HOA HỒNG DẠI

Editor: Dì Annie

Dù nói là hai người yêu đương bí mật, nhưng ngoại trừ việc không có cử chỉ quá thân mật ở nơi công cộng thì biểu hiện của Tần Mặc hoàn toàn không giấu diếm quan hệ của hai người.

Đừng nói là công ty hai mươi mấy người, cả tòa văn phòng đều biết quan hệ của anh và Diệp Mân.

Duy chỉ có Lâm Khải Phong và Giang Lâm là không hề hay biết.

Có điều hai người kia cũng không phải quá ngu ngốc, mỗi ngày sau khi tan sở, Tần Măc không cùng Diệp Mân ra ngoài đánh bóng thì liền lấy cớ thảo luận công việc mà đến căn hộ của Diệp Mân, không đến giờ ngủ thì kiên quyết không về. Giang Lâm nhiều lần giáo dục anh không có kết quả thì quyết định tìm Lâm Khải Phong lên án.

Ít nhiều gì Lâm Khải Phong cũng ăn cơm nhiều hơn Giang thiên tài mấy năm, bị cậu ta nói mãi rốt cuộc cũng thấy có gì đó không đúng.

Điều tra theo dấu vết để lại, hai người phát hiện được một điều ghê gớm, mấy tháng nay mỗi ngày hoa tươi tặng Diệp Mân đều là của Tần Mặc.

Hai tên cẩu độc thân đơn thuần lập tức cảm thấy trời long đất lở.

Nghĩ đi nghĩ lại thì đem tất cả những tội lỗi đổ lên đầu Tần Mặc.

Tối hôm đó Tần Mặc bị Diệp Mân hạ lệnh đuổi khách lúc mười rưỡi như mọi ngày mới thong thả trở về phòng.

Nào ngờ vừa mở cửa ra đã bị hai tên kia trốn sau cửa hợp sức bắt lấy kéo tới ghế số pha, xếp chồng lên nhau đè anh xuống ghế.

"Mẹ nó, các cậu làm gì vậy?" Tần Mặc giãy dụa nói.

Lâm Khải Phong nói: "Lão Tần, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng phạt."

Tần Mặc: "Tôi thẳng thắn cái gì chứ?"

Lâm Khải Phong: "Chuyện của cậu với Diệp Mân."

Tần Mặc thở phào một hơi: "À, các cậu biết rồi hả, ban đầu cũng không định cố ý giấu diếm các cậu."

Giang Lâm nổi giận đùng đùng nói: "Lão Tần, mẹ nó, cậu có còn là người không?"

"Không phải chứ, cậu còn nhỏ tuổi mà nói năng thô tục như thế hả?"

Giang Lâm: "Sao cậu lại cặn bã thế hả? Còn dùng mấy chiêu thức tán gái của cậu lên người Diệp Mân nữa! Đêm nay tôi với A Phong sẽ quân pháp bất vị thân*, đại diện cho chính nghĩa tiêu diệt cậu."

*ý là pháp luật của vua không thiên vị ai

Tần Mặc: ???

Giang Lâm còn nhập vai ra tay không thương tiếc, sau khi khuỷu tay đè chặt cổ anh tách ra, Tần Mặc kìm nén đến trợn mắt, thấy cái mạng nhỏ của mình sắp bị chôn vùi tại đây, đành phải dùng hết sức bình sinh xoay người thoát khỏi gông cùm, đẩy hai người kia ra, lại nhanh chóng thủ thế phòng ngự đề phòng hai tên kia lại ngóc đầu trở lại.

Lâm Khải Phong biết mình không phải là đối thủ của anh, tạm thời từ bỏ biện pháp bạo lực, ngồi thẳng người, nghiêm chỉnh nói: "Lão Tần, cậu muốn tán gái yêu đương với ai, người đồng minh như tôi chưa từng có ý kiến. Nhưng Diệp Mân thì không được."

"Gì chứ, sao lại không được?"

Lâm Khải Phong đau lòng nhức óc nói: "Cậu còn hỏi vì sao nữa hả? Cô ấy là người thế nào chẳng lẽ cậu không biết? Hơn nữa còn là cộng sự của chúng ta, là cô gái mà cậu có thể chơi đùa xong thì vứt bỏ à?"

"Chờ chút!" Tần Mặc thở dài, giơ tay lên nói, "Các cậu có ý gì? Cho là tôi muốn đùa giỡn Diệp Mân hả?"

Lâm Khải Phong nói: "Tôi không biết cậu nghĩ gì mà ở bên Diệp Mân, nhưng chuyện yêu đương cậu cả thèm chóng chán lắm. Dù ban đầu có chân tình thật ý bao nhiêu, không được mấy ngày sẽ chán ngay."

Giang Lâm: "Đúng vậy, dù sao đi nữa tôi cũng không cho phép cậu trêu chọc Diệp Mân, đây không phải là hại người thì là gì!"

Trái tim bé nhỏ của Tần thiếu gia bị hai tên đồng minh đâm thành cái tổ ong vò vẽ.

Anh suy nghĩ, bày ra thái độ nghiêm túc: "A Phong, Lâm ca, các cậu nghĩ rằng nếu tôi muốn chơi đùa một chút thì sẽ tìm Diệp Mân à? Các cậu cũng biết tôi là người công tư phân minh mà. Không nói đến cô ấy là cô gái thế nào, dựa trên việc là cộng sự với chúng ta thì tôi cũng không làm loạn. Nếu không phải tôi thật sự thích cô ấy, thật lòng thật dạ muốn ở bên cô ấy lâu dài, sao lại có thể trêu chọc cô ấy?" Anh vỗ vai hai người họ, "Không phải tôi đã nói là gặp được chân mệnh thiên nữ sao? Chính là Diệp Mân đấy."

Giang Lâm và Lâm Khải Phong wow một tiếng nhạt nhẽo, đương nhiên là không tin.

Tần Mặc lại nói: "Các cậu có thể đứng ở vị trí của Diệp Mân suy nghĩ cho cô ấy, tôi vẫn rất vui. Nhưng các cậu có nghĩ rằng nếu như thật sự tôi chỉ muốn chơi đùa một chút thì có đến phiên hai cậu ở đây xử lí hay không? Diệp Mân đã sớm hủy diệt chúng ta rồi đó chứ."

Lâm Khải Phong tỉnh táo lại, nghĩ lại thì thấy cũng có lý, mặc dù thoạt nhìn Diệp Mân là nữ sinh ngoan ngoãn học giỏi điển hình, nhưng làm bạn bè hơn hai năm, cậu biết rõ cô là cô gái rất có chính kiến, quả thật không thể bị Tần Mặc dùng chiêu trò qua quýt.

Cậu cau mày nói: "Vì thế bây giờ cậu đang nghiêm túc theo đuổi người ta à?"

Tần Mặc hắng giọng nói: "Chuyện đã tới nước này thì tôi nói thật luôn, tôi đã theo đuổi cô ấy được một thời gian rồi. Mà..." Nói đến đây, anh lại làm ra vẻ thần bí dừng một chút, "Hôm lễ tốt nghiệp ấy, cô ấy đã đồng ý ở bên cạnh tôi, chỉ là sợ nhất thời các cậu không tiếp nhận được nên không nói ngay, cho hai cậu một thời gian chuẩn bị tâm lý. Thật sự là bọn tôi không cố ý giấu diếm, không ngờ tới bây giờ các cậu mới phát hiện, có phải rất bất ngờ không?"

Lâm Khải Phong và Giang Lâm liếc nhìn nhau.

"Bất ngờ em gái cậu!"

Hai người không nhịn được nữa, đồng loạt tiến lên tẩn người một trận.

Diệp Mân ở sát vách chuẩn bị đi ngủ, mơ hồ nghe được nhà bên có tiếng ầm ầm, lúc đầu không để ý lắm, lại phát hiện rất lâu chưa dừng lại, cô nghĩ ngợi, mở cửa phòng đi ra ngoài.

"Này! Các cậu chơi gì vậy? Phá nhà hả?" Cô đưa tay gõ cửa.

Một lúc sau cửa phòng mới mở ra, đầu tóc Tần Mặc rối tung nhanh chóng nhảy ra phía sau cô, thở hổn hển nói: "Mau... mau cứu anh, hai tên này muốn mưu sát anh."

Diệp Mân quay đầu nhìn anh, không chỉ có tóc tai rối loạn, ngay cả quần áo cũng bị xé rách, dáng vẻ chật vật không chịu nổi. Còn hai người bên trong kia...

Cô quay đầu nhìn lại.

Trên thực tế cũng không khá hơn chút nào, áo ngủ trên người cũng sắp bị xé rách thành áo ống, thở hổn hển, rất giống hai trưởng lão Cái Bang. Đồ đạc trong phòng hỗn loạn như gió lốc vừa quét qua.

"Các cậu làm gì vậy?" Diệp Mân cau mày nói.

Lâm Khải Phong đau khổ nói: "Diệp Mân, sao cậu lại lấy tên vương bát đản này?"

Diệp Mân quay đầu nhìn Tần Mặc đang nhe răng trợn mắt, nói: "Anh nói cho bọn họ rồi hả?"

Tần Mặc nói: "Tự bọn họ phát hiện đó chứ. Không thể tưởng tượng nổi, để hai tên này tự phát hiện đúng là khó khăn, cả tòa nhà đều đã biết chuyện cả rồi."

Diệp Mân cảm thấy anh bị đánh là đáng.

Giang Lâm thở phì phò bước lên trước nói: "Tiểu Diệp tử, cậu nói thật đi, có phải cậu bị cậu ta uy hiếp dụ dỗ không?"

Tần Mặc mặt dày hỏi vặn lại: "Cậu nói gì vậy? Tiểu Diệp học bá là rung động vì nét quyến rũ trong nhân cách của tôi đấy được không?"

"Tôi nhổ vào!" Lâm Khải Phong và Giang Lâm đồng thanh mắng.

Nói thật, nếu không phải vì lịch sự cô cũng rất muốn phỉ nhổ.

Cô suy nghĩ, nói: "Các cậu đã biết thì tôi cũng không giấu diếm nữa, tôi đang ở bên Tần Mặc, không phải bị uy hiếp dụ dỗ, là tôi cam tâm tình nguyện."

Tần Mặc cảm động ôm lấy cô, còn hôn một cái vào má cô trước mặt hai tên cẩu độc thân, nói: "Vẫn là Tiểu Diệp học bá tốt với anh. Bọn tôi là trai tài gái sắc, đến lượt hai tên yêu quái các cậu phản đối chắc?"

Hai tên yêu quái kia làm động tác xắn tay áo.

Diệp Mân lạnh lùng nhìn anh, tiếp tục nói: "Nhưng mà nếu các cậu cảm thấy khó chịu thì muốn đánh anh ấy thế nào tôi không có ý kiến, chỉ cần không liên lụy đến tôi là được. Còn nữa, nhỏ tiếng một chút, đừng ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh."

Tần Mặc: "..."

Diệp Mân nhếch miệng với anh, vẫy tay nói: "Ngủ ngon, bảo trọng!"

Lâm Khải Phong và Giang Lâm vui vẻ nhướng mày, tiến lên kéo người đàn ông đang ngây như phỗng vào phòng: "Tới đây đón nhận bão tố đi!"

Cửa nhẹ nhàng bị đóng lại, bên trong lại bắt đầu có tiếng lốp bốp.

*

Tần thiếu gia rất kháng nghị với hình phạt nghiêm khắc của hai người bạn tốt, nói rằng yêu đương với Diệp Mân là chuyện của hai người, giấu diếm cũng là quyết định của hai người, sao tất cả tội trạng lại đổ lên đầu anh?

Nhưng không chỉ không nhận được lời giải thích của bọn họ mà anh còn bị chụp mũ "người đàn ông vô trách nhiệm".

Dù Lâm Khải Phong và Giang Lâm không thể không chấp nhận sự thật tàn khốc này, nhưng xét thấy tiền sự của Tần Mặc đầy vết xấu, hai người bàn bạc với nhau, về sau sẽ chủ động đảm nhận nhiệm vụ giám sát người.

Từ đó, hễ Tần Mặc và Diệp Mân đi đâu, hai người họ cũng đi theo.

Cho dù là sân tennis hay phòng gym, thân thể có tàn tạ nhưng ý chí vẫn kiên cường đi theo.

Lúc Diệp Mân ở căn hộ chung cư, bình thường Tần Mặc chui vào chưa quá nửa giờ đã bị Giang Lâm gõ cửa gọi về.

Tần Mặc vốn muốn nhân lúc không có ai lôi kéo Diệp Mân ôm hôn một lúc, bây giờ căn bản không có lúc nào không có người. Trên thực tế anh không nhịn được nữa, mượn cớ đến phòng trà pha cà phê, nhắn tin gọi Diệp Mân đến.

Tiếc là hai người trốn trong phòng trà vừa định hôn nhau, cửa đã bị người khác dùng chìa khóa mở ra, hai tên bóng đèn Lâm Khải Phong và Giang Lâm cười hề hề đi vào.

Mấy lần Tần Mặc suýt bị dọa đến nỗi tim ngừng đập.

Đáng sợ hơn là ban đầu hai tên này chỉ cố ý gây chuyện với anh, nhưng càng về sau bọn họ càng làm trò không biết mệt.

Cẩu độc thân thật sự rất đáng sợ!

Hơn một tháng, hai bên đấu trí đấu dũng, chuyện yêu đương còn gây cấn hồi hộp hơn là chiến tranh tình báo.

Diệp Mân chỉ cảm thấy thật buồn cười, còn Tần Mặc đau khổ muốn chết vì tình yêu Plato* này.

*platonic love là tình yêu lý tưởng thuần khiết, nhà triết học Hy Lạp Plato nói rằng tình yêu cao cả nhất là thứ tình yêu không có dục vọng, không lãng mạn.

Một tối thứ sáu, chưa đến chín giờ, Diệp Mân nhận được tin nhắn của Tần Mặc: Em đang tắm hả?

Diệp Mân: Vừa tắm xong.

Tần Mặc: Mười phút nữa gặp nhau dưới lầu, đừng mang theo điện thoại.

Diệp Mân: ???

Đúng là chiến tranh tình báo mà.

Tần Mặc nhắn tin xong, đặt điện thoại lên bàn trà, nói với Giang Lâm: "Tôi xuống lầu đổ rác nha."

Giang Lâm không để ý: "Ừ."

Tần Mặc cong môi cười, cầm túi rác đi ra ngoài.

Xuống lầu, nhìn thấy Diệp Mân đã đến trước, anh nhanh chóng lôi kéo tay cô nói: "Đi thôi em!"

"Đi đâu?"

"Đương nhiên là đi tận hưởng thế giới hai người."

"Đêm hôm khuya khoắt còn đi tận hưởng thế giới hai người ở đâu? Em còn đang mặc đồ ngủ đấy."

"Không sao, đêm nay chúng ta ở lại chỗ khác."

Tần Mặc trực tiếp lôi kéo người lên xe.

Diệp Mân nói: "Không phải vì anh muốn trốn hai người kia nên muốn đi khách sạn đó chứ?"

Tần Mặc chê cười: "Ngây thơ! Giang Lâm chỉ mất vài phút là hack được hệ thống khách sạn toàn thành phố, không đến hai giờ là phòng khách sạn của chúng ta đã bị gõ cửa rồi."

"Cũng đúng."

"Vì thế đêm nay chúng ta đi đóng quân dã ngoại."

"Đóng quân dã ngoại?" Diệp Mân kinh ngạc nói, "Nhưng mà em chưa chuẩn bị gì cả."

"Anh chuẩn bị đầy đủ rồi, ở cốp sau cái gì cũng có."

"Đi đóng quân dã ngoại ở đâu vậy?"

"Có nhớ anh dẫn em đến ngọn núi trong thành phố kia không? Anh đã nói sau này sẽ dẫn em đi ngắm bình minh, sáng mai là có thể thực hiện được lời hứa rồi." Nói xong anh cong môi, có chút đắc ý nói, "Em biết gì không? Lúc ấy anh đã có mưu đồ làm loạn với em rồi. Có phải anh che giấu rất giỏi đúng không?"

Diệp Mân gượng cười.

Tần Mặc vừa lái xe vừa liếc cô, hắng giọng nói: "Em biết hôm nay là ngày gì không?"

Diệp Mân suy nghĩ, không nhớ ra ngày gì đặc biệt, lắc đầu hỏi: "Ngày gì?"

Tần Mặc cười nói: "Kỷ niệm chúng ta quen nhau được nửa tháng."

Diệp Mân: "..."

Nửa tháng không phải là kỷ niệm đặc biệt gì nhưng lại là thời gian ước hẹn của hai người lúc trước.

Mặt Diệp Mân bỗng dưng nóng lên.

Cùng lúc đó, Giang Lâm ngồi trong phòng chơi game, thấy Tần Mặc đi đổ rác hơn nửa tiếng vẫn chưa trở về, theo thói quen đi đến gõ cửa phòng Diệp Mân, lại không có tiếng đáp lại.

Cậu cảm thấy kỳ quái, điện thoại bỗng nhiên nhận được một tin Tần Mặc gửi đến: Đêm nay tôi và Diệp Mân không có ở nhà, cậu khỏi cần chờ tôi, ha ha!

Giang Lâm nhớ điện thoại của Tần Mặc vẫn còn ở trên bàn trà, đây rõ ràng là một tin nhắn được hẹn giờ gửi tự động.

Lão hồ ly này!

*

Tác giả có lời muốn nói:

Chính văn không còn nhiều lắm – chắc còn tầm hơn một tuần nữa thì xong.

Mỗ dự định viết phiên ngoại về chuyện của Chu Văn Hiên và Giang Lâm. Thật ra thì theo sở thích của mỗ, người tài giỏi như Chu Văn Hiên mới là nam chính điển hình.

Bình luận

Truyện đang đọc