HÓA BƯỚM

Sau khi hai tiết tự học buổi tối kết thúc, Hạ Diên Điệp rút ra một kết luận:

Đa số học sinh trường cấp ba Tân Đức đều rất rảnh.

Trên thực tế, sau khi hết tiết một của ca tự học buổi tối thì đã không còn ai quan tâm tới chuyện xảy ra ở căn tin số ba tối nay nữa. Chủ đề buôn chuyện của mọi người nhanh chóng chuyển sang sự kiện mới nhất…

Du Liệt đột nhiên rời trường mà Vu Mạt Mạt lớp 11/7 và Đinh Hoài Tình lớp 11/9 cũng đều vắng mặt.

Vậy tối nay, rốt cuộc anh đã đi với ai?

Hạ Diên Điệp hoàn toàn không quan tâm chuyện này nhưng bạn cùng bàn mới của cô lại có tâm hồn buôn dưa lê mãnh liệt trái ngược hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng của cô ấy.

Cho nên, Hạ Diên Điệp được thụ động cập nhật tình hình:

Vấn đề này đã được lập hẳn một bảng bình chọn trong diễn đàn của trường, có khá đông học sinh tham gia, hết thời hạn bình chọn, Đinh Hoài Tình thắng Vu Mạt Mạt sát nút nhờ nhiều hơn chỉ ba lượt bình chọn.

“Chuyện này chắc chắn là do tụi con trai thiên vị rồi.” Kiều Xuân Thụ không mấy hài lòng về kết quả này: “Tớ cực kỳ không ưa Đinh Hoài Tình nhé, tớ chưa thấy ai mất lịch sự như cậu ta. Cậu xem đấy, tối nay cậu ta làm đổ canh vào người cậu nhưng cậu ta thậm chí không xin lỗi lấy một câu. Nếu như sau này thái tử gia lớp mình mà thành đôi với cậu ta thì chắc chắn là mắt cậu cả bị mù mà trái tim cũng mù luôn rồi.”

“Ừm.”

Hạ Diên Điệp thấp thỏm ôm áo sơ mi của Du Liệt, cô vừa đi ra khỏi trường với Kiều Xuân Thụ vừa ôn lại nội dung những điều khác biệt trong sách mà mình vừa mới tổng hợp lại tối nay.

Sau đó, trạng thái mất tập trung này của cô bị Kiều Xuân Thụ phát hiện ra: “Cậu đang nghĩ gì mà trông nặng nề vậy?”

“?” Hạ Diên Điệp ngước mắt lên, nở nụ cười ngượng ngùng lộ ra má lúm đồng tiền: “Ừm, tớ đang nghĩ là Đinh Hoài Cầm cũng rất đẹp.”

Kiều Xuân Thụ bật cười: “Tình.”

“Gì?”

“Cậu ta tên là Đinh Hoài Tình, không phải Đinh Hoài Cầm.”

“...?”

Sau khi được Kiều Xuân Thụ sửa lại cho vài lần, cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng hiểu ra vấn đề nhầm lẫn của mình về cách phát âm tên của Đinh Hoài Tình*.

*Trong tiếng Trung, chữ “tình” đọc là “qíng”, còn chữ “cầm” đọc là “qín”.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã theo chân tốp học sinh tham gia lớp tự học buổi tối cuối cùng đi ra khỏi trường.

“Cậu có chắc là sẽ có người tới đón cậu không?” Kiều Xuân Thụ ngồi trên chiếc xe đạp thể thao trông rất ngầu nhưng không có yên sau để chở người của cô ấy, không yên tâm lắm, hỏi.

Hạ Diên Điệp bình tĩnh gật đầu.

“Thấy cậu ngoan như thế này.” Kiều Xuân Thụ bất đắc dĩ: “Tớ chỉ sợ cậu bị người ta lừa bắt cóc mất.”

“...”

Hạ Diên Điệp không nói gì.

Cô đứng dưới bóng cây, cúi đầu, dường như hơi ngượng ngùng, ngón tay trắng gầy đẩy nhẹ gọng kính lên.

Bóng cây lắc lư dưới đèn đường che cho cô, giúp cô không bị người ta đọc được cảm xúc thực trong đáy mắt.

Cuối cùng, Kiều Xuân Thụ vẫn về trước.

Bên ngoài cổng trường, đa số học sinh tan học đã tản đi từ lâu, chỉ còn lại lác đác một vài người bị bóng đêm và ánh đèn đường xóa mờ bóng dáng.

Hạ Diên Điệp cũng là một trong số đó. Cô tựa người vào cột đèn đường, mượn ánh đèn này để đọc quyển vở đang cầm trên tay, thỉnh thoảng lại gập lại lẩm nhẩm gì đó, trông cực kỳ kiên nhẫn, thậm chí chưa từng ngẩng đầu lên hay dõi mắt nhìn về đằng xa một lần nào.

Cho tới khi một chiếc xe con khiêm tốn có nước sơn màu xám chống phản quang chầm chậm xuất hiện trong tầm mắt.

Hạ Diên Điệp ngẩng đầu lên.

Cửa sổ xe bên phía ghế phụ lái hạ xuống, chú tài xế đưa cô tới đây trưa nay vịn vô lăng: “Xin lỗi nhé Diên Điệp, nhà chú có việc đột xuất, cháu chờ đã lâu lắm rồi phải không?”

“Không ạ, cháu vừa mới đi ra thôi.”

Hạ Diên Điệp nói xong, cất quyển vở vào trong chiếc ba lô cũ kĩ, do dự một chút rồi ngồi vào bên ghế phụ lái đã được tài xế mở sẵn cửa.

Chiếc xe con chở cô rời khỏi khu phố xá sầm uất.

Buổi tối vắng xe, những cửa hàng hai bên con đường lớn rộng thênh thang đều đã tắt đèn, chỉ còn lại ánh sáng dìu dịu của những ngọn đèn đường như những chú đom đóm đốt cháy tấm màn đêm thành những dãy lỗ thủng.

Hạ Diên Điệp tựa người vào xe, ghế bọc bằng da thật rất mềm mại, dễ chịu khiến cô bất giác thư giãn tinh thần, ánh đèn và bóng đêm bên ngoài cửa sổ xe tựa như cảnh đẹp trong mơ.

Chẳng mấy chốc, cô đã ngoẹo đầu, dường như đã ngủ thiếp đi.

Chiếc xe con chạy lên con đường uốn lượn quanh núi, cuối cùng dừng lại trước một tòa biệt thự view núi.

Thân xe nhẹ nhàng hãm lại, ngay lập tức, cô gái ngồi kế bên tài xế cảnh giác mở mắt ra.

Con ngươi màu hổ phách đằng sau mắt kính không hề có vẻ mơ màng khi vừa mới tỉnh dậy.

“Những điều cần chú ý mà chú đã nói với cháu lúc ban ngày cháu vẫn còn nhớ chứ?” Tài xế không để ý thấy, bảo cô xuống xe rồi xách chiếc va li cũ mèm mà trưa nay lúc tới bến cô đã mang theo ra khỏi cốp xe.

Va li không nặng nhưng các mép đã sờn mòn rất nhiều, hai bánh xe phát ra tiếng động lạch cạch khi kéo.

Lái xe âm thầm nhíu mày.

“Cháu nhớ ạ.” Cô gái đi vòng từ bên hông xe lại, nhận lấy chiếc tay kéo xem chừng có thể sẽ gãy bất kỳ lúc nào từ tay tài xế.

Tài xế thay đổi biểu cảm, nở nụ cười, đi lên phía trước: “Vậy cháu đi vào đây với chú. Giờ này chắc là người giúp việc trong nhà đều đã ngủ rồi, chúng ta đi khẽ thôi nhé.”

“Vâng.”

Hạ Diên Điệp đi theo sau lưng tài xế, nhìn về phía cánh cổng trông nặng nề, trang nghiêm, ngay ngắn, bất khả xâm phạm kia.

Cô cúi đầu xuống, im lặng mở cửa ở bên hông đi vào trong.

Trưa nay, lúc chú tài xế này chở cô từ bến về trường làm thủ tục báo danh, trên đường đi, ông ấy đã kể sơ qua đôi câu cho cô biết tình hình trong nhà của người bảo trợ cho cô nhưng không nói cụ thể lắm.

Hạ Diên Điệp chỉ biết là người đàn ông bảo trợ cho cô họ Du, cô từng nhìn thấy người này một lần từ đằng xa trong sự kiện quyên góp từ thiện cho trường cấp ba vùng núi nhưng không nhớ rõ mặt mày của người đó ra sao.

Sau đó, được hội giúp đỡ người nghèo ở thôn bản giới thiệu, Hạ Diên Điệp với tư cách là học sinh có thành tích tốt nhất ở trường trung học vùng cao, được ông Du đặc cách đài thọ toàn bộ tiền học phí và sinh hoạt phí từ trung học cho đến khi học hết đại học, trở thành cô gái đầu tiên của xóm nhỏ vùng cao ấy được đi học dưới xuôi.

Bởi vậy, Hạ Diên Điệp nghĩ, có lẽ toàn bộ những cực khổ và bất hạnh mà cô chịu đựng mười bảy năm qua trong đời đều là để gom góp may mắn cho khoảnh khắc này.

Tài xế dẫn Hạ Diên Điệp lên tầng hai, dừng lại trước cửa phòng dành cho khách ở cuối hành lang.

“Ông chủ và vợ thường xuyên đi công tác, không mấy khi ở nhà. Cậu chủ thì tính cách hơi dữ một chút nhưng cậu ấy ở ký túc của trường, bình thường hiếm khi về nhà.”

Hạ Diên Điệp đang định ngoan ngoãn chào tạm biệt chú tài xế nghe vậy thoáng chần chừ, ngẩng đầu lên: “Cậu chủ ạ?”

“À, cậu ấy là con trai duy nhất của ông Du.”

Sắc mặt lái xe có phần dè chừng, câu này phải nói thật nhỏ, sau một thoáng do dự, cuối cùng chỉ dặn dò cô: “Cậu ấy hiếm khi về nhà, chắc là cháu sẽ không gặp đâu, nếu như gặp phải cậu ấy về nhà thì cháu cứ tránh mặt đi là được… Nhớ nhé, tuyệt đối đừng nhắc tới ông chủ và bà chủ trước mặt cậu ấy.”

Hạ Diên Điệp nghe mà chẳng hiểu gì nhưng cô biết mình không nên hỏi chuyện mình không nên biết.

“Cháu nhớ rồi ạ, cảm ơn chú.” Cô gái ngoan ngoãn gật đầu.

Tài xế thở phào nhẹ nhõm, đặt một chiếc túi khác mà ông ấy xách giúp cho Hạ Diên Điệp ở cạnh cửa: “Vậy cháu đi nghỉ sớm đi, sáng mai…”

Tài xế đứng dậy, trông thấy chiếc áo sơ mi trắng Hạ Diên Điệp vắt lên va li khi mở cửa ra, ông ấy chợt ngừng lời.

Chiếc áo sơ mi trắng rủ xuống trên thanh kéo của chiếc va li, hình như trong mặt trong của phần áo bị gập lại loáng thoáng thấy có chữ.

Những ai làm việc ở nhà họ Du từ hai năm trở lên đều biết, hồi Du Liệt học lớp 10 từng bị người ta ăn trộm nguyên một bộ đồng phục nên kể từ hồi đó, cổ áo đồng phục của anh luôn có thêu chữ ký bằng chỉ bạc.

Một thoáng vừa rồi…

Lái xe ngẩn người nhìn chiếc áo sơ mi trắng đó, không dám chắc có phải mình hoa mắt hay không.

Hạ Diên Điệp nhìn vào mắt ông ấy: “Chú còn chuyện gì khác sao ạ?”

“Ồ... Không.” Tài xế hoàn hồn, nghĩ bụng chắc chắn là ảo giác của mình, ông ấy cười: “Cháu đi về nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”

Tài xế thấy vậy mới xuống dưới nhà ra về.

Hạ Diên Điệp đi vào căn phòng dành cho khách ở sau lưng.

So với tòa biệt thự giống như lâu đài của công chúa thì căn phòng dành cho khách này chỉ là một góc nhỏ nhưng đối với cô thì nó đã là một thế giới lạ lẫm hoàn toàn mới.

Hạ Diên Điệp đi quanh phòng hai vòng, trái tim mới đỡ loạn nhịp.

Bà nội nói giàu sang làm người ta mờ mắt quả không sai.

Cô mới chỉ bước vào ngôi biệt thự này một lát thôi mà đã sắp quên mình đã đến đây như thế nào, vì sao lại đến đây rồi.

Hạ Diên Điệp bước tới trước tấm gương cao ngang người đặt ở góc phòng, đứng yên, gỡ kính mắt ra, sau đó im lặng nhìn cô gái có phần bối rối và mông lung trong gương.

“Mình đến đây là để đi học.”

Hạ Diên Điệp khẽ nói.

Tất cả mọi thứ ở đây đều không thuộc về mình, bởi vì mình chỉ ăn nhờ ở đậu ở đây thôi.

Mọi thứ đại biểu cho thế giới phồn hoa mê người trong tòa biệt thự này không liên quan gì với mình, đừng vì từng bước vào đây mà nhầm tưởng là mình đang ở rất gần nó, có thể chạm tay vào nó.

Mình chỉ có một con đường, đó chính là thi đậu một đại học tốt, kiếm được một công việc tốt, sau đó đón bà nội tới thành phố lớn gần rất nhiều bệnh viện, cuối cùng trả hết ơn tình mà nhà họ Du đã giúp đỡ mình.

Còn những điều khác đều không liên quan gì tới mình.

Hạ Diên Điệp nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim từ từ đập bình thường trở lại.

Đợi tới khi nhịp thở đã như bình thường, cô mới nhìn lại căn phòng.

Nhà họ Du đã chuẩn bị trước cho cô khá nhiều đồ dùng hằng ngày, chẳng hạn như chiếc váy ngủ trắng tinh khôi mềm mại để trên chiếc giường trước mặt. Chiếc váy này là dáng váy hai dây bản to, thân váy rất dài, không hề có chút hình vẽ trang trí nào, trắng tinh tươm, cầm trên tay nhẹ như không, cô rất thích.

Cô lớn vậy rồi nhưng đây là món quà quần áo mới đầu tiên cô nhận được.

Tiếc là không thể mặc ra ngoài.

Hạ Diên Điệp nghĩ vậy, cầm váy ngủ và đồ dùng tắm rửa trên giường lên, vừa đọc giới thiệu in trên những chai lọ đó vừa đi về phía nhà vệ sinh nhỏ nằm ngay gần cửa ra vào.

Chẳng bao lâu sau, trong gian tắm rửa vang lên tiếng nước chảy.

Vài giây sau, cửa hé mở, một cánh tay trắng trẻo, mảnh dẻ thò ra ngoài, lấy đồ để thay và chiếc áo sơ mi trắng treo bên cạnh mang vào trong.



Hạ Diên Điệp cầm chiếc áo sơ mi trắng và chiếc áo phông trắng của mình đã được giặt sạch, đứng trước cửa phòng dành cho khách một lúc lâu.

Sau đó, cuối cùng cô mới mở cửa đi ra ngoài.

… Mọi thứ trong phòng đều có đủ, chỉ thiếu không có chỗ để phơi quần áo.

Dù nhà họ Du giàu có cỡ nào thì chắc hẳn cũng không đến mức không giặt đồ, chỉ mặc một lần là vứt đâu đúng không?

Hạ Diên Điệp nghĩ vậy, rón rén đi từ hành lang có đèn cảm ứng xuống dưới tầng.

Mười một giờ tối, cả tòa biệt thự này đều rất yên tĩnh. Chỉ thỉnh thoảng có tiếng bước chân, có lẽ là người giúp việc của nhà họ Du vẫn còn chưa xong việc.

Hạ Diên Điệp nghĩ bụng, mình có thể xuống gặp người ta, ngoan ngoãn chào hỏi rồi hỏi xem có thể phơi quần áo ở đâu, cho nên, cô đi xuống dưới tầng, sau đó đi thẳng đến cửa sau hướng ra sân sau của biệt thự nhưng không thấy bóng một ai.

Vậy là cô đành phải tự lực cánh sinh. Dựa vào ánh trăng trong trẻo, Hạ Diên Điệp lượn mấy vòng quanh sân sau, cuối cùng cũng tìm ra được chỗ phơi đồ.

Tạm thời xong việc, cô thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, Hạ Diên Điệp phát hiện ra mình đã thở phào quá sớm…

Ở cửa sau của biệt thự, mặc dù ngọn đèn dưới hiên vẫn bật sáng nhưng cửa ra vào lại đóng chặt.

Mười phút trước, cô vừa mới đi từ đây ra.

Hạ Diên Điệp đứng đờ người nhìn cửa mấy giây, cuối cùng ủ rũ bỏ cuộc. Cô chần chừ mấy lần nhưng không dám đưa tay lên gõ cửa.

Nếu ngày đầu tiên tới đây mà nửa đêm đã gõ cửa đánh thức những người giúp việc dậy thì…

E là cuộc sống sau này của cô sẽ khá vất vả.

Hạ Diên Điệp khẽ thở dài, đi xuống bậc thềm, đi vòng quanh chân tường của ngôi biệt thự này để “tuần tra”.

Thời gian không phụ người có lòng.

Cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng tìm ra được một ô cửa sổ theo lối mở hất lên trên đang để mở một nửa.

Bên dưới cửa sổ có một bụi hoa nên hơi khó tiếp cận. May mà Hạ Diên Điệp trông thì dịu dàng, ngoan ngoãn, ít nói nhưng đã từng trèo cây, lội sông trên núi, cô búi gọn mái tóc dài lại rồi xắn cao gấu váy ngủ yêu quý lên tận bắp đùi, cột chặt lại, cởi dép lê ra, chạy mấy bước lấy đà, phi mình qua bụi hoa, tới dưới chân cửa sổ.

Bước cuối cùng cô tiếp đất không vững nên đầu ngón tay trắng trẻo nhỏ nhắn móc lấy chiếc dép lê vung lên, một chiếc dép bay lọt vào bên trong ô cửa sổ mở hé.

Hạ Diên Điệp: “...”

Phen này thì dù cô có không muốn cũng phải trèo vào bằng được.

Hạ Diên Điệp bèn ném nốt chiếc dép lê còn lại vào trong ô cửa sổ mở rộng.

Cô vươn tay lên áng chừng.

Cửa sổ mở rộng chừng này hẳn là vừa đủ để cô chui vào.

Hi vọng chiếc váy ngủ mới của cô sẽ không bị hư.

Hạ Diên Điệp nghĩ vậy rồi vịn tay vào khung cửa sổ, bật nhẹ người lên trên bệ cửa sổ.

Cô thò chân trái vào trong trước để thăm dò, đang định xoay người lại.

“Soạt…”

Bên trong cửa sổ kính mờ, tối om chợt có tiếng nước.

Hạ Diên Điệp cứng người lại trên bệ cửa sổ, cảnh giác dỏng tai lên nghe.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng “loẹt quẹt”, “loẹt quẹt”, hững hờ lại biếng nhác giống như tiếng bước chân, nghe tựa như tiếng dép ướt giẫm lên sàn nhà gạch men.

Đây là...

Không đợi Hạ Diên Điệp suy nghĩ kĩ càng.

Cánh cửa sổ mở hất trên người cô đột nhiên được đẩy cao lên…

Ánh trăng chiếu xuống.

Phần tóc mái rối bời, ướt đẫm được vuốt lên, lộ ra phần trán trắng lạnh. Chàng trai đứng bên trong cửa sổ xếch cao đôi mắt đen như mực, chau mày, đuôi mắt lạnh nhạt, buồn bực.

Giọt nước sáng long lanh đang lặng lẽ trượt từ trên gò má sắc sảo và xinh đẹp của anh xuống chiếc cổ thon dài rồi xuống đến lồng ngực, sau đó biến mất trên cơ bụng nhỏ nhưng gọn gàng, xinh đẹp của anh.

Anh đứng quá gần nên Hạ Diên Điệp gần như ngửi thấy…

Trên người anh vấn vít thoang thoảng hương bạc hà pha lẫn mùi thơm của một loại gỗ đàn hương nào đó.

Bên trong cửa sổ bị anh đẩy ra, bể bơi trong nhà dập dềnh sóng nước dưới ánh trăng.

Sau vài giây im lặng.

Phần tóc mái được ngón tay thon dài vuốt gọn lên lại xòa xuống, nhỏ nước xuống đuôi mắt sắc sảo, Du Liệt từ từ ngước mắt lên, cất giọng nói lạ lùng, khàn khàn do ngâm mình dưới nước:

“Hạ, Diên, Điệp?”

“...”

Hạ Diên Điệp ngạt thở, hoàn hồn: “Sao cậu lại ở đây?”

“Đây là nhà tôi, câu này phải để tôi hỏi cậu mới phải.”

Du Liệt không còn có vẻ sắc bén, mạnh mẽ, đầy tính công kích như mấy giây trước nữa, anh hơi nghiêng người, tựa vào mặt đá cẩm thạch trắng mát lạnh, đôi mắt đen láy lười biếng liếc xéo, khiến người ta ngạt thở hơn bất kỳ lúc nào khác.

Anh nhìn khuôn mặt ngạc nhiên tới tái mét lại của cô mấy giây.

Không bị chiếc kính gọng đen xấu gần chết kia che đi, đôi mắt cô trông rất to, đường cong khóe mắt là dáng mắt hạnh xinh đẹp, con ngươi màu hổ phách như thể được làn hơi nước trong bể bơi xông hơi.

Sương mù mịt mờ.

Du Liệt không nán lại nhìn lâu mà hờ hững đưa mắt nhìn xuống tiếp…

Hạ Diên Điệp bất giác nhìn theo anh.

Bên dưới chiếc váy ngủ trắng tinh khôi là đôi chân trắng ngần.

Cô nằm trong tư thế dạ,ng chân kỳ cục cưỡi trên bệ cửa sổ nhà anh.

Hạ Diên Điệp: “...”

Đôi mắt đen láy của Du Liệt tối xuống.

Lúc ban ngày nhìn đã thấy cô trắng lóa mắt rồi.

Trong bóng đêm...

Mấy giây sau, Du Liệt chầm chậm quay lưng đi.

Bóng lưng cao ráo của thiếu niên chỉ lười nhác tựa vào bức tường ở cửa sổ, giọng nói dường như khàn hơn một chút, thoảng qua trên mặt nước gợn sóng lăn tăn trong màn đêm, trở nên càng thêm lạnh nhạt mà quyến rũ…

“Nửa đêm leo cửa sổ, cậu là biến thái à?”

Bình luận

Truyện đang đọc