HÓA RA BẢN VƯƠNG MỚI LÀ THẾ THÂN

Đèn này đương nhiên không thể nhận, Tùy Tùy hiểu rõ trong lòng, nhưng trong khoảnh khắc kia, tay nàng vẫn không tự chủ được mà khẽ động.

Chiếc đèn này rất đẹp, tròn tròn nhỏ nhỏ, cánh hoa sen khép hờ, bấc đèn giấu trong đó, thoạt nhìn như trái tim trong suốt long lanh.

Trên lưng Hoàn Huyên có thương tích, nâng nó hơi tốn sức, trên trán nhanh chóng đổ đầy mồ hôi lạnh, Tùy Tùy không nhận, hắn cũng không thu tay, cứ an tĩnh cố chấp nhìn nàng như vậy.

Muốn cự tuyệt người như thế cũng không dễ.

Cũng may một tiếng kia của Cao Mại đã giúp nàng giải vây, Tùy Tùy thở dài một hơi: "Điện hạ có việc, mạt tướng thứ lỗi trước."

Hoàn Huyên vẫn không chịu buông tha nàng, hắn giống như trước nay chưa từng biết khi nào thì nên buông tay.

Hắn nói vọng ra ngoài cửa: "Để hắn chờ."

Ánh mắt hắn trước sau vẫn đặt trên người Tùy Tùy: "Cầm đèn của nàng đi."

Tùy Tùy hơi rũ mi mắt, tránh ánh mắt hắn: "Mạt tướng còn phải vào cung diện thánh, đã trì hoãn ở đây quá lâu rồi. Xin điện hạ thứ cho mạt tướng không tiếp được."

Đi hai bước, nàng dừng bước xoay người, trong mắt nam nhân hiện lên kinh hỉ không hề che giấu, hắn vẫn cầm chiếc đèn kia, bởi vì động đến miệng vết thương, cánh tay hắn đã bắt đầu run rẩy.

Tùy Tùy mím môi nói: "Điện hạ xin yên tâm, ta sẽ tận lực bảo toàn Thái Tử Phi."

Sắc mặt Hoàn Huyên khẽ biến: "Tiêu Tùy Tùy..."

Không kịp nói câu kế tiếp, Tùy Tùy đã ra ngoài không thèm ngoảnh lại.

Trải qua chuyện này, Tùy Tùy lừa mình dối người thế nào cũng sẽ không cho rằng Hoàn Huyên còn si tâm với Nguyễn Nguyệt Vi.

Thái Tử thảm bại, giữa hắn và Nguyễn Nguyệt Vi đã không trở ngại, nếu hắn còn có ý với nàng ta, tuyệt đối sẽ không tiếp tục trêu chọc mình.

Nàng nhắc đến Thái Tử Phi, chẳng qua là để nhắc nhở hắn tình cảm sẽ biến mất, sẽ thay đổi, sẽ chuyển dời. Thanh mai trúc mã, tình bạn nối khố vẫn sẽ thay đổi, huống hồ từ lúc bọn họ bắt đầu đã là một sai lầm.

Nếu trên người Hoàn Huyên không bị thương, nói gì đi nữa hắn cũng phải đuổi theo giữ chặt nàng nói cho thật rõ ràng, nhưng hắn vừa cử động đã động đến miệng vết thương trên lưng, cơn đau đớn xuyên tim ập tới, khiến hai mắt hắn tối sầm.

Đèn hoa sen rời khỏi tay, lăn xuống giường. Cũng may trên giường trải lớp đệm mềm, lưu ly mỏng manh không bị vỡ.

Hoàn Huyên vừa tức vừa đau, dựa bên mép giường điều tiết hơi thở, gần như khiến miệng vết thương nứt toạc, cũng may kim chỉ của Tiêu tướng quân tuy rằng đơn giản thô sơ, nhưng lại vô cùng vững chắc.

Hắn không tin người thông minh như Tiêu Tùy Tùy sẽ nhìn không ra tâm ý của hắn, có lẽ nàng chỉ muốn tức chết hắn.

Đúng lúc này, Cao Mại rón ra rón rén ra phía sau bình phong, cẩn trọng nói: "Điện hạ, Vương công công trong cung Hoàng Hậu nương nương chờ bên ngoài đã lâu..."

Hoàn Huyên nhíu mày nói: "Vương Viễn Đạo?"

Cao Mại đáp phải.

Vương thái giám này chính là thái giám thân tín bên người Hoàng Hậu.

Cao Mại giải thích: "Bệ hạ bị kinh hách, trở về cung bệnh phong tái phát. Sau khi điện hạ bị thương, lão nô đã phái người vào cung báo tin, Hoàng Hậu nương nương sợ bệ hạ lo lắng, nên chưa báo tin này cho Thánh Thượng."

Ngừng một chút lại nói: "Hai ngày nay điện hạ hôn mê bất tỉnh, sớm chiều Hoàng Hậu nương nương đều cử Vương công công tới thăm..."

Cao Mại nhìn Hoàn Huyên lớn lên, biết từ nhỏ thân duyên của hắn đã bạc bẽo, sau khi Tiên Thái Tử về cõi tiên, Hoàng Hậu càng tránh không gặp. Hiện giờ cuối cùng Hoàng Hậu cũng quan tâm nhi tử này, tự đáy lòng Cao Mại vui vẻ thay chủ nhân.

Hoàn Huyên nghe vậy sắc mặt lại hơi trầm xuống, Thái Tử mưu nghịch, hiện giờ Hoàng Hậu chỉ còn một nhi tử là hắn, nhưng phi tần sinh nhi tử cũng không ít, Hoàng đế không thiếu nhi tử.

Thái Tử mưu nghịch, bị biếm thành thứ dân là chuyện ván đã đóng thuyền, mấy năm nay Hoàng đế bệnh tật quấn thân, hiện tại bệnh cũ tái phát, lập trữ quân khác là việc vô cùng cấp bách.

Nếu Hoàng đế biết hắn bị trọng thương, có lẽ sẽ suy xét đến Lục hoàng tử hoặc Thất hoàng tử.

Dù chỉ có một phần vạn khả năng, Hoàng Hậu cũng sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra.

Ánh mắt Hoàn Huyên lạnh lẽo: "Mời hắn tiến vào."

Vương Viễn Đạo vào phòng, một hàng tiểu nội thị theo phía sau, trong tay bưng nhiều loại dược liệu quý hiếm, từ nhân sâm trăm năm, tử linh chi đến lộc nhung thượng hạng, không phải là ít.

Hắn cung cung kính kính hành lễ với Hoàn Huyên: "Thương thế của điện hạ tốt hơn chút nào chưa? Hoàng Hậu nương nương muốn đích thân đến thăm điện hạ, chỉ là hiện giờ bệ hạ ốm đau trên giường không thể không lo tới, trăm ngàn mối lo trong cung đều dựa vào nương nương chủ trì, thực sự không tiện xuất cung, chỉ có thể phái lão nô đến đây."

Hoàn Huyên nói: "Đa tạ mẫu hậu quan tâm, phiền trung quan trở về bẩm báo một tiếng, thương thế của Cô không còn đáng ngại."

Trung quan nhìn chung quanh một vòng, trầm ngâm nói: "Điện hạ kim tôn ngọc quý, chùa này lại sơ sài huyên náo, chỉ sợ không có lợi cho khôi phục thương thế. Ý của nương nương là muốn thỉnh điện hạ di giá đến Đông Nội, như thế có chuyện gì nương nương cũng có thể chăm lo."

Hoàn Huyên nhàn nhạt nói: "Nếu mẫu hậu đã phải chăm sóc phụ hoàng lại phải chủ trì đại cục, Cô không thể đến quấy rầy."

Vương thái giám không nghĩ tới hắn sẽ từ chối, vẻ ân cần trên mặt nhạt đi một chút, ý cười lại không giảm: "Điện hạ nói như vậy, chẳng phải khách khí với nương nương sao? Mong điện hạ thành toàn tấm lòng thương con của nương nương."

Hoàn Huyên nói: "Không cần, phiền Vương công công thay Cô đa tạ nương nương ban thưởng, chờ sau khi thương thế của Cô tốt lên sẽ vào cung thỉnh an bệ hạ và nương nương."

Cao Mại giải thích ở một bên: "Trịnh phụng ngự hôm qua cũng nói, vết thương của điện hạ rất sâu, dễ rách ra, hai ngày này không nên cử động."

Ánh mắt Vương thái giám hơi lạnh, nhưng Hoàn Huyên chủ ý đã định, cũng không thể cưỡng ép nâng hắn đi, chỉ đành nói: "Mong điện hạ nghỉ ngơi thật tốt, lão nô cáo lui đây."

Nói rồi ra hiệu ý bảo tiểu nội thị đặt dược liệu xuống, lập tức lui ra ngoài.

Cao Mại liếc nhìn đống tráp bằng gỗ tử đàn và gỗ bách chất đầy án, không thể nói được có cảm nhận gì. Hoàng Hậu ban nhiều dược liệu quý như vậy, xem ra tựa hồ cũng rất quan tâm nhi tử này. Nhưng bà ta biết rõ hắn bị thương nặng như vậy, còn muốn lập tức đón hắn hồi cung đặt dưới mí mắt mình, nếu đổi lại hai nhi tử khác bị thương, quyết định của bà ta sẽ không như thế.

Lúc trước Hoàng Hậu tổ chức sinh thần cho điện hạ nhà bọn hắn, Cao Mại thấy thái độ người lãnh đạm, còn tưởng là khúc mắc nhiều năm nhất thời khó giải, hiện giờ mới biết được người rõ ràng hơn bọn hắn, có lẽ đã sớm nhận rõ Hoàng Hậu không có tình cảm với mình, đã nản lòng thoái chí.

Vương thái giám nếm mùi thất bại ở chỗ Tề Vương, lập tức hồi cung phục mệnh với Hoàng Hậu. Hoàng Hậu bình sinh không thích nhất có người ngỗ nghịch bà, đặc biệt là nhi tử của mình. Bà nghe Vương thái giám nói tất nhiên không vui, lúc này cũng không chia sớt thêm bao nhiêu tâm tư cho tam tử, chỉ phân phó hắn an bài vài cung nhân nội thị đến cạnh Tề Vương hầu hạ theo hạn định —— mang danh là hầu hạ, thực tế có ý giám sát.

Hoàng Hậu đã sứt đầu mẻ trán để giữ được tính mạng của nhị tử rồi.

Hoàng đế bị kinh hách ở hội hoa đăng là thật, bệnh phong tái phát cũng là thật, nhưng mỗi lần Hoàng Hậu đến cầu kiến ông đều đang hôn mê, không khỏi có chút quá trùng hợp.

Hoàng Hậu muốn đến gặp nhị tử, nhưng từ đêm Thượng Nguyên Thái Tử từ ngoài cung trở về, liền bị giam lỏng ở Chương Đức điện cùng Thái Tử Phi, ngoài điện có cấm vệ canh gác nghiêm ngặt, không có thủ dụ của Hoàng đế không ai có thể đi vào.

Bà chỉ có thể triệu Đại công chúa vào cung liên tục mấy đêm, nói với nàng: "Phụ hoàng từ nhỏ đã thương con, cũng nghe lời con khuyên nhất. Nhị đệ bị kẻ gian xúi giục, nhất thời hồ đồ làm chuyện sai, phế trữ vị biếm làm thứ dân là lẽ đương nhiên, mẫu hậu chỉ cầu để lại một mạng cho nó, lưu đày đến chân trời góc biển cũng được, cầm tù trong cung đến chết cũng được...."

Đại công chúa quỳ rạp xuống đất "bụp" một tiếng, ngấn lệ nói: "Mẫu hậu, hoàng nhi đương nhiên cũng không đành lòng nhìn đệ đệ ruột thịt lớn lên cùng nhau rơi vào kết cục thê thảm. Nhưng lần này Nhị Lang cũng quá đáng, mẫu hậu biết đăng luân kia sập xuống, trong thành đại loạn, bá tánh có bao nhiêu thương vong không? Nó thân là trữ quân lại tổn hại tính mệnh bá tánh như vậy, nếu hoàng nhi cầu tình cho nó với phụ hoàng, làm sao xứng với những người chết oan kia..."

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng "chát" giòn giã, mặt của Đại công chúa bị đánh lệch sang một bên nửa ong ong lên, gương mặt bên trái tức khắc sưng vù.

Hoàng Hậu cười lạnh nói: "Đại công chúa thâm minh đại nghĩa, lo nước lo dân, không hổ là hoàng nhi tốt của phụ hoàng ngươi. Một hai phải đuổi cùng giết tuyệt, khiến ta trở thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, các người mới vừa lòng sao?"

Đại công chúa không ngờ mẫu hậu bất chấp lý lẽ như thế, ôm mặt một lúc lâu mới hồi thần lại, đầu gối hướng về trước, quỳ rạp xuống đất: "Mẫu hậu..."

Hoàng Hậu đánh gãy lời nàng: "Rốt cuộc con có nguyện ý giúp nhị đệ cầu tình hay không?"

Trái tim Đại công chúa như bị đao cắt, rơi lệ đầy mặt, cắn môi gần như chảy máu, nhưng vẫn cắn răng nói: "Xin thứ cho hoàng nhi không thể tòng mệnh..."

"Được," Hoàng Hậu dùng ánh mắt xa lạ lãnh khốc nhìn nữ nhi, "Rất tốt, nhớ kỹ lời tối nay, nhớ kỹ ngươi thấy chết không cứu, đuổi tận giết tuyệt thân đệ đệ thế nào."

Sắc mặt Đại công chúa trắng bệch, nhưng trước sau cắn chặt răng không liếc mắt một cái.

Hoàng Hậu liếc nàng một cái, gật đầu nói: "Ta xem như chưa từng sinh nữ nhi này."

Dứt lời không để ý tới nữ nhi nữa, lập tức đến tẩm điện của Hoàng đế.

- --

Bình luận

Truyện đang đọc