìn hai người ngồi đối diện, khuôn mặt trở nên lạnh lẽo, ánh mắt mang theo vài phần tức giận nói:"Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta xin phép cáo từ."
Nguyên Quân Bạch nói xong liền ôm Cố Phong  rời đi. Trịnh Phong Điền và Tần Minh chỉ có thể im lặng nhìn bóng lưng của y rời đi. Trong lòng hai người họ có chút kháng phục với đứa trẻ Cố Phong này, chỉ một câu nói mà có thể khiến y thay đổi cũng đã chứng minh rằng Nguyên Quân Bạch rất sủng đồ đệ này.

Bình luận

Truyện đang đọc