#VyDoanh trại bên ngoài Thước Sơn được xây dựng rất đơn giản, bên trong hầu hết đều là những người có biểu hiện bất thường khi đi qua thạch kính nhưng lại không phát hiện tà khí.
"A Cẩu cô nương” bất tỉnh nhân sự bị các quân sĩ đưa tới doanh trại, tìm một góc khuất đặt xuống.
Quân sĩ canh gác bên ngoài, người bên trong được phép tự do hoạt động.
Ta không thích cách sắp xếp này của họ cho lắm.
Người có biểu hiện bất thường khi đi qua thạch kính, có thể đúng là đã nhiễm tà khí, nhưng cũng có thể chỉ như "A Cẩu cô nương", bị "phán sai", nếu để bọn họ ở cùng một chỗ, chẳng phải càng dễ khiến tà khí lan truyền sao.
Nói là vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta cũng không tìm ra cách giải quyết tốt hơn.
Chẳng lẽ... Bất kỳ ai không thông qua bài kiểm tra thạch kính, liền chém tại chỗ... Vậy thì đáng sợ quá!
Tuy rằng...
Trên thực tế, Bất Tử thành phương bắc sau này... sẽ biến thành như vậy.
Ta ngồi bên cạnh "A Cẩu", việc đầu tiên là đánh giá một lượt những người xung quanh, bọn họ đều uể oải không có tinh thần.
Nhà cửa tan hoang, thân nhân ly tán, thử hỏi sao có thể vui nổi.
Chỉ dựa vào biểu hiện bên ngoài ta không thể nói chính xác ai là yêu tà, đành tạm thời tĩnh tâm, tập trung tìm cách nhập vào thiếu nữ kia lần nữa.
Nhưng ta đã thử cả một ngày, hết lần này đến lần khác xuyên qua cơ thể thiếu nữ, nhưng nàng vẫn không tỉnh lại.
Ta có chút sầu não.
Dự định ở lại đây chờ đến khi thiếu nữ tỉnh.
Cứ như vậy, cho đến ban đêm.
Trong doanh trại đã đốt lửa, những chuyện vừa trải qua khiến đa số mọi người đều không ngủ được, họ túm năm tụm ba ngồi quanh đống lửa, có người chỉ mải thất thần, có người nơm nớp lo sợ, lại có người bắt đầu thì thầm nói chuyện với người bên cạnh.
Ta vốn không hề quan tâm họ đang nói gì, nhưng có một người nhắc đến ba chữ "tuyết lang tộc", khiến ta đem sự chú ý trên người thiếu nữ chuyển sang bên đó.
“Ở phương bắc chúng ta có một yêu tộc thần bí, gọi là tuyết lang tộc, ta nghe nói trận đại nạn này chính là từ họ mà ra!"
Thanh âm xuất phát từ một nam tử lực lưỡng bên kia đống lửa, hắn nói chắc như đinh đóng cột, cứ như thể hắn đã tận mắt chứng kiến.
“Nghe đồn tuyết lang yêu cuối cùng vì luyện yêu thuật mà phát điên, giết người thân, đồ sát toàn tộc!"
Ta bây giờ chỉ là một linh phách, không có cơ thể, không có máu, nhưng khi nghe những lời này, ta lại cảm thấy máu trong người sôi sùng sục vì tức giận.
“Trên đường chạy tới Thước Sơn ta nghe ngóng được! Có người đi ngang qua tuyết lang tộc, bên trong hoang vắng, không có lấy một bóng người! Tuyết lang yêu cuối cùng còn sót lại đã cướp đi sức mạnh của toàn tộc, sau đó trốn ra ngoài, bởi vậy mới khiến ông trời nổi giận, giáng xuống tai ương!"
Từng câu từng chữ hắn nói càng làm ta thêm phẫn nộ.
Lời đồn đại này rất có khả năng là do chính Tà Thần tung ra, đổ mọi tội lỗi lên đầu Tạ Trạc, khiến Tạ Trạc không những phải đối phó với trành quỷ và yêu tà, mà còn phải hứng chịu sự công kích của dân thường.
Ta không nên vì thế mà tức giận, điều ta cần làm là nghĩ cách ngăn chặn lời đồn lan truyền.
Phải lý trí, nhất định phải lý trí.
Nhất thời, ta liền nhớ đến ngày "diệt tộc" hôm ấy, ánh mắt Tạ Trạc...
Rõ ràng không phải như vậy.
Hắn mang trên lưng quá nhiều đau thương, hà cớ gì các ngươi còn muốn gây thêm áp lực cho hắn? Đặt điều, bôi nhọ hắn?
Ta khó lòng kìm nén phẫn nộ bao trùm linh phách, gã kia vẫn thao thao bất tuyệt thêm mắm dặm muối.
Ta nhìn trái nhìn phải, hừng hực khí thế bay khắp doanh trại, đầu tiên ta thử nhập vào thiếu nữ một lần nữa, thấy không có kết quả, ta lập tức chuyển hướng xuyên qua từng người có mặt tại đây.
Không có cơ thể nào phù hợp với linh phách của ta, cho đến khi!
Ta đâm vào một người phụ nữ trung niên đang run bần bật ngồi trong góc.
Nàng giống như vẫn đang hoảng loạn vì những chuyện vừa xảy ra, sau khi đến doanh trại vẫn luôn ngồi một mình trong góc, hai tay ôm lấy cơ thể, miệng không ngừng run rẩy lẩm bẩm.
Trong doanh trại có rất nhiều người giống vậy, ban ngày căn bản sẽ không ai chú ý đến họ.
Thời điểm ta va vào cơ thể nàng, sự sợ hãi tột độ của nàng cùng cơn giận dữ cực điểm của ta vậy mà lại có điểm hòa hợp.
Ta lập tức bắt lấy kẽ hở, hoàn toàn nhập vào cơ thể nàng!
Sau đó ta lập tức đứng lên.
Ta kéo cái khăn trùm trên đầu đại thẩm xuống, quả quyết bước đến chỗ tráng hán đang lải nhải.
“Này, tên kia.”
Ta cốc vào đầu hắn.
Tuy không đau, nhưng có tính sỉ nhục khá cao.
Tráng hán bị ta đánh bất ngờ, vừa ngơ ngác vừa tức giận quay lại nhìn ta: "Ngươi làm cái..."
Không chờ hắn nói hết, ta hít sâu một hơi, tập trung hồn lực xung quanh vào nắm tay phải, sau đó không nói hai lời, xoay eo, vung tay nện một quyền xuống má hắn.
“Bụp” một tiếng, bầu không khí tĩnh lặng của buổi đêm đột nhiên trở nên náo động.
Tráng hán gục xuống đất, khéo miệng rỉ máu, hồng hộc thở dốc, hơn nửa ngày vẫn chưa bò dậy được.
Ta cuộn chặt nắm đấm, các khớp xương cũng sưng đỏ phát đau.
Doanh trại nhất thời chìm vào sự trầm mặc quỷ dị.
Một nữ nhân ốm yếu, thoạt nhìn không có chút thuật pháp gì, vậy mà lại dùng một quyền hạ gục nam tử hán vạm vỡ như trâu, ai nấy đều kinh ngạc không kịp phản ứng.
“Ai cho phép ngươi tung tin đồn nhảm." Ta nhìn người nọ thở hổn hển dưới đất, xoa xoa nắm tay, lặng lẽ dùng thuật pháp giảm thiểu con đau.
“Cái miệng thối của ngươi bóp méo sự thật, vấy bẩn thanh danh người ngay thẳng, khiến anh hùng phải chịu nhục."
Ta nói xong, cũng không có ai tiếp lời, mọi người vẫn sững sờ bất động.
Các quân sĩ bên ngoài phản ứng lại đầu tiên, họ xông vào hét lớn "Đang làm gì đây!?"
“Người này chưa xác minh đã ăn nói hàm hồ, bịa đặt nguyên nhân dẫn đến tai họa, ta chỉ ngăn cản hắn..." Ta vừa nói vừa quay sang nhìn quân sĩ đang tiến vào.
Nhưng khi bình tĩnh lại, ta chợt phát hiện sau lưng quân sĩ còn có một người nữa...
Tạ Trạc...
Ta ngơ ngác nhìn hắn, không biết hắn đã thấy được những gì, nghe được bao nhiêu, càng không biết những lời tên kia vừa nói có ảnh hưởng đến hắn hay không?
Ta nhìn hắn, ánh mắt hắn cũng dừng trên người ta.
Hắn hơi nghiêng đầu, như đang nghĩ xem đã từng gặp ta hay chưa.
Mà khi vừa thấy hắn, ta lại quên sạch sẽ những lời giải thích vốn đã chuẩn bị kỹ càng.
Tâm trí chỉ còn sót lại một ý niệm —— “Ngàn vạn lần đừng vì những lời hắn nói mà dằn vặt."
Nhưng ta không kịp nói thêm bất cứ điều gì.
Sự xuất hiện của Tạ Trạc đã thổi bay những uất ức trong lòng ta.
Ngay khi phẫn nộ biến mất, ta lập tức cảm thấy một trận bài xích kịch liệt, cơ thể đại thẩm trực tiếp hất văng linh phách ta ra ngoài.
Không có cảm xúc phẫn nộ tột độ, ta không cách nào tiếp tục dung hợp với nàng...
Ta bay lên không trung, đại thẩm choàng tỉnh, phát hiện mình đang đứng giữa đám đông, còn bị mọi người nhìn chằm chằm. Mặt nàng tái mét, không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết phải phản ứng ra sao.
Quân sĩ Thước Sơn tới trước mặt đại thẩm, nạt nộ: "Bất kể là lý do gì, ngươi cũng không được tùy tiện đánh người!"
“Ta... đánh người?” Đại thân tròn mắt nhìn xung quanh, cuối cùng mới nhìn xuống đại hán xây xẩm mặt mày dưới đất.
Nàng ngơ ngác nhìn đại hán bên đống lửa, “Ta đánh ngươi?”
Nàng đang hoài nghi.
Nhưng lời này vào tai đại hán lại mang ý tứ khác.
Hắn giống như bị một quyền vừa rồi dọa sợ, rụt rè liếc đại thẩm: "Không... không việc gì..."
Đại thẩm cũng không hỏi nhiều, run như tên bắn nhìn quân sĩ, quân sĩ đành xua tay: "Thôi được rồi, không còn chuyện gì nữa thì mau giải tán, mai còn phải đến thạch kính kiểm tra lần nữa. Nghỉ ngơi sớm đi."
Đại thẩm liền quay về chỗ ngồi của mình.
Tạ Trạc đi theo quân sĩ vào doanh trại, so với ban ngày quân sĩ dường như đối với hắn cung kính hơn nhiều, không biết hắn và Chủ Thần Tễ đã bàn bạc chuyện gì, nhưng xem ra hắn đã kiếm được không ít đặc quyền ở Thước Sơn.
“Công tử, cô nương ngài muốn tìm từ lúc đến doanh trại vẫn ngủ mê man, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Ở bên kia."
Tạ Trạc nhìn theo hướng quân sĩ chỉ, thấy thiếu nữ vẫn an ổn ngủ say, hắn gật đầu, không nhiều lời mà xoay người rời đi.
Nhưng trước khi đi, hắn chợt dừng bước, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, hắn bước tới trước mặt đại thẩm ban nãy.
Đại thẩm trùm khăn kín mít, vẻ mặt tang thương ngẩng đầu nhìn Tạ Trạc.
Tạ Trạc mở miệng, nói ra hai chữ: “Đa tạ.”
Đại thẩm hết sức khó hiểu.
Linh phách ta trái lại vô cùng ấm áp.
Ta bay tới trước mặt Tạ Trạc, nhìn hắn, nhẹ giọng nói, “Không cần đa tạ.”
Tạ Trạc nói xong cũng không ở lại lâu.
Dường như lần này hắn tới chỉ vì muốn xác nhận an toàn của thiếu nữ, nhưng vô tình lại thu được thêm chút thiện ý từ nhân thế.
Ta đột nhiên có một suy nghĩ, dẫu linh phách ta vượt ngàn năm đến đây chỉ để làm một việc này, thì có lẽ, cũng đáng.
Bởi vì...
Tạ Trạc xứng đáng.
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Gần đây bận sấp mặt! Cho nên chương mới bị cập nhật chậm!
A Cửu lại quỳ xuống, mong các vị khách quan lọt hố lượng thứ!
Chờ chút nữa thôi! Sẽ xong sớm thôi!
Mị hứa! Trong tháng ba sẽ kết thúc! Mị thề! Ít nhất...
Chính văn có thể kết thúc!
Mị đã viết xong cốt truyện rồi, chỉ buồn một nỗi, nó không thể tự biến thành chính văn...