HIỆN TRƯỜNG NGÃ NGỰA CỦA BẠCH LIÊN HOA

Hạ Minh Nguyệt đợi một lúc lâu mới có lời nói hờ hững gửi tới: “Cảm ơn.” Cô thở dài, “Người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ. Ngược dòng đuổi theo, đường hiểm lại dài. Giải sầu kiểu gì? Chỉ có thể ăn lẩu cay.” Cô chụp nồi lẩu đăng vòng bạn bè: Người tựa lẩu cay, không được ăn, nhớ; ăn được rồi, nhớ mãi không quên.

Bàn tay thon dài của cậu thiếu niên vô tình lọt vào ảnh.

Cố Minh Diệp đang chờ Hạ Minh Nguyệt nhắn lại, lúc lướt thấy ảnh này tức suýt ngất.

Khi Vương Khê nhìn thấy ảnh này, cậu mím môi không nói gì.

Hạ Minh Nguyệt liếc nhìn cậu: “Muốn nói gì.”

Vương Khê nói: “Em thấy chị Nguyệt của em là đáng yêu nhất trần đời, nên không cần mặt nóng dán mông lạnh người kia đâu.” Cậu vừa xót vừa giận.

Thực ra Hạ Minh Nguyệt cũng hơi buồn, nhưng không ai được nói xấu tâm can của cô, “Anh ấy vốn là người như vậy, mới nhìn  thì thấy khó gần, lạnh lùng, ít nói, nhưng thật ra rất tốt bụng. Tôi có thể cảm nhận được, anh ấy có một trái tim nóng bỏng và trong sáng.” Vừa dứt lời, cô đã im lặng.

Mấy má nữ phụ tự mình đa tình đều tưởng bở mình là nữ thần đích thực của nam chính. Trước khi nữ thần đích thực xuất hiện, nam chính cũng rất tốt với nữ phụ, nhưng khi nữ chính xuất hiện lại thành “Anh trót vô tình thương em như là em gái~”

Bố khỉ, sao mình lại nghĩ như thế chứ, thích tự ngược à?

Hạ Minh Nguyệt nhìn hai chữ lạnh lùng kia, tức giận còm một câu vào ảnh, “Đáng đời đồ độc thân nhà anh.”

Ngay lúc này, Hứa Thu Hạnh gửi tin nhắn tới: “Vòng bạn bè dạo này hơi vô tổ chức nhỉ.” Hạ Minh Nguyệt lập tức xóa còm đi.

Cố Minh Diệp ngồi suy tư nửa ngày cũng không biết bình luận kiểu gì, thì đã thấy còm bị xóa. Anh tức rơi râu, đúng là giấu đầu lòi đuôi!

Hạ Minh Nguyệt ăn hết một phần mì đậu tằm đã cảm thấy khá hơn. Vương Khê đưa cho cô mấy mầm tảo bẹ cuối cùng, rồi gắp thêm hai cái sủi cảo tôm cho vào bát của cô. Hạ Minh Nguyệt hít mũi, nước mắt lưng tròng: “Con ơi, mẹ yêu con.”

Vương Khê cười nói: “Con cũng yêu mẹ, mẹ của con.” A, đứa nhỏ này quá đáng yêu.

Vương Khê lặng lẽ liếc nhìn Hạ Minh Nguyệt, có chút thận trọng. Hạ Minh Nguyệt bình tĩnh nói: “Nhìn giề?”

“Không có gì.” Vương Khê híp mắt cười. Nguy hiểm thật.

“Sau này muốn nói gì thì nói.” Mặt Hạ Minh Nguyệt thực bình tĩnh, “Đừng giả vờ.” Quán ăn khuya yên tĩnh đến đáng sợ.

Một lúc sau, Vương Khê ngập ngừng nói: “Chị Minh Nguyệt?”

Hạ Minh Nguyệt nhìn cậu, “Vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Cậu thấy tôi là người như thế nào?”

Vương Khê nhìn cô chằm chằm, từ từ mỉm cười, “Làm quen lại nhé, em tên là Vương Khê.”

“Hạ Minh Nguyệt.”

Cậu trai nổi khùng: “Đậu xanh, em rất thích chị! Mình kết nghĩa chị em đi! Ai chết trước thì chồng thuộc về người kia!”

“Kết!”

“Bồi bàn, thêm một đĩa gà cay!”

Hai người cầm chân gà cay lên, thề nguyền.

Hạ Minh Nguyệt nói: “Hỡi thần cay trên trời, hôm nay, Hạ Minh Nguyệt con và Vương Khê xin kết nghĩa kim lan, tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện không chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ mong có đồ ngon cùng nhau ăn, có chuyện vui cùng nhau hưởng, có giai đẹp cùng nhau ngắm. Chỉ cần em con gọi một tiếng chị, con nguyện lăn xả hết mình!”

Vương Khê nói: “Thần cay làm chứng, Vương Khê đồng ý.”

Hai người cầm chân gà cay vái lạy bốn phương rồi cắt hết ớt bỏ vào nồi lẩu, một hơi chén sạch.

Cả hai nằm gục trên ghế, môi sưng vêu lên, bụng thì căng ra, ợ hết lượt này đến lượt khác.

Vương Khê hỏi: “Em thấy mình giấu kỹ lắm mà, sao chị vẫn biết được?”

“Mỗi khi chị nói mấy lời bậy bạ mắt em đều sáng bừng lên, nhìn cái là biết em thèm khát lắm dồiii.”

Vương Khê cười, “Chị biết không, ban đầu công ty sắp xếp cho em một vai khác, cũng chuẩn bị ký hợp đồng rồi. Diễn mỹ nam an tĩnh, một tập trả 10 vạn.”

“Thế cơn gió độc nào khiến em mù mắt chạy đến đây?”

“Hahahahahaha!” Vương Khê cười to, “Em thức cả đêm đọc đi đọc lại Bạch nguyệt quang 3 lần đấy. Em không nghĩ ra dạng người gì có thể viết ra câu chuyện thần kỳ đảo lộn đến vậy. Ruột gan em cồn cào cả lên, cảm thấy nếu mình không đến làm quen thì sẽ hối hận cả đời mất.”

“Ừm, giờ quen rồi đó, mau khen chị đi.”

“Người dễ thương nhất vũ trụ, mạnh mẽ nhất vũ trụ, xuất khẩu thành thơ, vừa ngọt vừa mặn…”

“Ủa, bắt đầu trò khen qua khen lại rồi à?” Hạ Minh Nguyệt vươn vai, “Chờ chút, để chị xem qua bí kíp đã.”

“Hahahahahahahahaha……”

“Gâu gâu gâu!” Tiếng cười của Vương Khê ghê đến mức dọa con chó sủa ầm ĩ.

Hạ Minh Nguyệt không thể nhịn được cười thành tiếng.

Trong phút chốc, tiếng cười, tiếng chó sủa, tiếng uống rượu và đánh đấm của bàn khác, tiếng còi xe ngoài đường, đều vang lên hỗn độn. Trên trời chỉ có một vì sao Kim, vừa to vừa sáng.

Hạ Minh Nguyệt nghĩ: Cố tổng thích thục nữ, nhưng tiếc quá, cô không phải vậy.

Ngày hôm sau, Hạ Minh Nguyệt đi đến đoàn phim, Vương Khê bước từ xa tới. Hai người đứng trước camera đoàn phim chào hỏi.

Vương Khê nở nụ cười ngọt ngào: “Hôm nay trời nắng đẹp, chúc chị tâm trạng thoải mái.”

Hạ Minh Nguyệt cười: “Khê bảo giỏi quá, mới diễn đã xuất thần như vậy.”

Vương Khê nói: “Nào có, là kịch bản của chị viết quá tốt thôi.”

Một ngày tốt lành bắt đầu với những lời chào giả dối. Hai người họ tránh khỏi camera, trợn mắt lườm nhau.

Ngay lúc này, giọng nói ngạc nhiên của chị Đàm vang lên từ phía sau: “Cố tổng, sao anh lại tới đây?!”

Giọng của đạo diễn Ngô cũng vang lên: “Ôi trời, khách quý đến thăm!”

Ngụ mị tư phục (*), đêm ngày nhớ thương — “Hãy đến xem.”

(*) Câu này trích từ bài thơ Quan Thư trong Kinh thi. Tìm hiểu thêm

Hạ Minh Nguyệt chậm rãi quay đầu lại, nghe thấy cổ mình kêu lục cục.

Một tháng không gặp, chân Cố tổng vẫn dài như vậy, mông vẫn cong như vậy, cơ bắp vẫn cuồn cuộn như vậy. Người đàn ông chết tiệt này, còn dám mặc sơ mi đen cổ V. Anh không biết xương quai xanh của mình là báu vật quốc gia à?

Cậy sắc giết người. Cô muốn trói anh vào hầm nhốt lại.

Muốn khóc quá. Hạ Minh Nguyệt chớp mắt, cô không thể từ bỏ anh, kiếp này không thể, trừ phi anh chỉ dài 6cm.

Hạ Minh Nguyệt của ngày hôm qua chết rồi, Hạ Minh Nguyệt hôm nay là Hạ Minh Nguyệt càng yêu say đắm Cố tổng.

Hạ Minh Nguyệt đang định đi qua thì người đại diện của Vương Khê đã sấn đến, đứng cách đó 10 mét mà phi như bay tới, kéo cả Vương Khê theo.

Đuôi mắt Cố Minh Diệp vẫn đang liếc Hạ Minh Nguyệt. Tức quá, sao cô không đến đây.

Người đại diện của Vương Khê cúi đầu chào Cố Minh Diệp: “Cảm ơn Cố tổng nâng đỡ, sau này mong anh quan tâm Vương Khê nhà tôi ạ!”

Vương Khê không ngờ lại gặp ông chủ mới sớm như vậy, cậu cúi đầu, nở nụ cười chuẩn mực: “Chào ông chủ ạ!” Ôi cha mẹ ơi, ông chủ đẹp trai quá, phải chia sẻ cho chị em mới được.

Cố Minh Diệp mím môi. Trông cũng ưa nhìn đấy.

Nhưng còn lâu mới đẹp bằng tôi. Nếu anh xé râu thì một tay chấp hai cậu nhé.

Đạo diễn Ngô vỗ vai Vương Khê: “Cố tổng tới thăm là vinh dự của đoàn ta. Cậu về trụ sở nhớ cố gắng, tôi tin cậu sẽ bật lên được.”

Vương Khê được khen mà hãi: “Không ạ, không ạ, tất cả là nhờ đạo diễn Ngô giới thiệu. Sau này em sẽ nghiêm túc đóng phim, không làm anh thất vọng đâu ạ!” Cậu khéo léo nói với Cố tổng, “Cảm ơn ông chủ coi trọng, em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ! Em thật may mắn khi được làm việc dưới trướng của anh!” Kèm theo một nụ cười ngọt ngào.

Câu này nghe quen ghê. Hình như một cô gái dễ thương nào đó cũng từng nói qua. Cố tổng càng không vui ______ ai học ai?

Anh đảo mắt _____ người đâu rồi?! Cố Minh Diệp nhìn quanh một lượt, không thấy người đâu.

“Tôi đi dạo một chút, mọi người cứ làm việc đi.”

“Không không.” Đạo diễn Ngô rất lạc quan, “Bọn họ đang sắp xếp địa điểm. Gần đây có một quán trà khá ngon, tôi dẫn cậu đi nhé Minh Diệp?”

Ai đến đây uống trà? Vẻ mặt của Cố Minh Diệp lạnh lùng, trực tiếp từ chối: “Không cần, tôi muốn nói chuyện với Đàm Hồng chút.”

Đàm Hồng tự nhiên bị lôi vào, đặt kịch bản xuống, “Ơ, nói ở đâu?”

“Khách sạn.”

Đàm Hồng nhìn anh. Cố tổng, tôi bán nghệ không bán thân.

Cố Minh Diệp mặt vô cảm.

“Vậy mời anh.”

Sau khi Cố tổng rời đi cùng Đàm Hồng, Vương Khê lập tức móc điện thoại ra, “Chị đi đâu đấy! Vừa nãy có anh đẹp trai vô cực đến nè!” Cậu đang định nói ra danh tính của anh đẹp trai thì chợt nhớ ra, Hạ Minh Nguyệt là biên tập viên thực tập của Đàm Hồng, Cố tổng lại là sếp của họ, Hạ Minh Nguyệt hẳn đã gặp qua. Đối với người mê giai như Hạ Minh Nguyệt, sao bây giờ lại chạy mất chứ?

“Mau gọi anh rể đi.” Hạ Minh Nguyệt nhắn lại, “Em đúng là em của chị, mắt nhìn giai chuẩn đấy.”

Vương Khê “đù má” một tiếng, hưng phấn, “Tiêu chuẩn chọn bạn đời của chị cao thật.”

“Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ, trừ khước Vu Sơn bất thị vân (*). Không phải chị mặt nóng dán mông lạnh, mà là kiếp này khó gặp đức lang quân, trái tim thiếp nguyện trao riêng mình chàng. Hiểu chưa gái?”

(*) Trích trong bài thơ Ly tư kỳ tứ của Nguyên Chẩn. Dịch nghĩa:

Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,

Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.

Tìm hiểu thêm

Vương Khê: “Thế hai người tiến đến bước nào rồi?”

Hạ Minh Nguyệt: “Tựa như mới quen.”

Vương Khê: “Em phải cố gắng mới được!”

Hạ Minh Nguyệt: “???”

Vương Khê: “Em phải làm việc chăm chỉ, nghiêm túc đóng phim, cố gắng kiếm tiền, đầu tư đúng chỗ, tranh thủ kiếm thật nhiều tiền, sau đó em sẽ trở thành cổ đông của JiSe Entertainment, lặng lẽ mua cổ phiếu của JiSe, từng bước trở thành cổ đông lớn thứ hai của JiSe!”

Hạ Minh Nguyệt: “Sau đó thì sao?”

Vương Khê: “Nếu anh ta từ chối chị, em sẽ cho anh ta tiền. 100 vạn không đủ đưa 500 vạn, 500 vạn cũng không đủ đưa 1000 vạn. Em sẽ bao dưỡng anh ta, cho chị muốn làm gì thì làm! Nếu anh ta không động lòng trước tiền, em sẽ dùng thân phận đại cổ đông ép anh ta ở cùng chị! Nếu anh ta không màng quyền lợi, em sẽ thuê một nhóm lính đánh thuê bắt cóc anh ta nhốt vào biệt thự của chị!”

Hạ Minh Nguyệt: “Được đấy! Xin hỏi mất bao nhiêu năm để em giàu?”

Vương Khê: “Chắc là trước 50 tuổi.”

Hạ Minh Nguyệt: “Gái nhắm mắt lại.”

Vương Khê: “?”

Hạ Minh Nguyệt: “Gái mơ nhanh chút, chị chờ không kịp.”

Hạ Minh Nguyệt: “Thôi nhé, chị yêu cưng lắm [hôn] chị muộn rồi! Không kịp thay quần áo đây nài!”

Chị thay quần áo làm gì?

Đàm Hồng và Cố Minh Diệp vào khách sạn. Vừa mở cửa ra đã thấy mùi trà thơm ngát.

Hạ Minh Nguyệt ngồi bên cửa sổ, trên tay cầm quyển “Walden” (*), tóc dài bay bay, váy trắng thướt tha, cô mỉm cười với Cố Minh Diệp, “Cố tổng, lâu rồi không gặp.”

(*) Walden của Henry David Thoreau là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của người Mỹ,trong đó ông đề cập đến việc bản thân đã từng sống một cuộc sống đơn giản và gần gũi với thiên nhiên. Tìm hiểu thêm

Tác giả có lời muốn nói: Cố tổng: này này, tôi là cổ đông lớn nhất của JiSe đấy nhé

Bình luận

Truyện đang đọc