HỆ THỐNG XUYÊN NHANH THEO YÊU CẦU

[Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 100% – Đánh giá: S| Mức độ lệch của cốt truyện: 30% – Đánh giá: A-| Đánh giá tổng kết: S]

[Hoàn thành hai nhiệm vụ sớm trước thời hạn, phần thưởng 400 điểm năng lượng]

[Cấp bậc ký chủ hiện tại là cấp 14, tổng điểm năng lượng là 5645]

[Hệ thống thương thành đã mở khóa trở lại]

[Nếu ký chủ không còn gì thắc mắc, xin hãy chọn yêu cầu cho thế giới sau]

Lâm Mặc nhắm mắt im lặng chờ đợi dữ liệu thế giới này bị nén xong. Kỳ thực loại hành vi này có thể nói là phương thức cứu rỗi tốt nhất dành cho những ký chủ như cậu. Tuy tiếc nuối, song cậu không thể ôm lấy quá khứ chết chìm trong đó.

Tất cả chỉ là ảo mà thôi. Lâm Mặc tự nhủ với bản thân như vậy.

Sau khi quá trình nén dữ liệu hoàn thành, đầu óc cậu nhẹ nhàng hơn hẳn, tinh thần vốn suy sụp cũng khỏe khoắn hơn. Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu suy nghĩ xem thế giới sau nên lựa chọn cái gì.

Tính đến thời điểm hiện tại cậu đã trải qua được bốn thế giới, cái nào cũng lên voi xuống chó cực khổ vô cùng. Thế giới đầu tiên oan uổng bị ép làm một con thỏ trắng cả ngày bán manh gặm cà rốt, sau khi chết thì nổ tan tành chẳng được cái xác nguyên vẹn. Thế giới thứ hai thì lại bị bệnh tim, đi tầm ba bước lại được làm Tây Thi một lần, kết quả còn bị xe tông chết. Thế giới thứ ba lại càng thảm, ngỡ đâu làm một tu sĩ Nguyên Anh kỳ được ở trên cao nhìn xuống chúng sinh, ai ngờ bị đồ đệ yêu dấu bắt cóc giam cầm lại, chơi đến mức thế giới cũng phá hủy luôn. Còn thế giới thứ tư, ha hả...

Tâm mệt! Thật sự không muốn kể tiếp nữa!

Từ lúc ký khế ước với hệ thống, cậu có hưởng thụ nhân sinh đi lên đỉnh cao làm thần hay không thì chưa biết, nhưng đảm bảo đã trải nghiệm đủ mọi thể loại chết rồi! Thảm thương hơn chính là, lần nào cũng chết-mất-xác!

"Tôi muốn ăn sung mặc sướng! Không cần phải ngày ngày đi giết tang thi nữa!" Lâm Mặc lệ nóng doanh tròng nói.

[Xác nhận yêu cầu "ăn sung mặc sướng". Đang tìm kiếm thế giới phù hợp... Đinh! Đã tìm được thế giới phù hợp với yêu cầ...]

"Khoan đã!"

[Lại chuyện gì nữa?]

Lâm Mặc dùng ánh mắt ngờ vực nhìn 419, tựa như nhìn kẻ thù giai cấp tư sản: "Tuyệt đối không biến thành động vật đi?"

[... Sẽ không.]

"Không bị người khác bao dưỡng?"

[... Không có. An tâm, thế giới này ba ba cậu đặc biệt nhiều tiền.]

"Sẽ xấu xí bị đâm lòi cả một mắt?"

[... Đảm bảo cậu đẹp nhất! Bây giờ có thể bắt đầu truyền tống chưa?!]

Được đến lời khẳng định của hệ thống, Lâm Mặc lúc này mới buông xuống lo sợ, thở phào nhẹ nhõm. Cậu gật gật đầu: "Được rồi, bắt đầu đi."

[Đã tìm được thế giới phù hợp với yêu cầu của ký chủ, bắt đầu truyền tống trong 3,2,1...]

--------------------------------------------------------------------

Chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cánh cổng tòa biệt thự lớn. Bảo vệ đứng hai bên sau khi tiến lên kiểm tra thân phận người trong xe, liền gật đầu mở cửa cho xe vào. Xe cứ thế chậm rãi chạy vào sâu bên trong.

Đọi xe khuất bóng rồi, hai người bảo vệ khi nãy không nén nổi tính tình bát quái, xì xào vài câu: "Đó là Tiết nhị thiếu?"

"Là đứa con riêng ngoài giá thú kia sao?"

"Không biết lão đại vì sao chịu đón về..."

"Im lặng!"

Tổ trưởng tổ bảo vệ quát một câu, hai kẻ còn lại lập tức im re không dám ho he thêm lời nào. Gã tức sắt không thành thép chỉ vào mũi bọn họ nói: "Bàn tán chuyện của ông chủ chính là điều cấm kỵ nhất! Hai người không muốn đột nhiên biến mất thì cứ thử xem!"

Trải qua uy hiếp như vậy, hai tên bảo vệ kia mặt tái mét, đến liếc nhìn bóng dáng chiếc xe đó cũng không dám liếc nhiều thêm một cái.

Xe dừng trước cửa lớn, phía trước đã có một vị quản gia mặc âu phục đứng đợi sẵn. Ông chậm rãi bước xuống, tự tay mở cửa xe ra, giọng nói ôn hòa nói đối với người trong xe: "Nhị thiếu gia, đã tới nơi rồi."

Từ trong xe bước ra một thiếu niên xinh ngũ quan xinh đẹp đến mức khiến kẻ khác phải kinh sợ. Làn da trắng như bạch ngọc, gương mặt được điêu khắc tỉ mỉ tinh tế không có bất kỳ sai lầm nào. Đôi mắt đen to tròn thanh thấu, tưởng chừng như không nhuốm chút khói bụi nhân gian khẽ chớp chớp, giống như biểu lộ tâm tình ngạc nhiên của chủ nhân nó. Bờ môi phấn nộn hơi mím lại, sau đó lại thả ra, hai chân mày chau vào nhau như đang khó chịu.

Bất quá nếu nhìn kỹ vào ánh mắt đó của cậu ta liền phát hiện ra, người này thế nhưng là một tên si ngốc!

Một mỹ thiếu niên đẹp đến nhường này lại bị ngốc, không biết ông trời muốn trêu đùa với số phận của cậu ta, hay ngay cả thần vận mệnh cũng phải ghen ghét sắc đẹp này. Lão quản gia trong lòng thở dài, mặt ngoài vẫn trấn tĩnh như không dẫn đường cho thiếu niên về phòng.

"Từ bây giờ nơi này sẽ là phòng của Tiết nhị thiếu, nếu ngài cần gì cứ nhấn chuông, người hầu sẽ lập tức xuất hiện." Lão quản gia vừa giảng giải vừa chỉ cho thiếu niên biết vị trí nút nhất.

Thiếu niên cũng mở to đôi mắt nhìn theo, bất quá quản gia cũng không cho rằng cậu thật sự nghe hiểu được bao nhiêu. Sau đó, cậu quay sang nhìn chằm chằm túi xách của mình đang được lão quản gia cầm.

Đồ chơi của mình còn ở trong đó, làm sao đây, thật muốn lấy lại.

Nhưng không thể giành đồ với họ, sẽ bị đánh. Là ai đã nói điều này, thiếu niên cũng chẳng nhớ được, chỉ chau mày khổ sở nhìn túi xách.

Lão quản gia dường như cảm ứng được tâm tình của cậu, liền đặt túi xách xuống ngay cạnh giường: "Ở đây ăn sáng lúc bảy giờ, ăn tối lúc tám giờ. Ăn trưa cùng ăn nhẹ tùy ý. Bất quá nếu nhị thiếu để lỡ bữa ăn cũng không sao, người hầu sẽ để lại phần riêng dành cho ngài."

"Nếu không còn gì nữa, tôi xin phép lui."

Thiếu niên đã bắt đầu mải mê nhìn ngó xung quanh căn phòng, không còn để tâm tới vị quản gia này nữa. Mà lão quản gia cũng thức thời đóng cửa lại rời đi.

Sau khi hết hứng thú với hoàn cảnh xa lạ này, thiếu niên mở túi xách ra bắt đầu lục lọi. Trong túi xách chỉ có vài thứ linh tinh như bút chì, giấy, đồ chơi,... Cậu mò mẫm một hồi hai mắt liền sáng lên, lấy ra một cục rubik.

Thật may mắn, bảo bối của mình vẫn ở đây.

Sau đó thiếu niên chăm chú xoay xoay cục rubik này.

Chỉ là cho dù cậu ta có xoay cả trăm cả ngàn lần, cũng không có đến một lần được ba màu thẳng hàng, nói gì tới hoàn thành cả sáu mặt. Mà thiếu niên dường như cũng không nhận ra bản thân chỉ đang xoay lung tung, cười hắc hắc vui vẻ ngồi xoay tiếp.

Lão quản gia trông thấy một màn này thông qua camera giám sát, trong lòng yên tâm cậu ta tạm thời hẳn không gây họa gì, liền cho người tắt camera đi.

Camera vừa tắt, trong đầu thiếu niên đột nhiên phát ra tiếng kêu: [Lâm Mặc? Lâm Mặc? Cậu có còn ở đó không?]

"Ngươi ở đâu a? Sao ta không nhìn thấy?" Thiếu niên giật mình tò mò ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một vòng, phát hiện cả căn phòng rộng lớn chỉ có một mình mình, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

[Ký chủ, cậu còn nhớ bản thân tên gì không?]

"Cái gì là ký chủ?" Thiếu niên lẩm bẩm, "Tên... Tiết... Tiết Kinh... Là Tiết Kinh Hồng đúng không?"

Sau đó, cậu đột nhiên tức giận ủy khuất nói: "Tên cũng không phải do ta đặt, sao lại hỏi ta?"

419 trực tiếp rơi vào trạng thái chết máy.

Nó rốt cuộc không biết nơi nào xảy ra vấn đề! Rõ ràng cách đây vài tiếng trước vẫn còn tốt, đột nhiên xảy ra một hồi chấn động, Lâm Mặc liền biến thành cái bộ dạng hiện tại!

-----Cách đây ba tiếng trước-----

Lâm Mặc đọc xong kịch bản ở thế giới này, vô ngữ nhìn lên trời.

Đây là một câu chuyện đam mỹ hắc bang tương ái tương sát, nam chính công Tiết Thừa Dạ là bang chủ cái b... í lộn, bang chủ băng nhóm Hắc Long, đứng đầu giới hắc đạo. Mà nam chính thụ Mạc Dương gia thế bình thường, sau này lớn lên gia nhập đội cảnh sát thuộc nhóm đặc biệt. Một bên đại diện cho chính nghĩa, một bên là trùm hắc đạo, nếu không tương ái tương sát cũng quá có lỗi với độc giả rồi.

Để cho cẩu huyết, cha của công chính Tiết Chấn Lôi là kẻ đã giết cha thụ, mẹ thụ vì nghe tin này đau đớn bỏ mình. Thụ mang nỗi hận trong lòng, sau này khi trở thành cảnh sát rồi vẫn muốn tìm ra kẻ thù giết cha của mình để báo thù. Cuối cùng trà trộn vào nhà công, lấy danh phận làm gia sư kiêm bảo mẫu cho nhị thiếu gia.

Nói tới nhị thiếu gia này lại là một bầu trời cẩu huyết khác. Nhiều năm về trước khi Tiết Chấn Lôi còn trẻ liền kết hôn thông gia, sinh ra Tiết Thừa Dạ đã định trước là người thừa kế gia tộc. Bất quá nam nhân nào cũng có tật xấu, một lần vô tình gặp được mẹ của nguyên chủ lúc làm việc ở quán bar, ông không khống chế được xảy ra tình một đêm. Tuy Tiết Chấn Lôi đã bắt mẹ nguyên chủ uống thuốc ngay sau đó để tránh thai, nhưng không biết do mạng nguyên chủ quá lớn hay thuốc dỏm hết đát, cái thai không bị phá, trái lại lớn lên từng ngày.

Mẹ nguyên chủ chỉ là một nữ nhân từ dưới quê lên làm việc, sau khi bị cưỡng ép lên giường cùng một nam nhân xa lạ chỉ có thể khóc lóc cầm tiền uống thuốc chạy đi. Thế nhưng cái thai không mất, tới khi phát hiện ra thì đã ba tháng. Nghe bác sĩ bảo rằng nếu phá thai lúc này tỉ lệ tử vong cao, mẹ nguyên chủ tính tình yếu đuối liền sợ hãi không dám nghĩ tới chuyện phá thai nữa. Cứ thế đành ôm cái bụng chờ ngày sinh đứa bé ra.

Chỉ là nuôi dưỡng một đứa trẻ cực khổ hơn bà tưởng. Tiền Tiết Chấn Lôi đưa cho bà tính ra cũng dư dả xài mấy tháng không cần đi làm, nhưng nay có thêm một đứa bé, chi phí liền phát sinh theo, mẹ nguyên chủ không gồng gánh nổi, buộc lòng phải tìm Tiết Chấn Lôi xin ông ta giúp đỡ.

Lúc này mẹ nguyên chủ cũng sắp sinh, đem chuyện nháo lớn không được gì, Tiết Chấn Lôi buộc lòng phải chăm lo cho bà ta đến khi đứa bé được sinh ra. Nói thế nào cũng là cốt nhục thân sinh, ông có tra đến mấy cũng không thể để cho đối phương một thi hai mệnh được. Huống hồ Tiết gia nhà giàu nhiều tiền, nuôi thêm một người không có vấn đề gì.

Tiết Kinh Hồng liền sinh ra như thế, được Tiết Chấn Lôi mang về nhà lớn giao cho người hầu nuôi dưỡng, lại đưa một số tiền cho mẹ cậu rời đi. Tiết phu nhân dẫu trong lòng khó chịu, bất quá cũng hiểu rõ đứa trẻ này không có khả năng cùng con bà tranh giành quyền thừa kế, liền mắt nhắm mắt mở chấp thuận. Gia quy Tiết gia sâm nghiêm, chỉ có con trưởng đích tôn của Tiết gia mới được kế thừa gia tộc. Tiết Kinh Hồng sinh sau đẻ muộn, lại còn là một đứa con ngoài giá thú, ngay cả cơ hội được ghi tên vào gia phả Tiết gia cũng chưa có, nói gì đến tranh đoạt gia sản.

Nào ngờ, lúc Tiết Kinh Hồng được một tuổi thì được bác sĩ chẩn đoán cậu có vấn đề về não bộ do ảnh hưởng của thuốc phá thai uống trước kia. Vốn đã là kết quả ngoài ý muốn, nay còn phát hiện con mình là một đứa ngốc, sắc mặt Tiết Chấn Lôi không tốt nổi, liền đem cậu dọn ra ở một biệt thự ở vùng ngoại ô, ngày ngày có người chăm sóc, sau đó mặc kệ không quan tâm nữa.

Mọi chuyện nảy sinh cũng từ bản di chúc Tiết lão cha. Không biết do khi về già đột nhiên tâm tình hiền lại, cảm thấy hối lỗi với những hành động không tốt trước kia của mình đối với đứa con nhỏ, ông ghi vào di chúc rằng nếu Tiết Thừa Dạ muốn kế thừa toàn bộ gia sản cùng con dấu gia chủ, hắn phải đem Tiết Kinh Hồng về nhà chính nuôi dưỡng dạy dỗ. Trừ phi bản thân Tiết Kinh Hồng muốn rời đi, còn lại không ai được phép đuổi cậu đi, càng không được gây bất kỳ tổn thương gì cho cậu.

Nam chính Tiết Thừa Dạ không thể không tuân theo di chúc mà rước người em cùng cha khác mẹ này về. Nhưng Tiết Kinh Hồng chính là một tên ngốc, lại còn có chút dấu hiệu mắc chứng tâm thần các kiểu,... tóm lại lúc bình thường thì an tĩnh như chết, lên cơn lại đi phá hoại đồ đạc. Dù sao cũng chỉ là tiểu thuyết, ngươi đòi hỏi logic bệnh tật một tên qua đường nhiều như vậy làm gì.

Kết quả chính là Tiết Thừa Dạ đen mặt không chịu nổi, liền phải tìm một gia sư kiêm bảo mẫu trông chừng cậu ta. Tiểu thụ Mạc Dương liền nhân cơ hội trà trộn vào, lấy danh nghĩa gia sư của nhị thiếu gia này mà mỗi ngày tú ân ái với nam chính công, kết quả sau một thời gian cả hai đột nhiên yêu nhau lúc nào không hay. Nhưng Tiết Thừa Dạ lại là con của kẻ thù giết cha, trong lòng Mạc Dương mâu thuẫn liền dẫn đến cả hai chơi trò ta chạy ngươi truy, rồi thì Tiết Thừa Dạ lại là xã hội đen quen ai cũng không thể quen cảnh sát được.

Trải qua nhiều hồi máu chó ngược thân ngược tâm trào nước mắt lên xuống, Tiết Thừa Dạ liền vì người yêu bắt đầu tẩy trắng sản nghiệp, mà Mạc Dương cũng động lòng ở bên hắn. Cả hai tú ân ái cả đời, happy ending.

Cái gì? Ngươi hỏi Tiết Kinh Hồng đâu rồi à? Cậu ta chỉ là nhân vật qua đường, quan tâm nhiều như vậy làm gì.

Sau khi truyện kết thúc Tiết Thừa Dạ liền thuận tiện tống Tiết Kinh Hồng vào một trại an dưỡng cao cấp nào đó, dù sao với trình độ trí tuệ của cậu ta, cũng không phân biệt được nơi này có gì khác với chỗ ở cũ.

Lâm Mặc trở thành Tiết Kinh Hồng, chỉ cảm thấy thật... muốn-chửi-thề!

Bộ dạng Tiết Kinh Hồng quả thực xinh đẹp như hệ thống hứa hẹn, bất quá một kẻ vừa si ngốc lại còn có chứng tâm thần thì đẹp đến mấy cũng không ai dám tới gần! Lão ba của cậu quả thực giàu nứt đổ vách, nhưng một xu cũng không để lại cho cậu! Tuy không phải bao dưỡng, cũng không phải động vật, nhưng cuộc sống hiện tại của Tiết Kinh Hồng có khác gì thú nuôi được chủ nhân dưỡng đâu!

Chỉ là dù có vạn con thảo nê mã chạy qua trong lòng, Lâm Mặc không thể không nhận mệnh leo lên xe đi tới Tiết gia như trong cốt truyện.

Mà biến cố cũng phát sinh lúc này.

Hệ thống không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy toàn bộ dữ liệu chấn động, đến khi nó tỉnh táo lại Lâm Mặc đã biến thành bộ dạng này.

Lẽ ra bệnh tật của Tiết Kinh Hồng không thể ảnh hưởng lên Lâm Mặc được, vì có sự bảo hộ của tường lửa, bất kỳ thương tổn nào về mặt tinh thần đều sẽ bị loại trừ nhằm giúp ký chủ thực hiện nhiệm vụ. Không hiểu sao mọi chuyện ban đầu vẫn tốt đẹp, chỉ lát sau tường lửa có trục trặc, tinh thần Lâm Mặc bị ký ức cùng bệnh tật của nguyên chủ tấn công bất ngờ, loạn một nồi thành ra một kẻ ngốc cùng tâm thần.

Dù sao Tiết Kinh Hồng chính là tên ngốc, cho dù không có ký ức của nguyên chủ cũng không vấn đề gì. Nhưng bây giờ thì hay rồi, đến cả ký ức của mình Lâm Mặc cũng đánh rơi gần hết!

419 tìm cách liên hệ với tổng bộ để giải quyết tình hình này, nhưng lại không nhận được bất kỳ hồi âm, đáng sợ hơn chính là nó không thể offline được! Dường như có thứ gì đó đang ngăn cản nó truyền tin ra ngoài. Nghĩ như vậy, 419 muốn toát cả mồ hôi lạnh. Không thể liên lạc ra bên ngoài, cách duy nhất giải quyết chính là đợi sau khi Lâm Mặc hoàn thành nhiệm vụ quay trở về không gian hệ thống, lúc đó nó mới tìm được chủ hệ thống.

Nhưng sau khi nhìn hiện trạng của Lâm Mặc hiện tại, 419 thầm nghĩ, kỳ thực chỉ cần cậu ta đừng chơi chết mình thôi là nó đã mừng lắm rồi.

-----Quay trở về hiện tại-----

[Đinh! Nhiệm vụ chính 1: Gây náo loạn khiến cho Tiết Thừa Dạ phải mời gia sư về | Thời hạn: 30 ngày | Phần thưởng: 500 điểm năng lượng]

Tiếng thông báo của hệ thống khiến Lâm Mặc ngẩn ra một chút như đang tự hỏi, sau đó lại mặc kệ nhạc bất diệc hồ mà chơi rubik tiếp.

Do bị ảnh hưởng nhất định từ ký ức của nguyên chủ, nên một vài thói quen của Lâm Mặc cũng bị biến đổi theo, ví dụ như việc chơi rubik. Bất quá đều là tiểu tiết không đáng nói, chí ít không khiến cậu thay đổi quá khác lạ thành một người hoàn toàn khác.

419 trầm ngâm suy nghĩ, chủ hệ thống vẫn có thể phát thông báo đến cho nó, tức là đường truyền từ bên ngoài vào vẫn ổn. Nhưng không rõ sau khi nhiệm vụ hoàn thành liệu có thể truyền ra được bên ngoài cho chủ hệ thống hay không. Nghĩ như thế, 419 càng cảm thấy cần thúc giục Lâm Mặc đi làm nhiệm vụ.

[Lâm Mặc, bây giờ cậu phải nghe tôi nói, đi ra ngoài nháo tung căn biệt thự này lên.]

"Tại sao phải làm như vậy?" Lâm Mặc ngây thơ mở to mắt nhìn lên trần nhà, "Hình như làm vậy không tốt. Sẽ bị phạt đó."

[Cậu không làm mới bị phạt! Mau ra khỏi đây quậy phá đi!]

"Không! Tiểu Hồng không đi đâu! Tiểu Hồng không muốn bị phạt!" Lâm Mặc thẳng thắn từ chối, lao lên giường dùng gối đè lên đầu mình che kín hai tai, dường như nghĩ rằng chỉ cần làm như vậy liền không nghe thấy âm thanh của 419 nữa.

419 ỉ ôi từ năn nỉ đến hăm dọa nói liên miên suốt nửa canh giờ Lâm Mặc vẫn không thay đổi ý định, liền quyết định tạm thời bỏ cuộc. Dù sao Lâm Mặc cũng không thể trốn trong phòng cả đời được, đến khi nào cậu chịu rời phòng rồi nó lại tiếp tục tìm cách thuyết phục.

Nhìn tên vô tâm vô phế nào đó ngủ ngon lành trên giường, 419 muốn tức điên lên! Nhìn đi! Tôi đây bận tâm cho cậu nhiều như vậy, cậu thì hay rồi, nằm lăn ra mà ngủ!

Nó quyết định nghĩ lại xem rốt cuộc phải dùng biện pháp như thế nào để khiến Lâm Mặc làm nhiệm vụ.

Lý do có nhiệm vụ này, cũng là từ một BUG trong truyện. Tiết Kinh Hồng sau khi bị phụ thân bỏ rơi một mình trong căn biệt thự để cho đám người hầu chăm sóc, thời gian đầu bọn họ còn làm đúng bổn phận, về sau nhận ra tiểu thiếu gia này không được ai quan tâm liền lớn gan thường xuyên kiếm cớ hành hạ đánh đập cậu. Bởi vì Tiết Kinh Hồng bị ngốc, cho dù có bị mắng chửi thế nào cũng không chạy đi tìm ai mách lẻo được. Chỉ cần cho cậu ăn uống đầy đủ không bệnh tật mỗi khi có người đến kiểm tra định kỳ, thì sẽ không ai phát hiện ra cậu bị ngược đãi cả.

Một đứa trẻ bị đe dọa về mặt tinh thần lẫn thể xác như vậy sẽ dẫn đến khuynh hướng tự bế, càng muốn phong ấn chính mình bên trong vỏ ốc, làm gì có chuyện vừa mới đến nhà lớn Tiết gia ngày đầu tiên liền "nháo đến long trời lở đất" như truyện miêu tả được. Cứ nhìn thái độ hiện tại của Lâm Mặc xem, không dám quậy phá, bởi vì trong tiềm thức của cậu quậy phá đồng nghĩa với phạt, mà phạt tức là đau đớn.

Quả nhiên như hệ thống dự đoán, Lâm Mặc nhịn được đến tối thì bụng kêu ọt ọt. Cậu mang vẻ mặt đáng thương gần như sắp khóc nhìn chằm chằm cửa lớn, nửa muốn ra nửa lại không.

[Mặc Mặc ngoan, đi ra ăn tối đi. Cả ngày hôm nay cậu đã chưa ăn gì rồi, đói lắm phải không?] 419 dùng một giọng nói mà ngay cả nó cũng muốn sởn cả da gà để dỗ Lâm Mặc.

"Nhưng mà... không có người gọi."

Trước kia, chỉ khi nào người hầu nữ đanh đá quát to bảo cậu ra ăn cơm, cậu mới được phép đi ra ăn. Còn những lúc còn lại, cậu đều phải ở yên trong phòng không được nháo.

Đó là bởi vì chưa tới giờ cơm a. Tiết gia ăn tối khá trễ, tám giờ mới ăn. Hiện tại chỉ mới sáu giờ, đương nhiên không ai gọi cậu xuống ăn cơm rồi. 419 thầm nghĩ vậy.

Nó nhận ra tốt nhất không nên cố gắng thuyết phục cậu thay đổi quan điểm của mình, trái lại cứ thuận theo sẽ dễ nói chuyện hơn. Dù sao hiện tại Lâm Mặc chính là tên ngốc, còn có thể mong cậu ta suy nghĩ thiệt hơn được sao.

[Không sao, chỉ đi xuống ăn một chút thôi. Mọi người đều đã đi làm việc, không có ai ở trong phòng ăn cả. Cậu xuống đó ăn một chút rồi rời đi, làm sao người khác biết được.]

419 cảm thấy nó có thể đóng vai ác quỷ và thiên thần đứng hai bên vai Lâm Mặc được luôn rồi.

Lâm Mặc cảm thẩy 419 nói có lý, liền leo xuống giường he hé mở cửa, sau khi nhận ra không có ai đứng canh giữ bên ngoài liền thở phào nhẹ nhõm, lén lén lút lút như con chuột nhỏ vụng trộm chạy xuống nhà bếp theo chỉ dẫn của 419.

Biết rõ chứng bệnh của Lâm Mặc, cộng thêm trải nghiệm trong quá khứ khiến cậu không thích tiếp xúc gần với người khác, cho nên 419 cố tình tìm những đường đi vắng vẻ không có người để cậu thuận lợi một đường đi tới nhà bếp.

Tuy nhiên cũng không thể nào tránh không thể tìm được người được. Dù 419 đã cố hết sức, Lâm Mặc vẫn đụng phải một nhóm hầu nữ ngay cửa phòng ăn.

"Nhị thiếu gia, ngài muốn đi đâu?" Một trong số những người hầu gái lên tiếng hỏi.

Lâm Mặc có chút sợ hãi, mím môi lại không đáp. Mà dường như đám người hầu trong nhà cũng đã được thông báo trước bệnh tình của cậu, cho nên không chút ngạc nhiên.

Một trong số đó phỏng đoán: "Nhị thiếu gia muốn đến nhà ăn?"

Lâm Mặc cứng ngắc một hồi, mới chậm rãi gật đầu.

Đám người hầu nữ liền cứ thể đẩy cậu vào phòng ăn. Cơ thể Lâm Mặc cứng đơ, nhưng không dám lên tiếng. Một lát sau, bọn họ mang ra một chén súp nóng đặt trước mặt cậu.

Chén súp này vốn dĩ là súp bào ngư, nhưng 419 quét một cái liền phát hiện toàn bộ bào ngư vi cá đều không còn!

Đám người hầu này cũng thật lớn gan!

Bọn hầu biết được thân phận thật của Tiết Kinh Hồng nên có chút khinh thường, cộng thêm việc cậu bị ngu ngốc, nên cho dù được lão quản gia yêu cầu đối xử tốt với vị thiếu gia mới tới này, bọn họ vẫn không nhịn được lén lút giở trò sau lưng.

Mà Lâm Mặc quả thực cũng chẳng nhận ra sự khác biệt. Cậu chỉ biết ngồi múc từng muỗng một trong tiếng cười khúc khích của đám hầu gái.

"Quả nhiên là tên ngốc."

"Này, làm như vậy có ổn không? Dù sao hắn cũng là nhị thiếu gia..."

"Hừ, một tên con hoang mà thôi. Gia chủ sẽ vì hắn mà đứng ra làm chủ sao."

"Nhưng dù sao hắn cũng nghe thấy những gì chúng ta nói."

"Có nghe cũng chẳng làm được gì, dù sao hắn chỉ là tên ngốc."

Đám người hầu líu ríu một hồi liền bỏ đi, mặc kệ Lâm Mặc trong phòng ăn. Còn cậu chỉ chăm chú ăn đến khi vét sạch tô, mới hài lòng đứng dậy.

[Mặc Mặc à, ăn cũng đã ăn rồi, chúng ta đi làm vài chuyện vui vẻ đi.] 419 nhận ra Lâm Mặc định quay về phòng liền lên tiếng ngăn cản.

"Chuyện vui vẻ là chuyện gì?"

[Đám người hầu kia nói cậu như vậy, cậu không cảm thấy giận sao?]

"Không." Lâm Mặc lắc đầu. Thật ra cậu cũng chẳng hiểu được bao nhiêu lời người khác nói, huống hồ từ trước đến nay cũng không phải lần đầu tiên bị kẻ khác gọi là tên ngốc.

[Cậu...! Thôi được rồi, cậu không giận nhưng tôi giận, cho nên chúng ta đi gây chút rắc rối cho bọn họ đi.]

Sẵn tiện làm nhiệm vụ luôn, 419 nghĩ vậy.

"Sẽ... sẽ bị phạt." Vừa nhắc tới mấy lời này, sắc mặt Lâm Mặc liền trắng bệch.

[A... a? Đừng sợ đừng sợ! Tôi nói giỡn thôi, chúng ta không đi đâu hết. Không bị phạt, được chưa Mặc Mặc?]

"Tiểu Hồng là một đứa trẻ ngoan, sẽ không làm chuyện như vậy." Lâm Mặc dù sợ hãi vẫn cố gắng dũng cảm nói ra những lời này.

[Đúng đúng, cậu ngoan cậu ngoan nhất. Cho nên chúng ta không đi gây chuyện. Chúng ta đi làm chuyện tốt, được chứ?]

Đầu óc Lâm Mặc lại chuyển chuyển, bắt đầu ngơ ngơ ngác ngác tiếp.

[Cậu trông thấy chiếc bình ở kia không?]

Theo lời nói của 419, Lâm Mặc phóng tầm mắt đi qua, trông thấy một chiếc bình đặt trên bàn. Thoạt nhìn chỉ trông như một chiếc bình bình thường, nhưng chỉ cần là dân trong giới liền biết đây là một bình sứ men xanh từ thời nhà Thanh, giá trị liên thành trân quý vô cùng. 419 vừa liếc mắt nhìn liền nhận ra ngay tầm quý giá của nó, còn Lâm Mặc ngó nửa ngày cũng chỉ xác định được một điều: đây là cái bình hoa.

[Cậu khiêng nó ra ngoài vườn tắm nắng đi.]

Lâm Mặc có chút suy nghĩ, dường như cảm thấy đề nghị này không gây hại gì đến mình. Tất nhiên cậu không suy xét đến chuyện bây giờ đã là sáu giờ tối còn có nắng để phơi hay không.

[Đây là chuyện tốt, cậu sẽ không bị phạt.] 419 giở dọng như ông chú biến thái dụ dỗ tiểu loli, [Cậu không muốn mọi người quan tâm mình sao? Chỉ cần cậu làm như lời tôi, nhất định mọi người sẽ khen ngợi cậu.]

Câu nói này vô tình chọt trúng điểm mấu chốt của Lâm Mặc. Tiết Kinh Hồng là một đứa ngốc, nhưng ngay cả khi đầu óc có vấn đề, con người vẫn theo bản năng khát cầu sự quan tâm.

Kỳ thực cậu cũng không phải ngốc đến hết thuốc chữa, chí ít vẫn có thể nghe theo những mệnh lệnh 419 đưa ra. Đáng tiếc không ai muốn bỏ thời gian ra dạy dỗ một đứa ngốc cả, cho nên Tiết Kinh Hồng cứ như thế mà lớn lên, ngay cả tên mình viết như thế nào cũng không biết.

Có sự cổ vũ của 419, lòng hăng hái của Lâm Mặc lập tức được đẩy lên đến tận đỉnh điểm. Cậu rùng mình quyết tâm chạy đến, dùng cả hai tay của mình ôm vòng quanh bình cổ định khiêng lên.

Kết quả chính là choang một tiếng, chiếc bình vỡ nát thành trăm mảnh.

Hệ thống 419 hoàn toàn không bất ngờ trước việc này. Dựa theo tính toán của nó, cân nặng của cái bình vượt quá khả năng cơ thể hiện tại của Lâm Mặc có thể chịu đựng, vỡ nát là đương nhiên.

Làm hỏng một chiếc bình cổ trị giá hơn trăm vạn, Tiết gia chủ hẳn tức điên lên đi. 419 hả hê nghĩ thầm trong khi Lâm Mặc trố mắt nhìn đám người hầu chạy tới chạy lui.

"Ôi trời ơi! Cái bình hai trăm vạn của Tiết lão gia!"

"Làm sao bây giờ? Mau báo cho quản gia biết!"

Chẳng mấy chốc lão quản gia đã chạy tới. Nghe thông báo tình hình xong, ông liền muốn rút khăn tay lau mồ hôi trên trán. Vị tiểu thiếu gia này cũng thật là, rảnh quá không có việc gì làm hay sao lại chạy đi xô đồ thế này. Mà làm vỡ cái gì không vỡ, lại vỡ ngay cái bình sứ Tiết lão gia trước kia thích nhất!

Ông chỉ có thể tiễn vị ôn thần này về phòng, sau đó gọi một cuộc điện thoại thông báo cho gia chủ biết.

Tiết Thừa Dạ bên này một tay chống cằm, hai mắt sắc bén như chim ưng liếc nhìn qua toàn bộ giấy tờ. trên tờ, trong mắt không tỏ rõ cảm xúc.

Ai cũng nghĩ rằng làm lão đại ngày nào cũng phải cầm súng bắn nhau, kỳ thực công việc chính của bọn họ chính là ngồi quản lý đám tạp nham cầm súng bắn nhau đó. Bất quá cứ nghĩ tới những thế lực bên ngoài chỉ chực chờ đánh vào, một vài kẻ không biết điều ở bên dưới có tham vọng muốn ngoi lên, Tiết Thừa Dạ cảm thấy cầm súng bắn nhau còn tốt hơn nhiều.

Chiếc điện thoại rung lên, Tiết Thừa Dạ vừa nghe liền biết quản gia gọi tới, đặt chế độ free hand.

"Tiết đại thiếu, hôm nay đã đón nhị thiếu gia về. Ngài có dự định về nhà ăn tối không?"

Từ sau khi Tiết Chấn Lôi mất, Tiết Thừa Dạ liền trở thành gia chủ đời kế tiếp của Tiết gia. Nhưng lão quản gia là người từng theo phụ thân hắn trước kia, vì vậy vẫn luôn gọi hắn bằng Tiết đại thiếu. Ngay cả sau khi hắn đã nắm quyền lực trong tay, xưng hô đó cũng không thay đổi.

Nghe quản gia nói, Tiết Thừa Dạ mất khoảng ba giây suy nghĩ mới nhớ ra mình còn một đứa em trai tên Tiết Kinh Hồng, vì cái di chúc của lão già kia mà phải rước về. Chân mày Tiết Thừa Dạ hơi chau lại. Kỳ thực hắn đối với cậu em cách mình mười hai tuổi này cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, thời gian cả hai ở bên nhau trước kia quá ngắn ngủi. Nhưng bảo hắn quý mến đứa con hoang do nợ phong lưu của lão già nhà hắn, hắn tuyệt đối bắn chết tên nào có suy nghĩ đó.

Dẫu sao cũng phải liếc mắt nhìn một lần, Tiết Thừa Dạ nghĩ vậy liền ân một tiếng, ý tỏ tối nay sẽ về ăn tối ở nhà.

Quản gia vẫn chưa cúp máy, hắn liền biết nhất định có chuyện khác. Quả nhiên vài giây sau, từ trong điện thoại truyền ra tiếng của quản gia: "Tiết đại thiếu, chiếc bình hoa đời nhà Thanh mà Tiết lão gia yêu thích nhất vỡ rồi."

"Vỡ?"

"Đúng vậy, chuyện là thế này..."

Lão quản gia kể xong, đầu ngón tay nhịp nhịp trên đùi của Tiết Thừa Dạ cũng ngưng lại. Hắn không rõ cảm xúc đáp: "Đã biết. Lát về lại nói tiếp."

Tiết Thừa Dạ đối với Tiết Chấn Lôi ngựa đực cũng không có bao nhiêu tình cha con, dù sao hắn chỉ là kết quả của một cuộc hôn nhân thương mại. Thậm chí lúc đọc bản di chúc, hắn còn ngờ vực rằng có khi nào mẹ của Tiết Kinh Hồng mới là chân ái của cha hắn, nếu không vì sao trước khi chết lại đột ngột nhấc lên tình cha con. Nhưng nghĩ lại mấy năm qua cha hắn chưa một lần ghé thăm Tiết Kinh Hồng, mà người phụ nữ kia cũng đã đi biệt tích mấy chục năm, Tiết Thừa Dạ cảm thấy việc này không có khả năng.

Cho nên nếu bảo Tiết Thừa Dạ sẽ tức giận vì đồ vật cha hắn truyền lại bị vỡ quả thực là chuyện chê cười. Bất quá tuy hắn không giận, cũng sẽ không dễ dàng để cho vật nhỏ đó muốn ở nhà mình tác oai tác oái như thế nào cũng được. Mặc dù đã biết cậu là kẻ ngốc, Tiết Thừa Dạ vẫn không thể buông lòng cảnh giác.

Khi Tiết Thừa Dạ về đến nhà đã là bảy giờ rưỡi, vừa vặn còn nửa tiếng thì đến giờ cơm. Những người hầu ban sáng lỗ mãng với Lâm Mặc ngược lại không dám trêu chọc đến vị chủ nhân này, lập tức thực hiện công việc của mình không một chút chậm trễ. Tiết Thừa Dạ không phải người nhân từ, lỡ như khiến hắn không vui, ngày tháng trôi qua cũng không có quả ngon để ăn.

Lâm Mặc còn đang ngồi trong phòng ủy khuất ôm gối, vành mắt đỏ hoe sau khi khóc. 419 chơi xấu lừa gạt cậu, rõ ràng không có ai vui vẻ cả. Nhất định trong chốc lát cậu sẽ bị phạt cho xem!

Lúc còn ở biệt thự ngoại ô, cậu từng đánh rơi một chiếc đĩa, liền bị một hầu gái tát một cái ngay mặt, vết thương bỏng rát chỉ nhớ lại thôi cũng thấy đau.

[Đừng khóc đừng khóc, tôi đảm bảo không ai đánh cậu hết ký chủ.] 419 hóa thân thành ba ba nhân ái.

"Tất cả do ngươi!" Lâm Mặc òa lên một tiếng vùi đầu vào khóc tiếp.

Nếu những người ở đây cảm thấy cậu quá phiền phức, chán ghét cậu thì sao? Có khi nào cậu sẽ bị trả lại cho những người kia không? Cậu không muốn mỗi ngày đều bị đánh, sẽ rất đau.

"Nhị thiếu gia?" Lão quản gia gõ cửa từ bên ngoài, "Ngài có ở đấy không?"

Mặc dù bên trong không có tiếng đáp lại, lão quản gia vẫn phi thường khẳng định rằng Lâm Mặc đang ở trong đó.

"Tiết đại thiếu về rồi, ngài mau xuống đi."

Bên này 419 rốt cuộc cũng dỗ dành xong Lâm Mặc hết khóc, bảo cậu đi ra mở cửa đi xuống gặp nam chính. Lâm Mặc không biết nam chính là cái gì, nhưng khẳng định rất lợi hại, nói không chừng là chủ của cái bình đó. Cậu hút hút mũi, quyết định sẽ cố gắng im lặng chịu đòn, cùng lắm thì bị ném về lại nơi đó thôi!

Để cho lòng tin thêm vững vàng, Lâm Mặc còn cầm theo bảo bối rubik của mình! Cảm giác như được tiếp thêm năng lượng chính nghĩa!

Tiết Thừa Dạ ngồi trên ghế salon suy nghĩ xem lát nữa đối mặt với đứa em trai này nên nói gì. Tuy là một tên ngốc, cũng không thể tùy cho cậu muốn nháo nhà lớn Tiết gia này thành cái gì cũng được. Tiết lão gia tử có thể đột nhiên nảy sinh lòng sủng ái đối với cậu, nhưng hắn thì không.

Có nên hăm dọa một chút? Hoặc là tạo áp lực? Nhưng Tiết Kinh Hồng là một tên ngốc, sẽ nghe hiểu sao. Tiết Thừa Dạ cảm thấy vô cùng mệt mỏi khi nghĩ đến chuyện này.

Trên đời này có hai loại người khó đối phó nhất: anh hùng và kẻ điên. Một tên không sợ trời sợ đất, một tên ngược lại không biết sợ là gì. Tiết Kinh Hồng vừa vặn chính là loại người thứ hai.

Sau này bảo dám người hầu quản lý cậu ta chặt một chút, đừng cho tùy ý rời khỏi phòng là được. Tiết Thừa Dạ thầm nghĩ như vậy.

"Tiết đại thiếu, nhị thiếu gia tới rồi ạ."

Tiết Thừa Dạ ngẩng đầu lên, đối diện với hắn là một cặp mắt đen tròn lay láy, vành mắt còn hơi đỏ và sưng lên do khóc quá nhiều. Hai tay cậu đan chặt lại vặn vẹo vào nhau, ánh mắt không tự chủ được liếc xuống đất, giống như một chú chuột nhỏ ăn trộm mới vừa bị người bắt được.

Tiết Thừa Dạ rất nhanh chóng phát hiện, những thứ hắn chuẩn bị nói ra đều tan thành mây khói...

"Tiết đại thiếu?" Tiếng lão quản gia nhắc nhở khiến Tiết Thừa Dạ bừng tỉnh lại.

Đúng rồi, hắn vẫn phải nói vài lời trấn áp, để cho vật nhỏ hiểu rõ đâu là giới hạn của mình! Cho dù có là một tên ngốc cũng phải hiểu!

"Về chuyện cái bình..."

Đám người hầu đứng hai bên cố gắng dỏng tai lên nghe xem Tiết đại thiếu sẽ định đoạt cuộc đời thiếu niên này như thế nào. Dám chạm vào kỷ vật phụ thân Tiết đại thiếu để lại, nhất định chán sống rồi!

Thiếu niên nghe đến những lời này, bả vai cũng không tự chủ được run lên, vành mắt lại lần nữa đỏ hoe, hai tay nắm chặt lấy vạt áo. Một động tác nhỏ như thế, khiến Tiết Thừa Dạ trong phút chốc quên luôn những gì muốn nói.

"... Vỡ rồi thì thôi."

Đám người hầu: 囧

Lão quản gia: ⊙__⊙

Lâm Mặc: Σ( ° △ °|||)

Tiết Thừa Dạ: "..."

Thật ra ý hắn không phải như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Bảo đảm 1x1 sẽ không có tình huống người thứ ba (≧▽≦)/

Bình luận

Truyện đang đọc