HỒ LY BÁN KẸO ĐƯỜNG

Kỳ nghỉ dài hạn kết thúc, các trường đã bắt đầu đi học lại. Đối với rất nhiều bạn học mà nói, bảy ngày qua là một cơ hội để đi du lịch, mà đối với một nhóm người khác thì kỳ nghỉ này rất bình thường, không có sự khác biệt với những tuần trước.

Sâm Sâm thuộc về nhóm người thứ hai.

Lúc Lục Thần Dục tới, thấy mọi người trong lớp phần lớn đang nói chuyện rôm rả, chia sẻ niềm vui và trải nghiệm trong chuyến du lịch, hoàn toàn đắm chìm trong sự vui vẻ của kỳ nghỉ, chỉ có cô yên tĩnh ngồi một góc, nghiêm túc học bài.

Cậu đi về phía chỗ ngồi, nghe được mấy bạn học bàn trước đang nói chuyện.

"Em trai, cậu đã không còn là người ban ánh sáng cho lớp chúng ta nữa rồi, phải cố gắng hơn nhé!" Hứa Tư Hạo hướng về phía Quyền Tuấn Hi hô to.

Quyền Tuấn Hi giơ hai tay lên che lỗ tai, thanh âm lạnh lùng: "Không nên ồn ào."

Trên bàn học để một tấm thẻ học sinh, được buộc gọn gàng.

Lục Thần Dục nhíu mày, trong đầu nghĩ cô đây chắc không định nói chuyện với cậu, yên lặng lấy thẻ lại. Cậu không nhanh không chậm ngồi xuống, không cố ý nhìn cô, nhưng trong đầu đều là cô, ngay cả động tác lật sách của cô cũng rõ ràng.

Vậy, phải làm sao để nói chuyện với cô đây?

"Bạn học Sâm Sâm thật lợi hại! Ai nha, thiếu chút nữa đã quên rồi." Hứa Tư Hạo vỗ đầu một cái, đột nhiên quay lại, nhìn hai người phía sau, làm hết bổn phận mà dặn dò, "Bạn học Sâm Sâm, bạn học Lục, hôm nay đến các cậu trực, mặc dù bạn học Sâm Sâm phát huy xuất sắc trong lần thi tháng này, được hạng nhất* cả năm, nhưng cũng không thể không lau bảng nha."

*chương trước mình edit nhầm thành lớp nhưng thực ra là hạng nha mọi người:") hãy thông cảm cho con người tội nghiệp này.

Sự chú ý của Sâm Sâm rốt cuộc cũng rời khỏi sách vở, nhẹ nhàng gật đầu: "Biết, lớp trưởng."

Lục Thần Dục liếc cô một cái, đột nhiên mở miệng: "Chúng ta với Hàn Lâm Kiệt cùng một tổ."

"Được." Hứa Tư Hạo ngược lại cũng không có ý kiến gì, "Vậy để tớ nói với ủy viên lao động, để cậu ấy ghi tên vào."

Dù sao Hàn Lâm Kiệt vẫn là người cô đơn, bình thường không ngồi bàn này thì sẽ ngồi bàn kia. Ủy viên lao động thêm tên của Hàn Lâm Kiệt vào nhóm trực nhật, năm phút sau, đối phương mới chậm rãi vào lớp, chào hỏi với Lục Thần Dục: "Lục ca, chào."

Lục Thần Dục: "Nhớ lau bảng."

Hàn Lâm Kiệt: "?" Cậu quay đầu nhìn, thấy đại danh sáng ngời của chính mình được viết trên bảng, mặt không thay đổi ngoảnh lại nhìn hai người một cái.

Lục ca... mưu tính.

Sâm Sâm... Cậu lại liếc Lục Thần Dục, mưu tính.

Vì vậy, tấm bảng mấy ngày không lau đã được Hàn Lâm Kiệt lau sạch sẽ.

-

Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Sâm Sâm rõ ràng cảm nhận được thái độ của mọi người đối với mình có chút thay đổi. Như sau khi kết thúc một tiết, cô sẽ bị giáo viên gọi ra ngoài nói chuyện.

"Tiểu cô nương bình thường yên lặng, học tập lại rất tốt." Giáo viên hoá Vương Di Thanh đánh giá.

"Đúng vậy đúng vậy, bạn học Sâm Sâm của chúng ta đặc biệt ưu tú." Khắc Lý Tư ở trước mặt vợ thêm mắm thêm muối, một phen tán dương.

"Này này này... làm sao bài thi số học lại bị trừ hai điểm?" Thầy giáo dạy số học có mái tóc hoa râm than thở, cảm giác nếu ông không đem Sâm Sâm bồi dưỡng thành tuyển thủ thì đấy sẽ là một điều đáng tiếc trong sự nghiệp dạy học của mình.

"Em không phải cán bộ lớp đúng không? Không bằng làm đại biểu môn cô đi?" Vương Di Thanh nói.

"Cục cưng, tiếng Anh của bạn học Sâm Sâm cũng không tệ, anh cũng muốn để cho em ấy làm đại biểu môn Anh." Khắc Lý Tư làm bộ tội nghiệp nói.

"Được, thế thì để cho em ấy quyết định."

-

Ra khỏi phòng giáo viên quá đỗi nhiệt tình, Sâm Sâm thấy một nhóm bạn học đang vây quanh bảng thông báo có dán danh sách. Kết quả kỳ thi tháng đã được công bố trước đó, mặc dù các bạn học đều nhận được thông báo, nhưng cũng không cản trở bọn họ xem hạng người khác.

Sâm Sâm mới vừa đi tới thì đã có người phát hiện ra cô, liền hô to: "Học phách tới!"

Các bạn học nhanh chóng tránh ra, Sâm Sâm căng thẳng tiến lên phía trước, xem tên trên bảng vàng trước, theo thứ tự ba hạng là cô, Quyền Tuấn Hi, Đặng Văn Bác lớp bảy. Cô nhìn xuống phía dưới, các bạn học lớp một đều nằm rải rác ở dưới, ngay cả tờ danh sách cuối cùng cũng có tên.

Lục Thần Dục, tổng điểm: 0.

Sâm Sâm cúi đầu trở về phòng học, bảng đen đã được lau sạch, cô yên lặng trở về chỗ ngồi. Triệu Chiếu cùng Hàn Lâm Kiệt ngồi chung một bàn, không nhịn được kêu lên: "Lão Hàn, sao số học cậu thi được 57 điểm?"

"Làm sao?" Hàn Lâm Kiệt liếc cậu.

"Tớ thi được có 39 điểm sao cậu có thể thi được 57 điểm?" Triệu Chiếu rất không phục.

"Chắc là..." Hàn Lâm Kiệt ngập ngừng nói, "Tớ thích học tập hơn cậu."

"Cái rắm!" Triệu Chiếu không khách khí mà chỉ trích cậu, "Trong đầu cậu chỉ có game!"

"Tớ trả lời đúng 5 câu trắc nghiệm." Hàn Lâm Kiệt nói.

"Chà!" Triệu Chiếu khó nén được sự hâm mộ, "Thiên tuyển chi tử!*"

*Thiên tuyển chi tử: con trai của người được chọn.

Sâm Sâm ngồi xuống, mở sách ra vốn muốn chuẩn bị bài học, nhưng giọng nói của hai người phía sau thực sự quá lớn, làm cô không tài nào tập trung được.

Người khác chọn bừa cũng có thể được 57 điểm, thế mà còn có người chỉ thi được một quả trứng vịt.

Thật không thể tin nổi.

Còn nói muốn học tập... toàn là nói dối.

Khoé mắt cô khẽ động, thấy Lục Thần Dục đang nghịch bút, cây bút kia mới tinh, còn rất nhiều mực, đang được những ngón tay thon dài của cậu quay tới quay lui. Cô xụ mặt, lấy sách giáo khoa để mạnh lên bàn, cây bút trên tay Lục Thần Dục rơi xuống, cậu quay đầu, nhìn thấy một bên gò má lạnh nhạt.

Cậu cau mày, làm sao vừa nghĩ đến cậu đã nổi giận?

-

Buổi chiều lúc tan học, Khắc Lý Tư bảo mọi người dọn bàn, tất cả đổi chỗ, tổ một đổi qua tổ hai, tổ hai đổi qua tổ ba, đổi qua đổi lại, tránh việc một số bạn học lúc nào cũng phải ngồi ở hai bên phòng học. Sau khi đổi chỗ, Sâm Sâm cuối cùng cũng không cần phiền Lục Thần Dục mới có thể vào chỗ của mình, mà Triệu Chiếu cùng Lâm Thiên Úy lại ngồi kế bên cô.

"Ha ha ha ha!" Triệu Chiếu hưng phấn nói, "Lục ca, lão Hàn, tớ đã trở lại!"

"Làm trực nhật?" Hàn Lâm Kiệt hỏi.

Triệu Chiếu liếc mắt nhìn tên trên bảng, nụ cười dần dần biến mất: "...Làm."

Các bạn học ra khỏi lớp, Sâm Sâm chuẩn bị đi lấy nước, chợt có một bàn tay quấn băng vải đã lấy xô nước trước cô một bước, cô ngẩng đầu, liền đối mặt với một đôi mắt sâu thẳm.

"Việc nặng để tôi làm." Cậu nói.

Sâm Sâm không lên tiếng, quay đi lấy chổi, lại bị Triệu Chiếu giành.

"Quét lớp thì để tớ."

Sâm Sâm lại liếc mắt nhìn cây lau nhà kế bên Hàn Lâm Kiệt, cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy tớ làm gì?"

Hàn Lâm Kiệt phát hiện có một người không có việc làm, chỉ cây lau nhà sau lưng, mở miệng: "Cậu tới..."

Triệu Chiếu quay qua liếc một cái, ngắt lời cậu, cười nói: "Em gái Sâm Sâm, chỗ này có bọn tớ rồi, cậu về nghỉ ngơi, ăn cơm tối đi."

Sâm Sâm liếc nhìn bọn họ mấy cái, nghĩ tới nghĩ lui, mang túi rác cả buổi sáng đi vứt. Lúc trở lại, ba nam sinh đã xắn tay áo lên làm việc. Cô giúp để ghế lên bàn, bốn người cùng làm việc, rất nhanh đã vệ sinh xong phòng học. Sâm Sâm đi trước, trên đường có mấy nữ sinh đang thấp giọng bát quái.

"Mới vừa rồi là Lục Thần Dục sao?"

"Cậu ấy đi đổ rác sao? Tớ còn tưởng rằng cậu ấy từ trước đến nay sẽ không bao giờ trực nhật."

"Lúc trước tớ có học chung lớp với cậu ấy, cậu ấy chưa bao giờ làm trực nhật, ngay cả bảng cũng không thèm lau."

"Vậy sao bây giờ cậu ấy lại đổi tính rồi? Lại còn đi đổ rác, ai, người ta ngay cả đi đổ rác cũng thật là đẹp trai."

"Cậu đừng mê trai như vậy được không? Người khác nghe được thì sao?"

Nữ sinh kia thản nhiên nói, lúc sau quay đầu liền thấy Sâm Sâm, chợt cảm thấy lúng túng. Sâm Sâm từ lúc vào học đến giờ đã có rất nhiều tin đồn, cộng thêm thành tích kỳ thi tháng vừa rồi, càng ngày càng nhiều người biết cô. Mấy nữ sinh kia nhìn thấy cô, lập tức nghĩ: đây không phải là bạn cùng bàn của Lục Thần Dục sao?

Sâm Sâm bước nhanh qua người bọn họ, nữ sinh lúc nãy nói học chung lớp với Lục Thần Dục sửng sốt một chút, bất ngờ nói: "Trước kia Lục Thần Dục toàn để cho con gái làm trực nhật."

"Vậy bạn cùng bàn của cậu ấy bây giờ quá may mắn rồi."

"Hình như tớ đoán được cái gì rồi..."

"Tớ cũng thế..."

Sâm Sâm đến nhà ăn ăn cơm, vì đã trễ nên không nhiều người lắm. Cô chậm rãi ăn xong cơm tối, lại đến sân tập tản bộ cho tiêu hoá, sau đó trở về lớp học tự học buổi tối, lấy bài tập Thiên lão sư đã giao ra. Chuông vào học vang lên, học sinh nội trú nhanh chóng trở lại, nếu như không có giáo viên, trong lớp chắc chắn sẽ rất ồn, bất quá Sâm Sâm đã hình thành thói quen từ lâu.

Cô lấy điện thoại mở nhạc, đeo tai nghe, đem tiếng huyên náo trong phòng học ngăn cách bên ngoài, chuyên tâm làm bài tập.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một bàn tay có khớp xương rõ ràng đè trên vở bài tập của cô.

Sâm Sâm ngẩng đầu, ánh mắt theo đó nhìn qua cánh tay cân đối. Lục Thần Dục nghiêng người dựa vào bàn học bên cạnh, một tay đè trên bàn, cúi đầu nhìn cô.

Nam sinh mới vừa vận động nên hô hấp có chút mãnh liệt, trán và đồng phục đều ướt, mùi mồ hôi nhàn nhạt toả ra, xâm nhập vào chóp mũi Sâm Sâm, không khó ngửi, nhưng lại có cảm giác xa lạ làm người sợ hãi.

Cô ngước đầu, đôi mắt đen linh hoạt nhìn cậu, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

Lục Thần Dục thấy cô cố ý làm gương mặt vô cảm, không nhịn được nghiến răng, thanh âm nhẹ nhàng: "Cả một ngày không nói chuyện với tôi."

Từ tối hôm qua đã 24 giờ, cô không trả lời tin nhắn "Trung thu vui vẻ" của cậu, vào lớp liền làm như không thấy cậu, lúc trực nhật chỉ nói chuyện với Triệu Chiếu, ngay cả ánh mắt cũng keo kiệt không cho cậu một cái.

Cô thật sự tức giận.

Cậu không biết dỗ làm sao, quyết định tới hỏi cô một chút, xin thề, viết giấy bảo đảm cũng được, chỉ cần cô không xụ mặt làm lơ thì cái gì cậu cũng làm.

"Cả ngày hôm nay tôi không hề nổi giận, đổi lại cậu nói chuyện với tôi, có được không?" Cậu thấp giọng hỏi.

Âm lượng trong tai nghe của cô rất lớn, chỉ thấy cậu há miệng rồi lại đóng lại, chớp mắt một cái, biểu tình ngơ ngẩn.

Lục Thần Dục nhìn chằm chằm cô một hồi, lúc sau mới phát hiện hai lỗ tai nhỏ của cô đang đeo tai nghe. Cậu đột nhiên cúi người, đưa tay lấy tai nghe bên trái của cô xuống, sát lại gần, thanh âm khàn khàn: "Như vậy đã nghe được chưa?"

Hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai, Sâm Sâm khẽ run, rái tai trắng như bạch ngọc đỏ lên.

Cô vội vàng ngồi thẳng người, cùng cậu giữ khoảng cách. May là các bạn học đến tiết tự học buổi tối không nhiều, mọi người đều đang làm chuyện riêng của mình, không ai chú ý đến động tĩnh bên này.

Lục Thần Dục thuận thế ngồi xuống, thấy cô cúi đầu, thân thể căng thẳng, môi dưới hằn dấu răng, rõ ràng cô đang khó chịu.

Chậc. Lục Thần Dục không có biện pháp với cô, không thể làm gì khác ngoài việc bỏ qua đề tài trước đó. Cậu nhìn mấy cuốn vở trên bàn, tự giác lấy quyển bài tập của mình, nói: "Bài tập của tôi cậu không cần làm, cậu tập trung làm bài của cậu đi."

Nghe cậu nói vậy, đầu óc Sâm Sâm bình tĩnh trở lại, nhưng cô vẫn không nói chuyện với cậu, trầm mặc một hồi, cô lấy một quyển bài tập mới ra.

Lục Thần Dục thấy cô bắt đầu làm đề, dư quang cẩn thận quan sát mấy lần, chắc chắn cơn giận của cô không tăng lên, ánh mắt liền rơi vào chiếc tai nghe nho nhỏ.

Cậu lặng lẽ nhặt lên, nhét vào lỗ tai của mình.

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên chưa đến hai giây đã bị đối phương thô bạo lấy đi.

Sâm Sâm giữ chặt tai nghe của mình, tức giận nói: "Làm bài tập!"

Lục Thần Dục khẽ run, cô nói cậu làm bài tập?

Sâm Sâm thấy phản ứng của cậu, mặt cau có, từ kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Làm sao lại có thể thi được 0 điểm?"

Thật sự khôn tưởng tượng nổi, kinh ngạc, bất mãn, hận rèn sắt không thành thép, tất cả cảm xúc phức tạp đan xen.

A.

Lục Thần Dục há miệng, cô đang chê thành tích thi tháng của cậu?

Vậy... sau này cậu sẽ cố gắng thi điểm cao một chút.

Cậu nằm xuống, đầu tựa trên cánh tay, nghiêng đầu nhìn cô. Một lúc sau, cậu đột nhiên mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng, chỉ có một mình cô nghe được.

"Vậy cậu quản tôi đi."

Bình luận

Truyện đang đọc