Hôm nay là chủ nhật, mọi người không còn phải cố gắng theo kịp nhau để đi, lục tục nối đuôi nhau, tốp ba tốp năm, mà hầu như ai khi ra vào, cũng phải nhìn vào phòng an ninh, đặc biệt là phái nữ, ánh mắt của họ mang theo vài phần khẩn trương và kích động.
Tuy nhiên Dương Triếp vẫn ngồi uống trà đọc tiểu thuyết, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt dòm ngó của những người đó.
Vào lúc này, một chiếc Mercedes mang biển số Thượng Hải B16666 đang phi nước đại trên đường, ngồi ở chỗ ghế lái là Trương Diệu Úy.
"Tiểu tổ tông của chú ơi, sao con lại đột nhiên muốn đi Phong Cảnh Thủy Ngạn làm bài tập?"
"Con muốn đi, chú còn dài dòng nữa con tự bắt xe đi!"
"Không được, chú đã hứa với mẹ con rồi, nhất định phải đưa con đi."
Tô Hề liếc mắt, nói: "Đáng ghét!"
Không bao lâu sau, xe lập tức đến được Phong Cảnh Thủy Ngạn. Tô Hề nói "Chú đậu xe ở đây đi, con tự mình qua đó."
"Hả?" Trương Diệu Úy một mặt không hiểu, nhưng sau đó lập tức điểm nhẹ phanh lại nói: "Được rồi. Chờ con làm xong việc thì chú sẽ đến đón con!"
Xe dừng hẳn, Tô Hề nhảy xuống xe nói: "Con không cần chú đón đâu ạ. Con sẽ tự bắt taxi về."
Nhìn Tô Hề hết lần này đến lần khác, Trương Diệu Úy luôn cảm thấy tiểu nha đầu này trông lạ lạ suốt cả buổi sáng, không khỏi nghĩ đến những lời của Trương Quỳnh Vân. Dạo này con bé đang học nấu ăn, cũng không biết là làm cho ai, bất quá vị giác của người kia thật kém may mắn.
"Thần thần bí bí, chẳng lẽ Hề Hề đang yêu?"
Trương Diệu Úy thấy Hề Hề ngoặt hướng vào cư xá, thân hình bị cây bên đường che khuất, thế là ông cũng xuống xe.
Dương Triếp lúc này đang đọc tiểu thuyết.
Đông đông đông...
Tô Hề gõ cửa bước vào.
Dương Triếp ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười ngây ngô của cô bé, kỳ thật việc Tô Hề đến hắn có chút đoán được, không ngạc nhiên. Hôm nay là cuối tuần, hắn đoán cô đến từ lâu rồi.
"Sao em lại đến đây?" Dương Triếp tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.
"He he, không nghĩ tới đi, em đến làm bài tập, thuận tiện bồi anh, chẳng phải anh ở đây một mình thật nhàm chán sao."
Dương Triếp giơ ngón tay lên chỉ chỉ: "Vậy em cứ ngồi ở kia làm bài đi!"
"Vâng!" Tô Hề cảm thấy một trận đau đầu tiến tới.
Nhưng vào lúc này, Dương Triếp bỗng nhiên cảm giác được một luồng ánh mắt phóng tới.
Quay đầu nhìn lại, lập tức cùng Trương Diệu Úy đối mặt.
Trương Diệu Úy cười nhẹ, trong tay cầm thuốc lá ra hiệu một cái, sau đó thân ảnh co rụt lại, tiến vào điểm mù trong tầm mắt.
" Em làm bài tiếp đi, tôi đi ra ngoài một chút. "
" Ồ! "
Dương Triếp từ trong phòng an ninh đi ra, nhìn thấy Trương Diệu Úy đang đứng dưới tán cây.
"Làm điếu không?" Trương Diệu Úy rút ra hai điếu thuốc, cung kính đưa lên một điếu.
Dương Triếp nhận lấy, Trương Diệu Úy nâng hai tay đốt cho hắn.
Lần trước Trương Quỳnh Vân nói muốn thuê vệ sĩ riêng cho con gái, lần này Trương Diệu Úy đột nhiên xuất hiện, còn với tư thế trốn trốn tránh tránh, tựa hồ như muốn tránh né Tô Hề, như vậy, quan hệ ba người liền rất rõ ràng.
Dương Triếp phun ra một ngụm khói: "Tô Hề là con gái của Trương Quỳnh Vân đúng không? Về phần anh cùng cô ấy, xem ra quan hệ cũng không bình thường, hẳn là quan hệ chị em?"
Trương Diệu Úy trợn tròn mắt, lập tức giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại, không hổ là bảo an! Nhìn người nhìn sự trưởng gỗ* ba phần."
"Được rồi, anh trở về đi. Tô Hề ở đây rất an toàn."
"Được rồi, tôi đi liền đây. Con bé hơi cứng đầu, làm phiền Dương tiên sinh rồi!"
Trương Diệu Úy nói xong có chút khom người, sau đó rời đi.
Sau khi Trương Diệu Úy lên xe, phát hiện Dương Triếp vẫn đang còn ở chỗ cũ nhìn mình, đột nhiên có cảm giác nổi da gà giữa mùa hè.
"Tê!"
Trương Diệu Úy rùng mình, nổ máy rời đi, đồng thời gọi điện cho chị mình.
"Chị đoán xem Hề Hề đi Phong Cảnh Thủy Ngạn là gặp ai?"
"Chị làm sao biết, em đừng có thừa nước đục thả câu."
"Dương Triếp, tên này đã cùng em giao thủ qua, hiện hắn đang là nhân viên bảo an của Phong Cảnh Thủy Ngạn."
"Họ quen nhau như thế nào? Nhưng việc này thật thú vị, chúng ta mời hắn làm vệ sĩ, kết quả hắn cùng Hề Hề đã quen nhau từ lâu. Nếu như vậy, tôi liền không cần lo lắng nữa. Mặc dù Dương Triếp hơi lạnh lùng với cao ngạo nhưng hắn rất ngay thẳng."
" Vâng. Em cũng nghĩ như vậy, hay là chị trực tiếp dọn đến một chỗ ở Phong Cảnh Thủy Ngạn đi, dạng này không phải dễ dàng hơn?"
"Là thuận tiện cho tiểu nha đầu kia đi, đi, em tìm cho chị một căn hộ, quét dọn qua một chút."
Xe của Trương Diệu Úy đã sớm biến mất trong dòng xe cộ. Dương Triếp tiện tay đem tàn thuốc ném vào gạt tàn, sau đó thấy không phát sinh chuyện gì thì trực tiếp trở về phòng trực ban.
Không biết có phải vì sự tồn tại của Tô Hề hay không, Dương Triếp cảm thấy một ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến buổi tối.
Không đến tám giờ Tôn Kiêu đã tới, nhìn thấy trong phòng trực ban có một tiểu mỹ nữ loli, tròng mắt đều trợn lồi ra, còn chưa bao giờ nhìn thấy một tiểu mỹ nữ vừa trắng vừa xinh đẹp đến thế.
"A, ở đâu ra một tiểu mỹ nữ xinh đẹp như thế? Hẳn là tiểu tiên nữ trên trời rơi xuống a!" Tôn Kiêu mồm mép như bôi mỡ, đi lên liền là một trận khen mãnh liệt.
Bất quá Tô Hề không có phản ứng gì, ánh mắt vẫn rơi trên người Dương Triếp, trực tiếp coi Tôn Kiêu là không khí.
Tôn Kiêu một mặt xấu hổ, cô không ngờ sẽ có nữ nhân thờ ơ với loại khen ngợi này.
Dương Triếp nói: "Hề Hề, thời gian không còn sớm, em trở về đi, tôi cũng muốn tan ca."
"Anh cơm tối còn chưa ăn, hay là chúng ta đi ăn đồ nướng đi, cách đây chưa đầy năm trăm mét liền có một quán, em mời anh!" Tô Hề nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tú lên, đôi mắt to tròn đầy vẻ khẩn cầu.
"Tôi mời em." Dương Triếp đáp ứng, nhìn về phía Tôn Kiêu bên cạnh. "Cô muốn ăn gì, tôi mua cho cô. "
"Không cần, không cần. Em đã ăn rồi, anh mau đi đi, chẳng phải lát nữa người càng nhiều sao?"
Thế là Dương Triếp trực tiếp mang theo Tô Hề rời khỏi Phong Cảnh Thủy Ngạn.
Kỳ thật, lúc sáng Dương Triếp lên xem Thượng Hải Post Bar, trên diễn đàn có nhìn thấy mấy bài đăng về nhóm Bắc Sát, cùng Trương Diệp nói không sai biệt lắm, căn bản là một nhóm xã hội đen tụ tập sống phóng túng.
Tuy nhiên, tổ chức nào cũng có người lãnh đạo, cái tổ chức Bắc Sát này, ngoài những người đầu tư, ông chủ lớn ẩn nấp rất sâu, chỉ có mấy đàn em đem theo mấy tiểu đệ thường xuyên hoạt động.
Bất quá nếu là mình tới, vậy thì nên có đất ra mặt thể hiện.
Nếu không, có quá nhiều chuột, lại cả bức tường kiên cố cũng sẽ bị đào thủng.
Nhưng Dương Triếp không có ý định tự mình động thủ, hắn ưa thích trò chơi mèo vờn chuột, bây giờ mèo và chuột đều đã online, hắn chờ đợi cơm nước xong xuôi thu hoạch tàn cuộc.
Tổ trọng án số 0.
Một email lạ được gửi đến máy tính của Lâm Cửu Nguyệt, người gửi: Nhà Thiết Kế Tử Vong.