HOA HỒNG ĐỎ VÀ SÚNG

Một khoảng ánh lửa.

Bên ngoài cửa sổ, một chiếc xe cảnh sát với ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy phản chiếu mờ nhạt từ cửa sổ, hòa quyện cùng với ngọn lửa, làn khói trắng đục, mang theo sự tăng vọt của hơi nóng hầm hập, ngộp đến nỗi người ta không thể mở mắt ra được, mặt cũng đã đỏ bừng bừng.

Mọi ngóc ngách đều vang lên tiếng la hét cùng tiếng khóc dữ dội.

Hạ Nam Chi cuộn mình nằm một mình trong góc giường, sợ đến mức không thể khóc nổi, mặt đỏ bừng và chỉ biết thút thít như một con mèo.

Như một cây roi dài xuyên qua màn đêm rộng lớn, màu đỏ tươi của ánh lửa, nó cũng xuyên thủng lớp phòng thủ tâm lý cuối cùng của Hạ Nam Chi.

“Nam Nam!”

Đột nhiên có tiếng va chạm ồn ào vang lên bên ngoài cửa, Trương Hàm sắc mặt trắng bệch đã bị khói làm đen, hai mắt cũng đỏ rực.

Bà vừa máy móc vừa di chuyển chiếc tủ rơi trước cửa, vừa liều mạng gọi tên con gái mình.

Cô bé đang co người lại hơi cử động, cố gắng đứng dậy, dùng sức kéo tấm trải giường lên, học theo kiến ​​thức phòng cháy chữa cháy được dạy trong trường, ngâm nó vào nước rồi khoác lên người.

Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra.

Hạ Nam Chi đang thận trọng đi qua một nửa căn phòng với khăn trải giường ướt khoác trên người. Trương Hàm không quan tâm đến ngọn lửa đã lan đến mắt cá chân và đốt cháy mu bàn tay của bà, cuối cùng cũng ôm được Hạ Nam Chi bé nhỏ.

“Nam Nam, Nam Nam của mẹ.”

Trương Hàm nhẹ nhàng xoa má của cô gái nhỏ, cũng vô ý mà bôi tro xám ở tay mình lên khuôn mặt xinh đẹp của cô bé.

Hạ Nam Chi ôm chặt cổ mẹ, vùi đầu vào vai bà, đôi mắt to đen láy cuối cùng cũng đẫm nước mắt.

Tuy nhiên, cô cũng không ở trong vòng tay của mẹ được bao lâu đã bị nhét vào vòng tay của một người lính cứu hỏa.

Trương Hàm: “Xin cậu mang con gái tôi xuống trước! Cha con bé không thấy đâu nữa rồi, tôi phải đi tìm ông ấy!”

Nói xong, bà không để ý đến những người lính cứu hỏa đang can ngăn phía sau cũng như cô con gái đang khóc sau lưng nữa, kiên quyết quay lại hiện trường trận hỏa hoạn.

Sau đó cũng không đi ra lần nào nữa.

Hạ Nam Chi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của mẹ, âm thanh cuối cùng cô nghe được là một chuỗi nhạc chuông điện thoại.

Đó là chuông điện thoại của cha cô Hạ Anh Lâm, Trường Hàn đang mở điện thoại gọi cho ông ấy.

Tại sao lại không thấy cha đâu nữa?

Câu hỏi này lặng lẽ len vào trong não của Hạ Nam Chi lúc này đang nằm trên ghế sô pha, ý thức mơ hồ. Cô đã sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Hạ Nam Chi bỗng nhiên tỉnh lại.

Thân thể cô run lên không ngừng, đầu như bị sét đánh, khuôn mặt tái nhợt, trước mắt dường như đang có ngọn lửa bốc lên.

Trên người cô không biết là mồ hôi do sợ hãi tiết ra hay là mồ hôi tiết ra do sóng nhiệt khi cô ở hiện trường.

“Cô Hạ, thả lỏng, thả lỏng. Tất cả chỉ là một giấc mơ thôi.” Chu Uyển nắm lấy hai tay cô, nhẹ giọng chấn an.

Hạ Nam Chi dùng tay trái nắm lấy cổ tay Chu Uyển, khi hơi ấm trên người cô ấy truyền đến đầu ngón tay lạnh lẽo của cô, Hạ Nam Chi rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.

Hơi thở của cô vẫn chưa bình tĩnh lại, lông mày cau lại, trong mắt có một đám mây mù.

Chu Uyển yên lặng đợi cô bình phục lại.

Một lúc lâu sau, Hạ Nam Chi nhắm mắt lại để ổn định tâm trạng.

Đêm đó khi cô bị Trần Quan Minh nhấn xuống nước và gần như chết ngạt, câu nói ‘xin cậu mang con gái tôi xuống trước! Cha con bé không thấy đâu nữa rồi, tôi phải đi tìm ông ấy!’ không phải là tưởng tượng mà là sự thật.

Có lẽ vì điều này mà cô mới đột nhiên mơ thấy chuỗi nhạc chuông điện thoại di động đó.

“Bác sĩ Chu.” Hạ Nam Chi nhận ra giọng mình khô khốc, cô ho nhẹ nói: “Hôm nay chúng ta đến đây thôi. Vài ngày nữa tôi lại đến tìm cô.”

Chu Uyển thấy sắc mặt cô không tốt lắm: “Được rồi, cô về nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Chúng ta lần sau lại nói chuyện.”

—–

“Lên xe lên xe!”

Lục Tiềm ngồi xếp bằng trên ghế, rướn người về phía trước và gần như dán vào màn hình máy tính. Anh ta trông giống như một thiếu niên nghiện internet vậy.

Lại là buổi livestream một tháng một lần.

Lục Tiềm vẫn không lộ mặt, chỉ livestream trận chơi PUBG của mình.

Đội hai người, cùng với Kỷ Y Bắc.

Kỷ Y Bắc: Vào vòng an toàn trước.

Vụ án của viện phúc lợi về cơ bản đã kết thúc. Họ đã tìm thấy bằng chứng quan trọng khi khám xét du thuyền vào đêm hôm đó, trên giường có một chiếc khăn bông có dính máu và tinh dịch.

Sau khi kiểm tra, đã xác định được máu là của Tinh Tinh, và tinh dịch thực chất là của Trần Quan Minh.

Tinh Tinh cũng trực tiếp xác nhận Trần Quan Minh là người đàn ông đã có hành vi đồi bại với cô bé. Việc duy nhất còn lại là thẩm vấn và hoàn thiện lần cuối sau khi Trần Quan Minh được ra viện vào ngày mai.

Tất cả các manh mối giống như một dải ruy băng dài không thể chạm tới, lại được xâu lại với nhau một cách trơn tru và trang nhã.

Nhưng Kỷ Y Bắc luôn cảm thấy rằng những manh mối này quá dễ dàng và quá sạch sẽ, như thể nó được chuẩn bị sẵn chỉ chờ họ tìm ra vậy.

Rất kỳ lạ.

Lục Tiềm một bên soát nhà một bên đọc bình luận của fan.

[Hôm nay Lục Tiềm gả cho ta sao: Lục Đại sao lại không quay mặt chứ!!!!]

Lục Tiềm: Mặt tôi đẹp trai như vậy, quay mặt rồi thì các bạn còn xem trò chơi được nữa à?

[Bộ ngực lớn nhất thế giới: Hahahaha phục sự không biết xấu hổ của anh. Chúng tôi đến để nghe giọng của anh trai nhỏ cơ!]

[Chân giò kho: 1!! Sao hôm nay anh trai nhỏ không nói gì vậy!]

Lục Tiềm nhướng mày và gầm gừ tỏ vẻ không hài lòng, anh ta đang định nói chuyện thì nghe thấy phía sau có tiếng động.

Là tiếng động Hà Bành thức dậy.

Lục Tiềm không nói chuyện, chỉ ném cho anh một ánh mắt khó hiểu.

Hà Bành đi dép lê vào, cầm lấy áo khoác trên giường mặc vào, sau đó đi tới chỗ Lục Tiềm xoa xoa tóc anh ta, nói chuyện chỉ đủ cho hai người nghe thấy: “Thư ký của anh mang tài liệu đến, muốn ăn gì anh bảo người tiện mua luôn.”

Lục Tiềm cười nịnh nọt, nhếch môi nói: “Mì Ý.”

Lòng bàn tay to của Hà Bành phủ lên đầu anh đẩy nhẹ: “Sói mắt trắng, chơi trò chơi của em đi.”

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Lục Tiềm lại chú tâm vào trò chơi.

Lục Tiềm: Kỷ đội, fan của tôi hỏi sao anh không nói chuyện.

Kỷ Y Bắc vừa chạy khỏi vùng nguy hiểm vừa uống mấy lon nước tăng lực, vài giây sau mới nghe thấy anh nghiêm nghị trả lời: “Nói rồi có tiền không? 1000 tệ 10 chữ.”

Trên màn hình lại là một tràng bình luận ‘hahahahahaha’.

[Cô gái ngọt ngào: Anh trai nhỏ, em trộm xe điện về nuôi anh!]

[Vợ cả của Lục Tiềm: Ô ô ô mọi người cùng góp vốn để anh trai nhỏ nói vài câu đi nào.]



Trong trò chơi, chiếc xe jeep đã lái đến đỉnh núi, Kỷ Y Bắc đã nhảy ra khỏi xe và đi về phía trước.

Lục Tiềm: Anh cẩn thận đừng để bị ngã xuống dưới.

Giọng Kỷ Y Bắc đầy vẻ khinh bỉ: Cậu coi thường ai thế.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi áo khoác của Kỷ Y Bắc đổ chuông. Anh một bên chơi game một bên lấy điện thoại ra đặt lên trên bàn rồi bật chế độ rảnh tay.

“Anh trai?”

Quần chúng sửng sốt.

Kỷ Y Bắc là người đầu tiên có phản ứng, nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình, hóa ra là Hạ Nam Chi, khẽ ho một tiếng: “À, đợi anh…”

“Anh im lặng nghe em nói đã.” Hạ Nam Chi bất giác ngắt lời anh.

Kỷ Y Bắc chẳng hiểu tại sao lại nghe theo lời nói không đàng hoàng của cô, thực sự không nói lời nào nữa, cũng quên cả tắt chế độ rảnh tay.

“Em chỉ muốn hỏi những lời lần trước anh nói với em là có ý gì. Nếu em chịu được rủi ro ấy thì như thế nào, anh sẽ ở bên em sao?”

Lục Tiềm ngồi trước màn hình máy tính đã sớm nhận ra giọng nói đó là của Hạ Nam Chi.

Trên mặt anh ta hiện lên nụ cười tủm tỉm, không thể không nín thở và ‘nghe trộm’ nội dung tuyệt vời từ hai người.

Có lẽ chỉ có Hạ Nam Chi không biết rằng cô đang phát đi lời tỏ tình của mình trước hàng triệu người.

Lục Tiềm liếc nhìn phản ứng của mọi người…

[Giọng nói quen thuộc quá… Là giọng nói của Hạ bang chủ nhà chúng tôi sao… Tôi sợ hãi quá]

[Lầu trên +1]

[Lầu trên +2]

[Lục Đại cũng thật đáng thương, đèn xanh trên đầu ngay trong livestream!!!]

[Sao Hạ Nam Chi và anh trai nhỏ lại quen nhau??? Chẳng nhẽ anh trai nhỏ cũng là người của giới sao???]

[Hahahahaha ánh đèn xanh trên đầu của Lục Đại làm mù mắt tôi rồi, đáng tiếc 2018 chính là anh rồi.]

[Để tôi cung cấp cho mọi người thông tin, trước đây anh trai nhỏ còn cùng với nữ thần Hạ Nam Chi chơi PUBG rồi. Tôi sớm đã nhìn ra mối quan hệ không bình thường của họ rồi!]

Lục Tiềm đang do dự không biết có nên giúp Hạ Nam Chi che giấu hay không, còn chưa kịp nói ‘đây không phải là Hạ Nam Chi’ thì đã nghe thấy Kỷ Y Bắc ở đầu bên kia đau răng mà thở ra một hơi.

Kỷ Y Bắc: Hạ Nam Chi, em con người này, có bệnh à?

Lục Tiềm:…

Tuy nhiên, dù giọng điệu của Kỷ Y Bắc có bình tĩnh đến đâu thì Lục Tiềm vẫn cảm nhận rõ ràng sự xáo trộn trong lòng anh. Bởi vì người đàn ông khinh thường nói ‘anh coi thường ai’ vừa rồi đã trượt tay trên bàn phím và rơi từ trên đỉnh núi xuống.

Rơi xuống biến thành cái hòm (ý chỉ là nhân vật đã chết).

Anh ta kìm lại một lúc nhưng cuối vẫn không kìm được, thế là anh ta ôm bụng nằm dài trên ghế sô pha cười ‘hahahahahahahaha’.

Hạ Nam Chi sững sờ trong chốc lát, sau đó nhớ tới phản ứng vừa rồi của Kỷ Y Bắc, cuối cùng hoàn toàn bùng nổ: “Con mẹ nó Lục Tiềm! Anh không lên tiếng thì chết à!”

Kỷ Y Bắc nghe phản ứng khó chịu của cô, trước mắt liền hiện lên bộ dạng của cô.

Sau đó cũng không nhịn được mà cong môi cười.

Lại lo sợ rằng cô sẽ thô lỗ, Kỷ Y Bắc gãi lông mày, giọng nói bất lực: “Vậy thì sao, Hạ Nam Chi, Lục Tiềm đang livestream chơi game…”

Lục Tiềm ngầm đâm thêm một đòn nặng: “Có hơn hai triệu người xem.”

Hạ Nam Chi: “…”

Tim thật là mệt mà!

Im lặng mười mấy giây.

Hạ Nam Chi nhạt nhẽo nói: Hai triệu người hâm mộ này, Lục Đại của các bạn cũng không phải người tốt. Bỏ dao xuống mà làm Phật đi.”

Lục Tiềm lại lần nữa bị cô chọc cười, trước giờ chưa từng thấy qua Hạ Nam Chi không quan tâm cái gì như bây giờ. Anh ta đột nhiên cảm thấy rằng mặt trời đang chiếu sáng và gió mùa xuân đang thổi qua.

Anh ta thậm chí không thèm chơi game nữa, không quan tâm trong lòng đang vui thế nào, anh vẫn nói với người hâm mộ một cách ‘giả vờ’: “Mọi người đừng phát tán.”

Lục Tiềm lại gọi tên Hạ Nam Chi một lần nữa: “Có chuyện gì, tôi lấy ơn báo oán, 100% là người tốt.”

Kỷ Y Bắc nhướng mày: “Cô ấy đã cúp điện thoại từ lâu rồi.”

“À…” Lục Tiềm kéo dài thanh âm rất khó xử, liếc nhìn màn hình trò chơi, hỏi: “Kỷ đội, xin phỏng vấn một chút, cảm giác bay lượn vừa rồi như thế nào?”

Kỷ Y Bắc cười nhạo, xoa xoa những ngón tay mảnh khảnh, thản nhiên đáp: “Cảm giác của mối tình đầu.”

“À, tôi không chơi nữa, tắt máy đây.”

Không đợi Lục Tiềm kịp nói gì, Kỷ Y Bắc đã thoát trò chơi rồi.

Anh nghịch điện thoại một chút rồi nhướng mày, cuối cùng mở mục nhập đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi và gọi ra một lần nữa.

“Làm sao? Hạ Nam Chi không tức giận nói.

Kỷ Y Bắc uể oải ngồi trên ghế, đôi chân dài duỗi thẳng, đầu hơi ngửa ra sau lưng ghế, khịt mũi: “Em được nhỉ, sao lại tắt?”

“…”

“Nghĩ kỹ rồi?”

Hạ Nam Chi lặng lẽ nắm chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hỏi: “Nghĩ kỹ cái gì?”

“Hậu quả của việc ở với hình cảnh.”

Hạ Nam Chi không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy.

Ngập ngừng một lúc cô lại trêu chọc: “Không cần sợ người xấu, lại có thể trút giận, thân hình cũng tàm tạm, em khá là hài lòng.”

Kỷ Y Bắc khẽ giật giật khóe miệng, cảm thấy nha đầu này đúng là thiếu đánh: “Thân hình tàm tạm? Em mù à.”

Hạ Nam Chi bị anh chọc cười, cười giòn tan, xuyên qua màng nhĩ của Kỷ Y Bắc lập tức khiến trái tim anh run lên.

“Anh trai, hỏi anh một câu hỏi.”

Khi nghe cô gọi một tiếng ‘anh trai’, Kỷ Y Bắc không khỏi ngứa ngáy da đầu, nói chung cái tên này là khúc dạo đầu cho việc Hạ Nam Chi bắt đầu trở thành một con yêu quái.

“Nói.”

“Anh thích kiểu con gái như thế nào?”

Kỷ Y Bắc thản nhiên đáp: “Dù sao cũng không phải kiểu giống em.”

Hạ Nam Chi cũng không quan tâm, giống như nghe ra được sự thờ ơ của anh, cô hơi nheo mắt lại nghiêm túc hỏi: “Kiểu giống Chung Kỳ?”

“Không phải.”

Anh trả lời rất đơn giản, Hạ Nam Chi cong môi hài lòng.

“Vậy là không thích kiểu sexy rồi.” Hạ Nam Chí chớp chớp mắt: “Vậy là thích kiểu dễ thương trong sáng à?”

Khi Kỷ Y Bắc được hỏi về điều đó, thái dương của anh nhảy dựng lên, anh cảm thấy như mình đã bị cô đào một cái hố và chờ đợi anh nhảy vào: “Em đang làm gì, tại sao lại hỏi về điều này?”

“Không phải anh nói em tử tế theo đuổi anh sao.” Hạ Nam Chi nghiêm túc nói.

“…”

Hình dáng của Hạ Nam Chi hiện lên trong đầu Kỷ Y Bắc, anh cảm thấy thật sự không thể khớp được với bốn chữ ‘dễ thương trong sáng’.

Nếu cô hỏi là ‘lưu manh vô lại’ thì Hạ Nam Chi khẳng định sẽ đứng số một trong trái tim anh.

Vì vậy anh nhàn nhạt đáp: “Vậy thì trong sáng dễ thương đi.”

—–

Cúp điện thoại xong, Hạ Nam Chi đứng dậy xuống giường đi tắm.

Cô lấy trong tủ ra chiếc máy xông tinh dầu đã mua từ lâu, nhỏ vào vài giọt tinh dầu vào cho dễ ngủ.

Không biết tại sao, từ sau khi đi gặp bác sĩ tâm lý về trong lòng cô lại càng hoảng sợ hơn, trong đầu cô cứ quẩn quanh chuông của điện thoại di động.

Giống như gặp quỷ.

Cô nghĩ một loạt cách giải quyết, nghĩ đến nửa ngày, cuối cùng không kìm được mà gọi cho Kỷ Y Bắc.

Muốn nắm chắc anh.

Giống như cọng rơm cuối cùng trong sinh mệnh của cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Điều quan trọng phải nói ba lần: chưa ở cùng nhau, chưa ở cùng nhau, chưa ở cùng nhau.

Điều quan trọng hơn cần nói sáu lần: sắp rồi, sắp rồi, sắp rồi, sắp rồi, sắp rồi, sắp rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc