HÓA RA NGƯỜI Ở NƠI NÀY

Hai tay Lục Cảnh Hành nắm chặt, cố gắng kiềm chế, đôi môi nhếch lên, nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười: "Lục Tâm... Mấy năm nay... Là em trốn anh?"


Lục Cảnh Hành vừa dứt lời thì không khí náo nhiệt trong nhà cũng bốc hơi, toàn bộ mọi người đều nhìn về Lục Tâm, trong mắt hiện rõ sự tò mò thắc mắc.


Da mặt Lục Tâm vốn mỏng, bị nhiều con mắt nhìn chằm chằm như thế, mặt tự nhiên như bị thiêu cháy, có chút co người: "Em... em không... đâu có, chỉ là, uhm, anh...à, công việc của anh đặc biệt, em sợ ảnh hưởng thôi mà."


Cô nói xong lại thấy chột dạ, thật ra cô cũng không rõ Lục Cảnh Hành làm cái gì, năm sáu tuổi, cô bị lạc đường được Lục Cảnh Hành mang về nhà, cho đến năm cô mười tám tuổi mới trở về nhà của mình, mười hai năm cô và anh cùng ở bên nhau, chính tay anh đã dạy cô rất nhiều thứ, là bài tập phụ đạo hay bài tập hình thể thông thường, là mật mã phá dịch thậm chí là bộc phá và xạ kích, những thứ nào mà cô nghĩ có thể cùng anh nói chuyện, cô đều đọc lướt qua. Công việc của anh luôn bất định, có lúc cả mấy tháng ở nhà không làm gì, đôi khi lại đi hơn một năm rưỡi không về, quanh năm suốt tháng ở nước ngoài làm việc, có khi trước lúc đi ngủ vẫn còn thấy anh, sau khi ngủ dậy đã không thấy bóng dáng anh đâu, hoặc là mấy tháng không gặp, bỗng nửa đêm về nhà.


Lúc trước Lục Tâm có hỏi qua công việc của anh, Lục Cảnh Hành cũng chỉ nhàn nhạt trả lời, cô biết công việc của anh, đã có một công ty Trung Quốc đựơc đưa vào diện quản lý, phải có một người đi ra nước ngoài, để làm: giám sát.


Lục Cảnh Hành hơi nghiêng đầu, nhìn cô: "Làm từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều tan tầm, thỉnh thoảng có nghỉ một ngày mà em cũng gọi là đặc biệt à?"


"..." Lục Tâm không đáp lại được, dẩu môi không nói được lời nào.


Trình Uyển Ninh không thể chịu được khi Lục Tâm bị ăn hiếp: "Được rồi, được rồi, chỉ có một cú điện thoại thôi mà, con bé không gọi cho con thì con không thể gọi cho nó được à, mày làm đàn ông gì mà keo kiệt thế hả?"


"Còn không phải..." Lục Trọng Tuyên muốn tiếp lời, bị ánh mắt Lục Cảnh Hành chiếu tướng thì lập tức ngậm miệng.


Có chỗ dựa nên người người nào đó to gan hẳn lên, lén nhìn Lục Cảnh Hành, cô thấy Lục Cảnh Hành đứng lên.


"Lục Tâm, theo anh lên đây một chút." Xoay người lên lầu.


Trình Uyển Ninh bất mãn: "Sắp ăn cơm rồi còn gọi Tâm Tâm lên đó làm gì."


"Chuyện công việc." Lục Cảnh Hành đáp.


Lục Tâm rất không muốn đi qua, cứ ngồi lì trên ghế salon đợi kết quả.


Lục Cảnh Hành đi tới đầu cầu thang không thấy Lục Tâm đuổi theo, anh quay đầu lại nhìn cô, đôi mày đẹp nhếch lên: "Lục Tâm?"


Anh đã lên giọng rồi sao cô còn ngồi nổi, đành đứng lên áy này nhìn Lục Trình Hải và Trình Uyển Ninh cười cười: "Ông nội. mẹ nuôi, con đi qua đó một lúc."


Lục trọng tuyên nhìn lục tâm liếc mắt: "Tâm Tâm, bao nhiêu năm rồi sao chị vẫn còn sợ anh em vậy!"


Mới vừa nói xong đã bị Lục Nhiên bên này quét mắt nhìn qua: "Anh à, anh không sợ hả?"


Lục Trọng Tuyên vuốt mũi không nói được.


Loading...


Lục Tâm theo Lục Cảnh Hành lên lầu, Trình Uyển Ninh đứng bên dưới không an tâm nên căn dặn: "Cảnh Hành, Tâm Tâm đã là người lớn rồi, không phải như lúc mày còn ép nó học đâu."


Lục Cảnh Hành quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt mẹ: "Mẹ, con tự biết chừng mực."


Xoay người về phòng.


Lục Tâm đi sau lưng anh, khi đi tới cửa thì đột nhiên bị đánh ập tới, tay Lục Tâm theo bản năng đẩy ra, một bàn tay từ phía sau bắt lấy cô, vừa nhanh vừa hiểm, Lục Tâm thất thần trong nháy mắt, thân thể xoay tròn về phía bên trái theo bản năng, muốn tháot ra khỏi bàn tay ấy để đi đến cửa, nhưng không ngờ lại rơi vào một bàn tay khác đang chờ đón, tay bị bẻ ngoặt ra sau, thân thể Lục Tâm cong người về phía trước, chân trái nhấc lên muốn đá thứ bên dưới của anh, nhưng động tác lại hơi chậm, mắt cá chân bị một bàn tay bắt được, hàu như cùng lúc đó, nòng sung lạnh như băng cũng đặt vào bên hông cô, bắt một phát vừa nhanh vừa chuẩn.


Vẻ mặt Lục Tâm xụ xuống tay thì đang bị bẻaychan thì bị bắt, đúng là có chút xấu hổ, kêu lên một tiếng tội nghiệp: "Anh hai."


Lục Cảnh Hành liếc nhìn cô một cái, thả cô ra, khẩu súng bên hông cũng im lặng thu về, nhanh chóng như lúc xuất hiện.


"Tính cảnh giác thấp, phản ứng chậm, thể năng yếu đi, động tác chậm chạp." Lục Cảnh Hành lạnh nhạt liệt kê từng điểm yếu, thình lình xoay người: "Lục Tâm, rốt cuộc là mấy năm nay em làm cái gì thế?"


"Thì em đi học, đi làm." Lục Tâm quệt mồm trả lời, đưa tay xoa xoa bả vai bị anh bẻ, lúc nãy bị bẻ bất ngờ bây giờ mới cảm thấy hơi đau.


"Bị đau?" Lục Cảnh Hành hỏi, bàn tay tự nhiên rơi trên vai cô, nhẹ nhàng thay cô xoa nắn, dùng lực mạnh yếu vừa phải, Lục Tâm vì thoải mái mà rút tay về, để tùy anh thay cô xoa bóp.


"Lục Tâm, bao lâu rồi em chưa hoạt động?" Lục Cảnh Hành xoa bả vai cô, lòng bàn tay cảm giác được đôi vai cô không linh hoạt như trước khiến anh phải cau mày.


Lục Tâm tránh nặng tìm nhẹ: "Mỗi ngày em đều tập yô-ga mà."


"Sao không tập chạy?"


"Khu nhà em không có đường chạy..."


"Chạy bộ cơ mà."


"Quên mất tiêu..." Chữ còn chưa thành, bị anh bóp một cái đau điếng, Lục Tâm đau đến nhe răng trợn mắt, luôn miệng nói: "Á... Ôi chao... Nhẹ... Nhẹ một chút!"


Lục Cảnh Hành nhìn cô, bàn tay nghiêm phạt bóp cô thêm một cái, thấy cô đau đến nhíu mi nhíu mày mới buông ra: "Một lát cơm nước xong theo anh đi tập bắn!"


"Em có hẹn..."


"Lục Tâm!" Lục Cảnh Hành ngắt, cúi đầu nhìn cô, "Em dám kiếm cớ nữa xem."


Lục Tâm lập tức ngậm miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc