HỆ THỐNG NÀY TA KHÔNG CẦN!


Hệ thống này, ta không cần!—Quả nhiên, vừa nghe nhắc tới tên của Ngũ Hoè, ánh mắt Thanh Vân lập tức biến đổi.

Hai mày hơi nhíu lại.Nguyên Phục vốn luyện thể tu, cảm nhận môi trường xung quanh cực kỳ nhạy cảm.

Hắn phát hiện cơ thể Thanh Vân phát run nhè nhẹ, hiển nhiên là phản ứng cực mạnh với câu hỏi vừa rồi.

Nhưng đều bị nàng cố gắng kìm nén.

Hắn cũng biết, bản thể của Thanh Vân là một con rắn đuôi chuông.

Loài rắn này nếu gặp phải uy hiếp hay nguy hiểm sẽ rung nhẹ đuôi để phòng vệ.

Hiển nhiên, bản năng của nàng đã giải đáp cho câu hỏi kia.Tới nước này, không cần hỏi thêm, Nguyên Phục cũng đã có đáp án rồi.Chỉ bất quá, hắn không muốn điều tra sâu hơn nữa.

Trước đó mấy phút thời gian, Nguyên Phục có thể sẽ tiếp tục hỏi để làm rõ chuyện này.

Nhưng khi biết cạnh mình còn có sát thủ của Ảnh Tộc, do Cẩm Vân cài vào.

Khiến hắn phải cẩn thận hơn phần nào.Gián điệp cũng như một con dao hai lưỡi, đôi khi làm quá xuất sắc nhiệm vụ.

Cũng không phải việc tốt.Nghĩ vậy, Nguyên Phục cười đùa, nói:- Tại hạ nghe bảo rằng, Ngũ Hoè tướng quân thời chưa nhập ngũ thường ghé vào Vũ Yên Các xem cô nương múa hát.

Nghe thấy tò mò nên hỏi thử ấy thôi.Thanh Vân lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:- Quả thật có chuyện ấy, nhưng khách một ngày ra vào Vũ Yên Các nhiều đếm không xuể.

Tiểu nữ cũng chỉ mới nhìn thấy qua, chứ chưa tiếp xúc với Ngũ Hoè tướng quân bao giờ nên cũng không rõ tường tận.

Nếu công tử muốn thông qua tiểu nữ tìm hiểu thì thật khó.Nguyên Phục trong bụng thầm nhủ, quả nhiên Ngũ Hoè có liên quan tới đây.

Nếu như Thanh Vân thừa nhận thẳng thừng có gặp gỡ Ngũ Hoè thì hắn còn bán tín bán nghi.

Đây nàng lại mở miệng từ chối thì kết quả đã rõ.


Hắn cũng không tiếp tục đi sâu vào chuyện này, bắt đầu đổi chủ đề nói chuyện sang một hướng khác.Là một thanh niên thế kỷ hiện đại, Nguyên Phục không dám nhận là kiến thức rộng lớn, nhưng tài nói chuyện thì đâu phải một cái nữ tử của thế giới cổ trang có thể cưỡng lại được.

Chuyện trên trời dưới biển, chỉ cần hắn biết thì có thể từ một chém ra hai, từ hai chém thành bốn, bốn thành tám… Thanh Vân như được thấy chân lý mới.

Chỉ mới nghe một hồi thôi đầu óc đã quay mòng mòng, gặp cái gì cũng gật đầu.Chẳng mấy chốc, hai người đã trò chuyện đến tối.

Thấy trời không còn sớm, Nguyên Phục đứng dậy muốn cáo từ.

Hỏi tại sao không ở lại qua đêm sao? “Thương” không có thì chơi cái quần què!Thanh Vân lúc này mới chợt nhớ, Nguyên Phục mặc Kỳ Lân cẩm y của Cẩm Y Vệ.

Không khỏi che miệng bật cười.

Nguyên Phục ngượng đỏ mặt, nhóc con đợi thương ta mọc lại.

Sẽ cho ngươi biết như thế nào là nhất thương phá vạn pháp.Bước ra khỏi tầng sáu, Nguyên Phục đột nhiên dừng lại, hắn chợt nhớ ra mình chưa xin chữ ký hộ Vô Cực Kiếm.

Sai lầm sai lầm, mải nói chuyện nên quên mất.

Bất quá, giờ đã muộn rồi quay trở lại xin cũng hơi ngại.

Vừa lúc thị nữ đưa tiễn đang ở cạnh bên, hắn cười lành nói:- Cô nương có thể hay không xin hộ ta Thanh Vân tiểu thư chữ ký? Có người bạn của ta rất hâm mộ nàng.

Hôm nay mải trò chuyện nên quên béng mất.Thị nữ lấy trong túi ra một cái khăn tay, dâng lên rồi cung kính đáp:- Tiểu nữ bên cạnh có khăn tay, trên đó ghi chữ ký của tiểu thư.

Công tử cứ cầm nó về là được, khỏi phải làm phiền tiểu thư.Nguyên Phục cả mừng, không nghi ngờ mà cầm lấy.

Xem xét thì quả nhiên thấy trên khăn có ghi hai chữ “Thanh Vân”.

Nét bút lượn lờ như mây ảo.

Hắn không đợi được thêm nữa, nói mấy câu khách khí rồi xin cáo từ.Đợi Nguyên Phục bước ra khỏi Vũ Yên Các, sắc mặt tên thị nữ bất chợt biến đổi.

Ánh mắt sắc lẹm như đao lướt qua bên phải.


Từ trong bóng tối, một thân ảnh chậm rãi bước ra.

Kẻ này mặc đồ trùm kín người nên không nhìn rõ mặt mày.

Chỉ thấy gã bước lại gần tên thị nữ kia, cười nói:- Đã lâu không gặp, Huyền Vân cô nương!Hoá ra, thị nữ kia tên là Huyền Vân.

Trong tên đều có một chữ “Vân” giống Thanh Vân.

Ngữ điệu người này nghe ra giống trẻ con bập bẹ tập nói, nhưng giọng lại ồm ồm như lão già trung niên.

Huyền Vân biết đây không phải kẻ địch, buông lỏng cảnh giác.

Cũng nói đùa lại một câu:- Ngươi hoá hình chưa được bao lâu, mà dám công nhiên đi dạo quanh Đại Uy thế này rồi? Lá gan cũng thật lớn, không sợ bị tu sĩ bắt mổ bụng lấy mật rắn?Người kia cười ha hả, đáp:- Quả nhiên là Huyền Vân, lời nói vẫn độc địa như ngày nào.

Ngươi giả dạng chữ ký của Thanh Vân tiểu thư, không sợ nàng biết được mà trách tội ngươi hay sao?Huyền Vân cười khẩy, nói:- Tiểu thư là lá ngọc cành vàng, đâu phải hạng người nào cũng được chữ của nàng.Nói rồi vung tay ném một tờ giấy về phía người nọ, nói:- Thử đi điều tra xem thân thế kẻ vừa rồi là ai?Người nọ cầm lấy tờ giấy, đọc trên thì thấy trên đó có ghi một bài thơ.

Vừa đọc gã vừa tấm tắc khen:- Ta không biết văn hoá của nhân loại, nhưng bài thơ này đọc khá xuôi tai.

Bất quá, ta lại không dám đi điều tra gã.

Trên người gã có vị của Ảnh Tộc.

Ắt hẳn đã bị kẻ khác nhắm vào.

Ngươi biết đó, rắn là không đi tranh mồi với loài khác.Huyền Vân nghe xong ánh mắt biến đổi, quay người đi rồi nói:- Để ta báo lại chuyện này với tiểu thư.

Ngươi tìm chỗ nào đi chơi đi.Dứt lời liền quay người đi lên tầng.

Người kia thấy thái độ kia của nàng ta cũng không bất mãn, chỉ nhún vai cái rồi cũng bỏ đi.—Nói tới Nguyên Phục vừa rời khỏi Vũ Yên Các đã thấy Vô Cực Kiếm cùng Lý Hiền đứng chờ bên dưới.


Nguyên Phục hớn hở bước tới chắp tay làm lễ, nói:- Cảm phiền Vô Cực công tử chờ lâu.Vô Cực Kiếm không để ý, hỏi:- Đồ đâu?Nguyên Phục âm thầm phỉ nhổ cái này Simp chúa, lấy từ trong túi ra một cái khăn tay, đưa đi rồi bảo:- Bây giờ phải làm gì tiếp theo?Vô Cực Kiếm cầm khăn tay, cẩn thận quan sát rồi lấy một cái hộp ngọc trong túi trữ vật cất vào.

Lát sau mới cười lành nói:- Tới phủ của ta một chuyến.Vừa nói, gã vừa âm thầm truyền âm:- Phủ ta có cha ta là cường giả Nguyên Anh toạ trấn.

Ảnh tộc có giỏi tiềm hành tới đâu cũng không dám ngang nhiên ẩn nấp sau bóng của ngươi mà theo vào.

Như thế có thể cắt đuôi được rồi.Nguyên Phục: “???”Mẹ nó! Ngươi nói kế sách chính là cái này?Thấy sắc mặt Nguyên Phục nhăn lại như đít khỉ, Vô Cực Kiếm lại truyền âm tiếp:- Thế nào? Đây không phải cách tối ưu, nhưng là cách nhanh nhất hiện tại.Nguyên Phục cảm giác trong lời nói của Vô Cực Kiếm có điều gì đó mờ ám.

Nhưng không tài nào nghĩ ra được đó là gì, chỉ là linh cảm chợt nảy lên mà thôi.

Trước khi bước vào tu tiên, Nguyên Phục hành tẩu giang hồ sống sót dựa vào linh cảm của mình là chính.

Có thể nói, hắn sống tới ngày hôm nay chính là dựa vào linh cảm nhạy bén của mình.Hơn nữa, hắn chưa biết ý đồ thực sự của Cẩm Vân khi cài tên Ảnh Tộc này tới.

Sát thủ nguy hiểm thật đấy, nhưng một gã sát thủ đã lộ mặt so với một kẻ mặt nam mô bụng một bồ dao găm thì không đáng là gì.Không hề suy nghĩ thêm nữa, Nguyên Phục dứt khoát nói:- Vô Cực công tử thứ lỗi, tại hạ đột nhiên nhớ đến có chuyện bận rộn.

Không tiện ghé qua chơi.

Xin đợi hôm khác vậy.Thấy thái độ Nguyên Phục quay ngoắt một trăm tám mươi như thế, Vô Cực Kiếm nhất thời ngẩn ra, truyền âm lại hỏi:- Vậy Ảnh Tộc kia ngươi không xử lý? Thế cái khăn tay này...Nguyên Phục không thèm để ý, một cái chữ ký mà thôi, bèn đáp:- Hôm nay quả thật có việc gấp, không tiện ở lâu.

Đợi tìm cách khác vậy.

Công tử, tại hạ xin cáo từ tại đây.Nói dứt lời, túm lấy Lý Hiền quay người chạy đi mất.

Vô Cực Kiếm khóe miệng hơi câu lên, thấy Nguyên Phục ngày càng đi xa cũng không hề cản lại.

Giây lát hai bóng người đã mất hút, gã mới rời khỏi Vũ Yên các.—Nhắc tới Đại Uy hoàng triều, bộ máy nhà nước theo cơ cấu phong kiến.

Dưới Hoàng Đế là Thừa Tướng cùng với Thái Úy.Thừa Tướng chưởng quan văn.

Thái Úy đầu quan võ.Trong đó, vị Thái Úy kia gọi là Vô Cực Thừa Phong.

Người đứng đầu Vô Cực Thế gia ở Kinh thành.

Phía sau ông là Vô Cực Huyền, làm tới chức Đông Cực Thống Soái.Có thể nói, Vô Cực thế gia chính là một trong hai gia tộc có quyền lực nhất ở Đại Uy.Vô Cực Kiếm là người kế vị đời tiếp theo của thế gia, ngày hôm nay đi dạo thanh lâu.

Nếu để người ngoài biết được, đúng thật là không biết để mặt mũi vào đâu.


Nhưng Vô Cực Kiếm trước nay làm việc, đều có lý do của gã.

Vừa bước vào cửa nhà, Vô Cực Kiếm đã tới ngay phòng nghị sự gia tộc.

Ở đấy có một lão già đang ngồi nhâm nhi chén trà.Gã thong thả bước vào, cúi người kính cẩn nói:- Bẩm chủ gia, tiểu chắt đã lấy được đồ vật.Dứt lời, lấy hộp ngọc đựng khăn tay Thanh Vân dâng lên.

Lão già kia tên là Vô Cực Thừa Phong.

Vừa thấy hộp ngọc liền đón lấy đưa lại gần xem xét, lát sau khen rồi nói:- Được lắm, vất vả ngươi rồi.Vô Cực Kiếm được khen, nhưng không lấy gì làm vui vẻ, mà hỏi ngược lại:- Không biết chủ gia lấy vật này làm gì?Vô Cực Thừa Phong không đáp ngay, ánh mắt khẽ liếc qua.

Vô Cực Kiếm bị nhìn, phong thái của nhất gia chi chủ khiến gã trong bụng sợ hãi vô cùng, vội quỳ sụp xuống hô:- Là chắt lỗ mãng, xin chủ gia tha thứ.Vô Cực Thừa Phong cười lành, phất tay khiến Vô Cực Kiếm đứng dậy, nói:- Chuyện này ngươi tính ra biết cũng không có gì to tát.

Dù sao ngươi sau này cũng phải dẫn dắt tộc ta.Nói rồi chậm rãi mở hộp lấy chiếc khăn tay ra, giơ lên dưới ánh nến, trầm giọng nói:- Đại lục tam tộc: nhân, quỷ, yêu.

Chiến tranh đã mấy ngàn năm có hơn.

Tới nay, hai tộc nhân cùng quỷ vẫn diễn ra chiến tranh khắp nơi, ấy thế mà Yêu Tộc ngó lơ không nhìn tới.

Thật cho rằng, đạo lý môi hở răng lạnh là nói suông hay sao? Đến cả Ma Môn tuy đạo thống khác biệt, nhưng cũng lấy nhân tộc làm chủ.Vô Cực Kiếm nửa hiểu nửa không, bèn hỏi:- Vậy thì có liên quan gì tới Vũ Yên Các, Thanh Vân?Vô Cực Thừa Phong nói:- Yêu tộc Yêu Đế hiện tại thuộc dòng Xà Tiên.

Vì thuận lợi cho bậc tiểu bối hóa hình tìm hiểu rõ nhân sinh đại đạo nên thiết lập một tòa Vũ Yên Các tại Đại Uy.

Cái này là chuyện cơ mật nên các ngươi không biết cũng phải.

Thanh Vân kia chính là chắt nữ của Yêu Đế.Vô Cực Kiếm lần đầu nghe được chuyện cơ mật này không khỏi rùng mình.

Chỉ nghe Vô Cực Thừa Phong nói tiếp:- Đông Vực chiến trường hiện nay tình thế cấp bách.

Quân của ta đã để mất một phần lãnh địa bởi Quỷ Tộc.

Vậy mà Yêu Quốc vẫn ngó lơ không gửi quân chi viện tới.Nói rồi ánh mắt thâm trầm liếc xem Vô Cực Kiếm, từ tốn hỏi:- Ngươi thử nói xem, nếu như chắt nữ của Yêu Đế chết bởi thuật trù yểm của Quỷ Tộc thì chuyện gì sẽ xảy ra?Vô Cực Kiếm trong lòng nổi sóng lớn, không dám dấu diếm mà nói:- Yêu Tộc sẽ khởi binh tuyên chiến cùng Quỷ Tộc.

Bất quá, làm thế nào thông qua chiếc khăn này trù yểm được Thanh Vân?Vô Cực Thừa Phong cười nói:- Quỷ Tộc có một thuật trù yểm, gọi Đinh Đầu Thất Tiễn.

Chỉ cần có cái khăn này, Thanh Vân ắt chết đó vậy!Nói rồi cất khăn tay lại vào hộp, đứng lên đi vào phía sau trướng.

Vô Cực Kiếm toan hỏi thuật này làm sao thi triển, nhưng thấy chủ gia không muốn nói liền cũng thôi, không dám hỏi thêm..


Bình luận

Truyện đang đọc