HỌA ĐƯỜNG XUÂN

Miêu Cương rất lớn, ở Tây Nam phàm là nơi có người Miêu thì chính là Miêu Cương. Mà muốn tìm được cao nhân cổ độc ở Miêu Cương lại càng như mò kim đáy bể, muôn vàn khó khăn.

Đặt mông ngồi cạnh chân tường, cũng không quản đất có bẩn hay không, vừa mới đến tiểu trấn ở Miêu Cương này Nguyệt Bất Do liền mua bánh bao thịt cắn cho no bụng, thuận tiện vểnh tai nghe động tĩnh bốn phía một chút. Hắn đã chạy tới rất nhiều nơi, cũng dò xét được một ít nội tình của Miêu Cương, không hề giống mấy tháng đầu hoàn toàn không hiểu tình hình chút nào, chỉ có thể đi tìm không mục đích từng chỗ một.

Đã sắp vào tháng sáu, còn có ba tháng là hắn đã rời khỏi người kia tròn một năm. Lúc trước khi đi đã nói ít nhất phải một năm, hiện tại xem ra có khi một năm vẫn không đủ. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này Nguyệt Bất Do liền đặc biệt khổ sở, nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Bởi vì Miêu Cương quả thật có một vị cao nhân cổ độc, chẳng qua vị cao nhân kia đã mất tích tám năm, không biết bây giờ có còn sống hay không. Nhưng mặc kệ nói thế nào, có tin tức này hắn cũng coi như thấy được hi vọng. Những cao nhân thế này đều sẽ nhận vài đồ đệ, tìm không thấy cao nhân này, có thể tìm được đồ đệ của hắn cũng tốt.

Không giống, hoàn toàn không giống, Miêu Cương hoàn toàn không giống với Miêu Cương đời trước. Đời trước người Miêu còn có thể nhiệt tình chiêu đãi người Hán vào nhà ăn cơm, đời này người Miêu nhìn thấy người Hán thì giống như thấy con rệp, không đến nỗi hận không thể tát một cái chết luôn, nhưng cũng rất lạnh nhạt. Đối với phản ứng của người Miêu, Nguyệt Bất Do không quan tâm, dù sao chỉ cần tìm được người hắn muốn tìm là được. Người Miêu bởi vì rất ít rời khỏi Miêu Cương nên võ công của họ không lợi hại như người Trung Nguyên. Chỉ cần tìm được người kia, Nguyệt Bất Do vẫn có năng lực đem hắn về kinh thành. Cùng lắm thì đánh hôn mê rồi khiêng trở về là được, cũng không phải không đánh ngất ai bao giờ.

Nguyệt Bất Do không ngừng thở dài trong lòng, sớm biết thế này đời trước hắn sẽ ở Miêu Cương mà học chế cổ điều khiển cổ cho cẩn thận. Như thế thì bây giờ hắn cũng không cần phải rời khỏi Mạc Thế Di để chạy đến nơi xa như thế mà tìm người. Thôi kệ, có tiền cũng chả biết trước được, mau chóng tìm được cái gã gọi là “Người gù đen” mới là thật .

Cắn xong bốn cái bánh bao, Nguyệt Bất Do đứng lên. Cao thủ chân chính cũng sẽ không ở trong thôn trấn, muốn tìm người thì phải đột nhập trại người Miêu. Con ngựa hắn đã để lại lúc vào thành, nhìn sắc trời, Nguyệt Bất Do lại đi mua mười mấy cái bánh bao, buổi tối chắc chắn lại phải ngủ trong rừng rồi.

Vỗ vỗ loan đao bên hông, Nguyệt Bất Do đeo hai thanh kiếm của mình lên, lấy một cây đuốc đi theo hướng thôn trấn phía nam. Xuyên qua thôn trấn chính là rừng rú trập trùng, trại người Miêu thì ở trong sơn cốc. Nơi đó có người Miêu, có Vu sư, có cổ sư, cũng có độc trùng cùng chướng khí. Vì để không làm cho người Miêu chú ý, Nguyệt Bất Do cũng mặc một bộ quần áo người Miêu. Tuy rằng hơi bị bẩn một chút, được rồi, không phải một chút, mà là siêu bẩn, nhưng hắn mở miệng lại nói tiếng Miêu rất thuần, người khác cũng sẽ không để ý. Người Miêu nhiều như vậy, có vài người không thích sạch sẽ cũng rất bình thường.

Nguyệt Bất Do từng trà trộn ở Miêu Cương hơn bốn năm, không chỉ có thể nói tiếng Miêu lưu loát, còn có thể múa loan đao mà người Miêu thường dùng, cũng cực kì quen thuộc phong tục tập quán của người Miêu. Người nào không biết hắn sẽ nghĩ hắn là người Miêu, tuyệt đối sẽ không tin rằng hắn là người Hán.

Không dùng khinh công, khi đến chân núi trời cũng đã tối. Nguyệt Bất Do không hề dừng bước tiếp tục đi tới. Rừng núi Miêu Cương tràn ngập nguy hiểm, nhất là vào buổi tối, những người không hiểu về rừng núi rất dễ dàng bị độc vật, mãnh thú hoặc chướng khí giết chết. Nơi bị mãnh thú làm bị thương trên người Nguyệt Bất Do còn chưa khỏi hẳn, hắn lại lần nữa vào trong rừng sâu. Hết thảy đều là vì một người, một người ngoài nương hắn là người thứ hai hắn thích.

Càng đi vào trong rừng trời lại càng tối. Nguyệt Bất Do châm lửa lên, bước chân không ngừng lại, lúc nào mệt mỏi thì ngồi nghỉ tạm. Ở Miêu Cương có vô số trại người Miêu, mỗi trại đều là một tiểu quốc. Nếu muốn tiến vào trong trại này, đầu tiên ngươi phải là người Miêu, tiếp theo trại của ngươi không được có thù oán gì với người trong trại này. Trước khi điều tra rõ trong khu rừng này có bao nhiêu sơn trại, Nguyệt Bất Do sẽ không mạo muội hành động.

Đi tiếp, Nguyệt Bất Do chợt dừng lại. Trong rừng có tiếng “hu hu hu”, không phải tiếng gầm của dã thú, ngược lại như là…… Hắn nhíu chặt mày, do dự một lát rồi tiếp tục đi tới phía trước, mặc kệ mấy chuyện linh tinh.

“Hu hu hu…… Hu hu hu……”

Tiếng khóc càng ngày càng rõ ràng, giống như ngay ở phía trước cách đó không xa, Nguyệt Bất Do lại dừng lại.

“Hứ, có nên đi hay không đây?” Lẩm bẩm một tiếng, Nguyệt Bất Do rất muốn quay đầu, hiện tại hắn sợ nhất là phiền toái. Không được, bây giờ hắn còn đang có chuyện quan trọng, không thể gặp phiền toái. Không hề do dự, hắn xoay người, đi theo một hướng khác.

“Đừng đi ! Đừng đi !”

Mới vừa đi hai bước, phía sau liền truyền đến tiếng một người gọi, Nguyệt Bất Do bước nhanh hơn, sau lưng rõ ràng có tiếng chạy bộ, hiển nhiên đang chạy tới chỗ hắn.

“Đừng đi, đừng đi mà, van cầu ngươi đừng đi!”

Nghe giọng đối phương thì tuổi có vẻ không lớn, hơn nữa lại không nói tiếng Miêu, Nguyệt Bất Do càng không để ý. Là người Miêu thì hắn còn có thể “dụ dỗ” hắn ta, e hèm, là lôi kéo làm quen, người Hán thì miễn đi.

“Đừng đi, đừng đi mà, hu hu hu…… Cầu ngươi, đừng đi, van cầu ngươi…… Ai nha !”

Hình như là ngã rồi. Nguyệt Bất Do dừng lại.

“Đúng là đồ ngu, đi đường mà cũng ngã sấp xuống được. Không để ý tới không để ý tới, ta cũng không rảnh rỗi gì.” Từ trước tới giờ không hề biết mủi lòng, Nguyệt Bất Do lại càng lao tới phía trước.

“Hu hu……”

Tiếng khóc càng ngày càng xa, bước chân Nguyệt Bất Do cũng càng ngày càng chậm. Cào cào đầu, ngoẹo ngoẹo quai hàm, liếm liếm miệng, tiếng khóc sắp không nghe thấy nữa, Nguyệt Bất Do dừng lại.

“Thật là phiền toái mà!”

Oán hận mắng một câu, hắn lại xoay người, chạy vội về phía trước.

“Hu hu…… Cha…… Cha……”

Trong rừng tối đen, một người cuộn mình bên cạnh một gốc cây lớn, ôm hai chân rơi lệ. Có ánh sáng tới gần, y ngẩng đầu, ánh sáng càng ngày càng gần, rất giống người y vừa nhìn thấy, y chùi mắt, nghĩ rằng mình nhìn lầm rồi, không phải người kia đã chạy sao?

Đối phương càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, gần đến trước mặt y, y khóc hỏi: “Không phải ngươi đi rồi sao? Sao lại trở lại?”

“Vậy ta đi thôi.” Nguyệt Bất Do quay đầu bước đi.

“Đừng đi đừng đi đừng đi!” Nhào lên gắt gao ôm lấy chân đối phương, y oà lên khóc: “Van cầu ngươi, đừng đi, ta sợ, nơi này tối quá, ta sợ……”

Trừng trắng mắt, Nguyệt Bất Do rút chân ra trực tiếp đạp cho đối phương một phát: “Nam tử hán đại trượng phu mà mở mồm ra là ta sợ, đáng xấu hổ!”

“Ta không phải nam tử hán, ta không xấu hổ, ngươi đừng đi.” Đối phương dứt khoát chịu làm bình vỡ, lại gắt gao ôm lấy hai chân Nguyệt Bất Do, đánh chết cũng không để hắn lại “vứt bỏ” y.

“Buông ra.” Nguyệt Bất Do đạp chân, hối hận vì mình đã quay lại.

“Không buông, buông ra ngươi sẽ đi mất!” Ôm chặt.

“Ngươi buông ra.”

“Không buông không buông!”

Nhanh chóng đứng lên, người này trực tiếp dùng cả tay chân ôm lấy Nguyệt Bất Do, không để hắn đi.

“Ta sắp ngã rồi, ngươi buông ra!”

“Không buông không buông, ngươi sẽ đi!”

“Buông ra !”

“Không buông !”

“Thả ta ra !”

“Nha !”

Cây đuốc rơi xuống đất, lần đầu tiên Nguyệt Bất Do ngã lăn chật vật như thế, may mắn dưới thân có người làm đệm cho hắn, bằng không hắn không thể nào tránh được kiếp ngã như chó ăn phân.

Nguyệt Bất Do nổi giận, dùng sức kéo tay chân đối phương nhanh chóng tránh ra, đứng lên: “Lòng tốt không được báo đáp. Ta trở về tìm ngươi ngươi lại làm ta ngã!”

“Còn không phải vì ngươi muốn đi !” Đối phương còn oan ức hơn Nguyệt Bất Do, cũng nhanh chóng đứng lên.

Vọt đến một bên, Nguyệt Bất Do vội nhặt cây đuốc lên: “Ngươi còn như vậy ta sẽ đi thật.”

“Ngươi không đi sao? Ngươi sẽ không bỏ lại ta chứ?” Trên mặt đối phương còn vương lệ, đáng thương vô cùng. Nguyệt Bất Do đoán đối phương nhiều lắm là mười lăm tuổi, chẳng qua rất cao, so với hắn còn cao hơn. Điều này làm Nguyệt Bất Do càng giận, tại sao con thỏ yếu này còn cao hơn cả hắn!

Thấy đối phương rục rịch định nhào đến, Nguyệt Bất Do lùi ra sau hai bước: “Ngươi đừng ôm chân ta, ta sẽ không đi. Có chuyện không thể nói đàng HSo?” Cúi đầu nhìn quần áo mình một cái, hắn thầm oán nói: “Vốn quần áo đã đủ bẩn, thế này lại càng bẩn rồi.”

“Ta giặt cho ngươi, ngươi đừng bỏ lại ta.” Đối phương đi lên hai bước, nhặt cây đuốc lên, là một gương mặt thanh tú, nhưng hơi bẩn một chút. Đương nhiên, so với cái mặt mèo của Nguyệt Bất Do thì sạch sẽ hơn.

Có người giặt quần áo, nếu là người khác chỉ sợ sẽ cao hứng chết, nhưng Nguyệt Bất Do lại không thèm. Bây giờ đầu hắn tràn ngập ý nghĩ: mình lại tự tìm phiền toái cho mình rồi.

“Tối rồi ngươi không trở về nhà ngủ còn ở trong rừng làm gì?” Nguyệt Bất Do ngẩng đầu, hỏi.

Đối phương hút hút cái mũi, nước mắt lại rơi xuống.

“Không được khóc !” Nguyệt Bất Do trực tiếp rống to, “Đại lão gia gì mà hơi tí là khóc nhè, ê mặt!”

“Ta không khóc, vậy ngươi không được đi.” Vội vàng lau khô mắt, đối phương nhịn không cho mình rơi lệ.

“Trước hết hãy nói ngươi ở chỗ này làm gì?” Thấy đối phương mặc trang phục người Hán, Nguyệt Bất Do nhíu mi, “Ngươi không biết đây là địa bàn của người Miêu sao? Ngươi không muốn sống nữa?”

“Ta tìm cha ta.” Đối phương lại tiến lên hai bước, “Ta lên là Hứa Ba, cha ta gọi ta là Ba Tử.”

“Trả lời cái gì đấy?” Nguyệt Bất Do không kiên nhẫn khoát tay, “Hỏi ngươi thì ngươi nói mau, tối muộn ngươi ở trong này làm gì?”

“Ta nói ta tìm cha ta.” Hứa Ba lại tiến lên hai bước, đến trước mặt Nguyệt Bất Do, “Hai ngày trước cha ta đi vào trong rừng, giờ vẫn không trở về, ta lo lắng y gặp chuyện không may, đi tìm y.”

“Cha ngươi vào trong rừng làm gì?”

“Tìm cha lớn của ta.”

Mặt mày Nguyệt Bất Do nhăn hết lại: “Vậy cha lớn của ngươi vào rừng làm gì?”

“Không biết. Cha ta bảo ta đợi ở thôn trấn, nhưng hai ngày rồi cha ta cũng chưa trở về, ta không yên lòng, đi tìm y, cuối cùng bị lạc.”

“Đồ ngu.” Cả nhà ngươi đều là đồ ngu. Nguyệt Bất Do thực căm tức: “Ngươi không biết đường mà còn dám tiến vào chạy loạn. Ta đem ngươi ra ngoài, ngươi phải ở đâu thì cứ ở nguyên chỗ đó, đừng chạy loạn gây phiền cho người khác.”

“Ta không đi!” Đột nhiên nhào lên, Hứa Ba ôm lấy Nguyệt Bất Do, “Không tìm thấy cha ta ta sẽ không đi! Cha ta chưa từng bỏ lại ta hai ngày không trở về nhà, ta phải đi tìm cha ta!”

“Ngươi buông ra ! Ta còn có việc quan trọng, không rảnh tìm cha cho ngươi!” Nguyệt Bất Do hối hận đến thắt ruột.

“Không buông không buông, ngươi không thể nói chuyện không giữ lời, ngươi đáp ứng giúp ta tìm cha, ngươi không thể nói chuyện không giữ lời!” Nước mắt Hứa Ba tràn ra, khóc rống lên: “Ngươi bắt nạt ta, ngươi bắt nạt ta, ngươi nói không giữ lời!”

“Im!” Nguyệt Bất Do điểm ngón tay xuống á huyệt của Hứa Ba, hai đầu ngón tay ấn xuống, Hứa Ba liền không động đậy nữa.

“……” Mặt Hứa Ba nháy mắt trắng bệch, nước mắt giàn giụa.

“Ngươi còn dám nói chuyện không phân phải trái? Ta đáp ứng giúp ngươi tìm cha bao giờ?”

“……” Khóc.

“Ta đã gặp nhiều kẻ không phân rõ phải trái rồi nhưng chả kẻ nào bằng ngươi hết.”

“……” Khóc.

Hứa Ba khóc như đứt từng khúc ruột, hơi thở đứt quãng, Nguyệt Bất Do rất muốn bỏ đi luôn. Nhưng…… xa xa truyền đến tiếng mãnh thú rít gào, xung quanh cũng ẩn hiện mắt sói xanh lè, nếu hắn cứ đi như thế, sáng mai tuyệt đối người này chỉ còn là một đống xương.

Nghĩ nghĩ, Nguyệt Bất Do cắn răng: “Ngươi nghe đây, ta có việc quan trọng phải làm, tuyệt đối không thể trì hoãn. Nếu ngươi nghe ta thì đi theo ta, ta sẽ vừa làm việc vừa giúp ngươi tìm cha ngươi. Nếu ngươi còn dám lắm điều với ta, ta sẽ bỏ ngươi lại làm mồi cho sói!”

“……” Gật đầu gật đầu, khóc.

“Không được khóc!”

“……” Nước mắt không dám chảy nữa.

Thật sự là tự làm bậy mà. Vì sao hắn lại quay lại chứ? Giải huyệt cho Hứa Ba, Nguyệt Bất Do lại yêu cầu: “Không được hơi tí là khóc, ta chán ghét hảo hán khóc nhè.”

Hứa Ba nhảy dựng lên nhào tới, tay chân cuốn lấy Nguyệt Bất Do, giống như con khỉ bám trên người Nguyệt Bất Do, liên tục gật đầu: “Ta không khóc, ta tuyệt đối không khóc, ngươi nói phải giữ lời.”

“Ngươi xuống dưới!” Dùng sức kéo Hứa Ba xuống dưới, Nguyệt Bất Do khó chịu, lại nói ra một yêu cầu: “Ta chán ghét người khác chạm tới người ta. Ta không bỏ lại ngươi, ngươi ngoan ngoãn đứng, ngoan ngoãn đi đường cho ta.” Hắn chỉ thích một người dán hắn, ôm hắn.

“Ngươi thật sự không bỏ lại ta?” Hứa Ba ôm chặt cái bọc trong lòng, có chút sợ.

“Ta đi luôn đây, ngươi tin không?” Nguyệt Bất Do nhấc chân định đi.

“Ta tin ta tin, ngươi đừng bỏ lại ta, ta tin. Chờ chờ, ngươi đừng đi nhanh như vậy!” Hứa Ba đuổi theo. Nguyệt Bất Do cũng không quản y có thể đuổi theo không, chân bước nhanh hơn, hắn hối hận, rất rất hối hận.

Bình luận

Truyện đang đọc