HẸN ƯỚC NHÂN GIAN

Edit: Ashe
 
Sau khi Kiểu Kiểu đảm nhiệm chức tộc trưởng, hoàn thành một tâm nguyện nhiều năm qua của nàng.
 
Nàng dựa theo sách cổ, tổ chức lễ phong sơn*, trong lễ phong sơn, nàng để Tình Lan và Bộ Khê Khách đóng phu thê sáng thế của Hạ tộc.

 
(*) Núi đóng băng, mùa đông đến Yến Xuyên lạnh tới nỗi đóng băng núi, đã nói ở những chương trước
 
“Cứ dựa theo lời muội nói mà làm.” Kiểu Kiểu hưng phấn giảng giải, “Hai người không cần làm gì cả, ngồi xuống xe hoa, nhận quỳ lạy của chúng ta là được!”
 
Tình Lan xua tay: “Sao có thể được chứ? Thu hồi ý định của muội lại đi.”
 
“Vậy muội lui lại một bước được rồi.” Kiểu Kiểu bây giờ không sợ uy hiếp nữa, uống một ngụm rượu, đánh nhịp nói, “Hai người ngồi lên, chúng ta không lạy, chỉ ném hoa thôi, coi như ca và công chúa tỷ tỷ kết hôn một lần nữa!”
 
Bộ Khê Khách: “Nàng nói xem tại sao ta lại có loại xúc động muốn tiễn khách thế nhỉ?”
 
Tình Lan nở nụ cười, nói: “Được rồi, nếu Kiểu Kiểu mời, ta rất vui lòng tới hỗ trợ.”
 
Kiểu Kiểu chỉ Bộ Khê Khách: “Thấy chưa! Biết vì sao sau khi huynh cưới vợ muội không thích huynh chỉ thích tẩu tử chưa!”
Bộ Khê Khách: “Mau mau biến đi!”

 
Kiểu Kiểu: “À đúng rồi, mượn Nãi Cầu dùng một chút. Nãi Cầu, đi với cô cô.”
 
Nãi Cầu đang đứng ở cửa chăm mấy cây mẫu đơn, nghe tiếng gọi mình, cậu bé xoa xoa đầu ngón tay dính bùn, đi theo Kiểu Kiểu.
 
Bộ Khê Khách: “Con không sợ nó bán con đi à?”
 
Nãi Cầu quay đầu cười một tiếng, giống như gió xuân thổi qua, có thể làm tan chảy tuyết Tê Sơn.
 
“Không đâu, cô cô tốt nhất.” Giọng nói của cậu bé êm ái nhẹ nhàng, cũng giống hệt gió xuân.
 
Trong lòng Kiểu Kiểu nóng lên, ôm Nãi Cầu: “Muốn ăn gì? Cô cô mua cho con!”
 
Chờ hai người họ đi xa, Bộ Khê Khách nói với Tình Lan: “Rốt cuộc ta sinh ra thứ gì vậy?”
 
“Chàng nói Nãi Cầu ư?”
 
“Đúng vậy, nàng không phát hiện nó…” Bộ Khê Khách nói, “Giống hệt Hồ Tiên nhi, ta dám cá, toàn bộ người Yến Xuyên đều sẽ thích nó.”
 
Tình Lan cười nói: “Đấy không phải là chuyện tốt sao?”
 
“Hơn nữa… Ta luôn cảm thấy, tiểu tử này cười một cái… có chút cảm giác như… mê hoặc vạn vật.”
 
“Ừ?”
 
“Tiếp tục như vậy, đến mùa đông chúng ta không cần phòng chó sói nữa, trực tiếp ném Nãi Cầu ra, cười với bầy sói một cái, ta thấy bầy sói kia cũng sẽ lùi lại.”
 
Tình Lan cười nghiêng ngả: “Chàng đừng nói nữa, ha ha ha ta cười đau hết bụng rồi, mau mau im miệng…”
 
“Thật mà, nàng không phát hiện ra hả, cả vườn hoa đều nở tươi đẹp hơn trước đấy?”
 
“…Ha? Thật đúng là!” Tình Lan sửng sốt, “Chẳng lẽ…”
 
Bộ Khê Khách phụt một tiếng bật cười: “Nàng quả nhiên không thay đổi, ta nói gì nàng cũng tin ha ha ha ha…”
 
Tình Lan kịp phản ứng, nhào qua đấm vào ngực hắn, bị Bộ Khê Khách thuận thế túm được ngón tay, hôn một cái.
 
Nhưng mà Bộ Khê Khách cũng không nói quá, tên tiểu tử Nãi Cầu này xác thực đem vui tới. Có lẽ là do cậu bé rất giống Bộ Khê Khách, những người lớn tuổi một chút thấy cậu bé tựa như trở về quá khứ, loại cảm giác đó vừa quen thuộc lại mới lạ, nhịn không được sẽ trêu đùa cậu, giỡn xong thì nhìn cậu bé ôn nhu văn nhã trả lời, trong lòng càng vui mừng, tiếp theo sẽ đem đồ vật trong tay có thể cho đều cho cậu.
 
Vì vậy, Kiểu Kiểu dắt Nãi Cầu đi một vòng trong thành, lúc trở về phủ, trên người Nãi Cầu treo đầy lạp xưởng bao kẹo.
 
Kiểu Kiểu: “Trong lễ phong sơn con đóng vai Thiện Tài Đồng Tử đi.”
 
Nãi Cầu híp mắt cười, giọng ấm áp nói: “Được nha, cô cô.”
 
Kiểu Kiểu không nhịn được ôm cậu bé vào ngực kêu ngao ngao: “A! Để cho ta sinh một đứa nhóc giống như con đi! !”
 
Giang Lâu đang ra phủ đón người nghe được, ho nhẹ một tiếng.
 

Kiểu Kiểu: “Gì?”
 
Giang Lâu lỗ tai đỏ ửng, nói: “Được, rất tốt.”
 
Đêm lễ phong sơn hôm đó, Bộ Khê Khách và Tình Lan ngồi trên xe hoa, giống như hai bức tượng thần, mặc y phục màu đỏ, trong màn mưa cánh hoa được nâng lên, chậm rãi đi tới đài cao.”
 
Bộ Khê Khách đeo mặt nạ Hồ Thần nửa mặt, nắm tay Tình Lan, vốn đang ngồi nghiêm túc, không ngờ đi tới nửa đường, ngón tay Tình Lan nhẹ nhàng gãi gãi ở lòng bàn tay hắn.
 
Bộ Khê Khách cười.
 
Dân chúng Nhã Minh Thành thấy vậy, kích động hoan hô, trong nháy mắt sau đó cánh hoa lại rơi như thác đổ.
 
“Hồ Thần cười!”
 
Tình Lan nghe được tiếng của Kim Thu, hắn kêu thủng cả họng.
 
Tình Lan bật cười ha ha, nghiêng ngả tới lui, Bộ Khê Khách sợ nàng ngã xuống xe, vội vàng ôm eo nàng.
 
Cánh tay hắn chậm rãi vòng sau eo nàng, chợt nhớ tới lần đầu tiên hôn nhau.
 
Đôi mắt Bộ Khê Khách lấp lánh ánh lửa, ánh mắt của hắn đan vào với ánh mắt Tình Lan, hai người ngừng cười.
 
Bộ Khê Khách: “Tiểu hữu, lần trước gặp nàng, nàng đang tìm phu quân, hiện tại, tìm được phu quân rồi sao?”
 
Tình Lan nói: “Lần trước ngài giấu phu quân của ta đi, nhưng ta tìm thấy rồi, chàng đang ở đây.”
 
“À? Có thật không?”
 
“Ừ, người hôn ta chính là phu quân của ta.” Gò má Tình Lan đỏ ửng, ánh mắt nóng bỏng.
 
Bộ Khê Khách nhẹ giọng cười một tiếng, hôn Tình Lan.
 
Nhã Minh Thành rộn tiếng cười nói, Kiểu Kiểu che mắt Nãi Cầu, hô: “Phong sơn!”
 
“Con dân Yến Xuyên, cảm tạ sơn thủy dưỡng dục.”
 
“Linh hồn Tê Sơn, bảo vệ Yến Xuyên ta!”
 
Nãi Cầu theo sau bọn họ, nhỏ giọng nói: “Thần núi Tê Sơn, bảo vệ người nhà ta.”
 
Bộ Khê Khách và Tình Lan nhẹ giọng cùng nói: “Tuyết Tê Sơn, bảo vệ tộc nhân ta.”
 
Sau lễ phong sơn, Yến Xuyên nghênh đón trận tuyết lớn đầu tiên.
 
Bộ Khê Khách mua cho Tình Lan một con ngựa trắng, tên là Giai Ngẫu.
 
“Lễ vật này ta đã chuẩn bị bảy năm, rốt cuộc có thể lấy ra rồi.”
 
Hai con ngựa cùng sánh bước đi, Bộ Khê Khách kéo tay Tình Lan, nói: “Còn thiếu nàng mặt trời mọc trên Tê Sơn, có muốn đi xem không?”
  
“Muốn, ta còn phải xem mặt trời lặn ở Tê Sơn.”
 
“Được.”
 
“Còn có tuyết lãng kinh đào và Ngàn Âm Động.” Tình Lan nói, “Nhưng mà bây giờ ta muốn đánh cuộc với chàng.”
 
“Đánh cuộc gì?”
 
“Đánh cuộc hai ta ai tới Tiểu Lâu Lan trước.”
 
Tình Lan nói xong, quất roi, giục ngựa phi nước đại.
 
Bộ Khê Khách nhìn bóng lưng màu đỏ của nàng, giống như ánh ban mai, hắn nói: “Quả nhiên không phải ảo giác, sau khi có nàng, Yến Xuyên trong mắt ta cũng mỹ lệ hơn hẳn…”
 
Hắn cười xong, cũng đuổi theo.
 
Hắn ở trước cửa thành Tiểu Lâu Lan vượt qua Tình Lan, vào thành trước.
 
“Nàng chưa nói người thua chịu phạt thế nào.” Bộ Khê Khách nói, “Nếu nàng thua, vậy thì để ta quyết định hình phạt đi.”

 
Tình Lan nói: “Chàng muốn phạt thế nào?”
 
Bộ Khê Khách cười một trận, giơ tay tháo bím tóc của nàng xuống, dùng dây cột trùm lên mắt nàng.
 
“Chờ ta nói cởi, nàng mới được tháo xuống.”
 
Hắn ôm Tình Lan xuống ngựa, kéo tay nàng, chậm rãi đi tới trước một tòa cung điện.
 
Hắn nhìn chằm chằm tòa cung điện này rất lâu, sau đó mới cởi dây cột tóc cho Tình Lan.
 
“Tình Lan, tặng nàng.”
 
Tình Lan ngậm cười ngẩng đầu nhìn, khi thấy rõ cung điện trước mắt, nụ cười của nàng cứng lại.
 
“Bộ Khê Khách…” Nàng ngơ ngác đi tới, ngẩng đầu nhìn tòa cung điện này.
 
Nàng nhớ rất rõ đây là nơi nào.
 
Đây là cung điện của nàng ở Hoàng Đô, là nơi nàng lớn lên.
 
Hôm nay, nó xuất hiện trước mặt, ngay cả hoa văn trước điện hay miếng ngói trên mái cũng giống như đúc.
 
Không chỉ có vậy, Tình Lan kinh ngạc phát hiện, toàn bộ đường phố Tiểu Lâu Lan đều giống như nội thành Hoàng Đô.
 
“Chàng… Điên rồi!”
 
Trong lòng Tình Lan kinh hoàng không dứt.
 
“Đây là cái gì? Chàng đem cung điện của ta dọn tới đây?!”
 
Bộ Khê Khách lắc đầu một cái: “Ta không điên, đây là huynh trưởng của nàng đã cho phép. Tình Lan, đây là quà ta tặng cho nàng, thích không? Tới đây, đưa tay cho ta, chúng ta vào xem.”
 
Hắn kéo tay Tình Lan đi vào cung điện.
 
Tình Lan không có dấu hiệu sẽ ch ảy nước mắt.
 
Trong cung điện mỗi một góc đều vô cùng quen thuộc, hắn không chỉ phục dựng cung điện y như nàng ở trước đây, còn bố trí bên trong giống hệt, lớn như khung đính bích họa, nhỏ như góc bàn khắc hoa.
 
Tình Lan nắm thật chặt tay Bộ Khê Khách, giọng căng thẳng.
 
Bộ Khê Khách nói: “Dĩ nhiên, vẫn có chỗ không giống.”
 
Hắn đưa Tình Lan xuyên qua hậu hoa viên, nói: “Trong vườn hoa ở Hoàng Đô không có cánh cửa này, đẩy nó ra nhìn đi.”
 
Tình Lan hít sâu một hơi, đẩy cửa viện ra.
 
Sau khi mở cửa ra, Tình Lan cực lực sửng sốt.
 
Cảnh trong sân cả đời này nàng cũng sẽ không quên.
 
Đây là nơi lần đầu tiên Bộ Khê Khách và nàng thân mật khi đến Tiểu Lâu Lan.
 
Hồ sen mịt mờ, nửa sân cũ, căn phòng không có giường.
 
Ánh ban mai xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu sáng mờ đầy phòng.
 
Trong lòng Tình Lan dâng lên làn nước ấm, không khống chế được mình, rơi lệ đầy mặt.
 
“Bộ Khê Khách, mấy năm nay chàng đều làm gì vậy?” Nàng lau nước mắt, nói năng lộn xộn, “Chàng lại đang làm gì…”
 
Bộ Khê Khách lau nước mắt cho nàng, hỏi nhỏ: “Thích không?”
 
Tình Lan gật đầu thật mạnh.
 
Bộ Khê Khách ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng vuốt v e, nói: “Ta chỉ muốn… dùng cách này, ảo tưởng một chút rằng chúng ta lớn lên từ nhỏ ở cùng một chỗ, tuổi thơ của nàng… ta cũng muốn có. Ta dời chỗ ở của nàng tới nơi này, như vậy giống như, giống như là đẩy cánh cửa này ra là nàng có thể thấy ta. Tình Lan, nàng và ta vĩnh viễn ở chung một chỗ.”
  
Nước mắt Tình Lan thấm ướt vạt áo hắn, Bộ Khê Khách cười nói: “Tiểu cô nương, lại đang rơi Kim Châu sao?”
 
Tình Lan nhón chân lên, tặng hắn một cái hôn ướt át.
 
Bộ Khê Khách che ngực, nhắm mắt cười nói: “Thật mềm. Ta còn có thể nói gì đây? Cảm ơn trời cao đã đưa nàng đến bên ta.”
 
Mùa thu năm Mậu Ngọ, Hoàng đế băng hà, sau khi Đông cung kế vị, bởi vì tính tình không nóng không lạnh, làm việc do dự, cũng không thể khiến dân chúng tin phục, thân vương liên thủ mưu phản, Hoàng Đô hỗn loạn.
 
Mùa đông năm Mậu Ngọ, Bộ Triêu Diệu mang quân quét sạch phản đảng, bắt giam các hoàng tử nổi loạn vào sân săn bắn cũ, phế năm vị thân vương, lấy thủ đoạn như sét đánh trấn áp rối loạn.
 
Bộ Khê Khách vừa thu được thư báo tin dẹp loạn ở Hoàng Đô, một bức thư dán kín đã mang tới tin tức còn khiếp sợ hơn.
 
“Hoàng thượng nhường ngôi.”
 
“… Cái gì?” Bộ Khê Khách nói, “Chủ ý của hoàng thượng?”
 
“Hoàng thượng và quận vương từ nhỏ lớn lên cùng nhau, rất lệ thuộc vào quận vương…” Người đến hạ giọng nói, “Ngày hôm trước, Hoàng thượng chính miệng tuyên triệu, quận vương sau khi dùng mọi cách từ chối thì đã… đồng ý.”
 
Bộ Khê Khách: “… Trong triều biểu hiện như thế nào?”
 
“Vốn có chỉ trích…” Người đến nói, “Nhưng Hoàng thượng đã bắt quận vương đồng ý đổi thành họ Tiêu.”
 
Khóe miệng Bộ Khê Khách hơi giật giật.
 
Tình Lan thiếu chút nữa ngất xỉu, đỡ cánh tay Bộ Khê Khách, căng thẳng hỏi: “Nó làm gì vậy? Nó thật sự ngồi lên?!”
 
Người đến nói: “Quận vương… Sau khi lên ngôi, ban ba thánh chỉ, vẫn để Hoàng thượng ở trong Lương cung, lấy lễ dùng cho đế vương chiêu đãi. Không thay đổi quốc hiệu, không đổi họ. Chuyện phản loạn trước đây sẽ không truy cứu nữa…”
 
Bộ Khê Khách nói: “Vệ binh Hoàng thành thì sao?”
 
“Tất cả đều được quận vương nắm trong lòng bàn tay.”
 
Bộ Khê Khách gật đầu một cái, sắp xếp cho người báo tin rời đi. Hắn kéo cái tay lạnh băng của Tình Lan, chậm rãi đi về phòng.
 
Tình Lan nói: “Do vận khí đi, nhưng làm sao nó thật sự dám ngồi lên!”
 
“Không phải do vận khí.” Bộ Khê Khách thấp giọng nói, “Sợ rằng hỗn tiểu tử này đã suy tính nhiều năm.”
 
Tình Lan lại bắt đầu lo lắng.
 
Bộ Khê Khách nói: “Phụ thân còn muốn sống thêm mấy ngày không buồn không lo nữa, tiểu tử thối này…”
 
Tình Lan: “Nhưng cầu cho nó có thể bình an vô sự.”
 
“Dùng cách này ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nó sẽ bình an vô sự…” Bộ Khê Khách nói, “Tiểu tử này còn có chút lương tâm, không bị dã tâm ăn mòn.”
 
Thiên hạ đổi chủ, việc lớn này nửa tháng sau mới đúng cách truyền tới Yến Xuyên.
 
Bộ Cố và Bộ Khê Khách tranh cãi kịch liệt, một hồi cười to khen tôn tử có tiền đồ, một hồi lại đuổi theo Bộ Khê Khách, hỏi hắn nuôi con kiểu gì vậy.
 
Nãi Cầu ngồi xổm ở cửa bình tĩnh ăn kẹo hồ lô, an ủi Tình Lan: “Ca lớn lên giống mẫu thân, cùng họ với mẫu thân cũng đúng. Con lớn lên giống phụ thân, đời này sẽ theo họ phụ thân, nhất định sẽ không chạy đến Hoàng Đô làm ca ngột ngạt.”
 
Tình Lan: “Con mau ăn kẹo của con đi!”
 
Nãi Cầu ai một tiếng, ăn rồn rột ngon lành.
 
Ăn xong, tiểu tử này quẹt miệng, ợ một cái, xoa xoa cái bụng dẹp xấu xa, lại thuận tay sờ bụng tròn của Kiểu Kiểu cô cô, ngẩng đầu nói: “Gia gia, phụ thân, hai người đừng náo loạn nữa, nếu ca con ngồi lên rồi, hai người ồn ào cũng vô ích, huynh ấy chẳng nghe được, có bản lĩnh thì hai người tới Hoàng Đô mắng huynh ấy đi?”
 
Bộ Cố: “Cháu tưởng ta không dám?”
 
“Nhưng mà, gia gia và phụ thân hay là đợi ở chỗ này chờ phong vương đi.” Nãi Cầu nói, “Cũng không biết ca sẽ chọn tự gì để phong vương đây, vạn lần đừng khó nghe quá, nếu không con sẽ cho rằng huynh ấy ở Hoàng Đô nhiều năm như vậy cũng không chuyên tâm đi học mà ngụy trang để chơi cờ.”
 
Mọi người kinh hãi, Bộ Cố sau khi phục hồi tinh thần, tiếp tục đuổi đánh Bộ Khê Khách: “Ngươi nuôi con giỏi lắm!”
 
Lại náo loạn gà bay chó sủa.
 
Nãi Cầu bẹp bẹp miệng, cười vô hại.
 
Tình Lan: “Kiểu Kiểu, lấy thêm một xâu cho nó, mau chặn miệng nó lại!”
 
Nãi Cầu chậm rãi cười: “Cảm ơn mẫu thân.”
 
Quả nhiên, nửa tháng sau, đội lễ nghi tới.
 
Nhưng mà Nãi Cầu chỉ nói trúng một nửa, chiếu thư phong vương không phải cho Bộ Cố, cũng không phải cho Bộ Khê Khách, mà là cho cậu bé.
 
Nghe được thánh chỉ, Nãi Cầu: “…”
 
Nghe được phong hào trong thánh chỉ là Chiêu, Nãi Cầu: “…”
 

Quả nhiên, ca ca ở Hoàng Đô không lo học hành gì cả.
 
Mười tám quận Yến Xuyên, ba mươi bảy thành, cộng thêm Mạc Châu Lương Châu, đều trở thành đất phong của Nãi Cầu.
 
Nãi Cầu nhận thánh chỉ, xoay người nhìn phụ mẫu không thèm quỳ của mình, nói: “Một chiêu này của ca ca thật là hay.”
 
Đây là muốn khai thông thương lộ từ Hoàng Đô đến các nước Tây phương, đem những nơi thương lộ đi qua giao cho người nhà, có thể đảm bảo lệnh thông thương thi hành trôi chảy. Hơn nữa binh nhà mình đóng giữ, Hồ Cầu ngồi trên ngôi vị Hoàng đế có thể tiết kiệm không ít tâm tư.
 
“Dã tâm của ca ca xem ra không ngừng lại ở cái vị trí kia.” Nãi Cầu lại nói ra lời kinh người, “Huynh ấy muốn phồn vinh thịnh thế, khắp nơi hân hoan.”
 
Bộ Khê Khách: “… Hai tên hỗn đản.”
 
Tình Lan: “Mau im miệng!”
 
Nãi Cầu trước khi im miệng còn không nhịn được cảm thán: “Dã tâm của ca ca thật là lớn…”
 
Nhi tử đúng là nhi tử ngoan.
 
Yến Xuyên từ từ trở nên phồn xinh, có một thời gian Bộ Khê Khách nằm mơ, dưới chân hắn đi đều rải vàng.
 
Sau khi thông thương nhiều hơn, Nhã Minh Thành ồn ào quá mức, Bộ Khê Khách và Tình Lan thương lượng, ẩn cư ở Tiểu Lâu Lan.
 
Nơi này giống như thế ngoại đào nguyên ngăn cách với đời, giống Tình Lan và giấc mộng của hắn.
 
Trong mộng, hai người bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tựa như từ lúc sinh ra đến khi chết đi đã thật sự thực hiện lời hứa cả đời ở bên nhau.
 
Năm này, Bộ Khê Khách ba mươi chín tuổi.
 
Ngày sinh thần hôm đó, chẳng biết tại sao, Tình Lan tỉnh lại, lay Bộ Khê Khách dậy, thấy hắn mở mắt ra nhìn mình, cười với nàng, Tình Lan thở phào nhẹ nhõm, ôm Bộ Khê Khách khóc.
 
Tại sao lại khóc, hai người dường như đều hiểu được một chút, nhưng lại cũng chẳng biết gì.
 
Chỉ cảm thấy sau khi qua tuổi ba mươi chín, Bộ Khê Khách còn có thể sống, lòng hai người liền an ổn.
 
Vì vậy, Bộ Khê Khách thần thanh khí sảng nói phải dẫn Tình Lan lên Tê Sơn ngắm cảnh tuyết.
 
Hắn cõng Tình Lan, từng bước từng bước, leo lên Tê Sơn, phủi tuyết trên vách núi đi, kéo tay nàng đứng ở đỉnh núi, quan sát Yến Xuyên.
 
Thương lộ một đường, người đông như kiến.
 
Một cơn gió thổi tới, cuốn bông tuyết xoay tròn bay xa.
 
Tình Lan nhẹ giọng nói: “Liên Hoa, có thể sống cùng chàng cả đời, thật tốt.”
 
“Có nàng, nhân gian này mới tốt đẹp.” Bộ Khê Khách nói, “Sao, có muốn đem tên của ta và nàng cùng viết trên tuyết Tê Sơn quanh năm không đổi này không? Sau đó, kiếp sau chúng ta sẽ lại là phu thê, cùng nhau sinh ra, cùng nhau chết đi.”
 
“Được.”
 
Bọn họ khắc tên mình lên đá tuyết núi Tê Sơn.
 
Tình Lan viết xong tên hắn, quay đầu hô: “Liên Hoa, gió nổi lên!”
 
Bộ Khê Khách cởi áo ngoài xuống, khoác lên người nàng, cười nói: “Sợ cái gì, ta ở đây, nàng sẽ không lạnh.”
 
Từ nay về sau, mỗi khi gió nổi lên, ta vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, khoác áo cho nàng.
 
Hắn hỏi: “Tình Lan, thích ta không?”
 
Tiêu Tình Lan mắt ngấn lệ, gật đầu thật mạnh.
 
“Bộ Khê Khách, ta thích chàng! Giống như tuyết Tê Sơn, giống như thiên địa, vĩnh cửu bất biến!”
 
“Ta cũng biết, nàng thích ta.” Bộ Khê Khách cười xán lạn, “Ta cũng vậy, Tình Lan, ta cũng vậy.”
 
Như tuyết Tê Sơn, vĩnh viễn không thay đổi.
 
Tác giả có lời muốn nói: A!
 
Viết xong bánh ngọt nhỏ rồi!
 
A Lan và Liên Hoa, đây là lễ vật ta đưa các ngươi, hy vọng các ngươi sẽ thích!
 
Ta cho các ngươi đời này ngọt ngào tốt đẹp, không có trắc trở! ! Mời các ngươi vĩnh viễn sống mỹ mãn như vậy, ở trong thế giới ta sáng lập vì các ngươi, sống đến vĩnh viễn vĩnh viễn, không có cuối!
 
ps: Liên Hoa, mẹ mời thái thái vẽ cho ngươi một bức họa, 12 tháng 9 ngày, ngày sinh nhật A Lan, mẹ sẽ post ở weibo ~! Hy vọng ngươi hài lòng!
 
Sau này chờ ta có thời gian sẽ cho ngươi một cái ảnh gia đình hắc! !
 
(có thể có phiên ngoại Hồ Cầu và Nãi Cầu, ngày mai post ~)
 
Lời của editor: Lúc edit đến cảnh hai người ngắm tuyết trên đỉnh Tê Sơn này, mình lại nhớ đến hình ảnh minh họa trên bìa truyện, cuộc sống của họ sẽ mãi mãi hạnh phúc trôi qua như vậy, còn gì mong ước hơn. Câu chuyện của hai người cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi, cảm ơn các bạn đã dõi theo và ủng hộ chúng mình trong suốt thời gian qua!


Bình luận

Truyện đang đọc