HỒ YÊU QUYẾN RŨ ĐOÁ HOA CAO NGẠO

Minh Tiên Thịnh thoáng chút bất ngờ, không ngờ Minh Tiên Tuyết lại thật sự ngoan ngoãn chịu phạt, quỳ cả đêm trong từ đường vốn không phải chuyện dễ dàng gì.

Hắn im lặng một lát, cuối cùng lạnh lùng nói: “Được, nếu ngươi thức thời như vậy, ta sẽ toại nguyện cho ngươi. Đi từ đường mà quỳ một đêm, nếu còn tái phạm, nhất định không tha!”

Dứt lời, Minh Tiên Thịnh rời đi, vẻ mặt đắc thắng như tướng quân chiến thắng trở về.

Minh Tiên Tuyết chuẩn bị vào từ đường chịu phạt, Bảo Thư cũng muốn theo hầu.

Minh Tiên Tuyết nói: “Ngươi và Tiểu Thất mang hành lý của ta theo quản gia đến an bài tại khách phòng, không cần theo ta.”

Bảo Thư tuy lo lắng, nhưng biết lúc này mình cũng không giúp gì được cho công tử, chỉ đành gật đầu, cùng Hồ Tử Thất rời đi.

Đêm đến.

Minh Tiên Tuyết vẫn quỳ một mình trên nền đá lạnh lẽo trong từ đường. Dù đã quỳ suốt mấy canh giờ, hắn vẫn thẳng người, lưng như cây tùng vững chãi.

Trong từ đường im ắng, nhờ thính lực tốt, Minh Tiên Tuyết nghe rõ từng âm thanh nhỏ, giữa gió thoảng và ánh nến chập chờn, có tiếng bước chân vội vã truyền đến.

Ngay sau đó, có tiếng người khẽ nói: “Đốt từ đường, nếu bị tra xét thì sao?” Giọng nói tuy đè thấp, nhưng từng chữ lại vang lên rõ ràng trong tai Minh Tiên Tuyết.

“Sợ gì chứ? Có lớn đến đâu thì có thế tử gia và vương phi gánh lấy. Hơn nữa, làm xong lần này, được thưởng trăm lạng vàng đấy! Không làm thì ta làm!” Một giọng khác đáp.

Người kia im lặng, sau cùng thì thào đáp lại: “Làm thôi!”

Ngay sau đó, Minh Tiên Tuyết nghe tiếng khóa cửa từ đường bị chốt từ bên ngoài.

Hai tên gia đinh khóa trái từ đường rồi nổi lửa.

Trong màn đêm, lửa bỗng bùng lên dữ dội, hơi nóng cuồn cuộn, không khí nồng nặc mùi khét.

Giữa biển lửa bùng cháy ấy, Minh Tiên Tuyết vẫn không nhúc nhích, đầu cúi xuống, vẫn quỳ vững như tượng đá.

Gương mặt hắn được ánh lửa rọi sáng, đôi mắt khép hờ bình tĩnh, ngay cả hàng mi cũng không hề run rẩy.



Đêm càng khuya, lửa càng mạnh, như mãnh thú hoang dã điên cuồng gào thét. Lửa l.i.ế.m vào dầm gỗ, tham lam nuốt chửng mọi thứ, sức nóng như sóng lớn xô tới khiến người ta không thở nổi.

Nhưng giữa biển lửa tàn khốc ấy, Minh Tiên Tuyết vẫn đứng im như ngọn núi cô độc.

Lửa dữ dội, nhưng không lay chuyển được hắn; hơi nóng ngột ngạt, nhưng không khiến hắn nao lòng.

Ngay lúc ấy, một cây dầm gỗ đen sạm vì cháy sắp sập, như chiếc búa khổng lồ giáng thẳng xuống đầu Minh Tiên Tuyết.

Ngọn lửa nhảy nhót trên thanh dầm, phát ra những tiếng nổ tanh tách, nhưng Minh Tiên Tuyết dường như không nghe thấy, vẫn cúi đầu quỳ, vừa như tín đồ ngoan đạo, lại như tử tù cam chịu.

Dầm gỗ rơi xuống tạo thành một đường vòng cung đen ngòm, mang theo lửa cháy, ầm ầm lao thẳng tới Minh Tiên Tuyết.

Ngay khoảnh khắc đó, một bóng người từ sau lưng vọt tới, đôi tay ôm chặt lấy Minh Tiên Tuyết, kéo hắn ra khỏi chỗ quỳ.

Hai người lăn tròn tránh được thanh dầm sập xuống, lửa và hơi nóng lướt qua bên cạnh.

Minh Tiên Tuyết ngước nhìn, thấy một bóng hình quen thuộc chắn trước mặt, che chắn phần lớn ngọn lửa và hơi nóng cho hắn — chính là Hồ Tử Thất.

“Tiểu Thất.” Minh Tiên Tuyết nằm trên đất, không chút dáng vẻ thảm hại, bạch y như tuyết, bất động giữa biển lửa, tựa như một pho tượng tinh khiết, tôn quý.

Hồ Tử Thất, thân thể bảo vệ cho hắn thì chẳng còn cái phong độ ấy nữa, bả vai đã bị thiêu cháy thành vết đen.

Hồ Tử Thất dường như không cảm thấy đau, ngược lại còn mỉm cười: “Cái thanh gỗ to như vậy mà công tử không tránh sao?”

Ánh mắt Minh Tiên Tuyết liếc qua vết thương trên vai Hồ Tử Thất, ôn hòa cười đáp: “Nếu ta tránh, Tiểu Thất làm sao báo ơn được?”

Hồ Tử Thất không nói được, chỉ nhẹ vung tay.


Lập tức, cảnh vật xung quanh thay đổi, từ đường cháy dữ dội đã biến mất, thay vào đó là màn đêm tĩnh lặng.

Thì ra trong chớp mắt, Hồ Tử Thất đã đưa Minh Tiên Tuyết ra ngoài vương phủ.

Lúc này, hai người đứng giữa khu đất trống trong rừng, cây cối xanh tươi xung quanh, ánh trăng như nước, yên tĩnh lạ thường.



Trong màn đêm, đom đóm bay lượn khắp nơi. Những sinh linh bé nhỏ này tỏa ánh sáng yếu ớt nhưng kiên định trong bóng tối, tựa như vô số ngôi sao rơi xuống rừng cây, ánh sáng dịu nhẹ giao hòa với ánh trăng, thần bí và mộng mị.

Minh Tiên Tuyết ngẩng lên, thấy một con đom đóm nhẹ nhàng đậu lên vai, ánh sáng nhỏ bé lấp lánh trên bạch y của hắn, tựa như muốn truyền tải điều gì.

Minh Tiên Tuyết ngước nhìn ánh sáng, bên tai nghe tiếng của Hồ Tử Thất: “Xem này, công tử, đây là con đom đóm mà công tử thích.”

Lần đầu tiên, Minh Tiên Tuyết nghe thấy trong giọng nói của Hồ Tử Thất một nét quyến rũ đặc trưng của loài hồ yêu.

Giọng nói ấy nhẹ nhàng và êm ái, như tiếng hát từ xa vọng lại bên bờ nước, không rõ hát vì ai, nhưng mỗi câu chữ lại ẩn chứa một nỗi niềm khiến ai nghe cũng cảm nhận được.

Bất cứ ai nghe thấy cũng sẽ như bị sợi tơ vô hình quấn quanh tim, chỉ cần nhẹ kéo là cả trái tim sẽ xao động, rối bời hay vỡ vụn, tùy vào sức kéo.

Nhưng trái tim của Minh Tiên Tuyết như đá tảng, dù là sợi tơ nào cũng không thể lay động.

Hắn vẫn điềm nhiên, dịu dàng mỉm cười, đáp: “Cảm ơn.”

Giọng nói của Minh Tiên Tuyết nhẹ nhàng, ánh mắt phản chiếu đom đóm, thêm phần rạng ngời, nhưng lại không chút cảm tình: “Chỉ là, ảo ảnh này cũng nên thu lại thôi.”

“Công tử quả nhiên tinh mắt.” Hồ Tử Thất khẽ vẫy tay, đom đóm lập tức tan biến vô tung – quả thật chỉ là ảo ảnh.

Minh Tiên Tuyết cười nói: “Ta không nói đến ảo ảnh này.”

“Ừm?” Hồ Tử Thất khẽ ngạc nhiên.

Ánh mắt Minh Tiên Tuyết rơi lên vết thương trên vai Hồ Tử Thất.

“Ngươi nói vết thương này ư?” Hồ Tử Thất cười, “Vết thương này là thật.”

Minh Tiên Tuyết không tin.

Hồ Tử Thất biết Minh Tiên Tuyết không tin.

Minh Tiên Tuyết không tin, quả là phải lẽ.

Bình luận

Truyện đang đọc