Hôm sau Nhạn Hồi ngủ một giấc đến khi trời sáng, còn chưa kịp nghĩ ra hôm
nay muốn làm gì thì nha hoàn của Vong Ngữ lâu đã đến gõ cửa phòng nàng,
đưa nàng đi gặp Huyền Ca.
Nhạn Hồi vừa theo tiểu nha hoàn ra khỏi
cửa, cửa phòng bên cạnh bỗng “két” một tiếng mở ra, vừa khéo Thiên Diệu
cũng từ trong bước ra ngoài.
Chiếc áo Vong Ngữ lâu cho hắn đẹp
hơn y phục rách rưới hắn mặc lúc ở sơn thôn trước kia rất nhiều, sau khi tìm được xương rồng, thân hình Thiên Diệu cũng dần dần phát triển từng
ngày, tuy vẫn chưa đến mức cường tráng, nhưng đã không còn cảm giác mỏng manh nữa.
Nhìn chính diện hệt như một công tử ngời ngời phong độ.
Nhạn Hồi vừa nhìn xong lập tức xoay mặt thở dài, tay xoa xoa ngực: “Thứ thuốc quỷ này sao vẫn chưa tan...”
Thiên Diệu nghe vậy, ánh mắt chỉ thoáng dừng trên mặt nàng, nhưng cũng không có phản ứng gì khác, chỉ hỏi: “Đi đâu vậy?”
Nhạn Hồi ngoẹo đầu không nhìn hắn, “Vẫn lo ta vứt ngươi lại chạy mất à.”
Nàng khựng lại rồi nói tiếp: “Nhưng cũng vừa khéo, Huyền Ca gọi ta tới
chắc có chuyện muốn nói với ta, cùng đi đi, để sau này khỏi phải nói lại với ngươi lần nữa.”
Thiên Diệu gật đầu. Hai người cùng đi về lầu gác của Huyền Ca.
Vừa bước vào, vòng qua bình phong, Huyền Ca thấy Thiên Diệu và Nhạn Hồi
cùng vào cũng không có ý kiến gì, chỉ huơ huơ mảnh giấy trong tay với
Nhạn Hồi: “Hôm qua ta đoán mấy ngày nay Tố Ảnh chân nhân có phiền phức,
nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, phiền phức của bà ta đã tìm tới rồi.”
Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu, thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thản, bèn hỏi: “Phiền phức gì vậy?”
“Vào đêm các ngươi đến Thiên Hương phường làm loạn, thứ sinh Lục Mộ Sinh mà
Tố Ảnh chân nhân yêu đã tự cắt cổ mình chết ở trong gác lầu.”
Nhạn Hồi nghe vậy giật mình: “Thư sinh đó chết rồi à?”
“Vậy thì chưa, cũng may Tố Ảnh chân nhân về nhanh, dùng tiên khí giữ mạng
cho Lục Mộ Sinh. Nhưng khổ nỗi hắn ra tay với bản thân quá tàn nhẫn, cho dù là Tố Ảnh chân nhân muốn cứu sống hắn cũng không dễ dàng, thành Vĩnh Châu chẳng có mấy tiên thảo, hôm qua đều bị điều tới Thiên Hương phường hết, nhưng hình như Lục Mộ Sinh kia cũng không mấy khởi sắc, bởi vậy
tối qua Tố Ảnh chân nhân đưa thư sinh sống dở chết dở kia về Quảng Hàn
môn trị liệu trong đêm rồi.”
Nghe thấy tin tức này, mắt Nhạn Hồi
bất giác sáng lên, “Nếu thư sinh kia bị thương nặng đến vậy, nhất thời
bà ta không quay lại thành Vĩnh Châu nữa đâu nhỉ?”
Huyền Ca cười nhẹ, “Đương nhiên rồi.”
Nhạn Hồi vẫn còn đang suy nghĩ, Thiên Diệu sau lưng đột nhiên hỏi: “Mê hương đó còn điều chế không?”
“Đương nhiên không thể ngừng, rất nhiều vương tôn quý tộc đã đặt mua với Thiên Hương phường, Phụng Minh vẫn phải tranh thủ thời gian chế tạo để giao
hàng.”
Nếu nói vậy, sừng rồng của Thiên Diệu chắc chắn vẫn còn ở Thiên Hương phường.
Nhạn Hồi đoán Tố Ảnh chân nhân đích thân tới Thiên Hương phường một là muốn
nhanh chóng lấy được mê hương, còn một nguyên nhân nữa chắc là tới canh
giữ sừng rồng. Vì lúc Thiên Diệu lấy được xương rồng, hắn có nói Tố Ảnh
không thể không hay biết gì về chuyện hắn tìm được xương rồng, Tố Ảnh
chân nhân vẫn đang đề phòng Thiên Diệu.
Nhưng vì bà ta lo cho thư sinh đó nên vội vàng bỏ đi, so với bình thường, lớp bảo vệ sừng rồng chắc chắn đang ở mức yếu nhất.
Lần trước Nhạn Hồi cùng Thiên Diệu tới Thiên Hương phường, Thiên Diệu đã
thăm dò được vị trí cụ thể của sừng rồng, nếu lần này vào được, họ sẽ
chạy thẳng tới chỗ sừng rồng.
Đến lúc họ trộm được sừng rồng rồi, mê
hương kia sẽ không còn cách nào tiếp tục được nữa, đám Hồ yêu Phụng Minh bắt đương nhiên cũng không còn tác dụng, có khi không cần họ đi cứu,
Phụng Minh cũng sẽ tự thả hết đám Hồ yêu đó đi.
Nhạn Hồi tính
toán như vậy, nhìn sang Thiên Diệu, bốn mắt chạm nhau, cơ hồ là tâm linh tương thông, nàng hiểu ngay cách nghĩ của Thiên Diệu cũng giống hệt
nàng.
Vậy là Nhạn Hồi lập tức nói: “Đám hồn ma Hồ yêu lần trước
ta triệu tập đi làm loạn chắc bị Tố Ảnh chân nhân đánh tứ tán rồi, mấy
ngày nay không thấy bóng dáng chúng đâu, lần này chắc không dùng được,
Huyền Ca, tối nay tai mắt cô gài trong Thiên Hương phường có cách
nào...”
Nhạn Hồi còn chưa nói hết, Huyền Ca đã cười cười: “Không
cần cô nói, chẳng phải đã sắp xếp cho cô hết rồi sao, đây nè.” Huyền Ca
vừa nói vừa lấy trong tay áo ra hai lệnh bài.
Nhạn Hồi sùng bái nhìn Huyền Ca như Bồ Tát, “Huyền Ca, cô thật thần thông quảng đại!”
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Nhạn Hồi, Huyền Ca cười tươi tắn, “Cô tưởng ta
gọi cô tới đây làm gì, chỉ thông báo tin tức này cho các người thôi à?
Cầm lệnh bài đeo trên người đi, mỗi người một tấm, ban ngày ban mặt cũng có thể quang minh chính đại bước từ cửa chính vào. Đừng làm trộm cướp
nữa.”
Nhạn Hồi cầm lấy hai tấm lệnh bài, “Huyền Ca, cô chờ đó,
sau này khi nào ta biến thành nam nhân ta sẽ đạp mây bảy màu tới cưới
cô!”
Nghe thấy lời nịnh bợ của Nhạn Hồi, Thiên Diệu thật sự không thể không ngoái đầu nhìn nàng, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Nhạn Hồi
cầm lệnh bài trong tay tươi cười vui vẻ như trẻ con.
Sau đó nàng nhét cho hắn một tấm, nghiêm túc dặn dò: “Cầm cho kĩ, không được làm mất.”
Đúng là... tưởng hắn cũng trẻ con như nàng sao...
Huyền Ca nhấp một hớp trà, “Nè, lần trước ai nói nếu không nể tình ta xinh đẹp thì sẽ đánh ta?”
“Ta đùa thôi mà. Ta đi ngay đây. Cáo từ!” Để khỏi kéo dài thời gian, Tố Ảnh lại phái người tới gia cố phong ấn gì đó cho sừng rồng, lúc đó mới
phiền phức. Nhạn Hồi nghĩ vậy nên vội vàng ra ngoài, vẫn là tác phong
hùng hùng hổ hổ thường ngày của nàng.
Thiên Diệu đang định đi
theo, Huyền Ca sau lưng đột ngột lên tiếng: “Vị tiểu ca này.” Thiên Diệu xoay người lại, thấy Huyền Ca uống một hớp trà rồi nói với hắn: “Nhớ
phải bảo vệ cô ấy nhé.”
Bảo vệ Nhạn Hồi?
Đây là chuyện
Thiên Diệu chưa bao giờ nghĩ tới, từ sau khi quen Nhạn Hồi, lúc bắt đầu
hắn luôn nghĩ tới chuyện lợi dụng Nhạn Hồi thế nào, tính kế Nhạn Hồi ra
sao, bắt nàng làm chuyện hắn muốn. Sau này, hắn khiến nàng thương hại
hắn, sau đó bảo vệ hắn, cùng hắn đi làm những chuyện khác.
Thời gian qua, Nhạn Hồi vẫn luôn bên cạnh bảo vệ và giúp hắn thoát khỏi tuyệt vọng, cứu hắn trong nguy nan.
Dường như chưa có thời khắc nào Nhạn Hồi để hắn bảo vệ nàng.
Vậy nên Thiên Diệu nghe thấy câu này bèn ngây ra không đáp, Nhạn Hồi phía
dưới đã kêu ầm lên: “Thiên Diệu, ngươi còn lề mề gì đó, đi theo ta.”
Thiên Diệu nhã nhặn gật đầu đáp lại: “Cáo từ.”
Để lại một mình Huyền Ca uống trà trong phòng.
Nhạn Hồi đưa Thiên Diệu đi, vừa đi vừa nói bố trí của mình: “Sau khi chúng
ta cầm lệnh bài vào được Thiên Hương phường rồi thì đừng làm gì hết, cứ
đi tìm sừng rồng của ngươi. Lần trước ngươi nói cảm nhận được vị trí cụ
thể của sừng rồng rồi phải không, ngươi có nhớ bố cục bên trong Thiên
Hương phường không? Sau khi vào trong phải nhờ ngươi dẫn đường đó.”
Thiên Diệu gật đầu đồng ý.
Nhạn Hồi lại suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên bước chân khựng lại, nàng thình
lình xoay người, Thiên Diệu vẫn đang theo sau Nhạn Hồi không kịp dừng
lại, thoáng chốc đâm sầm vào nàng, Nhạn Hồi liền ngã về phía sau, Thiên
Diệu cũng lập tức đưa tay kéo nàng lại.
Vừa khéo ôm nàng vào lòng.
Cơ thể của Nhạn Hồi ấm nóng hệt như lòng bàn tay nàng.
Nhạn Hồi không động đậy, cơ thể ngày càng nóng hơn. Thiên Diệu biết nàng lại sắp nói nàng là người bị bỏ thuốc. Vậy là trước khi nàng lên tiếng,
Thiên Diệu lý trí lui ra sau một bước, phủi phủi ngực để phủi hết cảm
giác mềm mại Nhạn Hồi để lại trước ngực mình.
Thiên Diệu ngước mắt,
trên mặt không có vẻ gì bất thường, hắn nhìn Nhạn Hồi như không hề xảy
ra chuyện gì, hờ hững nói: “Lại sao nữa?”
Nhạn Hồi đỏ mặt một lúc rồi hít sâu mấy lần mới cúi đầu nhìn xuống đất, rõ ràng có hơi xấu hổ,
“Lần này lấy sừng rồng ngươi không đâm ta thêm mấy đao nữa đó chứ?”
Thiên Diệu: “...” Dùng thái độ như vậy để hỏi câu này, thật sự có nghe thế nào cũng thấy không hài hòa.
Một lúc sau không thấy Thiên Diệu đáp, nghĩ rằng hắn ngầm thừa nhận, Nhạn
Hồi giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi thật sự muốn lấy máu tim ta nữa sao?”
Thiên Diệu bước đi, hắn nói: “Lần trước lấy máu tim cô để
phá phong ấn ngũ hành, lần này Tố Ảnh lấy sừng rồng của ta để hút linh
khí Hồ yêu, chắc chắn đã tự giải phong ấn, không cần dùng máu tim cô
cũng có thể lấy sừng rồng.”
Nhạn Hồi nghe vậy thở phào nhẹ nhõm,
nhưng nghĩ lại, nàng bùi ngùi nói: “Tố Ảnh chân nhân thật sự liều mình
vì thư sinh này, ngay cả sừng rồng của ngươi cũng dám lấy ra dùng, có
thể thấy bà ta thật sự nặng tình với thư sinh đó.”
Thiên Diệu
nghe vậy chỉ cười lạnh, “Nhưng cô ta chẳng hề nghĩ đến cảm nhận của
người khác.” Giọng Thiên Diệu trầm thấp lạnh lẽo, “So với hai mươi năm
trước chẳng thay đổi gì cả.”
Nhạn Hồi thoáng im lặng, không nhắc
tới Tố Ảnh nữa, “Đi thôi, bây giờ chuyện quan trọng trước mắt là phải
tới Thiên Hương phường lấy sừng rồng của ngươi.”
Nhạn Hồi và
Thiên Diệu đeo lệnh bài trên ngươi, đi đến trước cửa Thiên Hương phường, thủ vệ hung ác hai bên chỉ liếc nhìn lệnh bài trên người họ liền để mặc họ đi vào trong.
Nhạn Hồi bên cạnh Thiên Diệu cười, “Tiểu Huyền Ca nhà ta lợi hại nhỉ.”
Thiên Diệu không buồn nghe, chỉ xoay bước chân, “Đi bên này.”
Nhạn Hồi bĩu môi, khen cũng keo kiệt, thật chẳng đáng yêu chút nào.
Có lệnh bài bên người, con đường phía trước của hai người rất thoải mái,
người hầu ở đây đều được huấn luyện nghiêm ngặt, cơ bản đều không nhìn
thẳng vào mặt họ. Nhưng khi đi đến trung viện, sắp tới gần sân nhốt Hồ
yêu, Nhạn Hồi cảm giác rõ ràng ánh mắt người xung quanh đều quan sát
nàng và Thiên Diệu từ trên xuống dưới.
Thiết nghĩ muốn đi tiếp sẽ càng khó hơn.
Nàng kéo Thiên Diệu lui vào một chổ kín đáo, “Ta thấy tuy chúng ta đã vào
được, nhưng vẫn phải thay y phục của người ở đây. Ít ra nhìn vào sẽ
không thấy kỳ quái.”
Thiên Diệu gật đầu, xuyên qua cây cỏ trong
viện, hắn thăm dò phía trước rồi chỉ hai người bước vào, “Hai thị vệ này đi. Thân hình không khác chúng ta lắm.”
Nhạn Hồi lập tức xắn tay áo lên, “Để ta.” Nàng vừa nói vừa vù vù xông ra ngoài.
Thiên Diệu mấp máy môi, ngay cả thời gian nói thêm một câu cũng không có, lại nhớ đến lời Huyền Ca kêu mình bảo vệ Nhạn Hồi... Nhưng hắn cũng phải
đuổi kịp nàng mới được chứ...
Nhạn Hồi vừa đánh ngất hai thị vệ,
vừa kéo hai người vào góc kín, đột nhiên ngoài viện truyền đến giọng
hùng hổ của Phụng Minh: “Khách quý ta mời? Hôm nay ta mời hai vị khách
quý tới đây lúc nào?”
Một người khác vội cúi đầu thấp giọng đáp:
“Nhưng mà... hai người đó đích thực đeo lệnh bài khách quý, bọn họ đi
vào ngang nhiên, thị vệ ở cửa thấy họ như vậy... nên không dám cản.”
Vừa dứt lời, bên ngoài có người bước vào sân viện.
“Khốn kiếp.” Phụng Minh tát lên mặt người hầu, “Tại sao không thông báo trước cho ta một tiếng?”
Người đó bị đánh cũng không dám phản kháng, “Tiểu nhân... tiểu nhân đến thông báo cho ngài rồi đây, có thị vệ nói nhìn thấy hai người họ bước vào
viện này.”
Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu rồi lập tức ngồi xổm sau bụi cỏ, thu lại khí tức lẳng lặng quan sát.