HỌ CỦA ANH, TÊN CỦA EM

Tôi nhảy vội xuống xe, tôi luôn cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng nào đó đang nhìn mình chằm chằm nhưng khi tôi ngoảnh đầu nhìn lại thì chẳng thấy gì cả.

11

Sau một ngày cứ như người trên mây ở trường, buồn ngủ díu cả mắt nhưng vẫn cố chịu đựng, về tới nhà cái là tôi đã lăn ra ngủ luôn rồi.

“Con nhóc này vừa về đã ngủ rồi, cũng không chịu khó học hành gì cả. Con xem anh con đi, lúc nào cũng đứng đầu."

Khó khăn lắm Khương Vận Hà mới ở nhà được hai ngày nhưng bà cứ cằn nhằn tôi suốt thôi.

Tôi trợn mắt, thật sự không đành lòng lên tiếng, con cái thông minh hay không đều là nhờ vào gen di truyền của bố mẹ đó, tôi ngốc thế này chẳng phải là tại mẹ hết sao.

Vì muốn để cho Khương Vận Hà nhanh chóng rời đi nên thái độ của tôi cũng mềm mỏng hơn: “Vâng vâng vâng, anh ấy là giỏi nhất, con chịu rồi.”

“Con thế này mà bảo là chịu ư?” Khương Vận Hà véo tai tôi một cái rồi nói: “Con đừng nằm ì ra đây nữa, mang cho anh con cốc sữa đi.”

Tôi trốn Đoàn Dĩ Diễn như thế này rồi, kết quả lại bị mẹ ruột ép đi lên tìm anh.

Cũng đồng nghĩa với việc sự trốn tránh khi trước của tôi sẽ biến thành trò cười hết cả sao?

“Con không đi đâu, ai thích đi thì người đấy tự đi.”

“Đoàn Ân Ân.” Khương Vận Hà quát tôi: “Con có biết khi mẹ mang theo con bước chân vào nhà họ Đoàn đã có biết bao nhiêu người bàn ra tán vào không? Bây giờ mọi chuyện mới tốt hơn được một xíu, con có cần phải thế không?”

Một lúc sau mẹ tôi lại than ngắn thở dài: “Anh con là một người không dễ ở chung, mẹ là mẹ kế còn khó hơn cả mẹ ruột nữa. Ân Ân à, mẹ mong con có thể hiểu chuyện hơn một chút.”

“Con biết rồi ạ.” Tôi giận dỗi, cầm lấy cốc sữa rồi lẩm bẩm: “Mẹ đừng hối hận là được.”

Khương Vận Hà vui vẻ gật đầu rồi đi lên phía trước.

“Mẹ ơi, mẹ đứng lại đi ạ.” Tôi đứng ở phía sau Khương Vận Hà nên nhìn thấy rất rõ những sợi tóc bạc trên đầu mẹ. Bà là một người phụ nữ rất thích chưng diện, tôi cẩn thận gạt mấy sợi tóc bạc sang một bên. Sau khi che đi rồi tôi lại cảm thấy xót xa trong lòng.

Hình như Khương Vận Hà hiểu được hành động của tôi, bà vỗ lên cánh tay tôi rồi cảm thán: “Mẹ già mất rồi.”

Lâu lắm rồi tôi không nhìn mẹ mình như thế này, tôi cứ nghĩ mẹ vẫn còn trẻ trung và xinh đẹp cơ.

Tại sao Khương Vận Hà lại đột nhiên già đi rồi, sự tiều tụy hiện lên trên ấn đường của bà không tài nào giấu nổi.

Tôi không kiềm lòng được mà quan tâm: “Mẹ và chú Đoàn đi công tác liên miên như thế, có phải là mệt lắm đúng không ạ.”

Bà xoa đầu tôi, sự bối rối hiện rõ trong đôi mắt mẹ: “Con mau vào đi.”

Khương Vận Hà vẫn luôn như thế, có chuyện gì cũng giấu ở trong lòng. Tôi bất lực thở dài, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời mẹ đi tìm Đoàn Dĩ Diễn để làm lành thôi.

Thấy tôi bước vào phòng Khương Vận Hà mới đi xuống dưới tầng.

Trong phòng, Đoàn Dĩ Diễn đang quấn khăn tắm nằm trên giường, từng giọt nước đọng trên mái tóc anh nhỏ xuống, hình như anh vừa mới tắm xong.

Sau khi thấy người vào phòng là tôi, vẻ mặt của anh mới thả lỏng được đôi chút, anh nói: “Em tìm anh có việc gì không?”

Tôi cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình để mình bình tĩnh hơn: “Mẹ bảo em mang sữa cho anh.”

Vẻ mặt của anh chính là kiểu đang ôm một cục tức trong người nhưng lại không tìm được chỗ trút giận, anh nhìn tôi rồi cười khẩy: “Sao tự dưng em lại nghe lời thế?”

“Anh muốn uống hay không thì tùy.” Tôi để ly sữa xuống rồi nhanh chóng rời đi giống như đang chạy trốn vậy.

Phản ứng của Đoàn Dĩ Diễn nhanh hơn tôi, tôi còn chưa kịp đi ra ngoài thì đã bị anh kéo mạnh lại rồi. Hơi ấm từ bàn tay tay anh truyền tới khiến tôi không khỏi lạnh sống lưng.

Tôi hoảng hốt nghiêng mặt đi, không dám nhìn anh: “Mẹ em đang ở dưới tầng đấy, anh mau buông ra đi.”

Đoàn Dĩ Diễn không mảy may để ý đến mà áp tôi lên trên tường: “Vậy thì sao?”

Tôi hít một hơi thật sâu, cố tình nhấn mạnh: “Hôm nay mẹ còn nói với em, muốn em chung sống hoà bình với anh trai. Anh à, đây là thái độ chung sống hòa bình của anh sao?”

Đoàn Dĩ Diễn nghiêng người về phía trước, một tay anh chống vào bức tường phía sau lưng tôi: “Mở miệng là anh trai anh trai nhưng có em gái nào đối xử với anh trai mình như thế không?”

Anh đưa tay lên sờ vào môi mình.

Tôi hoảng hốt, mặt đỏ bừng lấy tay bịt miệng anh lại: “Anh đừng nhắc đến cái này.”

Đoàn Dĩ Diễn ra vẻ suy tư rồi nhíu mày lại nói: “Em muốn anh nói gì?”

Lúc Đoàn Dĩ Diễn nói chuyện, hơi thở của anh phả hết vào lòng bàn tay của tôi, tôi nuốt nước bọt rồi vội vàng buông tay ra.

Anh nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Em trốn tránh anh nhưng tại sao để Kỳ Xuyên đưa em tới trường? Nói đi.” Anh từng bước áp sát: “Đoàn Ân Ân, anh chiều hư em rồi phải không?”

Tôi ngẩn người ra: “Anh đang ghen đấy à?”

“Ghen ư?” Đoàn Dĩ Diễn khẽ hừ một tiếng, anh hung dữ trợn mắt rồi nói: “Ai thèm ghen.”

Xong rồi xong rồi, sao tôi lại nói ra hết những lời trong lòng rồi.

Tôi cứ nghĩ Đoàn Dĩ Diễn muốn dạy dỗ tôi nên đã vội vàng nghiêng đầu tránh đi.

Một giây sau tôi lại bị anh bế ngồi lên đùi anh, lần này chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau.

Chiếc cổ trắng nõn thon dài cùng với yết hầu chuyển động lên xuống trông vô cùng quyến rũ: “Em trốn anh đủ chưa?”

Lúc bốn mắt chạm nhau đột nhiên có một luồng nhiệt nóng xẹt qua trái tim tôi, gò má cũng đỏ ửng cả lên, giống như bị anh mê hoặc vậy.

Tôi đáng thương mím môi lại, thật sự không thể kìm nén được nữa: “Bọn họ đều nói mẹ em là hồ ly tinh không xứng với bố của anh. Em là con gái của hồ ly tinh lại càng không xứng với anh. Đoàn Dĩ Diễn, em không muốn anh vì em mà bị liên lụy.”

Đoàn Dĩ Diễn vốn có thể có được một cuộc đời rực rỡ, không có lý gì anh lại phải chịu những lời đàm tiếu từ người khác một lần nữa cả.

Đoàn Dĩ Diễn tức giận búng lên trán tôi một cái, anh nghiêm mặt nói: “Đoàn Ân Ân.”

Tôi hơi ngửa người ra sau, dưới cái nhìn chăm chú của anh, chỗ nào tôi cũng cảm thấy khó chịu.

Đoàn Dĩ Diễn ôm chặt lấy tôi, giọng nói lười biếng của anh từ trên đỉnh đầu vọng xuống: “Anh đây còn đang muốn bị em liên lụy đây.”

Tôi ngơ ngác không hiểu, cố chấp giãy dụa mấy lần. Đôi mắt của Đoàn Dĩ Diễn đỏ bừng lên, anh nổi ý trả thù cắn tới.

Chóp mũi chạm nhau.

Tất cả âm thanh đều bị chặn đứng ở giữa răng và môi.

Một lúc lâu sau anh mới buông tôi ra: “Anh đã bảo em ngồi im rồi mà.”

Rõ ràng là đang trả đũa tôi.

Tôi thở hổn hà hổn hển, cả người nóng như lửa: “Anh luôn như thế.”

Đoàn Dĩ Diễn đùa nghịch mấy sợi tóc của tôi, sau khi nghe thấy những lời lên án của tôi anh lại càng tỏ vẻ gợn đòn hơn.

“Em trốn anh một lần anh sẽ hôn em mười lần. Để xem em còn dám trốn anh nữa không?”

Đoàn Dĩ Diễn luôn nói được làm được.

Nhìn thấy yết hầu chuyển động lên xuống của anh tôi hoảng hốt vội vàng đưa tay lên đè lấy nó không cho nó chuyển động linh tinh nữa.

Cuối cùng, thầy Đoàn đã dạy cho tôi một bài học, không thể tự tiện sờ vào yết hầu của đàn ông được.

Buổi tối, lúc chúng tôi xuống dưới tầng thì Khương Vận Hà có vẻ đã vui lên nhiều, bà cứ nghĩ rằng hai đứa tôi làm lành với nhau rồi.

Cũng phải, dưới sự “tác thành” của bà, chúng tôi đã ở bên nhau thật rồi.

Tôi không dám nhìn thẳng vào bà, sự áy náy, bất an tận ẩn sâu trong đáy lòng, đúng là ngổn ngang trăm mối.

Còn Đoàn Dĩ Diễn lại rất bình tĩnh, ở một nơi không ai nhìn thấy anh khẽ ngoắc lấy ngón tay của tôi dường như anh đang muốn nói có anh ở đây rồi.

Nhưng tôi lại không cảm thấy thế.

Tôi sợ đến nỗi mồ hôi túa ra như mưa, cơ thể căng cứng như dây đàn, càng kéo càng căng cho đến khi đứt phựt.

12

Tôi và Đoàn Dĩ Diễn đã giao hẹn với nhau là sẽ yêu đương lén lút.

Trong mắt mọi người hai chúng tôi vẫn là con vợ con chồng như nước với lửa.

Có đôi lúc tôi diễn lố quá thậm chí còn có người đứng ra bênh vực Đoàn Dĩ Diễn nữa.

“Ân Ân à, gần đây em hơi quá đáng rồi đó.”

Kỳ Xuyên kéo tay tôi rồi kiên nhẫn khuyên nhủ: “Diễn nó không phải là người xấu đâu. Lúc em và mẹ đến đây, cậu ấy cảm thấy chú Đoàn sẽ quên đi người mẹ đã mất của cậu ấy nên cậu ấy mới tỏ thái độ như thế với hai người.”

“Anh lớn lên cùng cậu ấy nên anh hiểu rất rõ cậu ấy là người như thế nào. Anh thật sự không hiểu, tuy rằng cậu ấy không chấp nhận em và mẹ em nhưng cậu ấy cũng chưa từng thật sự làm tổn thương em mà.”

“Dạo này em cứ b.ắt n.ạt cậu ấy suốt, cậu ấy sắp không còn là cậu ấy nữa rồi.”

Tôi chột dạ, tôi không lên tiếng biện hộ cho mình, xem ra tôi diễn nhập vai quá rồi.

Bắt nạt mà Kỳ Xuyên mới nói chính là ban nãy.

Bầu trời âm u, mây đen ùn ùn kéo tới, một lúc sau thì trời đổ mưa to, Đoàn Dĩ Diễn cầm cô tựa mình vào cái cột bên đường, nhàn nhã đợi tôi.

Tôi chột dạ nên nào dám cùng anh về nhà chứ.

Đoàn Dĩ Diễn chỉ đành nhường ô cho tôi, khi đó vừa khéo Kỳ Xuyên xuất hiện, tôi bèn tỏ ra hung dữ giả vờ cướp lấy cái ô từ tay Đoàn Dĩ Diễn. Sau khi đoạt được chiến lợi phẩm tôi đã nghênh ngang rời đi.

Lúc đi ngang qua người Kỳ Xuyên tôi còn cố tình nở một nụ cười đắc ý cho anh ấy xem nữa chứ.

Kết quả sau khi Đoàn Dĩ Diễn ngấm mưa về đến nhà, sau bữa cơm tối anh đã sốt cao.

Nhìn thấy anh ốm đau nằm ở trên giường, trái tim tôi như bị ai đó bóp chặt vậy, rất đau.

Tôi lén lút mang thuốc cảm vào phòng cho anh, tôi còn chưa kịp bước lại gần thì Đoàn Dĩ Diễn đã gọi tên tôi rồi: “Ân Ân.”

“Sao anh lại chắc chắn là em?” Tôi đáng thương ngồi xổm xuống dưới đất, đặt gối ở bên cạnh anh, trong lòng có đủ loại cảm xúc.

Đoàn Dĩ Diễn ngồi dậy, anh giang tay ra ôm lấy tôi vào lòng rồi nói: “Chỉ có em vào phòng anh là không biết gõ cửa thôi.”

Tôi tựa đầu vào ngực anh rồi dụi dụi: “Anh nhà mình thì sao phải gõ cửa chứ.”

Tôi cố tình kéo dài âm cuối khiến cho Đoàn Dĩ Diễn phải bật cười: “Em làm nũng đấy hả?”

Đoàn Dĩ Diễn ôm chặt lấy tôi, nụ cười trên gương mặt anh càng lúc càng tươi hơn: “Lúc chưa yêu nhau em cũng trốn anh, lúc yêu nhau rồi em cũng trốn anh. Đến bao giờ em mới không trốn anh nữa đây.”

Tôi rầu rĩ trong lòng, bẹo má anh rồi nói: “Em sợ mà.”

Đoàn Dĩ Diễn nhướng mày lên, xoa lưng tôi: “Anh sẽ chắn trước mặt em.”

Trai tim của tôi đập loạn nhịp trong lồng ngực, càng lúc càng nhanh.

Ở khoảng cách quá gần, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh: “Anh nóng quá.”

Đang lúc tôi suy nghĩ linh tinh, Đoàn Dĩ Diễn nhanh chóng kéo chăn đắp lên người: “Thuốc cảm đâu?”

Anh nói chuyện có phần nặng nề, vành tai đều đỏ ửng lên.

Suýt chút nữa là tôi quên béng chuyện này rồi.

“Sắp nguội rồi, để em pha cho anh cốc khác.”

“Không cần đâu.” Đoàn Dĩ Diễn gọi tôi lại: “Em bón thì anh uống.”

Tôi mỉm cười để thuốc bên môi anh rồi nói: “Được rồi, để chị cho em uống thuốc nhé.”

Đoàn Dĩ Diễn nheo mắt lại, anh đang định nói gì đó thì cửa phòng bị đẩy ra.

Tôi hoảng hốt trong lòng, đầu ngón tay cũng run lẩy bẩy.

“Diễn ơi.” Thì ra là Kỳ Xuyên.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ tay vào Đoàn Dĩ Diễn rồi trách mắng không ngừng: “Mẹ bảo em mang thuốc cho anh đấy, việc gì cũng đòi hỏi, tốt nhất là anh ốm ch.ết luôn đi.”

Đoàn Dĩ Diễn chớp mắt đáng thương nhìn tôi, anh dùng khẩu hình nói với tôi: “Nghịch ngợm.”

Tôi mỉm cười nhưng ngoài miệng lại hung dữ với anh: “Anh muốn uống thuốc thuốc thì tự mình lấy đi, đừng tưởng là em sẽ có lòng tốt lấy cho anh nhé.”

Kỳ Xuyên đứng ngây như phỗng ngoài cửa, lúc tôi đi ra ngoài anh ấy còn nở nụ cười gượng gạo với tôi, sau đó lại đuổi theo khuyên răn tôi.

Không chỉ có một mình Kỳ Xuyên mà mẹ tôi khi trông thấy tôi đang ăn cơm cũng đẩy đẩy cái ghế của Đoàn Dĩ Diễn thì thở dài thườn thượt.

Sau khi ăn cơm xong mẹ kéo tôi sang một bên rồi nói: "Lúc trước trông thấy Diễn con như chuột nhìn thấy mèo. Sao bây giờ trông con hống hách vậy, Đoàn Ân Ân con lại định giở trò quỷ gì nữa?"

Tôi cố tình giận dỗi nói: "Ngày nào mẹ cũng Diễn ơi Diễn à. Rốt cuộc mẹ là mẹ ruột của anh ấy hay là của con đây. Dù sao thì chú Đoàn cũng quanh năm vắng nhà con bắt nạt anh ấy đấy thì sao?"

"Con bé bé cái miệng thôi." Khương Vận Hà toát mồ hôi hột, bà cố gắng đè giọng xuống rồi nói: "Hai đứa không phải là anh em ruột, con cũng đừng chọc giận thằng bé, nó..."

Tôi nắm lấy cánh tay của bà, ánh mắt sáng bừng lên: "Ngừng lại, vừa nãy mẹ nói gì cơ?"

"Con đừng chọc giận thằng bé."

"Câu trước cơ."

Khương Vận Hà nghi ngờ lên tiếng: "Hai đứa cũng không phải là anh em ruột."

Tôi gật mạnh đầu rồi nói: "Mẹ ơi, mẹ phải nhớ kỹ con và Đoàn Dĩ Diễn không phải là anh em ruột đấy."

Khương Vận Hà nhíu chặt mày lại rồi tức giận nói: "Con nhóc xấu xa này, con đến nhà họ Đoàn lâu như thế rồi mà vẫn còn ghét thằng Diễn thế sao."

Khương Vận Hà tận tình khuyên nhủ tôi: "Con là đứa không biết diễn trò, có chuyện gì cũng viết rõ mồn một trên mặt ý. Các con cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu cũng gặp. Con tém tém lại một chút. Diễn nó có không tốt đi chăng nữa thì nó cũng là con trai của chú Đoàn."

Con có nói Đoàn Dĩ Diễn không tốt đâu, không ai tốt hơn anh cả.

Thôi bỏ đi, vì để diễn tốt cảnh tôi và Đoàn Dĩ Diễn như chó với mèo chỉ đành để anh chịu ấm ức vậy.

"Nuôi được một đứa con nghịch tử như anh ấy con còn lo thay chú Đoàn nữa." Tôi cố tình nói to hơn: "Con rất ghét Đoàn Dĩ Diễn, ước gì..."

Khương Hà Vận nhanh chóng giơ tay lên bịt miệng tôi lại: "Con nhóc này, con đừng khiến cho cái nhà này gà bay chó sủa nữa được không, Diễn nó còn đang đứng đằng kia kìa. Con đừng nói nữa."

Tôi liếc mắt về phía Đoàn Dĩ Diễn, rõ ràng trông thấy vành tai anh khẽ động đậy mà không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng. Không biết những ngày tháng khổ sở như thế này bao giờ mới chấm dứt đây.

Đoàn Dĩ Diễn đang ngồi trên ghế sô pha nghe tiếng TV để gi.ết thời gian. Lúc đi lên tầng tôi còn ho khẽ một tiếng, anh nhìn sang rồi sau đó lẽo đẽo đi theo sau.

Vừa vào phòng tôi đã được anh ôm vào lòng rồi, giọng mũi rất nặng: "Đoàn Dĩ Diễn không phải em thật lòng mắng anh đâu."

Anh xoa xoa đầu tôi rồi dứt khoát trả lời: "Anh biết mà."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm: "Em không dám để cho người khác phát hiện ra một chút khác thường nào giữa chúng ta, em rất sợ bọn họ nhận ra, em rất sợ."

Sau cùng, người đứng trước mặt tôi mới nói, còn có một chút lạnh lùng: "Em có hối hận khi yêu anh không?"

"Em không hối hận." Tôi vô thức phản bác lại, suy nghĩ một chút tôi lại bổ sung thêm một câu: "Lúc trước em rất ghét anh. Sau này em nhận ra anh vốn không đáng ghét như em vẫn nghĩ. Trông anh lạnh lùng thế thôi nhưng anh lén lút cho mèo hoang ăn, lúc em bị mẹ mắng anh còn chủ động bảo vệ em. Lúc em bị bệnh anh đã bằng lòng từ bỏ cơ hội tham gia thi đấu để ở lại bệnh viện chăm sóc cho em. Em còn nghe anh nói em quan trọng hơn nữa. Em thích anh, vào khoảnh khắc anh ôm lấy em cả người run rẩy bẩy vào trong bệnh viện, khi anh chọc tức em, nhìn thấy em khóc rồi lại phiền não. Vào lúc anh kiên định nói sau này anh sẽ bảo vệ em. Hóa ra em đã thích anh từ lâu lắm rồi."

Đoàn Dĩ Diễn nở một nụ cười thỏa mãn. Dường như anh không bất ngờ lắm với câu trả lời của tôi.

Giống như anh đã nhìn thấu tâm tư của tôi rồi ấy.

Đoàn Dĩ Diễn ôm lấy bả vai tôi rồi nói: "Vậy em có thể cứ thích anh như thế này mãi được không?"

Giọng nói trong trẻo mang theo một chút dụ dỗ lọt vào trong tai tôi. Tôi ngẩng đầu lên mỉm cười rạng rỡ.

Đoàn Dĩ Diễn gấp gáp muốn nghe được câu trả lời của tôi, ánh mắt có cả sự điên cuồng: "Em mau nói đi."

"Vâng ạ." Tôi kiên định nói.

Đoàn Dĩ Diễn khẽ mỉm cười, giọng nói quyến rũ của anh vang vọng trong màn đêm, âm cuối giống như chiếc lông vũ quét qua trái tim tôi vậy, ngưa ngứa.

Tôi tha thiết nhìn Đoàn Dĩ Diễn, ngón tay của anh như có như không vuốt ve bờ môi, trông rất quyến rũ.

Cảnh tượng này như đang mời gọi tôi thưởng thức vậy.

Tôi khẽ thở ra một cái, cổ họng khô khốc.

Hành động của anh rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm.

Hôn hay không hôn đây?

Nếu như hôn thì có vẻ như tôi quá chủ động, có hơi tùy tiện nữa, nhỡ đâu anh không muốn thì sao đây?

Còn nếu không hôn thì thiệt thòi quá, anh trai ngon mơn mởn thế này cơ mà.

Tôi rối rắm bĩu môi, dứt khoát không nhìn anh nữa.

Còn chưa được tôi đồng ý anh đã khẽ than rằng: “Em không cần thưởng luôn hả?”

Đoàn Dĩ Diễn nghiêng đầu khẽ mỉm cười rồi khẽ nói: “Chuyện này cứ để anh chủ động là được rồi.”

Tôi mở to hai mắt, cả người tê rần, tôi bị anh dụ dỗ rồi.

Đoàn Dĩ Diễn bế tôi lên để tôi đối diện với anh. Sau đó anh nâng gương mặt tôi lên rồi hôn tới, dịu dàng như chuồn chuồn đạp nước nhưng sau đó là một nụ hôn sâu khiến đầu óc của tôi choáng váng, ngón tay cũng không khống chế được.

Ngay lúc này tôi để ý hình như có một ánh nhìn đang nhìn mình chăm chú, tôi đưa mắt nhìn sang, là Khương Vận Hà.

Bà tới đây từ khi nào vậy?

Tôi bình tĩnh nhìn mẹ, như kiểu sét đánh ngang tai vậy.

Tôi vội vội vàng vàng đẩy Đoàn Dĩ Diễn ra, đứng thẳng lưng, sau khi điều hòa lại nhịp thở tôi mới lên tiếng: “Mẹ.”

Khương Vận Hà im lặng không lên tiếng, tôi không biết mẹ có nhìn thấy rõ nụ hôn khi nãy của tôi và Đoàn Dĩ Diễn hay không nữa.

Tôi nuốt nước bọt, cẩn thận dò hỏi: “Sao mẹ lại vào đây ạ?”

Mẹ tôi thản nhiên nhìn Đoàn Dĩ Diễn rồi nói: “Con ra ngoài đi, cô có chuyện muốn nói với Ân Ân.”

Đoàn Dĩ Diễn bình tĩnh hơn tôi nhiều, anh kéo tôi ra sau lưng anh rồi chủ động nói: “Cô à, có chuyện gì cô cứ nói với cháu là được.”

Khương Vận Hà tái mét mặt mày: “Tôi nói với cậu cái gì? Cậu là ai chứ? Cậu ra ngoài ngay cho tôi.”

Trái tim của tôi đập rất nhanh, da đầu tê rần rần, đầu óc trống rỗng, vô cùng căng thẳng. Chắc chắn là mẹ đã nhìn thấy hết rồi.

Sau cùng Khương Vận Hà suy sụp chỉ tay vào Đoàn Dĩ Diễn, đôi môi run run nói: “Nếu như cậu còn không ra ngoài, tôi sẽ gọi điện gọi bố cậu về giải quyết đấy.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Khương Vận Hà tức giận đến thế, tôi rất sợ.

“Đoàn Dĩ Diễn, anh ra ngoài trước đi.” Cơ thể của tôi giống như lá cây đang đung đưa trước gió, sắp rách nát rồi: “Anh ra ngoài đi.”

Đoàn Dĩ Diễn cố chấp không chịu đi: “Cô à, người cô cần nói chuyện là cháu.”

Khương Vận Hà tức giận bật khóc: “Tôi không quản được cậu, bây giờ tôi muốn nói chuyện với con gái của tôi, mời cậu ra ngoài cho.”

Trông thấy Khương Vận Hà đau khổ như thế này, trái tim của tôi như bị vỡ thành trăm mảnh. Đoàn Dĩ Diễn không tiện nghe những mâu thuẫn giữa tôi và bà.

Tôi đẩy Đoàn Dĩ Diễn ra đến cửa, khóc nức nở nói: “Anh ở đây mẹ em sẽ càng tức giận hơn, em xin anh, hãy ra ngoài đi.”

Đoàn Dĩ Diễn lau nước mắt cho tôi rồi sau đó khàn giọng: “Ân Ân.”

Tôi khóc đẩy anh ra ngoài cửa rồi khóa lại, sau đó cẩn thận đi tới trước mặt Khương Vận Hà, tôi biết thứ đang chờ đợi tôi là điều gì.

Bình luận

Truyện đang đọc