HẸN NGÀY YÊU EM

Chu Sở Hiên về nhà chính, cùng cha mẹ ăn một bữa thật ngon. Anh trai cũng không làm khó cậu chuyện cậu yêu ai, đưa con trai út nhà họ Sở quả thật rất được cưng chiều.

Ở bên phía Tôn Nhất Khiếm, một bữa ăn yên ấm cũng diễn ra. Mẹ của hắn gắp một miếng thịt bỏ vào chén của chồng mình, rồi lại gắp một miếng thịt khác bỏ vào chén của hắn. Dịu dàng nói.

" Nào ! Hai người mau ăn cơm đi. Hôm nay đi làm vất vả rồi. Có mệt không?"

" Mỹ Tuyết, bà cũng mau ăn cơm đi. Cứ gắp cho hai cha con anh thì em ăn cái gì?"

" Không vội, em cũng không ăn nhiều lắm. Anh đừng lo lắng"

Tô Tử Nam cười hiền từ nhìn bà, sau đó nhìn Tôn Nhất Khiếm đang ngẩn ngơ trên bàn ăn. Ông hỏi thăm.

" Khụ! Nhất Khiếm à? Việc làm ăn hôm nay thuận tiện chứ ? Nhân viên trong công ty dượng có ai bắt nạt con không ?"


Nói đến nhân viên trong công ty, Tôn Nhất Khiếm vô thức nhớ đến Chu Sở Hiên.

Tử Nam thấy hắn lại ngơ ngẩn, một lần nữa gọi tên.

" Nhất Khiếm?"

Lúc này Tôn Nhất Khiếm hoàn hồn lại, lắc đầu tỏ vẻ không có vấn đề gì.

Tử Nam từng nghe vợ mình nói rằng đưa con riêng này tính tình nhút nhát, lại còn từng bị tổn thương. Thằng bé khiến ông nhớ đến đứa con trai duy nhất đã tự tử vào năm nó mười hai tuổi do bị bệnh trầm cảm. Cho nên nhìn hắn như vậy, ông càng yêu thương Nhất Khiếm hơn.

Thấy hắn lắc đầu như không có chuyện gì xảy ra. Ông lại dặn dò.

" Con cứ làm theo sở thích của mình, nếu có ai trong công ty gây khó dễ hay chọc ghẹo con thì con chỉ cần nói mình là con trai của phó chủ tịch là được. Có biết chưa"

Tôn Nhất Khiếm ngượng ngùng nở nụ cười, sau đó còn làm ra kí hiệu " Cảm ơn" với ông.


Mỹ Tuyết lại gắp thêm đồ ăn vào chén của hai người, hối thúc.

" Ai da...hai người mau ăn đi, đừng có lề mề nữa"

Ông Tử Nam gắp một miếng cá bỏ vào chén bà, đáp.

" Em cũng mau ăn đi"

Tôn Nhất Khiếm cũng gắp một con tôm bỏ vào chén bà, ánh mắt hắn biểu thị thay lời nói.

" Mẹ cũng mau ăn đi"

Một nhà ba người cứ thế yên bình ăn một bữa cơm.

Chín giờ tối, Tôn Nhất Khiếm trở về phòng tắm rửa thay quần áo. Lúc bước ra khỏi nhà tắm, trên người chỉ mặt một cái quần thun. Ở trên thì cởi trần, lộ ra một cơ thể rắn chắc.

Tôn Nhất Khiếm dùng khăn lau tóc, tiện tay kiểm tra điện thoại.

Hắn nhìn thấy có một lời mời kết bạn mới, hình đại diện là một cốc trà sữa khoai môn được vẽ rất đáng yêu.

Tôn Nhất Khiếm đồng ý kết bạn, rất nhanh tin nhắn đầu tiên đã gửi đến.


" Ông chủ Tôn! Anh chưa ngủ sao?"

Tôn Nhất Khiếm nhíu mày, tự hỏi đây là ai.

Hắn gửi lại một tin nhắn.

"?"

" Này... Sao lại nhắn tin với người ta lạnh lùng vậy hả Ó╭╮Ò"

Người kia trả lời tin nhắn lại, còn kèm theo biểu cảm tủi thân. Tôn Nhất Khiếm đành hỏi.

" Cậu là ai?"

" Em là Chu Sở Hiên đây!"

Vừa nghe đến tên Chu Sở Hiên, trong lòng hắn có chút chấn động.

" Tại sao cậu lại biết cách liên lạc với tôi ?"

Tôn Nhất Khiếm nghi hoặc hỏi, Chu Sở Hiên liền chụp ảnh ly cafe giấy cho hắn xem. Bên trên còn in số điện thoại của hắn.

" Anh nhìn xem, chẳng phải anh để số điện thoại của mình trên ly giấy để mọi người thuận tiện liên lạc sao?"

"...."

Tôn Nhất Khiếm cũng hết cách để nói với Chu Sở Hiên rồi, năm xưa...cũng là cậu bám dính theo hắn trước.

Hắn định tắt điện thoại thì lại có tin nhắn gửi đến.
Chu Sở Hiên :" Chuyện em nói hôm nay là thật lòng. Em biết năm xưa là em có lỗi với anh, em xin lỗi. Hiện tại em trưởng thành rồi, em nhận ra mình còn yêu anh. Chúng ta có thể làm lại từ đầu không ?"

Tôn Nhất Khiếm: " Không thể !"

Tôn Nhất Khiếm dứt khoát gửi lại một tin nhắn, bên kia điện thoại lại trả lời tin nhắn

Chu Sở Hiên : " TvT, em mặc kệ anh có đồng ý hay không. Em vẫn sẽ theo đuổi anh"

Tính cách muốn cái gì nhất định phải có cho bằng được của cậu vẫn không thay đổi, Tôn Nhất Khiếm lắc đầu không muốn trả lời cậu nữa.

" Anh nhớ ngủ sớm, ngày mai hẹn gặp ở công ty. Ông chủ Tôn ngủ ngon, em thích anh"

Tôn Nhất Khiếm lắc lắc đầu, bỏ điện thoại xuống. Sấy khô tóc rồi đi ngủ.

Chu Sở Hiên ở bên này cầm điện thoại cười tủm tỉm, cậu nhất quyết không bỏ cuộc đâu.
Lúc này Chu Sở Văn đi vào phòng của cậu, đẩy đẩy đầu em trai ngốc nghếch.

" Lo mà đi ngủ sớm, ngày mai còn phải đi làm. Ngài Tôn của em vừa xuất hiện, trông có vẻ yêu đời ra nhỉ"

" Ha ha... Anh hai, em nhất định phải khiến Nhất Khiếm về bên em. Em muốn ở cạnh anh ấy cả đời"

Sở Văn trề môi mắng.

" Đã lớn vậy rồi mà còn chưa trưởng thành. Đồ ngốc! Được rồi, chúc em thành công mang cậu ấy về nhà. Đừng có đến lúc nào đó lại khóc lóc ỉ ôi nói rằng ngài Tôn lại không cần em là được"

Chu Sở Hiên liếc nhìn anh trai nói.

" Chỉ giỏi bắt nạt em!"

Bình luận

Truyện đang đọc