HỒ MỆNH

Chương 19


Phí Oanh nhẹ gặt đầu.

Linh Ý cũng chỉ đành bất lực, nữ nhi của mình là tự nguyện nàng biết làm thế nào cho đúng.

Qua một lúc suy nghĩ nàng nói.
- Trước hết con và hắn ta nên im lặng chuyện này mọi chuyện để ta lo
Bước ra khỏi phòng Linh Ý thấy Tổ Hào đang chờ nói.

- Không có chuyện gì, do nhi nữ tỉnh lại đêm qua nên mới bỏ ngoại y, tiểu tử kia đang đợi ông đến ăn sáng kìa.

Đừng nghĩ lầm người tốt.

- -------------------------
Băng qua gió tuyết Tả Liệt mang theo khay đồ ăn đem đến cho nàng, vội vàng sợ điểm tâm nguội lạnh, liền không gõ cửa tiến vào.

Cảnh xuân một lần nữa hiện ra trước mắt càng thêm rõ ràng, mặt Tả Liệt đỏ đến nhỏ máu, liền quay người qua chỗ khác.

Phí Oanh nghe có tiếng mở cửa liền hoảng chạy đến bên giường tìm chân nệm che đậy, do vội vàng cùng với khuyết bẩm đôi mắt làm nàng đụng vào cạnh giường ngã xuống.

- A.......!
Nghe tiếng la của nàng Tả Liệt liền bỏ khay đồ ăn qua chạy đến.

Nàng lõa thể trên sàn vô cùng chặt vặt.

Tả Liệt thương sót bế nàng để lại lên giường.


Phí Oanh được người bế vô cùng buồn bực, sao bao giờ người này điều xuất hiện một cách như có dự tính.

Phí Oanh hỏi.

- Ngươi sao không gõ cửa lại tiến vào.

- Ta....!Ta....!
Vốn Tả Liệt cũng không biết trả lời thế nào cho phải, nói vì thói quen có vẻ không hợp lý, nói quên cũng không đúng.
Phí Oanh càng uất ức đuổi người ra ngoài.

Tả Liệt là sợ nàng giận nên cũng ngoan ngoãn nghe lời ra ngoài.

Đứng trước cửa phòng nàng Tả Liệt như thế một lần đứng là cả ngày, gió tuyết như thế không thương tiếc một trận rồi một trận đánh vào thân thể mỏng manh.

Nhưng người vẫn cố chấp không lây động.

Không rời xa dù chỉ một bước.

- -------------------
Nghe tin Phí Oanh tỉnh lại mọi người trong Thất Lỉnh Hội ai nấy điều mừng rỡ bỏ hết công việc đi đến thăm nàng.

Tôn Hữu cùng Cảnh Băng luôn là song hành ở mọi nơi khi hai người vừa đến liền được một phen làm cho có chút không biết diễn tả.

Cảnh Băng trên người y phục dày kín chỉ chừa lại đôi mắt, giọng nói run run hỏi người bên cạnh.

- Phòng Oanh nhi từ khi nào lại có ông thần canh cửa thế này
- Ngươi hỏi ta rồi ta hỏi ai.

- Ta không hỏi ngươi rồi ta hỏi ai.

- Ngươi hỏi ai là chuyện của ngươi mất gì hỏi ta.

- Ở đây có ta với ngươi ta không hỏi ngươi rồi hỏi ai.

- Hỏi ai là chuyện của ngươi ta không quan tâm.

- Ngươi không quan tâm nhưng ta quan tâm.

- Ngươi.....!
Tôn Hữu tức đến đỏ mặt, ai lại sinh ra được con người không nói lý thế này.

- Ngươi......!ngươi...!Ngươi gì mà ngươi.

Tôn Hữu không để ý nữa nhanh chân tiến lên hỏi.

- Tiểu tử sao không vào trong lại đứng nơi đây.

Tả Liệt không trả lời chỉ gật đầu không nói.

Cùng nhau dưới mái nhà qua hai năm Tôn Hữu cũng hiểu được tính cách cố chấp này nên cũng không quan tâm nhiều liền gõ cửa tiến vào.

Vừa bước vào đã thấy Phí Oanh ngồi ở bàn trà trong phòng.

- Nha đầu ngươi đã tỉnh.

Nghe tiếng nói quen thuộc nàng liền mỉm cười đứng dậy đi theo tiếng nói kia.

- Tôn thúc thúc.

Ngoài cửa Cảnh Băng thấy người y phục mỏng manh liền nói.

- Ngươi muốn chết sao mà không vào trong.

Tả Liệt vẫn giữ nguyên thái độ.

Cảnh Băng cũng mệt mỏi với tên này đành lấy từ trên người chiếc áo lông đưa rồi nói.

- Mặc vào đi nếu không ngươi chết chả ai mang ngươi về.
Một ngày Cảnh Băng cùng Tôn Hữu nói chuyện với nàng kể những chuyện từng xảy ra trong hai năm.

- Cam Nhã sư thúc ngươi đi đến nay cũng là một năm chưa về, còn Hải Bì cũng là một năm chưa suất quan.

Nghe hai người kể nàng cũng là đau lòng khôn nguôi hai năm ngắn ngủi thế nhưng xảy ra nhiều việc như thế.

Nàng buồn bả tiễn hai người về.

Khi đóng cửa nàng biết người vẫn đứng nơi đó nhưng là lời mẫu thân căn dặn vẫn còn bên tai.

Đêm dần xuống gió tuyết vẫn như thế không có dấu hiệu ngừng nghĩ, nàng có chút đau lòng người ngoài cửa, đi ra đẩy cửa cho người vào.

Tả Liệt bị tuyết lạnh đến mức vô tri, có chút khó khăn khi di chuyển.

Nàng tức giận tại sao trên đời này lại có người cố chấp như thế.

- Ngươi đây là muốn chết cóng sao.

Tả Liệt trả lời
- Nếu nàng muốn ta đây nguyện ý.

Nàng thật hận mình vì sao lại không giết tên này, tại sao lại để hắn ta sống.

Đến nay gặp hắn cũng chỉ mấy lần thế nào lại không nỡ.

Huống gì hắn như thế cầm thú.

Thấy nàng không trả lời Tả Liệt hỏi
- Nàng giận ta sao.

Phí Oanh vẫn im lặng không nói.

Tả Liệt biết nàng giận rồi liền đi đến ngồi xuống trước nàng.

Cầm lấy bàn tay nắm chặt của nàng yêu thương đặc lên ấy nụ hôn.

- Nàng nếu không thích ta sẽ không đến gần nàng, sẽ không để nàng khổ tâm được không.

Tả Liệt chưa bao giờ yêu ai cũng không biết cách dỗ giành một người là như thế nào, cái đơn giản nhất có thể biết chính là ôm người để vồ về, nhưng y phục trên người lại bị băng tuyết bám đến ướt nhũn, chỉ có thể bắt lực xoa lấy bàn tay nàng yêu thương..

Chương 20:


Phí Oanh càng nghĩ càng uất ức từ lúc gặp người này đến nay cuộc sống của nàng như đảo ngược, gặp một lần đã vì người không nghĩ đến sinh tử, cứu một người thế nhưng tỉnh lại lại là hai năm sau, hai năm sau tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy vẫn là người, thế nhưng gặp nhau chỉ mới ba lần người đã vũ nhục mình, nói yêu mình, thương mình. Thế sao là yêu là thương mà lại không có sự chấp thuận của mình lại làm như thế với mình. Không một lời nói không một dự tính người cứ thế xâm phạm. Người lại như thế cố chấp không hiểu nhân tình. Từ bé mình luôn mơ ước có một tình yêu xinh đẹp như hoa, một người thấu hiểu che chở, người sẽ luôn bên mình khi yếu đuối, người sẽ luôn cạnh mình dù bao gian nan.


Nhưng nhìn lại xem người trước mặt này lại thế nào phá nát giấc mộng của nàng, như thế cố chấp, như thế cứng đầu còn là không hiểu phong tình, một lời đường mặt cũng không có, việc gì cũng chỉ biết ôm biết ôm không biết gì nữa.


Tuổi xuân bao nhiêu hoài bảo tình yêu đẹp.


Phí Oanh khóc đến lợi hại, tức giận đến không thể nói.


Hồ Tả Liệt bỏng dưng thấy nàng không báo trước cứ như thế khóc, tâm đau đến vô cùng. Lấy tay xoa hai dòng lệ trên má nàng.


- Nàng đừng khóc, đừng khóc, có thể nói cùng ta được không.


Dương Phí Oanh chọn cách im lặng không trả lời. Tả Liệt lại càng rối không biết làm gì. Chỉ có thể xoa đi dòng lệ đang tuôn, yêu thương nắm tay vẫn một mặt quỳ nơi đó không rời


Phí Oanh nào hay biết hai năm qua người luôn bên nàng mỗi ngày chính là người đang nắm tay nàng.


Qua một lúc Phí Oanh bình tĩnh hỏi.


- Ngươi thật sự yêu ta.


Tả Liệt không cần nghĩ liền trả lời.


- Đúng vậy.


Phí Oanh lại hỏi.





- Ngươi muốn cưới ta làm thuê tử.


Tả Liệt vẫn không nghĩ chấp nhận ngay.


Phí Oanh vẫn không từ bỏ lại hỏi.


- Vậy ngươi hiểu gì về ta


Lúc này Tả Liệt thật không trả lời được, hai năm bồi bạn cùng nàng, nhưng cũng chỉ là mình đa tình yêu nàng, cũng không biết nàng có như thế tình cảm với mình hay không.


- Ngươi nói yêu ta nhưng ngươi có bao giờ hỏi ý ta muốn gì sao.


Tâm trạng Tả Liệt trầm xuống hơn bao giờ hết, đúng vậy chưa bao giờ, kể cả muốn chiếm đoạt nàng cũng là ý nghĩ tồi bại của mình, chưa bao giờ nghĩ cho nàng.


- Ngươi nói yêu ta là được mấy phần ngươi nói đi, hay là ngươi nghĩ ta mù lòa, muốn chiếm đoạt ta như phần thưởng, ngươi nghĩ chơi song rồi sẽ bỏ, ngươi sao lại ích kỷ với ta như thế. Tình yêu của ngươi là như thế sao, đó không phải là tình yêu, ta cũng không phải là phần thưởng của ngươi, muốn làm gì thì làm.


Đúng nàng câm phẫn rất hận người hiện tại, cũng hận chính mình vô cớ dung túng hắn. Nàng rút lại bàn tay đang được người nắm. Nàng không hiểu được là rất hận người này nhưng lại không nỡ một chưởng để hắn chết đi. Trong lòng có hai cảm giác làm nàng uất nghẹn không biết diễn tả như thế nào là hận nhưng cũng là xúc động.


Hồ Tả Liệt nghe nàng nói lại càng hận chính mình, nhưng cũng là không nghĩ mình sai. Sai ở chỗ chưa hỏi nàng cũng chưa nghĩ cho nàng, nhưng yêu nàng đó là thật không phải nghĩ nàng là một món đồ có được rồi lại vứt đi. Bên nàng nơi lòng ngực trái ấm áp vô cùng, nhưng nói tình yêu ấy trao nàng đến mức nào, nó rất khó trả lời, vì Tả Liệt biết mình không phải nho sĩ diễn tả nên một tình yêu đầy sắc, nhưng nơi lòng ngực trái bảy phần nhịp đập ấy vì nàng mà sống, Tả Liệt thật khổ não yêu là yêu thế thôi từ nào nói lên tất cả.


Tả Liệt vẫn từ tốn nói.


- Trời khuya rồi để ta đi lấy nước cho nàng tắm.





Phí Oanh vẫn là bướng bĩnh trả lời.


- Ta không cần. .


||||| Truyện đề cử: Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! |||||


Tả Liệt khổ nào không biết làm thế nào, định nắm lấy tay nàng nói xin lỗi. Phí Oanh biết được người này lại định nắm tay mình liền nói.


- Nếu ngươi đụng đến ta, ta sẽ giết ngươi.


Đây là lần đầu trong thời gian quen biết nàng Tả Liệt thấy nàng ươn bướng như thế. Tả Liệt luôn nghĩ nàng là cô gái điềm đạm, không ngờ hôm nay lại thấy được vẻ mặt mới của nàng. Tả Liệt không giận lại càng vui thích, tính cách này mới giống với độ tuổi của nàng. Không khỏi một phen nhớ lại cô gái năm nào ngồi dưới tán liễu đan tre kết đèn lòng


- Nếu giết ta nàng vui ta liền chấp nhận.


Phí Oanh nghe song liền đưa tay chưởng vào Tả Liệt một cái tuy là không đến chết người nhưng cũng làm người không dễ chịu. Nếu hôm nay nàng không cho người này biết nàng là người thế nào, có lẻ sao này sẽ không trị được nữa.


Tả Liệt cũng là không ngờ nàng sẽ làm thật, một ngụm máu tươi trong cổ họng liền tràn ra mép miệng. Tả Liệt đưa tay ôm lấy nơi bị nàng chưởng, ngồi dậy nói.


- Nếu đánh ta nàng thấy vui ta tình nguyện.


" Cái tên này"


Phí Oanh thầm oán một câu.


- Nếu ta giết ngươi cũng không phải là khó, nhưng giết ngươi rồi ta lại không biết nói chuyện với Bách Dạ sư phụ thế nào. Coi như ta tha cho ngươi một mạng, ta nói ngươi biết nếu có lần sau còn đối với ta như thế ta sẽ giết ngươi. Hôm đó do ta mới tỉnh không đối phó với ngươi được, không có nghĩa ta để ngươi đối xử với ta như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc