Edit: An Ju
Trong phòng riêng.
Ngọc Chân ngồi xuống cạnh bàn tròn, chu miệng, bắt đầu hờn dỗi.
Tiểu Cầm biết tiểu thư nhà mình không vui, lắc đầu, giúp Ngọc Chân pha trà rồi bưng tới trước mặt nàng, nói: “Tiểu thư đừng giận, lão phu nhân cũng là vì tốt cho người.”
Ngọc Chân uống một ngụm trà, oán giận nói: “Cái này cũng không được chơi, cái kia cũng không được động, Mộc Lương ca ca lại không ở nhà, ta chán lắm rồi.”
“Lão phu nhân cũng là đang suy nghĩ cho đứa con trong bụng người thôi.” Tiểu Cầm nghiêm túc nói: “Trong lúc nữ nhân mang thai không được vận động mạnh, không tốt cho con.”
Ngọc Chân nhíu mày không nói gì.
Tiểu Cầm cười nói: “Tiểu thư có phải nhớ công tử rồi đúng không?”
Ngọc Chân nghe xong đỏ mặt, có hơi tức giận: “Nói bậy cái gì vậy, ta không thèm nhớ hắn, hắn đi đừng về nữa cũng được, ta còn vui vì được thanh nhàn.” Nói đến đấy, sắc mặt lại bắt đầu ưu sầu: “Chỉ là ra ngoài mua lá trà, thế mà đã ba ngày rồi còn chưa trở lại, sớm biết như vậy đã không bắt hắn đi mua.”
“Sao vậy?” Tiểu Cầm trêu chọc nàng: “Tiểu thư bây giờ đã biết đau lòng rồi?”
“Ta vẫn yêu thương hắn, chỉ là muốn biết trong lòng hắn có ta hay không mới nói ra một yêu cầu vô lễ như vậy.” Ngọc Chân có chút không phục.
Tiểu Cầm im lặng, chỉ cười không nói.
“Tiểu Cầm.” Ngọc Chân lôi kéo Tiểu Cầm ngồi xuống cạnh bàn, lo lắng nói: “Nếu trong bụng ta không có con, ta nên làm gì bây giờ?”
“Phi phi phi.” Tiểu Cầm ‘phi’ liên tục vài tiếng, mới nhíu mày nói: “Lời này của tiểu thư không được nói lung tung.”
Ngọc Chân buồn bực nghĩ: Ta nào có nói lung tung.
Hóa ra Ngọc Chân là giả mang thai, đứa con kia cùng chỉ là một vở kịch do nàng và Tư Đồ phu nhân liên hợp lại diễn, chính là vì muốn Tư Đồ Mộc Lương ở lại, chặt đứt chấp niệm với “nữ quỷ”.
Tiểu Cầm thấy Ngọc Chân vẻ mặt ưu sầu, như là vừa nhớ ra gì đó, hỏi: “Tiểu thư dạo gần đây thèm ăn chua hay cay?”
Ngọc Chân nghỉ hoặc: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Tiểu Cầm đứng thẳng người, nói: “Ta nghe người ta nói, chua là trai cay là nữ, ta muốn biết tiểu chủ nhân trong bụng là bé trai hay bé gái.”
Ngọc Chân liếm môi một cái. “Ta thèm ăn cả hai.”
Tiểu Cầm vui mừng ra mặt, kêu to: “Có khi nào là long phượng thai không?” Nàng tự cười tự nói: “Nếu là như vậy, lão phu nhân và công tử sẽ vui đến nhường nào chứ.”
Nàng chập hai tay lại, liên tục cúi đầu với bầu không, trong miệng lẩm bẩm: “Cầu mong là long phượng thai… Long phương thai… Long phượng thai…”
Nhìn vẻ mặt Tiểu Cầm hưng phấn, Ngọc Chân càng cảm thấy phiền não nhiều hơn.
Ban đêm cũng lại là một đêm không ngủ, mặt ủ mày chau, hận rằng bụng của mình kém cỏi, sao mãi chẳng có động tĩnh gì hết.
Nàng nóng ruột, cũng sợ có một ngày bị Tư Đồ Mộc Lương nhìn thấy sơ hở, vào cái ngày mọi sự vỡ lở, phu quân của mình sẽ nghĩ nàng như thế nào đây? Nàng nên làm thế nào bây giờ?
Vì vậy…
Ngày tiếp theo, lần đầu tiên nàng dậy thật sớm, ăn sáng xong, mẹ chồng đã ra ngoài, dắt luôn đám hạ nhân đi, ngay cả Tiểu Cầm cũng bị nàng đuổi đi, Ngọc Chân liền thay đổi trang phục, đeo một tấm khăn lụa che đi nửa mặt, lén lút ra cửa.
Sân trước, cửa lớn màu đỏ son đóng chặt, ngay cả gã sai vặt quét dọn thường xuyên ở đình viện cũng không biết đi chơi đâu rồi. Đây chính là thời cơ tốt.
Ngọc Chân mừng rỡ, lén lút mò ra tới sau cửa, mở cửa, đi ra ngoài, lại cẩn thân nhẹ nhàng đóng lại.
Xoay người, làm hết các động tác rồi, bỗng trước mặt lại vang lên một giọng nói.
“Ngọc Chân, con ra đây làm gì?”
Động tác của Ngọc Chân có hơi cứng ngắc, vạn phần chật vật ngẩng mặt lên.
Cái người trước mắt đang vô cùng kinh ngạc nhìn mình không phải Tư Đồ phu nhân thì là ai?
Nàng thấp giọng nói: “Mẹ.” Thầm nghĩ: Ta đều đã mặc đến như vậy rồi, sao còn nhận ra được vậy.
Ngay cả Tiểu Trúc cũng nhìn mình như thấy quỷ.
Ngọc Chân chợt cảm thấy mất mặt, đứng thẳng người, vạch khăn lụa ra, nói: “Mẹ, con còn có việc, con đi đây.” Nói xong liền trốn mất như một trận gió, bỏ lại sau lưng hai người ngơ ngác không hiểu gì.
“Thiếu phu nhân vội vã như vậy là muốn đi đâu?”
“Ta là mẹ chồng còn không hiểu, ta nhận được thư Mộc Lương gửi, nó sắp về rồi.”
“Đúng vậy, công tử sẽ trở về thôi.”
Chợ trấn phồn hoa.
Ngọc Chân đang mê man cầu y, liền thấy một tiểu đồng mặc vải thô đi tới trước bức tường, dán lên một tờ thông cáo liền rời đi.
Ngọc Chân tùy ý đảo mắt qua, mừng rỡ không siết, xé thông cáo xuống.
Ngọc Chân theo địa chỉ trên thông cáo tìm đường, liền thấy ở cuối cùng con hẻm nhỏ là một nhà y quán, cái biển ghi độc hai chữ “Thần y” treo trên tường ở ngoài lung lay như sắp rớt xuống.
“Chính là đây.” Ngọc Chân mừng thầm, đi vào y quán.
Y quán là một y quán bình thường, đập vào mắt là những gia cụ không ở đúng chỗ của nó, cái ngang cái dọc, cái rơi lăn lóc trên mặt đất, một mớ hỗn độn, bụi bay cuồn cuộn.
Một người luôn được nuông chiều từ bé như Ngọc Chân khó thích ứng được liền che mũi, lập tức có cảm giác muốn chạy trốn thật nhanh ra ngoài, nhưng vì hạnh phúc của bản thân nên vẫn còn chịu được.
Cẩn thận từng chút một vượt qua đống lộn xộn trên đất, lại đi về đằng trước, bên cạnh một cái bàn gốc, vị “Thần y” đang ngáy ngủ, bây giờ vẫn đang ngủ rất say, tiếng ngáy lớn như sấm. Ngọc Chân tiến lên, lên tiếng hỏi: “Xin hỏi…”
Không thấy đáp lại.
“Thần y.” Tiếng ngáy lớn hơn nữa, tiếng của Ngoc Chân sao có thể đánh thức hắn được.
Ngọc Chân cầm lấy một cái gậy gỗ ở dưới đấy lên, đập lên bàn gỗ, hô to: “Có ai không thế!”
Người ngủ say rốt cục bị giật mình tỉnh giấc, giật bắn người.
“Ai? Ai?”
Ngọc Chân nổi da gà đứng trước mặt hắn, có vẻ khó chịu ngẩng đầu lên, mở tờ giấy trong tay ra.
“Thần y” nằm ườn lên bàn gỗ, đầu rướn về phía trước, đánh giá tờ giấy trong tay Ngọc Chân, lúc này ngồi thẳng người.
“Đại phu, lần này ta đến..” Dù sao cũng là nữ tử, bệnh tình như vậy, nàng cũng cảm thấy xấu hổ khi phải nói ra khỏi miệng, nói đến đây, cũng không nói được nữa.
May đại phu là người hiểu chuyện, vẫy vẫy tay, nói: “Ta biết rồi.”
Nói rồi ngồi xổm xuống, lục lọi thật lâu, mới lấy ra túi nhỏ túi lớn dược đặt lên bàn, có lẽ là đã lâu không được thấy ánh sáng, túi dược bụi bám đầy.
“Ngươi cầm mấy túi dược này về sắc, mỗi ngày uống một chén.”
Ngọc Chân không chắc chắn nhìn dược trên bàn, cau mày nói: “Giá cả ra sao?”
Như là bị bệnh nhân hòa nghi dược tính của dược, sắc mặt “Thần y trầm xuống, nói: “Y giả phụ mẫu tâm, tất nhiên sẽ không hại ngươi.” Nói tiếp. “Phu quân ngươi cũng cần uống cùng.”
Ngọc Chân càng thêm nghi hoặc, nhưng ngẫm lại cũng đúng.
“Thần y” cầm gói dược lên, giao cho Ngọc Chân, vẻ mặt thận trọng nói: “Nhớ lấy, tâm thành tắc linh*.”
*Tâm thành tắc linh: trái tim chân thành ắt sẽ ứng nghiệm (câu này thấy bảo ô thầy bói nào cũng nói thì phải)
Ngọc Chân gật đầu, đưa bạc cho “Thần y”, mới ra khỏi y quán.