HIỆU ỨNG MỎ NEO

Trước đây, sau khi ăn cơm xong, dì sẽ nhàn nhã dọn dẹp bát đ ĩa, thỉnh thoảng còn bật TV vừa xem vừa dọn dẹp.

Nhưng hôm nay động tác của dì rất nhanh, chẳng mấy chốc đã thu dọn bát đũa sạch sẽ, như là sợ quấy rầy Diệp Ngữ Thần và Vũ Tu, dì ngồi lên xe điện nhỏ trở về dưới chân núi.

Trong biệt thự rộng lớn chỉ còn lại hai người Diệp Ngữ Thần và Vũ Tu, bến tàu và tiếng sóng biển vô cùng xa xôi, toàn bộ thế giới đều trở nên thanh tịnh.

Diệp Ngữ Thần thích loại thanh tịnh này, nhưng anh sợ Vũ Tu làm loạn, vì thế nhân lúc Vũ Tu không chú ý, anh liền trở lại phòng tắm của phòng ngủ trên tầng ba tắm rửa đơn giản, miễn cho Vũ Tu lại muốn tắm cùng anh.

Khi Diệp Ngữ Thần trở lại phòng khách tầng một, Vũ Tu vẫn còn đang trò chuyện với cư dân mạng trên Weibo.

Hôm nay, người hâm mộ của Vũ Tu đều cảm thấy giống như là năm mới, bởi vì họ chưa từng thấy Vũ Tu hoạt động tích cực trên mạng như vậy.

Diệp Ngữ Thần ngồi ở đầu bên kia ghế sô pha, bấm mở Weibo lên xem một chút, liền thấy mục Vũ Tu người sống đang sáng chói treo trên hot search.

Nửa tiếng trước, Vũ Tu đăng một tin Weibo, đơn giản ba chữ: Đến tâm sự.

Mà bây giờ có hàng chục nghìn câu trả lời trên bài đăng Weibo này.

Bình luận hot 1: Bảo bối, anh thật sự là bị phong sát sao?

Vũ Tu: Không, tạm thời nghỉ ngơi.

Bình luận hot 2: Đời này, còn có thể nhìn thấy phần sau của Hạ Quả không?

- Cư dân mạng 1: Bỏ đi, CP Tu Lộ đã BE rồi

- Cư dân mạng 2: Nên tìm một người chồng mới cho Lộ Lộ đi

- Cư dân mạng 3: Thật không cam lòng hức hức hức

Vũ Tu: Phần sau...Phải xem bà xã có viết phần hai hay không.

- Cư dân mạng 1: Móa nó! Tôi phát hiện cái gì?

- Cư dân mạng 2: Bà xã của Vũ Tu là biên kịch của Hạ Quả?

- Cư dân mạng 3: Viết kịch tính để Vũ Tu diễn cùng người khác? Mẹ nó, chơi lớn thật!

Dưới bình luận hot này thu hút hàng nghìn lượt bình luận, cư dân mạng lại bắt đầu suy đoán về biên kịch Tạ Hiểu, nhưng có rất ít thông tin.

Có người phát hiện ra Tạ Hiểu tham dự Lễ trao giải Kim Lan là một người phụ nữ, vì thế chuyện này lại trở thành bí ẩn chưa có lời giải đáp trong giới giải trí.

"Còn chưa chơi đủ sao?" Diệp Ngữ Thần đặt điện thoại xuống, nhìn Vũ Tu hỏi.

"Em rất ít khi rảnh rỗi như vậy." Ánh mắt Vũ Tu vẫn dán vào màn hình điện thoại.

"Dáng vẻ này của em..."

Diệp Ngữ Thần cố ý nói nửa câu, quả nhiên Vũ Tu tò mò ngẩng đầu lên: "Em như thế nào?"

"Trông giống thanh niên nghiện Internet." Diệp Ngữ Thần cười nói.


"Không chơi nữa." Vũ Tu cất điện thoại, nhích lại gần Diệp Ngữ Thần, lúc này hắn mới phát hiện anh thay quần áo khác, hỏi, "Anh tắm rồi?"

"Ừ." Diệp Ngữ Thần nói, "Trong lúc em đang bận."

"Rõ ràng là anh biết em không bận." Vũ Tu bất mãn nhíu mày, chóp mũi tiến tới bên cổ Diệp Ngữ Thần ngửi ngửi, "Sao anh không gọi em đi cùng?"

"Gọi em đi cùng làm gì? Tắm lại không được yên." Diệp Ngữ Thần nói, "Chúng ta vẫn nên quy ước ba điều, về sau, mỗi tuần chỉ làm một lần."

Nghe vậy, Vũ Tu lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, không kèm bất kỳ kỹ năng diễn xuất nào, chỉ thuần túy là khiếp sợ mà thôi.

Đồng tử của hắn hơi giãn ra, khó tin nhìn Diệp Ngữ Thần: "Mỗi tuần một lần?"

Dường như cho rằng mình nghe nhầm, hắn xác nhận lần nữa: "Anh có chắc là mỗi tuần một lần không?"

Lúc Diệp Ngữ Thần tắm rửa đã nghĩ kỹ lý do, chậm rãi nói: "Sau này, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, không cần phải mỗi ngày đều buông thả bản thân, không tốt cho cơ thể."

"Không tốt cho cơ thể sao?" Vũ Tu cau mày, nghiêm túc suy tư một lát, hắn thật sự không hiểu tại sao Diệp Ngữ Thần lại có ý nghĩ này: "Chỗ nào không tốt?"

"Chẳng hạn như sẽ khiến chúng ta thức khuya." Diệp Ngữ Thần nói, "Thức khuya rất có hại. Chất lượng giấc ngủ giảm sút chỉ là chuyện nhỏ, rối loạn nội tiết..."

Diệp Ngữ Thần cho rằng lý do của mình là hoàn hảo, nhưng bất kỳ người bình thường nào cũng biết thức khuya không tốt cho cơ thể.

Nhưng mà, anh còn chưa kịp nói hết, Vũ Tu đã nghiêng người tới, đè anh ở trên tay vịn ghế sô pha, chặn môi anh lại.

"Không phải, Vũ Tu, em, Ưm... Có nói đạo lý hay không..."

Vũ Tu thật sự hiểu rất rõ cơ thể của Diệp Ngữ Thần, hắn giống như một đứa trẻ, chuyên chọn những nơi Năm sao kh0ái cảm mà tấn công, rất nhanh liền làm cho Diệp Ngữ Thần thở hổn hển không nói nên lời.

Diệp Ngữ Thần vốn đã quen với việc thỏa hiệp, ý nghĩ Quên đi hiện lên trong đầu anh, nhưng lý trí nhắc nhở anh, cho dù tâm lý anh cho phép Vũ Tu làm bậy, thì cơ thể anh cũng không cho phép.

"Vũ Tu." Diệp Ngữ Thần thật vất vả đè tay Vũ Tu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Anh không có nói đùa với em."

Vũ Tu tốt xấu gì cũng biết ngừng lại, lúc ngủ trưa hắn trêu chọc thất bại, bây giờ lại bị cưỡng ép ngừng lại, trong mắt hiện lên vẻ không vui.

Hắn chống người lên, ngồi khoanh chân đối diện với Diệp Ngữ Thần, cuối cùng cũng bắt đầu nói chuyện đàng hoàng: "Chúng ta bắt đầu ngay bây giờ, thì sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ."

"Nhưng cơ thể sẽ không chịu nổi." Diệp Ngữ Thần nói, "Tinh thần và thể lực của em tràn đầy, còn anh thì không. Đợi đến khi em ba mươi tuổi thì em sẽ biết."

Giữa hai mươi tám và ba mươi không có nhiều khác biệt, lý do này lọt vào tai Vũ Tu càng giống như là lấy cớ.

Hắn cụp mắt xuống, suy nghĩ một lúc, rồi lại ngước mắt lên nhìn Diệp Ngữ Thần, hỏi: "Anh không còn thích em như trước nữa phải không?"

"Hả?" Trên đỉnh đầu Diệp Ngữ Thần hiện lên một dấu chấm hỏi thật lớn.

"Trước đây, anh không có như vậy." Vũ Tu nói, "Trước đây, anh rõ ràng rất hưởng thụ chuyện này, so với em còn đói khát hơn."

"Anh đói khát?" Diệp Ngữ Thần thật sự không hiểu, "Mỗi lần, người lắc lắc anh muốn, không phải là em sao?"

Vũ Tu hỏi lại: "Vậy mỗi lần người bảo em dùng sức, đừng có ngừng lại không phải là anh sao?"


Thật đúng là Diệp Ngữ Thần.

Anh nhất thời nghẹn lời, Vũ Tu lại nói thêm: "Cho nên, anh chính là không còn thích em như trước nữa."

"Không có." Diệp Ngữ Thần chỉ có thể phủ nhận trước.

"Chẳng trách anh không tới tìm em," Vũ Tu càng nói tâm tình càng sa sút, "Hóa ra em đối với anh chỉ là người có cũng được, không có cũng không sao."

"Không phải như vậy." Diệp Ngữ Thần không khỏi có chút mềm lòng, đang định nói nếu không thì một tuần hai lần là được, nhưng sau đó anh đột nhiên phát hiện, tâm tình của Vũ Tu hình như có chút quá mức dâng trào, giống như hắn đang cố gắng hết sức để thể hiện ra.

Mà tình huống này, quá nửa đều là vị ảnh đế này đang diễn.

"Anh chính là không còn thích em như vậy nữa." Vũ Tu cụp mắt xuống, dáng vẻ đáng thương, "Cũng không muốn làm với em."

"Ừ," Diệp Ngữ Thần thu lại sự mềm lòng, thuận theo lời Vũ Tu nói, "Em biết thì tốt."

Vũ Tu: "?"

Ánh mắt đáng thương trong nháy mắt liền biến mất, Vũ Tu gắt gao nhíu mày hỏi: "Anh nói cái gì?"

"Anh nói em biết thì tốt." Diệp Ngữ Thần ung dung nói: "Với mức độ thích của anh với em, một tuần một lần, không thể nhiều hơn."

"Diệp Ngữ Thần." Giữa hai hàng lông mày của Vũ Tu ẩn hiện nếp nhắn có hơi tức giận, "Anh đừng có mà quá đáng, anh chỉ thích em có chút như vậy sao?"

"Đúng vậy." Diệp Ngữ Thần nói xong, trông thấy sắc mặt Vũ Tu càng ngày càng đen, không nhịn được nở nụ cười, ôm lấy gương má hắn nói: "Ai bảo em giả bộ đáng thương với anh, tên nhóc thối này."

Nhận ra Diệp Ngữ Thần cố ý nói như vậy, sắc mặt Vũ Tu hơi chuyển biến tốt hơn một chút.

Hắn nhíu mày, hất tay Diệp Ngữ Thần ra: "Em vốn là rất đáng thương, không tin em đăng Weibo hỏi cư dân mạng một chút, có người quá đáng như anh hay không."

Diệp Ngữ Thần sửng sốt: "Em nghiện đăng Weibo rồi phải không?"

Nếu Vũ Tu thật sự đăng Weibo hỏi một tuần một lần có quá đáng không, thì chắc chắn cư dân mạng sẽ coi hai người bọn họ là niềm vui.

Hình như Vũ Tu cũng nhận ra Diệp Ngữ Thần sợ chuyện này, giọng điệu đột nhiên trở nên bình tĩnh hơn nhiều: "Nếu anh thật sự đối xử với em như vậy, vậy em sẽ đăng Weibo hỏi đó."

"Em đăng đi." Diệp Ngữ Thần không cam lòng yếu thế nói, "Người mất mặt cũng không phải là anh."

"Được." Vũ Tu lấy điện thoại ra, bấm mở Weibo.

Diệp Ngữ Thần vốn còn đang bất động, nhưng khi anh nhìn thấy Vũ Tu thế mà lại thật sự đang chỉnh sửa Weibo liền nhanh chóng giật lấy điện thoại từ trong tay Vũ Tu: "Em điên rồi sao?"

"Là anh ép em." Vũ Tu thản nhiên nói.

"Một tuần hai lần, chốt như vậy đi." Diệp Ngữ Thần buông lỏng, sau khi xóa tin đăng liền ném điện thoại cho Vũ Tu, "Nhiều hơn nữa, cơ thể anh thật sự không chịu nổi."

"Được." Vũ Tu lập tức đồng ý, lại đẩy Diệp Ngữ Thần xuống ghế sô pha, "Tính từ ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên trong tuần này."


"Em tính hay thật." Diệp Ngữ Thần lấy tay chống ngực Vũ Tu, "Tối hôm qua làm bốn năm lần, tổng cộng hai tuần, cho nên từ giờ trở đi, anh muốn nghỉ ngơi nửa tháng."

"Cái gì?" Vũ Tu lộ ra ánh mắt khó tin lần nữa, "Anh tính như vậy sao?"

"Một lần chính là một lần." Diệp Ngữ Thần nói, "Với lại, anh hy vọng một lần trong vòng một tiếng liền kết thúc, nửa tiến là tốt nhất."

Vũ Tu: "..."

"Được thôi." Vũ Tu rõ ràng là thật sự tức giận, "Không làm, về sau anh có cầu xin em, em cũng không làm."

Diệp Ngữ Thần sớm đã quen với cuộc sống thanh tâm quả dục, chuyện này, anh thật sự không có khả năng cầu xin Vũ Tu.

Anh biết Vũ Tu chỉ là đang nói lời tức giận, sau này hắn nhất định vẫn sẽ nên làm thì làm, nhưng nếu như vậy liền có thể giảm bớt tần suất làm, thì để cho Vũ Tu tức giận một lúc cũng không sao.

"Xem phim không?" Diệp Ngữ Thần tìm chủ đề khác.

"Không xem." Vũ Tu nói.

"Sống có gì vui phát trên mạng rồi." Diệp Ngữ Thần nhìn màn hình TV, "Hôm nay, xem phim này trước?"

"Không xem phim này." Vũ Tu giật lấy điều khiển của Diệp Ngữ Thần, "Xem Hạ Quả đi."

Quả nhiên, Vũ Tu đang tức giận.

Hắn biết rõ Diệp Ngữ Thần không muốn xem cảnh thân mật của hắn với người khác mà vẫn còn chọn bộ phim này.

Nhưng lúc này Diệp Ngữ Thần cũng không để ý lắm, dù sao thì Vũ Tu cũng đang ở bên cạnh anh, hoàn toàn thuộc về anh, cho nên anh cũng không cần thiết phải để ý.

Hơn nữa, Vũ Tu đang trong cơn tức giận, nên anh cũng tùy theo tính khí của hắn.

Có khá nhiều cảnh quay quy mô lớn trong Hạ Quả, trong đó có rất nhiều cảnh Vũ Tu và Kỷ Lộ cởi tr@n lăn lộn cùng nhau.

Chẳng qua tổng thể mà nói, kỹ thuật quay phim của đạo diễn còn hơi mơ hồ, không có cảnh hôn quá rõ ràng, về cơ bản đều là kéo máy ảnh rất gần, chỉ quay một bộ phận nào đó, chẳng hạn như mười ngón tay đan vào nhau, để thể hiện sự thân mật giữa hai người.

Diệp Ngữ Thần nói là không thèm để ý, nhưng khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều, dù sao dáng người Kỷ Lộ rất tốt, cũng không biết lúc Vũ Tu ôm hắn sẽ có cảm giác gì.

Vũ Tu giống như nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Ngữ Thần, đột nhiên hỏi: "Anh đoán xem em có cứng không?"

"Hả?" Diệp Ngữ Thần quay sang nhìn Vũ Tu, mím môi nói, "Không biết."

Dựa trên sự hiểu biết của Diệp Ngữ Thần với Vũ Tu, lúc hắn đang tức giận nhất định sẽ không nói lời gì hay.

Mà sở dĩ hắn hỏi vấn đề này, rõ ràng là muốn gây sự, cố ý làm cho Diệp Ngữ Thần khó chịu.

Diệp Ngữ Thần đã chuẩn bị sẵn để nghe những lời như Em không nhịn được, đồng thời anh cũng đang tự an ủi mình rằng khi quay cảnh thân mật khó tránh khỏi sẽ có phản ứng, nhưng anh không ngờ tới chính là Vũ Tu lại nói: "Sao anh lại không biết?"

"Ngoài anh ra," Vũ Tu nghiêm túc nói: "Em đối với bất kì người nào cũng không cứng nổi."

Trái tim Diệp Ngữ Thần bị đâm mạnh một cái.

Người ta nói, tuyệt chiêu chân thành là mãi mãi, tám năm trôi qua, anh vẫn không có cách nào chống đỡ được.

Vì thế khi Vũ Tu lại chậm rãi đến gần, Diệp Ngữ Thần thật sự không nỡ từ chối, chỉ trong chốc lát đã bị Vũ Tu lột s@ch.

"Vũ Tu." Diệp Ngữ Thần vẫn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không được, anh chống lên bụng Vũ Tu, hơi khẩn trương nói, "Cái kia, em nhẹ một chút, eo anh không ổn."

Khẩn trương cũng không phải là sợ Vũ Tu làm anh đau, mà là vì Diệp Ngữ Thần nghĩ đến chuyện vật lý trị liệu, cảm thấy chuyện này thật sự rất khó giấu diếm, vẫn nên tiết lộ chuyện bệnh đau thắt lưng của mình cho Vũ Tu mới được.

Tất nhiên, không thể ngay lập tức tiết lộ mọi chuyện, Diệp Ngữ Thần vẫn là sợ Vũ Tu sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khác thường hoặc là cảm thấy có gánh nặng, cho dù không muốn ở lại trên đảo nữa, nhưng vì thương hại anh, cũng chỉ có thể ở lại với anh.


Có rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn, Diệp Ngữ Thần còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.

Nhưng Vũ Tu lại giống như hổ đói vồ mồi, anh cũng chỉ có thể âm thầm nhắc nhở một chút.

"Là bởi vì nhảy múa sao?" Vũ Tu hỏi, "Hình như có rất nhiều vũ công đều bị thương ở thắt lưng."

Vũ Tu không có suy nghĩ sâu xa, Diệp Ngữ Thần thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mâu thuẫn, cứ tiếp tục như vậy thì không được, dù sao anh cũng rất nhớ những ngày lười đi bộ liền có thể ngồi trên xe lăn.

Nhưng Vũ Tu có thể chấp nhận dáng vẻ ngồi xe lăn của anh không?

"Anh đang thất thần?" Vũ Tu bất mãn cắn bả vai Diệp Ngữ Thần.

"Không." Diệp Ngữ Thần nhìn Vũ Tu nói, "Em đừng làm quá mức, eo anh thật sự không ổn."

"Được."

Vũ Tu đồng ý ngay nhưng hắn vừa hưng phấn lên liền hoàn toàn ném chuyện này ra sau đầu.

Diệp Ngữ Thần lại một lần nữa bị ép đến giọt cuối cùng, anh không khỏi có chút phiền não, bạn trai mình d*c vọng quá tràn trề cũng không phải chuyện tốt.

-

"Bà xã," Sau đó, hai người ngồi trong bồn tắm, Vũ Tu ôm Diệp Ngữ Thần từ phía sau, lấy tay hất nước ấm lên ngực anh, "Anh mệt sao?"

"Em nói xem." Diệp Ngữ Thần ngay cả khí lực tức giận cũng không có.

"Ngày mai, em sẽ chú ý." Vũ Tu nói.

Diệp Ngữ Thần nói liền một hơi: "Ngày mai, anh để em chạm vào anh lần nữa thì anh chính là chó."

Vũ Tu nở nụ cười: "Vậy đợi lát nữa 0 giờ chúng ta tiếp tục."

Diệp Ngữ Thần quay đầu lại nhìn Vũ Tu, trừng mắt nói: "Em có còn là người không?"

"Em không phải." Vũ Tu nói, "Em cùng anh làm chó."

Vũ Tu đã ngầm thừa nhận ngày mai Diệp Ngữ Thần sẽ để hắn chạm vào.

Quên đi, Diệp Ngữ Thần không còn cách nào khác.

Chuyện ngày mai, ngày mai lại nói, nhưng anh thề rằng ngày mai anh sẽ không mềm lòng nữa.

Anh quay đầu lại, dựa vào lồ ng ngực Vũ Tu nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này lại nghe thấy Vũ Tu gọi: "Bà xã."

"Làm sao?" Diệp Ngữ Thần lười biếng hỏi.

"Buổi trình diễn mà anh liên hệ cho em," Vũ Tu nói, "Chúng ta cùng đi đi."

Diệp Ngữ Thần mở hai mắt ra.

Buổi trình diễn kia rất có trọng lượng trong giới thời trang, nói cách khác, Vũ Tu muốn xuất hiện trước mặt công chúng cùng anh.

"Không đi." Diệp Ngữ Thần nói.

"Tại sao?" Vũ Tu nghiêng đầu nhìn sườn mặt Diệp Ngữ Thần hỏi.

"Anh mệt rồi." Diệp Ngữ Thần nhắm mắt lại lần nữa, "Hôm khác nói sau đi."


Bình luận

Truyện đang đọc