HIỆU ỨNG ĂN KHỚP


Lâm Dục Thư đương nhiên biết khoảng cách giữa Civic và GTR.
Công suất tối đa của chiếc Civic này là 350 mã lực, trong khi chiếc GTR của Tống Khải Minh vừa xuất xưởng đã có 480 mã lực, ngoài ra còn có khả năng cải tiến rất lớn, chỉ cần độ một chút thì công suất có thể dễ dàng vượt qua 600 mã lực.
Nhưng nếu Lâm Dục Thư dám lên đường đua, đương nhiên cậu có sự tự tin của mình.
Đua xe là môn thể thao không hoàn toàn phụ thuộc vào xe tốt hay xấu, kỹ năng lái xe mới là thứ quan trọng hơn.
GTR của Tống Khải Minh là một chiếc xe dẫn động bốn bánh với phần trước nặng, đầu xe rất dễ bị đẩy ngang ra ngoài khi ôm cua, nó đòi hỏi kỹ năng lái xe hơn chiếc Civic của Lâm Dục Thư.
Vừa rồi Lâm Dục Thư nhìn Tống Khải Minh ôm cua, dù sao hắn cũng không phải tay đua chuyên nghiệp, hắn không chọn điểm phanh hoặc vào cua đủ tốt, thế nên mỗi lần rẻ vào góc cua, tốc độ xe hắn đều giảm xuống rất thấp.
Mà Lâm Dục Thư đã chạy vô số lần ở trường đua Long Mã, cậu đã sớm thuộc làu làu đường đua.

Từ điểm này mà nói, cậu hoàn toàn có cơ hội đánh bại Tống Khải Minh.
Ly hợp, đổi số, chân ga, liền mạch lưu loát.
Lâm Dục Thư theo sau Tống Khải Minh, trước tiên chạy vài vòng trên đường đua làm nóng lốp xe.
Tống Khải Minh dường như nhận ra chiếc Civic màu đỏ phía sau có ý đọ sức với mình, lúc qua khúc cua thậm chí còn cố tình chặn đường vượt.
Nhưng trận so kè thực sự bây giờ mới bắt đầu.
Sau khi vượt qua khúc cua cuối cùng của đường đua, một con đường lớn thẳng tắp xuất hiện phía trước.
Lâm Dục Thư đạp mạnh chân ga bắt đầu tăng tốc, đám người Lư Tử Bác bên đường đua cũng bắt đầu ồn ào, trở thành cổ động viên.
Vì Lâm Dục Thư tăng tốc sớm nên hai chiếc xe gần như vượt qua vạch xuất phát cùng lúc.

Nhưng quả thực không thể đánh giá thấp sức mạnh của GTR, ở khoảng cách thẳng tắp 100 mét, Tống Khải Minh đã vượt qua nửa thân xe của Lâm Dục Thư.
Tiến vào khúc cua thứ nhất, Tống Khải Minh dẫn đầu chiếm làn đường trong, buộc Lâm Dục Thư phải phanh gấp, chờ ra khỏi khúc cua, hai chiếc xe gần như cách nhau cả thân xe.
Nhưng Lâm Dục Thư không vội, đạp ga theo sát phía sau Tống Khải Minh.
Lại một đoạn tăng tốc trên đường thẳng nữa, đồng hồ tốc độ đã chỉ 160km/h nhưng chiếc GTR phía trước vẫn đang kéo dài khoảng cách.

Lâm Dục Thư không nhịn được nói thầm trong lòng, thằng cha này rốt cuộc đã độ lại bao nhiêu?
Người chơi xe độ tính năng có thể chia làm hai loại.
Một loại là giống như Lâm Dục Thư, mua phụ tùng thay thế của hãng để cải tiến.

Ví dụ như Civic type R có bộ sửa đổi không giới hạn do xưởng chính thức bán ra, hoặc họ không mua phụ tùng của hãng mà tự mình thay giảm xóc, v.v.
Loại còn lại giống như Tống Khải Minh, tiến hành thiết kế lại động cơ, điều chỉnh lại bộ phận khí động lực của cả xe v.v...!Tóm lại, đó là một bản cải tiến mà những người không chuyên nghiệp không thể chơi được.
Rõ ràng chiếc GTR của Tống Khải Minh không chỉ đơn giản là tăng mã lực, nếu không cũng không khó đuổi theo đến mức như vậy.
Rất nhanh, phía trước xuất hiện khúc cua thứ hai, bởi vì khoảng cách giữa hai xe khá xa, lần này Tống Khải Minh không thể ảnh hưởng đến Lâm Dục Thư.
Lâm Dục Thư tìm được thời cơ tốt nhất để phanh xe, động tác đổi số thành thạo, đồng thời duy trì tư thế chân phải đạp phanh, dùng gót chân phải đạp nhẹ chân ga, làm ra một động tác trả số nhanh đẹp mắt.

Tác dụng của trả số nhanh là cung cấp dầu kịp thời để tránh giảm tốc độ trong quá trinh phanh, như vậy tăng tốc ra khỏi khúc cua có thể giảm sự chậm trễ của turbo.
Sau nhiều lượt như vậy, Lâm Dục Thư mỗi lượt đều đuổi theo một chút, khoảng cách giữa cậu và Tống Khải Minh dần được thu hẹp, có nơi chỉ còn cách nhau một đầu xe.
Nhưng Tống Khải Minh chắc hẳn cũng là người thường xuyên chạy đường đua, tuy không có kinh nghiệm phong phú như tay đua chuyên nghiệp nhưng cũng biết quy tắc lộ tuyến "ngoài - trong - ngoài", gần như chặn đường vượt của Lâm Dục Thư.
Mà ở trên đường thẳng Lâm Dục Thư lại không kịp đuổi người ta, chỉ có thể nghẹn khuất theo sau Tống Khải Minh.
Hai chiếc xe nhanh chóng tiến vào nửa sau của đường đua, phía trước sắp xuất hiện ba khúc cua liên tiếp.
Nếu như đi theo lộ trình đường đua, tốc độ xe phải giảm xuống dưới 50km/h mới có thể an toàn ra khỏi khúc cua.

Nhưng Lâm Dục Thư đã đi qua đó vô số lần, cậu không giảm tốc đột ngột đi sát bên trong khúc cua như Tống Khải Minh, mà giảm tốc độ thích hợp từ bên ngoài tiến vào khúc cua thứ nhất, tiếp theo giẫm lên lề đường qua khúc cua thứ hai rồi tiến vào khúc cua thứ ba.

Cứ thế đem ba khúc cua 180 độ mở thành hai góc cua vuông gần 90 độ.
Khi bước vào khúc cua đầu tiên, Lâm Dục Thư đã đuổi kịp Tống Khải Minh.

Khi ra khỏi khúc cua thứ ba, đã vượt qua cả thân xe Tống Khải Minh.
Vẫn còn 200 mét đường thẳng trước vạch đích, Tống Khải Minh hoàn toàn có cơ hội đuổi kịp.

Nhưng sau khi ra khỏi khúc cua thứ ba, hắn đã nhả chân ga, đây có thể coi là tín hiệu "nhận thua".
Đua xe quan trọng nhất chính là phanh xe cùng lộ trình, Lâm Dục Thư đã vượt qua Tống Khải Minh ở khúc cua cuối cùng, điều này cho thấy kỹ năng lái xe của cậu tốt hơn Tống Khải Minh.
Nếu Tống Khải Minh còn ỷ vào hiệu suất vượt trội của xe mà kiên quyết đuổi theo cậu từ đường thẳng cuối cùng, điều đó không chỉ khiến người ta cảm thấy hắn nhỏ mọn mà còn có chút ngang ngược.
Khi chiếc Civic màu đỏ lái xuống đường đua, đám người Lư Tử Bác lập tức vây quanh, hét lên đầy phấn khích: "Anh Tiểu Lâm đỉnh vờ lờ".
Bản thân anh Tiểu Lâm lại tương đối bình tĩnh, cậu ra khỏi ghế lái, cởi chiếc mũ bảo hiểm ngột ngạt xuống, vuốt lại tóc mái ướt đẫm mồ hôi, hỏi: "Mấy người không ra chơi à?"
Đám thiếu gia vây xem cả buổi rốt cuộc bắt được cơ hội, nhao nhao ngồi lên xe, lái xế yêu vào đường đua.
Nơi vốn ồn ào trong nháy mắt thanh tĩnh lại, Lâm Dục Thư đặt mũ bảo hiểm lên ghế sau, lấy ra một chai nước khoáng.

Lúc ngửa đầu uống nước, cậu thờ ơ liếc về sau một cái, tiếp đó lia mắt về Tống Khải Minh đang đỗ xe phía sau.
Phải nói rằng, đua xe thực sự giải tỏa áp lực.
Vốn dĩ Lâm Dục Thư còn phiền não chuyện công việc, nhưng sau khi thắng Tống Khải Minh, cậu chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Tống Khải Minh ở bên kia cũng xuống xe, ánh mắt tìm kiếm người lái chiếc Civic thắng mình.

Lúc này Lâm Dục Thư vẫn mặc áo sơ mi công sở, ống tay áo hai bên xoắn lên khuỷu tay một cách tùy tiện, cà vạt thắt hờ hửng trên cổ.
Nếu là bình thường, Tống Khải Minh tuyệt đối không thể nhìn thấy bộ dáng này của Lâm Dục Thư.
"Là cậu." Tống Khải Minh nhanh chóng nhận ra Lâm Dục Thư, trong ánh mắt ngoại trừ kinh ngạc và tò mò, còn có thêm vài phần hứng thú.
"Là tôi." Lâm Dục Thư vặn nắp chai: "Bất ngờ lắm sao?"

"Có chút." Tống Khải Minh nói: "Cậu ôm cua rất đẹp."
Gã này lúc khịa rất thẳng thắn, lúc khen cũng rất thẳng thắn.
Nói cám ơn dường như không cần thiết, Lâm Dục Thư đơn giản không trả lời, quay đầu nhìn về phía đường đua.

Nhưng rất nhanh cậu lại quay đầu, mở miệng nói: "Tống Khải Minh."
Hai người tiếp xúc nhiều lần, đây là lần đầu Lâm Dục Thư gọi thẳng tên Tống Khải Minh.
"Sao?" Tống Khải Minh chỉ đáp một tiếng, giọng nói trầm thấp theo gió đêm thổi tới, thổi đến bên tai Lâm Dục Thư khiến cậu ngứa ngáy.
"Anh lại đây." Lâm Dục Thư nói: "Tôi có lời muốn nói với anh."
Ít nhất trước khi đến đường đua, Lâm Dục Thư còn chưa quyết định có nên nhắc nhở Tống Khải Minh hay không.
Nhưng sau khi cậu phát hiện Tống Khải Minh là người một nhóm với mình, đáp án trong lòng dần dần trở nên rõ ràng.
Bạn bè trong nhóm chơi xe cũng chia ra nhiều nhóm nhỏ, từ trước đến nay Lâm Dục Thư vẫn lăn lộn trong nhóm JDM, chuyên chơi xe cải tiến hệ Nhật.

Nhưng theo sự xuống dốc của xe Nhật, cái nhóm này càng ngày càng nhỏ, thậm chí rất nhiều bạn bè của Lâm Dục Thư cũng chuyển sang ôm ấp xe Đức.
*JDM: trường phái xe Nhật nội địa.
Nhưng Tống Khải Minh cũng chơi JDM, điều này khiến Lâm Dục Thư vô cùng bất ngờ.
Phải biết rằng trong tất cả những chiếc xe độ hôm nay, ngoại trừ chiếc GTR của Tống Khải Minh ra, cũng chỉ có chiếc của Lâm Dục Thư là xe Nhật.

Thật khó để không sinh ra cảm giác "đồng chí" với Tống Khải Minh.
Cậu thừa nhận cậu có một chút chút tư tâm như vậy.
Nể tình Tống Khải Minh và mình có cùng sở thích, cậu có thể thiên vị một chút, trợ giúp Tống Khải Minh trong chuyện thu mua.
"Nói gì?" Tống Khải Minh đóng cửa xe, đi tới cách Lâm Dục Thư một mét.
Đây là khoảng cách xã giao phù hợp với hai người chưa quen biết nhau, nếu tiến xa hơn sẽ hơi khiến người ta khó chịu.
Nhưng Lâm Dục Thư vẫn cảm thấy không đủ, lại nói: "Anh lại đây một chút."
Lúc nói lời này, Lâm Dục Thư quan sát xung quanh, tuy rằng có lác đác vài người đứng bên đường đua nhưng những người đó đều nhìn đường đua, không ai chú ý hai người bọn họ.

"Còn muốn lại gần nữa sao?" Tống Khải Minh ngờ vực đi về phía trước một bước.
Thật kỳ lạ khi các ông chủ của nhà họ Thiệu không có mặt ở đây nhưng Lâm Dục Thư luôn cảm thấy chột dạ.
Nếu như lời cậu nói với Tống Khải Minh bị người khác cố ý nghe lén, sau đó truyền tới chỗ Thiệu Quang Kiệt, làm sao cậu có thể ở lại Vĩnh Tinh?
Dù sao thì Thiệu Quang Kiệt mới là "Thái tử" chính thống, cậu lựa chọn trợ giúp Tống Khải Minh thực sự là rất mạo hiểm.
Tống Khải Minh chả hiểu mô tê gì, nghiêng đầu chờ câu nói tiếp theo của Lâm Dục Thư.

Lúc này Lâm Dục Thư cũng không thể rút lui được nữa, cậu dứt khoát tiến lên một bước, để mũi chân hai người chạm vào nhau, sau đó hơi hất cằm, tiến đến bên tai hắn, hạ giọng nói: "Anh tốt nhất nên tìm một luật sư khác."
Mùi trầm hương dễ chịu thoang thoảng bay vào chóp mũi, nhưng Lâm Dục Thư không có tham luyến, nói xong câu này liền lui trở về.
Vào giờ khắc này, cậu đã bắt đầu hối hận, nếu lỡ chọn nhầm phe thì sao?
Tuy nói đường cùng thì về nhà làm việc, nhưng như thế là mỗi ngày đều bị anh trai quản lí rồi còn gì?
Nhiều ý nghĩ vớ vẩn không thể giải thích được lóe lên trong đầu cậu, tất cả đều khiến Lâm Dục Thư hối hận sâu sắc.
Dù sao chuyện nên nói cũng đã nói rồi, không cần phải dây dưa thêm nữa, Lâm Dục Thư mở cửa định lên xe nhưng lúc này Tống Khải Minh đột nhiên kéo cánh tay cậu lại.
"Lâm Dục Thư." Tống Khải Minh đóng cửa chiếc Civic, lật người Lâm Dục Thư lại, áp lên cửa sổ xe: "Cậu chạy cái gì?"
Lâm Dục Thư nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, hơi giật mình, làm sao Tống Khải Minh biết tên mình?
Nghĩ kỹ lại, ngày hôm đó lúc rời khỏi phòng họp, trên bàn đối diện không có một vật gì.

Nói cách khác, Tống Khải Minh đã mang danh thiếp của mình đi.
"Tôi không chạy." Lâm Dục Thư nhíu mày, đẩy lồ ng ngực Tống Khải Minh ra: "Tôi đã nói những gì cần nói."
Tống Khải Minh tiếp tục áp bức, học theo dáng vẻ vừa rồi của Lâm Dục Thư, tiến đến bên tai cậu nói: "Sao cậu không trực tiếp giới thiệu cho tôi một luật sư?"
- -------------------
Tác giả: Ở TQ không cho phép lái xe cải tiến ra đường, nhưng luật lệ đang dần được nới lỏng.

Trong truyện này cứ xem như là được phép đi..


Bình luận

Truyện đang đọc