HỆ THỐNG ƯỚC NGUYỆN TỬ VONG



Sáng sớm, những người chơi tập trung dưới phòng khách của dinh thự, tinh thần sảng khoái.

Một đêm ngon giấc không bị thứ kì quái gì quấy phá đối với họ mà nói quý như ngàn vàng.

Hùng Kha vươn vai một cái, bật cười sang sảng.
- Quả nhiên như chú Vượng nói\, màn sơ cấp này chẳng có gì đáng để bận tâm.
Những người khác gật đầu phụ họa theo.

Vốn dĩ còn tưởng đêm đầu tiên phải rất căng thẳng, nhưng thực tế lại không.

Tâm trạng mỗi người không khỏi tốt hơn một chút, nói chuyện với nhau thoải mái cười đùa.
Thu Thủy lại không cho là vậy.

Cô nhướng mi, đánh một cái lên vai hắn.
- Đừng có lơ là! Chưa biết được nó đang nấp trong tối chực chờ chúng ta mất cảnh giác rồi nhào ra tóm gọn đấy.

Trong trò chơi sống còn này\, chỉ cần mất cảnh giác một giây thôi cũng đủ khiến mình toi mạng!
- Rồi rồi\, biết mà.
Hùng Kha xoa xoa bả vai bị đánh, cười hề hề như tên ngốc.

Thu Thủy bất lực nhìn trần nhà, không biết nói gì hơn.

Nếu không phải tên ngốc này bị cô vạ lây theo cô tới đây thì chắc chắn cô sẽ không để ý đến một người như hắn đâu! Đôi mắt đen đảo một vòng phòng khách, Thu Thủy đột nhiên nhíu mày.
- La Huy đâu?
Mọi người nghe thấy câu hỏi của Thu Thủy mới nhìn quanh, phát hiện ra cậu chàng khó chịu với Vượng Tài hôm qua không có ở đây.

Không khí vui vẻ nháy mắt trầm xuống, mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều nhận rõ hoang mang cùng lo sợ.
- Có khi nào cậu ta...!- Hà Lam ngập ngừng lên tiếng.
Thu Thủy hiểu ý Hà Lam, buồn bực cắt ngang ngay.
- Này\, đừng có nói gở như vậy!
Nói rồi, cô không đợi những người này phản ứng mà đi về phía cầu thang, từng bước leo lên tầng hai.

Thu Thủy đứng trước cửa phòng La Huy, nâng tay lên chậm rãi gõ cửa.

Cốc, cốc, cốc.
Chờ một lúc, bên trong vẫn không có động tĩnh, không có bất kì ai lên tiếng.

Thu Thủy nhíu mày, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.

Cô vừa gõ cửa vừa nâng giọng gọi.
- La Huy\, La Huy\, cậu đã dậy chưa? Mọi người đang chờ cậu ăn sáng cùng này.
Vẫn không có tiếng trả lời, Thu Thủy mấp máy môi, tay đập uỳnh uỳnh vào cửa.

Cô cầm nắm cửa tròn, xoay tới xoay lui nhưng không thể mở.

Thu Thủy không khỏi nôn nóng, lời của Hà Lam vẫn còn đọng lại trong đầu.

Mới một ngày thôi mà chết hai người, nếu cứ tốc độ này, cả đám bọn họ sẽ chết hết trước khi kịp thời gian rời khỏi đây mất.
Cô xoay người, chạy bình bịch xuống phòng khách.

Mồ hôi trên trên chảy dọc theo sườn mặt, Thu Thủy thô lỗ lau đi, thở hổn hển lên tiếng.
- Tôi...!tôi gọi La Huy nhưng cậu ta không trả lời.

Cửa bị khóa trái ở bên trong\, tôi không mở ra được.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu thấp giọng xì xầm:
- Trời ạ\, như vậy thì cậu ta tiêu chắc rồi!
Hạ Lam thở dài, nói:
- Cái cậu La Huy ấy cũng xui thật.

Bọn tôi rủ qua ngủ cùng thì ngại phòng nhỏ\, muốn một mình tận hưởng căn phòng lớn xa hoa ấy.

Giờ thì hay rồi...
- Mấy người...
Thu Thủy vừa tức vừa vội, quay sang nhìn Vượng Tài, nhỏ giọng năn nỉ:
- Chú Vượng\, chú đi với tôi được không?
Vượng Tài nhàn nhã thưởng thức trà, không để tâm đến dáng vẻ nôn nóng của Thu Thủy.

Gã nhướng mày, mỉm cười nói:
- Cậu ta chắc ngủ chưa dậy thôi\, đừng quá lo lắng.
Kẻ chống đối gã còn muốn gã cứu, nằm mơ đi!
Đám người này chỉ ngồi ở phòng khách nói lảm nhảm, không ai tỏ ý muốn đi lên cùng cô, cứ như vậy mặc kệ La Huy.

Những kẻ này sao mà nhát gan thế chứ!
- Dẫn tôi đến phòng của cậu ta đi.
Thu Thủy ngước mắt nhìn về phía âm thanh phát ra.

Cô nhận ra người này.

Đây chính là chàng trai dẫn theo em gái, ở cùng với người đàn ông vượt ba màn.

Do bị Diệp Huyền Thanh từ chối hôm qua nên cô vẫn còn nhớ rất kĩ.

Vốn dĩ cô còn tưởng cậu ta chỉ biết nấp sau lưng Diệp Huyền Thanh, không ngờ bây giờ lại là người đầu tiên lên tiếng.
- Được\, được\, cảm ơn anh.
Thu Thủy gật nhẹ đầu, vội vàng dẫn Cố Từ Thần đi lên phòng La Huy.

Diệp Huyền Thanh trông thấy cậu rời đi cũng cất bước theo sau.

Những người trong phòng khách đưa mắt nhìn nhau, tò mò không biết bọn họ lên trên đó để làm gì, chần chừ một hồi lâu mới quyết định đi cùng.
Cố Từ Thần đứng trước cửa phòng của La Huy, nâng tay gõ gõ vào cửa, thăm dò chất liệu.

Tấm cửa không dày, bên ngoài gọi lớn thì ở trong vẫn có thể nghe được.

Nhưng La Huy vẫn không lên tiếng, chứng tỏ anh ta "lành ít dữ nhiều".

Cậu xoa xoa cổ tay, chuẩn bị tinh thần phá cửa một phen.

Tay nắm tròn chỉ cần dùng lực mạnh một chút liền dễ dàng khiến nó bật ra.

Cậu đủ sức làm điều đó.
- Anh định phá cửa thật sao?
Thu Thủy nhìn Cố Từ Thần, ngập ngừng hỏi.


Ai biết được phá hỏng đồ đạc trong nhà có kích phát điều kiện tử vong hay không.

Nếu có thật thì cô sẽ áy náy chết mất!
- Ừ.
Dáng vẻ thanh niên bình tĩnh ngoài ý muốn, Thu Thủy không biết người này đang nghĩ gì mà định làm chuyện đó, tốt tính khuyên nhủ.
- Việc này...!lỡ như cô chủ Nguyên tức giận rồi gây phiền phức đến anh thì sao? Nó không hay lắm.

Tôi nghĩ chúng ta nên tìm cách khác.
Diệp Huyền Thanh vừa vặn đến, liền nói:
- Để tôi.
Sau đó anh nhìn Thu Thủy, hỏi:
- Cô có kẹp tăm không?
Thu Thủy ngẩn người chốc lát, sau đó vội vàng rút cây kẹp trên tóc mình, đưa cho Diệp Huyền Thanh.

Diệp Huyền Thanh hơi cúi người xuống, đem kẹp tăm đưa vào ổ khóa.

Chưa đầy hai mươi giây, một tiếng tách nhỏ vang lên, anh xoay tay nắm, cửa liền mở ra.
Thu Thủy đẩy cửa, vội vàng tiến vào trong.

Nhưng còn chưa đặt chân vào, cô mở to mắt, gương mặt đầy kinh hoảng.

Cô che miệng, cúi người sang bên cạnh nôn khan.

Những người khác theo sau trông thấy cảnh tượng ấy cũng nhịn không được mà sững sờ.

Một kẻ nào đó trong nhóm người thốt lên:
- Cái quái gì thế này???
Trong phòng, máu chảy lênh láng khắp sàn, mùi tanh nồng xộc thẳng vào mặt.

La Huy nằm trên giường, gương mặt bị gặm nát, không còn nhìn ra ngũ quan ban đầu, trên cơ thể cũng lòi lõm không nguyên vẹn.

Lồng ngực mở phanh ra, cơ quan nội tạng "ngon lành" nhất bị chén sạch.
- Cậu ta...!cậu ta bị...!thứ gì ăn vậy?
Hạ Lam nuốt nước bọt, lắp bắp lên tiếng.

Đám người chơi mới đứng chết trân bên ngoài, đùn đẩy nhau, không ai dám vào trước.

Vượng Tài trông thấy mà chướng mắt, đẩy tất cả bọn họ ra, bản thân xung phong bước vào bên trong xem xét trước.
Ông ta nhíu mày, cẩn thận di chuyển xung quanh, cố gắng không dẫm máu trên sàn nhà.

Vượng Tài xem xét chốt cửa, xoa cằm, nghiền ngẫm.
- Chốt cửa khi nãy cô xem là bị khóa trái sao?
Sắc mặt Thu Thủy trắng bệch, đôi mắt đầy sợ hãi nhìn căn phòng của La Huy, lắp bắp trả lời:
- Vâng...!đúng...!đúng vậy.
Vượng Tài không nói gì, đi đến bên cửa sổ, quan sát một lúc lâu, ông ta lại nói:
- Cửa sổ không có dấu hiệu bị cạy mở.

Chà\, một cái chết trong phòng kín.
Vu Từ nghe thấy Vượng Tài nói, trong lòng không khỏi hoang mang.
- Cửa sổ không cạy mở\, cửa lại khóa trái\, cậu ta bị giết bằng cách nào?
- Các cậu biết trên đời này\, thứ gì không cần mở cửa cũng có thể vào phòng không? - Ngữ điệu của Vượng Tài trầm xuống\, khuôn mặt chữ điền chợt nghiêm nghị hẳn.
Bầu không khí căng thẳng vây lấy những người chơi.

"Thứ gì không mở cửa cũng có thể vào phòng", chẳng cần suy nghĩ bọn họ cũng có thể tự đưa ra đáp án trong lòng mình.

Nhớ đến lời của cô chủ Nguyên nói khi mới bước vào, bọn họ đã có thể mường tượng được hung thủ là ai.
- Kẻ giết La Huy chính là...!ma quỷ sao?
Thu Thủy cắn môi, thấp thỏm nói.

Ở màn đầu, cô ta cũng chỉ đối phó với sát nhân, không dính líu gì đến ma quỷ.

Con người đã khó đối phó, bây giờ gặp cả boss là quỷ, cô ta biết giải quyết nó như thế nào.

Thu Thủy không khỏi cảm thấy tuyệt vọng về tương lai phía trước.
- Tôi không nghĩ vậy.
Cố Từ Thần lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt của những người phút chốc nhìn về phía cậu.

- Tại sao không nghĩ đến trường hợp cậu ta chết là do con người? Thủ thuật giết người trong kín không phải chưa từng xảy ra.

Nếu kẻ gõ cửa là người quen\, La Huy hẳn sẽ không nghi ngờ mà mở cửa.
Vượng Tài thấy có người phản bác ý kiến của mình liền không vui.

Đôi mắt của ông nhìn chằm chặp Cố Từ Thần, hận không thể khoét hai cái lỗ lên đó.

Một thằng nhãi kinh nghiệm thấp mà cũng dám lên tiếng với ông, thật không biết tự lượng sức mình!
- Hừ\, thế cậu giải thích như thế nào về việc cửa bị khóa trái? - Vượng Tài cười khẩy\, lớn tiếng bắt bẻ.
Lần này, không đợi Cố Từ Thần trả lời, Diệp Huyền Thanh đã nói trước.
- Những thủ thuật này không phải bí mật gì\, thậm chí những đứa nhóc mười mấy tuổi cũng rõ.

Chú Vượng\, chú hỏi như vậy là cố tình bắt bẻ suy nghĩ của người khác à?
Sắc mặt Vượng Tài trầm xuống, đầy phẫn nộ, gã trừng mắt nhìn Diệp Huyền Thanh, vẫn cố chấp nói:
- Coi như thủ thuật của các cậu nói có hiệu nghiệm đi\, vậy thì ai là kẻ giết La Huy? Người nào đủ tin tưởng khiến cậu ta mạo hiểm mà mở cửa đêm khuya? Chưa kể đến\, có con người nào lại khoét\, gặm cắn thân thể người ta lòi lõm thế này không?
Cố Từ Thần nhìn Vượng Tài một lúc, không lên tiếng trả lời.
Người đàn ông trung niên đó cười nhạo một tiếng, vô cùng hả hê.

Vượng Tài vẫn còn nhớ rất rõ tên thanh niên này cùng phe với thằng nhãi Diệp Huyền Thanh, bây giờ đả kích được bọn chúng, gã liền vui vẻ không thôi.
Vượng Tài hừ một tiếng, không thèm quan tâm đến hai kẻ cứng đầu chuyên cãi mình, luyên thuyên giảng giải cho những người khác về suy đoán của mình.
Xem xét một vòng trong phòng La Huy, Cố Từ Thần không tìm thấy điểm gì kì lạ.

Tầm mắt của cậu bị chiếc giường bê bết máu của La Huy thu hút.

Cố Từ Thần không chút do dự đi đến, hơi cúi người xuống, cẩn thận quan sát mọi thứ.

Cái chết không toàn thây của La Huy quả thật rất đáng sợ, nhưng Cố Từ Thần từng chứng kiến thảm cảnh của dì Lưu ở màn đầu, tâm lý vẫn còn rất vững vàng.
Chợt, cậu trông thấy một thứ gì đó hơi ánh lên ở gần cổ La Huy.

Cố Từ Thần cầm lấy, híp mắt xem xét.

Một sợi tóc dài vàng óng, một thứ không thể có ở trong phòng của một chàng trai ở một mình.
- Manh mối đáng giá đấy.
Diệp Huyền Thanh bất thình lình lên tiếng, nhìn sợi tóc cậu đang cầm trong tay cậu.

Cố Từ Thần không đáp lời.

Cậu không ngại sợi tóc ấy dính máu, nhanh chóng nhét vào túi quần rồi dắt bé Trà đang chờ bên ngoài rời đi.

Cố Từ Thần không vội đưa sợi tóc này cho mọi người xem, rất có thể sẽ “rút dây động rừng” đối với người có mưu đồ bất chính.

Bài học của dì Lưu, Cố Từ Thần vẫn còn nhớ rất rõ.
Bên dưới, cô chủ Nguyên đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng, trông thấy cậu đi xuống liền dịu dàng cười, nụ cười ấm áp như nắng xuân.
- Xin chào\, chúc bạn buổi sáng tốt lành!
Cố Từ Thần nhìn nàng, khẽ gật đầu, đáp:
- Buổi sáng tốt lành\, cô chủ Nguyên!
Nhìn thấy Nguyên Lý muốn mang dĩa salad đặt lên bàn, cậu nhanh chóng tiến đến.
- Để tôi mang ra cho.
Nàng liền cười rộ lên, hai má ửng hồng, giọng nói thánh thót như chim oanh.
- Cảm ơn\, cậu thật tốt bụng.
Cố Từ Thần mỉm cười, mang dĩa salad ra ngoài thì vừa vặn đối diện với ánh mắt thâm thúy của Diệp Huyền Thanh.

Như thể lạc trong ánh mắt anh lạnh lùng sâu thẳm, đen như mực, sâu tựa hố không đáy kia, cậu thấy bản thân mình thu nhỏ trong mắt anh, cảm giác như chỉ trong phút chốc anh có thể nhìn thấu tất thảy.
Đợi Cố Từ Thần đi đến gần mình, Diệp Huyền Thanh hơi nghiêng đầu nhìn cậu, nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi:
- Cậu thích cô chủ Nguyên?


Bình luận

Truyện đang đọc