HÌNH BÓNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Học sinh cấp ba mỗi tuần chỉ được nghỉ một ngày. Từ trước đến giờ Lý Dật Sơ chưa bao giờ ngủ nướng cuối tuần, bình thường đều thức dậy như những ngày đi học khác, quét dọn nhà cửa sau đó giặt đồ của mình. Từ ngày trở về sau khi bị Lưu Phàm đuổi đi, cậu liền tìm đủ mọi cách để khiến bà vui lòng, trước hết là muốn giành làm việc nhà. Nhưng tiếc rằng lúc đó cậu chẳng làm nổi việc gì, nhiều lắm chỉ có thể giúp cầm bát đũa mà thôi. Sau này lớn hơn một chút thì tự giác nhận việc quét dọn. Dù sao việc này thoạt nhìn không vừa cố ý vừa đáng thương như giành rửa chén giành nấu cơm, sẽ khiến người khác cảm thấy không dễ chịu, cậu chỉ cần tới tới lui lui kéo ra một đống tro bụi là xong. Huống hồ lần nào Lương Huyên cũng sẽ phụ cậu một tay, nhìn qua giống như bậc phụ huynh cố ý bồi dưỡng khả năng tự lập cho con cái.

Hôm nay Lương Huyên thức dậy lại không giúp Lý Dật Sơ làm vệ sinh như mọi khi mà vào bếp giúp mẹ chuẩn bị đồ ăn sáng. Bốn người ngồi quanh bàn cơm nước xong, thấy cha định ra cửa Lương Huyên liền gọi ông, “Ba, hôm nay con có chuyện muốn nói với mọi người, ba có thể chờ chút rồi mới đi không?”

Lưu Phàm rửa chén xong ra khỏi phòng bếp, lấy tạp dề lau tay, “Sao vậy?”

Lương Huyên, “Mọi người chờ con một chút.”

Lý Dật Sơ và hai người lớn nhìn nhau, ngồi hết xuống sopha chờ Lương Huyên.

Lương Huyên đi thẳng đến gõ cửa nhà hàng xóm đối diện, giọng nói vẫn trầm tĩnh như mọi khi, “Dì Trần à, dì tới nhà con ngồi một lát đi.”

Dì Trần thở dài, khép hờ cửa đi theo Lương Huyên vào nhà.

Năm người ngồi vây quanh ghế sopha, Lương Huyên bình tĩnh mở miệng, “Ba, mẹ, lúc trước nhà mình mất một trăm đồng tới giờ vẫn không tìm ra, mấy ngày nay con có để ý điều tra, chuyện đã được làm rõ.”

Những lời còn lại Lương Huyên không định tự nói mà nhìn sang dì Trần, “Dì Trần, dì nói đi.”

Dì Trần lúng túng ho khan vài tiếng, nhìn Lưu Phàm nói. “Chị Lưu, việc này phải trách tôi không dạy được con. Mấy ngày trước thằng nhóc nhà tôi đến nhà chị chơi, nhìn thấy tiền kẹt trong khe ghế sopha liền lấy đi mua đồ chơi. Mấy ngày nay nó vẫn luôn giấu tôi, tôi không hề biết nó tùy tiện lấy tiền của người khác như vậy. Nếu không nhờ Lương Huyên nhắc nhở tôi rằng nó giấu một cái ô tô đồ chơi trên trần nhà thì tôi nào phát hiện ra chuyện này.”

Lương Huyên tiếp lời, “Hôm qua sau khi làm rõ mọi chuyện dì Trần định trực tiếp tới trả tiền lại, nhưng con đã ngăn dì ấy, nhờ dì hôm nay hãy sang.”

Sao Lưu Phàm có thể trách mắng hàng xóm láng giềng, vì một trăm đồng mà tổn thương hòa khí hai nhà thì thật không đáng, bà vội vàng nói, “Ôi tiểu Huyên, con làm gì sao không nói một tiếng với ba mẹ, việc này làm rõ là được rồi, toàn hàng xóm với nhau có gì đâu chứ!”

Lương Huyên ngồi thẳng người lại, nghiêm túc liếc mắt nhìn Lý Dật Sơ, sau đó lại nhìn sang mẹ mình, “Phải trái đúng sai, đương nhiên quan trọng.”

Rất lâu rồi Lý Dật Sơ không còn biết cảm giác muốn khóc là như thế nào, vậy mà ngay khi Lương Huyên nói ra mấy chữ này, cậu đột nhiên cảm thấy viền mắt mình nóng lên. Cậu quay đầu đi ra sức trừng mắt thật to để đè lại những giọt nước mắt, dư quang trong ánh mắt chỉ nhìn được một bên gương mặt cùng từng đường nét ngũ quan anh tuấn của Lương Huyên, tuy có chút mơ hồ nhưng lại phát sáng chói mắt như ánh đèn, phút chốc đã soi rọi đến từng ngóc ngách trên cơ thể cậu. Những ẩn nhẫn oan ức, sự giãy dụa trước khi từ bỏ, thậm chí lòng tự tôn ẩn sâu trong xương cốt đến mức chính cậu còn không nhìn thấy, tất cả đều không còn chỗ che giấu.

Lưu Phàm hiểu lần này Lương Huyên long trọng giải thích mọi chuyện như vậy chính là vì sự trong sạch của Lý Dật Sơ. Bà không biết Lương Huyên có nói lại những lời lúc trước của mình cho Lý Dật Sơ hay không, chưa kịp mở miệng thì anh đã nói tiếp, “Dì Trần, con xin lỗi vì đã khiến dì phải nói rõ chuyện này trước mặt mọi người.”

Dì Trần vội vàng nói, “Ôi không có gì, lần này may nhờ có con, nếu không đứa nhóc nhà dì mà không bị dạy dỗ chỉ sợ sẽ gây ra chuyện lớn.”

Sau đó Lương Huyên để ba người lớn lại nói lời khách khí với nhau, còn mình thì lôi kéo Lý Dật Sơ về phòng.

Lý Dật Sơ dựa vào cạnh cửa, cắn cắn môi nói, “Cảm ơn anh.”

Lương Huyên cảm thấy hơi kỳ lạ vì lời cảm ơn, “Cảm ơn anh chuyện gì?”

Lúc này Lý Dật Sơ mới nhớ ra Lương Huyên không biết việc mình vô tình nghe được lời Lưu Phàm nói, vì vậy cậu càng không biết phải diễn tả tâm trạng mình ra sao. Lương Huyên nghe lời mẹ nhưng lại lựa chọn tin tưởng cậu, còn tìm kiếm chứng cứ giúp cậu, chỉ vì muốn trả lại sự trong sạch cho cậu trước mặt người nhà.

Kỳ thực Lương Huyên vốn không cần quản chuyện này, anh chỉ cần xem nó như một câu chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu mà thôi. Dù sao Lưu Phàm cũng chưa từng trách mắng Lý Dật Sơ trước mặt mọi người.

Tuy Lý Dật Sơ từng tự nhủ với bản thân rằng sự trong sạch của mình chẳng hề quan trọng, thế nhưng đó chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ mà thôi. Ai lại không muốn sống một cách đường đường chính chính.

Lý Dật Sơ nghiêm túc nói, “Cám ơn anh đã làm sáng tỏ chuyện này vì em.”

Lương Huyên, “Em biết?”

Lý Dật Sơ, “Đúng, hôm ấy… lời dì nói với anh em đều nghe thấy hết.”

Lương Huyên không hiểu hỏi, “Nếu đã nghe được, sao lại không giải thích?”

Lý Dật Sơ nghe vậy liền cúi đầu nghĩ, nên nói thế nào để Lương Huyên hiểu đây? Cho dù nói gì anh cũng không hiểu được đúng không?

Dù sao cũng không ai có thể cảm động lây với những gì người khác đã từng trải qua.

Lương Huyên, “Thật ra từ mấy ngày trước sau khi biết chuyện, anh luôn nghĩ tại sao mẹ lại nhanh chóng khép tội cho em như vậy. Tuy anh biết mẹ lúc nào cũng có thành kiến với em, nhưng một chuyện chẳng hề có chứng cớ làm sao có thể chỉa mũi dùi về phía em ngay lập tức như vậy được? Dật Sơ, em nói thật với anh đi, em làm bài tập cho bạn học để kiếm tiền đúng không? Cho nên dù tiền tiêu vặt ít như vậy nhưng em vẫn có thể để dành mua truyện tranh.”

Lý Dật Sơ nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân vì sao Lương Huyên nghĩ thế. Tuy anh đoán không đúng nhưng cũng xem như đã tin vào nhân phẩm của Lý Dật Sơ, vậy làm sao cậu còn có thể gạt anh?

Lý Dật Sơ chậm rãi sắp xếp từ ngữ, “Em không giải thích bởi vì em thấy không cần thiết, dì cũng chẳng quan tâm em tốt hay xấu. Trong nhà mất tiền, nếu em đã không bù vào được thì nói nhiều ngược lại còn phá hỏng bầu không khí gia đình. Còn tiền mua truyện tranh là do em tự để dành. Nếu anh muốn thì trưa mai đi theo em, em dẫn anh đi xem xem em tích góp thế nào.”

Lương Huyên bỗng nhiên nở nụ cười, trên gương mặt ít biểu tình của anh đột nhiên hiện lên vẻ vui sướng, ngũ quan vốn luôn mang lại cảm giác xa cách cũng trở nên cực kỳ dịu dàng. Anh nói như hạ quyết tâm giải quyết mối họa trong lòng, “Quả nhiên là anh đúng.”

Thấy mặt Lý Dật Sơ vẫn mờ mịt như trước, Lương Huyên liền cười nói, “Sau này có chuyện gì không cho phép giấu trong lòng, đặc biệt là những chuyện như vậy. Nếu em nói sớm cho anh biết thì đỡ mất công biết bao nhiêu.”

Giữa trưa hôm sau, Lý Dật Sơ và Lương Huyên ăn cơm xong liền cùng nhau đến tiệm tạp hóa. Lương Huyên đứng một bên nhìn cậu thuần thục lựa chọn đồ ăn vặt chất đầy cặp sách, lúc gần đi còn chơi trò gì đấy với nhóc con nhà bà chủ.

Lý Dật Sơ đeo chiếc cặp nặng trịch bước được mấy bước liền bị Lý Dật Sơ dỡ xuống vác lên lưng mình. Anh áng chừng một chút rồi hỏi. “Một túi như vậy có thể kiếm lời được bao nhiêu?”

Lý Dật Sơ thấy Lương Huyên không có vẻ tức giận mới cười nói, “Hai, ba mươi đồng gì đó, đã đủ tiền cơm mấy ngày của em rồi, thật ra bây giờ em còn có tiền hơn anh đó nha.”

Lương Huyên cong khóe miệng, “Vậy tối nay em mời anh.”

Tuy Lý Dật Sơ đã quen với gương mặt không đổi sắc mọi khi của Lương Huyên, thế nhưng giờ phút này lại phát hiện ra anh cười rộ lên càng đẹp trai hơn. Trước giờ mỗi khi ở chung với Lương Huyên cậu vẫn luôn hoạt bát, hiện tại thấy vẻ mặt dịu dàng này của anh lại càng muốn được voi đòi tiên, chắp tay sau lưng bước lùi, rung chân đắc ý nói, “Em đã bán được hai năm rồi, nếu như em không tự nói ra thì mọi người sẽ không bao giờ phát hiện được đâu nha.”

Lương Huyên nhìn bộ dạng khôn vặt của cậu ngược lại không hề nhẫn tâm trách cứ. Tự anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, với tính cách của mình thì khi biết Lý Dật Sơ có chuyện giấu diếm anh đến hai năm nhất định sẽ tức giận. Vậy mà không biết tại sao lần này anh chẳng hề cảm thấy điều đó, chẳng qua trong lòng có chút chua xót mà thôi.

Lý Dật Sơ đang học tiết ba, lúc ra chơi đột nhiên một đám người xuất hiện bên cửa sổ. Lô Bân nằm nhoài lên bệ cửa cười hì hì nói, “Lý Dật Sơ, trong cặp còn bao nhiêu?”

Lý Dật Sơ đáp, “Còn nhiều lắm, trưa nay mới đi lấy hàng.”

Lô Bân sảng khoái nói, “Tụi tôi lấy tất, có điều mấy người không cầm hết, cậu đưa cặp sách cho tôi đi, lát nữa trả lại cho cậu.”

Trước đó Lô Bân đã mua hàng của Lý Dật Sơ mấy lần, mỗi lần đều bao trọn những gì còn lại trong cặp dù nhiều hay ít, chưa bao giờ do dự. Lý Dật Sơ biết hắn đang giúp đỡ việc làm ăn của mình, mà có người mua thì bán cho ai không phải là bán? Buôn bán với Lô Bân như vậy ngược lại còn đỡ việc.

Lý Dật Sơ đưa cặp ra ngoài cửa sổ, dặn dò như mọi khi, “Đừng xé rách cặp đó.”

Lô Bân cười nói, “Biết rồi, dài dòng.”

Lý Dật Sơ trợn mắt, “Lần trước anh làm đứt móc treo cặp luôn rồi.”

Lô Bân lập tức nghẹn hong. Lần đó vốn định mua một cái mới đền cho Lý Dật Sơ luôn, không ngờ bị cậu từ chối. Lý Dật Sơ nhìn như một thằng nhóc nhưng tính tình lại là kiểu nói một không hai.

Lô Bân vác cặp lên lưng mình, tùy tiện nói, “Yên tâm, lần này rách nữa thì tôi tự may cái mới cho cậu luôn!”

Nói xong một đám người liền kéo nhau đi. Ngang qua cuối hành lang thì thấy Lương Huyên vẫn đứng ở đó. Lô Bân chào anh một tiếng rồi bước tiếp xuống lầu.

Lương Huyên cầm ba mươi đồng trong tay, là do anh kêu gọi mấy người bạn mua đồ ăn vặt. Anh vốn định đến chỗ Lý Dật Sơ mua thì nhìn thấy bọn Lô Bân vây quanh bệ cửa sổ, dáng vẻ như rất quen thuộc với Lý Dật Sơ, sau đó lại nhìn Lô Bân đeo nguyên cặp sách đựng đồ ăn vặt của cậu bước xuống lầu.

Lương Huyên đứng tại chỗ vài giây rồi cũng quay về lớp.

Gần đây anh cảm thấy mình càng lúc càng dễ tức giận, giống như chuyện gì cũng có thể khiến anh phẫn nộ, nhưng suy xét kỹ càng thì đều là những chuyện chả có gì đặc biệt.

Bạn cùng bàn Hứa Phán của Lương Huyên nhạy cảm phát giác được người ngồi bên cạnh mình đang tỏa ra áp suất thấp. Cô và Lương Huyên ngồi cùng bàn từ rất lâu, cô chính là người hiểu rõ hơn ai hết rằng tốt nhất đừng nên chọc tới anh, tuy bình thường không nói gì nhưng nổi nóng lên sẽ hù chết người. Hồi trước có ai đó trong lớp vô tình nói một câu ‘Lý Dật Sơ có anh trai thế này mà sao lại học ngu như vậy?’, người đó rõ ràng chỉ nói đùa thế mà Lương Huyên đen mặt ngay tại chỗ, nói thẳng “Liên quan gì tới cậu?” Từ đó về sau anh chưa từng trả lời một câu nào của người đó nữa. Chưa kể đến chuyện lần trước cô còn tận mắt nhìn thấy Lương Huyên chưa nói lời nào đã bẻ gãy tay người ta, nếu không nhờ thành tích học tập tốt thì người như anh đúng là tai họa ngầm lớn nhất trong trường.

Hứa Phán rút sách giáo khoa của mình ra, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân đến mức tối đa, mặc dù cô có cảm giác rằng mình cũng chẳng hề tồn tại trong mắt Lương Huyên.

Tầm mắt anh quét qua bìa sách của Hứa Phán, hỏi một câu, “Nữ sinh đều thích bọc sách lại à?”

Hứa Phán, “Hả? Đương nhiên, không thôi sách sẽ dễ bẩn lắm.”

Lương Huyên nghe xong càng thêm buồn bực, đứng dậy đến sân tập chạy vài vòng.

Sau khi tan lớp Lý Dật Sơ đến tìm Lương Huyên, nằm nhoài lên bệ cửa sổ hỏi Hứa Phán, “Lương Huyên đâu rồi?”

Hứa Phán liếc mắt từ trái sang phải, thấy Lương Huyên chưa về liền cười giỡn nói với Lý Dật Sơ, “Gọi ‘chị’ đi, chị sẽ nói cho cậu biết.”

Lý Dật Sơ ‘xì’ một tiếng, bởi vì cậu nhỏ hơn Lương Huyên vài tháng nên bạn học cùng lớp anh cũng có thói quen xem cậu như em trai, hơn nữa cậu còn thường xuyên chơi đùa với bọn họ, thế nên thỉnh thoảng thừa dịp không có mặt Lương Huyên bọn họ lại chọc cậu.

Hứa Phán chép miệng, “Giống y như anh cậu, chẳng đáng yêu chút nào. Lương Huyên đến sân tập chạy bộ rồi.”

Lý Dật Sơ cười lộ hàm răng trắng tinh, “Cảm ơn nha!” Sau đó quay người chạy về phía sân tập.

Lương Huyên đã chạy được một lúc, bây giờ đang ngồi thở dốc trên sân cỏ, cả người toàn là mồ hôi. Khi anh nhìn thấy Lý Dật Sơ từ xa chạy tới, cảm giác tức tối không giải thích được trong lòng bỗng chốc tan thành mây khói, chờ cậu chạy tới trước mặt, Lương Huyên liền không tự chủ nổi nhếch miệng lên, “Sao lại tới đây?”

Lý Dật Sơ nằm giang tay chân thành hình chữ đại (大) trên sân cỏ, “Tới tìm anh ăn cơm đó.”

Lương Huyên, “Chờ anh nghỉ một lát, trên người toàn là mồ hôi.” Nói xong liền vén sơ mi lên quạt gió, một nửa vòng eo lộ ra trước mắt, mặc dù đang ngồi nhưng đường viền cơ bụng vẫn rất rõ ràng.

Lý Dật Sơ quay đầu sang nhìn Lương Huyên quạt gió. Một bên gò má anh vô cùng đẹp đẽ, sóng mũi cao đổ thành một cái bóng trên gương mặt, Lý Dật Sơ đột nhiên nhớ đến sáng hôm đó trong phòng khách, khi Lương Huyên mời dì Trần tới chứng minh sự trong sạch cho cậu. Trước giờ cậu vốn không chú ý tới nhưng mấy hôm nay những đường nét này vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu cậu không tan. Hôm nay nhìn thấy lần hai, dường như Lý Dật Sơ đã quay ngược lại hôm đó, lúc nghe Lương Huyên nói câu ‘Phải trái đúng sai, đương nhiên quan trọng’, cảm thấy như người trước mặt đang phát ra ánh sáng, chói mắt nhưng thu hút ánh nhìn.

Trước giờ Lý Dật Sơ không cảm thấy mình nhìn Lương Huyên như vậy không ổn chỗ nào, thế mà lúc này lại đột nhiên có chút chột dạ. Đợi đến khi Lương Huyên bỗng nhiên quay đầu lại thì cậu lập tức chuyển tầm mắt.

Cậu không hiểu tại sao bản thân lại chột dạ, hay nói chính xác hơn, cậu chỉ sợ bị Lương Huyên phát hiện.

Hai người gọi cơm xong tìm chỗ ngồi xuống, Lý Dật Sơ cẩn thận lựa rau thơm khỏi bát mì như mọi khi. Các bác gái ở nhà ăn chưa bao giờ chịu lắng nghe học sinh, mặc dù lần nào cũng lớn tiếng yêu cầu không bỏ rau thơm nhưng mỗi lần đều thấy cả đống trong bát. Lương Huyên không thích ăn mì cho nên cầm đũa sạch giúp Lý Dật Sơ gắp rau trong bát ra.

Hứa Phán và bạn bè ăn cơm xong cầm một xiên khoai tây lốc xoáy đi ngang qua hai người, nhìn thấy Lương Huyên gắp rau giúp Lý Dật Sơ liền cảm thấy kỳ lạ không nói nên lời. Cảm giác của con gái vẫn luôn nhạy bén, mặc dù không nói rõ được tại sao nhưng chỉ cần một cái liếc mắt cô đã thấy cách ở chung của hai người này có hơi khác thường.

Lý Dật Sơ nhìn thấy Hứa Phán trước tiên, lớn tiếng gọi, “Hứa Phán!”

Hứa Phán khoát khoát xiên khoai tây trong tay, cười nói, “Tôi ăn xong rồi, về lớp trước đây!”

Lý Dật Sơ cười, nói với Lương Huyên, “Hình như Hứa Phán rất sợ anh.”

Lương Huyên, “Phải không? Anh chẳng làm gì cậu ấy cả.”

Lý Dật Sơ cúi đầu ăn.

Lương Huyên cũng ăn vài miếng, suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Vậy còn em?”

Miệng Lý Dật Sơ còn đang hút một sợi mì, “Cái gì?”

Lương Huyên, “Em cũng sợ anh à?”

Lý Dật Sơ nghe thấy vấn đề này liền hút hết sợi mì vào miệng, nghiêng đầu nghĩ một lát mới nói, “Có lúc sợ, nhưng phần lớn thời gian thì không.”

Lương Huyên hứng thú, “Lúc nào?”

Lý Dật Sơ nhấp một muỗng nước, “Lúc anh nhìn em không nói gì.”

Lương Huyên nhớ lại xem lúc nào mình nhìn Lý Dật Sơ mà không nói gì, đương nhiên chả hề có chút ấn tượng.

Cơm nước xong xuôi, anh nói với Lý Dật Sơ, “Sau này em đến tiệm tạp hóa lấy hàng thì cứ đi giờ này, buổi trưa nắng lắm.”

Lý Dật Sơ, “Có thể giờ này bảo vệ không cho học sinh ra ngoài.”

Lương Huyên nở nụ cười, “Anh có giấy bảo lãnh của ba, lúc nào ra ngoài cũng được.”

Lý Dật Sơ lập tức trả lời, “Vậy nếu bị ba anh biết được thì em càng không bán nổi.”

Lương Huyên đáp, “Yên tâm, đảm bảo không biết.”

Tuy rằng Lý Dật Sơ không biết anh lấy gì đảm bảo, nhưng nghe anh nói vậy cậu liền cảm thấy cực kỳ yên tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc