HÌNH TƯỢNG CỦA ĐẠI TIỂU THƯ SỤP ĐỔ RỒI!


Tháng 6 năm 2X20, Từ Huệ Linh dọn vào Tinh Hồ Mộng Cảnh.
Đây là một khu nhà được làm mới lại, là khu vực có chất lượng cao hiếm hoi trong nội thành, Tinh Hồ Mộng Cảnh vừa mở bán thì đã có rất nhiều kẻ giàu có ở thành phố A gấp đến độ không chờ nổi để nộp tiền vào.

Sau khi bắt đầu phiên giao dịch chính thức, ngày đầu tiên đã bán được hết 80% số phòng, có thể nói là vô cùng nổi tiếng trên thị trường.
Từ Huệ Linh không phải mua, mà là thuê.
Cô ta không sinh ra trong gia đình giàu có, cha mẹ từ nhỏ cũng không quan tâm.

Loại chuyện mua nhà này, cha mẹ cô ta sẽ không giúp được bất kỳ điều gì, chỉ có thể dựa vào bản thân.

Lấy thu nhập hiện tại của cô ta thì mua nhà ở Tinh Hồ Mộng Cảnh có chút khó khăn, nhưng tiền thuê thì vẫn có thể gánh được.

Nội thất phòng ở đã hoàn thiện, chủ nhà còn cung cấp đồ dùng, Từ Huệ Linh chỉ cần xách giỏ vào ở.
Bình tĩnh xem xét lại, căn phòng này cô ta vô cùng vừa ý, ngay từ khi còn nhỏ, cô ta nằm mơ cũng muốn được vào ở căn phòng rộng rãi đẹp đẽ như vậy.
Cho nên cô ta có thể xem nhẹ số tiền thuê nhà hơn chục ngàn mỗi tháng.
Từ Huệ Linh bước đi ngang ngang dọc dọc trên ban công một vòng, sau đó trở lại phòng khách bắt đầu soạn đồ đạc.

Cô ta mang tổng cộng 3 valy hành lý tới đây, trong đó một valy để quần áo, còn lại hai cái kia là đồ trang điểm và thiết bị dùng để phát sóng trực tiếp.
Bây giờ cô ta là một người trang điểm nổi tiếng trên mạng.
Thật ra lúc còn đi học cô ta không tiếp xúc nhiều với đồ trang điểm, lúc đó điều kiện trong nhà cũng không tốt.

Nhưng sau khi thi đại học, cô ta chỉ đủ điểm vào trường dạy nghề, cô ta cũng không nghĩ sẽ đi học tiếp, quyết định chọn nghề hóa trang, học làm thợ trang điểm.
Cha mẹ cô ta cũng không phản đối, bởi vì học cái này có thể nhanh chóng đi làm kiếm tiền.
Từ Huệ Linh bây giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy đây là quyết định chính xác nhất của cuộc đời cô.


Cô ta rất có thiên phú về trang điểm, học cũng chăm chỉ, giảng viên rất thích cô ta, sau khi tốt nghiệp đã giới thiệu cho cô không ít cơ hội.
Lúc vừa mới bắt đầu thật sự rất vất vả, có khi một ngày phải trang điểm từ rạng sáng cho đến tối mịt, ngay cả tay cũng có cảm giác không còn là của mình nữa.

Nhưng dần dần cũng tích luỹ được chút danh tiếng, sau đó giá cả từng đợt khách cũng ngày càng cao.

Cuối cùng, có một trang mạng liên hệ với Từ Huệ Linh, muốn ký hợp đồng với cô, Từ Huệ Linh lập tức đồng ý.
Bây giờ tuy cô không phải người nổi tiếng nhất trên mạng, nhưng mỗi tháng cũng kiếm được không ít.
Ít nhất, cô ta hoàn toàn có thể thoát khỏi cuộc sống trước kia.
Nhưng mà lý do cô ta dọn đến đây, cũng không phải bởi vì có tiền muốn hưởng thụ một chút, mà là vì đôi vợ chồng trẻ ở tầng dưới.
Cô ta biết bọn họ đã chuyển đến được một thời gian, đây là căn phòng tân hôn của họ.
Bây giờ Tinh Hồ Mộng Cảnh không còn nhiều phòng ở, tòa nhà bảy tầng này chỉ có ba tầng là có chủ nhà chính thức vào ở.
Cặp vợ chồng kia là một trong số đó.
Từ Huệ Linh thu dọn xong, yên lặng ngồi xuống.
Ngày thường công việc của cô ta cũng diễn ra ở nhà, không cần ra ngoài, chỉ thỉnh thoảng phải ra ngoài để nhận chuyển phát nhanh hoặc mua đồ dùng sinh hoạt, phần lớn thời gian thật sự “trạch" (*chỉ người ở nhà suốt ngày).

Bởi vì tiểu khu này ít người, cô ta đi thang máy cũng không có cơ hội gặp được hàng xóm, chỉ có một lần, cô ta về nhà thì gặp được người đàn ông chủ nhà tầng dưới.
Cô ta biết, tên anh là Hoắc Thành.
***
“Hoắc Thành, cậu sao vậy?” Tháng 6 năm 2X13, Phương Nhất Sưởng cầm ly cà phê trong tay, nhìn Hoắc Thành với ánh mắt oán giận, “Làm tôi giật cả mình!”
Hoắc Thành lấy lại tinh thần, không trả lời cậu ta, Phương Nhất Sưởng uống cà phê, giọng điệu hài hước nói: “Cậu cứ nhìn chằm chằm Từ Huệ Linh là có ý gì? Có phải thích người ta rồi không?”
Từ Huệ Linh bị cậu ta nói như vậy, có chút thẹn thùng, Hoắc Thành nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Phương Nhất Sưởng một cái rồi mở miệng nói: “Cậu cũng nhìn tôi chằm chằm, có phải là có ý với tôi không?”
“...! Đệch!” Phương Nhất Sưởng nhịn không được mắng một câu thô tục, hôm nay cậu mới phát hiện, Hoắc Thành biết ghê tởm người khác như vậy.
“Được rồi, đừng nói nữa, vào trong thôi.” Thẩm Oản Doanh luôn là người tới hoà giải đúng lúc.
Phương Nhất Sưởng không náo loạn nữa, nhưng mà lúc đi đến cửa thư viện, bị nhân viên cản lại: “Mọi người không thể mang cà phê vào trong.”

“A, cà phê cũng không được mang vào sao?” Phương Nhất Sưởng la một tiếng, “Tôi đã nói không bằng đi Mcdonald cho rồi.”
Chỗ này thì hay rồi, đừng nói là ăn cái gì, ngay cả cả đồ uống cũng không cho mang vào!
Nhân viên thư viện mặt không biểu cảm nói: “Mấy cô cậu hoặc là uống xong ở bên ngoài, hoặc là đặt ở đây, khi nào ra ngoài thì lấy lại.”
Thẩm Oản Doanh nói: “Chúng ta đặt ở đây đi.”
Cô và Hoắc Thành còn chưa uống cà phê, Phương Nhất Sưởng lại uống hơn một nửa rồi.

Từ Huệ Linh thấy bọn họ đều để cà phê lại, cũng mở ra uống một ngụm: “Tôi cũng uống một chút rồi vào.”
Sau khi Từ Huệ Linh uống cà phê xong, cô ta đậy nắp lại rồi để chung chỗ với những người khác.

Sau khi vào thư viện, Phương Nhất Sưởng vẫn còn nhỏ giọng chửi thề, Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành tìm được một bàn trống đến ngồi, nhanh chóng lấy đề bài và sách vở ra chuẩn bị làm.
Từ Huệ Linh cũng để cặp xuống, lấy bài tập của mình ra: “Đại tiểu thư, tối qua tôi có làm mấy bài tập toán, có bài giải không ra, chỉ đợi hôm nay để cậu giảng cho tôi một chút nè.”
“Ừ.” Thẩm Oản Doanh cầm bút trong tay, nhìn bài tập của Từ Huệ Linh.

Tuy rằng bọn họ không học cùng trường, nhưng đều ở lớp 11, bài tập bình thường cùng khá giống nhau.
Bài này trước đây Thẩm Oản Doanh đã làm, cũng không nghĩ ngợi nhiều liền nhỏ giọng chỉ Từ Huệ Linh cách làm: “Tôi chỉ cho cậu cách làm trước, sau đó cậu tự làm, như vậy mới tương đối có hiệu quả đó.”
“Ừ.”
Phương Nhất Sưởng thấy bọn họ nhanh chóng đi vào trạng thái học tập thì cảm thấy không thú vị nữa, cậu nhẹ tay nhẹ chân đến kệ sách, chẳng bao lâu sau, đã cầm mấy quyển tiểu thuyết quay về.
Thẩm Oản Doanh nhìn thoáng qua, nói với cậu ta: “Bạn học Phương Nhất Sưởng, tiểu thuyết thì xem ở đâu chẳng được? Gọi cậu đến thư viện là để học đó.”
Phương Nhất Sưởng cười lấy lòng: “Tớ chỉ xem một lát thôi, tớ phát hiện chỗ này có rất nhiều sách của Hạnh Tâm! Tớ nói cậu nghe, tớ thích nhất tiểu thuyết trinh thám của ông ấy đó!”
Thẩm Oản Doanh “A" một tiếng, cô nhớ ở biệt thự nhà Hoắc Thành cũng thấy trọn bộ sách của Hạnh Tâm: “Hoắc Thành, có phải anh cũng thích Hạnh Tâm không?”
Hoắc Thành gật đầu: “Ừ, nhưng mà trước kia anh vẫn luôn ở nước ngoài, anh chỉ đọc sách phiên bản tiếng nước ngoài của ông ấy thôi.”
“A,” Phương Nhất Sưởng biểu cảm kỳ quái “Sao tôi lại cảm thấy cậu đang cố tình khoe tiếng Anh của mình tốt vậy?”
Hoắc Thành không để ý đến cậu ta, Phương Nhất Sưởng lại ghé sát vào, cười hỏi anh: “Người anh em, cậu thật sự có tiểu thuyết Hạnh Tâm bản tiếng Anh sao? Có thể mua giúp tôi một bộ không? Tôi muốn sưu tầm.”

Thẩm Oản Doanh cười một tiếng: “Xem ra cậu thật sự rất thích Hạnh Tâm.”
“Thật đó, không phải nói khoác đâu, tiểu thuyết của ông ấy tôi xem hết rồi, phim chuyển thể tôi cũng xem hết.” Nói đến chỗ này, Phương Nhất Sưởng có thể thao thao bất tuyệt cả ngày, “Tôi thích nhất là bộ phim do Phong Kính và Mạc Trăn đóng…”
“Được rồi, coi chừng thủ thư ném cậu ra ngoài bây giờ.”
“...” Phương Nhất Sưởng thấy quả thật có nhân viên thủ thư đang thăm dò nhìn sang chỗ cậu ta liền yên lặng ngậm miệng lại.
Vậy nên cậu mới không thích thư viện.
Nhưng cậu chưa đọc được hai trang tiểu thuyết thì bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau bụng, tiếp đó lại ngã lăn trên mặt đất.
“Phương Nhất Sưởng, cậu làm sao vậy?”
Mấy người Thẩm Oản Doanh hoảng sợ, vội bước qua xem tình hình của cậu ta.

Bên này động tĩnh quá lớn, làm kinh động đến cả nhân viên thư viện: “Sao lại thế này?”
“Bạn học của chúng tôi không thoải mái, có vẻ rất khó chịu.”
Nhân viên thư viện thấy sắc mặt Phương Nhất Sưởng tái nhợt, cuộn người lại một cục, ý thức mơ mơ hồ hồ thì lập tức gọi điện thoại.
Những người khác có mặt trong thư viện đều đứng lên, vây xem chuyện bên này, tình hình Phương Nhất Sưởng còn chưa rõ ràng, Từ Huệ Linh bên kia cũng ôm bụng ngã xuống.

Nhân viên lo đến sứt đầu mẻ trán: “Mấy cô cậu bị sao vậy? Ngộ độc thức ăn tập thể sao?”
“Chúng tôi đâu có ăn gì.” Thẩm Oản Doanh trong lòng cũng hoảng loạn lên, “Chẳng lẽ là cà phê có vấn đề?”
Phương Nhất Sưởng và Từ Huệ Linh đều uống cà phê, cô và Hoắc Thành không uống, nếu chỗ nào có vấn đề, chỉ có thể là cà phê.
“Cà phê ở đâu?” Nhân viên thư viện nóng vội hỏi.
Thẩm Oản Doanh nói: “Đang gửi ở quầy.”
“Vậy đợi chút nữa mang đến bệnh viện để bác sĩ làm xét nghiệm luôn.” Nhân viên thư viện nói xong lại sốt ruột nhìn bọn họ, “Hai người không uống phải không?”
“Không có.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Bởi vì không biết rốt cuộc tình hình của Từ Huệ Linh và Phương Nhất Sưởng là như thế nào, mọi người cũng không dám tuỳ tiện di chuyển bọn họ, may mà xe cứu thương tới rất nhanh, đưa bọn họ đến bệnh viện trước.
Hai người còn đang ở bệnh viện cấp cứu, kết quả xét nghiệm cà phê đã có, bên trong quả thật có chất độc.

Bởi vì có khả năng bị đầu độc, cho nên bệnh viện trực tiếp báo cảnh sát.
Lúc cảnh sát tới, Từ Huệ Linh và Phương Nhất Sưởng đã rửa ruột xong, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Người lớn trong nhà Phương Nhất Sưởng được Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành liên lạc, lúc này đều chạy tới bệnh viện, chỉ có Từ Huệ Linh là bọn họ không thể liên lạc được với người nhà.

Sau khi cảnh sát tới, trước tiên liền tìm bác sĩ hỏi tình hình, sau đó mới ra ngoài phòng bệnh gặp Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh.
“Ồ, trùng hợp vậy.” Cảnh sát Tả nhìn hai người bọn họ, nhướn mày “Sao lại như vậy? Mấy đứa đắc tội với ai à?”
Hoắc Thành đang nhẹ giọng nói gì đó với Thẩm Oản Doanh, nghe thấy tiếng anh ta thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Cảnh sát Tả.”
“Ừ.” Cảnh sát Tả gật đầu, nói với bọn họ, “Xét nghiệm kết quả đã có, bốn ly cà phê đều có độc.

Tôi đã cử người tới quán cà phê.”
Sắc mặt Thẩm Oản Doanh trắng bệch, nếu cô và Hoắc Thành cũng uống thì hiện tại cả hai cũng sẽ nằm trong đó.
Hoắc Thành trấn an mà nắm tay cô rồi nói với cảnh sát Tả: “Quán cà phê đó, trước đây đã xảy ra chuyện.”
Cảnh sát Tả nói: “Tôi có nghe nói, bạn học của hai người tự sát trong đó đúng không?”
“Vâng, không chỉ như vậy, ông chủ quán cà phê còn là họ hàng của Vương Húc, ngày hôm đó Vương Húc đã gọi thêm mấy lưu manh tới đặt bẫy chờ chúng tôi.”
Chuyện này cảnh sát Tả trên đường tới đây đã nghe nói qua: “Tôi nói chứ, mấy đứa mới là học sinh cấp ba thôi mà, sao quan hệ con người phức tạp quá vậy.

Chuyện hôm đó ông chủ quán và Vương Húc đều bị xử phạt, bọn họ thật sự có hiềm nghi sẽ trả thù mấy đứa.”
Hơn nữa nghe nói cô gái nằm bên trong chính là người báo cảnh sát lúc đó.

Nhưng chỉ vì việc này mà thật sự khiến bọn họ đầu độc trong cà phê sao?
“Chất độc trong cà phê đã được kiểm định, độc tính không đủ để chết người, hai người không cần lo lắng.” Cảnh sát Tả an ủi một câu, sau đó hỏi bọn họ chuyện đã xảy ra.
Sau khi làm ghi chép xong, Từ Huệ Linh đã tỉnh lại, bác sĩ nói có thể làm ghi chép đơn giản.
Cảnh sát Tả đi vào, Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh cũng theo ở phía sau, hai người chỉ là muốn đi vào xem một chút.
Cảnh sát Tả vừa nhìn thấy người nằm ở trên giường thì con ngươi liền nhíu lại: “Này cũng thật khéo.”
Từ Huệ Linh cũng thấy rõ anh ta, sắc mặt phảng phất như tái hơn vừa rồi một chút.
Con ngươi Hoắc Thành giật giật, hỏi cảnh sát Tả: “Anh biết cô ấy?”
Cảnh sát Tả nhìn anh cười cười, nói: “Ngày đó chúng ta gặp nhau ở quán ăn xong, cô ấy vẫn luôn đi theo tôi.

Mấy đứa sao lại biết nhau?”
Hoắc Thành nhíu nhíu mày, không nói gì, cảnh sát Tả hình như nghĩ tới cái gì đó, hiểu rõ gật gật đầu: “Xem ra ngày đó, cô ấy rất có thể là đi theo hai người đến quán ăn.”


Bình luận

Truyện đang đọc