HÓA RA TÔI MỚI LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA ẢNH ĐẾ

Ngẫm thấy mùa hè này, sợ Tuyết Hoa sẽ hoàn toàn hòa tan nên Tào Tuyết San liền ngậm miệng không dám nói tiếp nữa.

Chỉ sợ Nguyễn Thanh lại nói thêm hai câu, Tào Tuyết San và Nghiêm Hoán có thể trực tiếp chia tay ở đây luôn.

Dư Phi còn đang chờ CP này kéo fans đến nữa đó! Anh ta bèn giục Nguyễn Thanh nhanh chóng xuất phát.

“Mau lên mau lên, cô chỉ còn 10 phút thôi.”

Nguyễn Thanh đáp một tiếng, nhìn thời gian, quả nhiên đã mất 5 phút 50 giây. Cô cũng không kịp đổi quần áo mà mặc luôn bộ áo ngủ dưa hấu chạy sang phòng tiếp theo.

Mọi người nhìn lẫn nhau, đều hỏi Dư Phi: “ Người cuối cùng là ai vậy?”

Dư Phi cười thần bí: “Khách mời thần bí đương nhiên là muốn mọi người cùng đi xem rồi!”

Tô Tuyết buồn cười: “Còn thần thần bí bí, chúng ta nhanh đi qua đó thôi!”

Vì thế, mọi người theo sát Nguyễn Thanh chạy ra bên ngoài. Trái ngược với những chương trình khác, ngay từ đầu mọi người không ngờ sẽ có màn đánh thức này nên khi tới khách sạn cũng không quan sát bốn phía.

Khi trò chơi bắt đầu, tất cả mọi người đều ra ngoài lần mò tìm người cần đánh thức theo nhiệm vụ. Lẽ ra các số phòng phải có quy luật nhất định, nhưng khách sạn này lại khác.

Đoàn phim cố ý muốn quay vẻ mặt của mỗi người khi nhìn thấy khách mời, vì thế phòng của mọi người đều cách xa nhau. Có phòng ở ngay bên cạnh, có phòng lại ở tận cuối dãy, điều này khó mà đoán trước được.

Chẳng hạn như Tô Tuyết tìm Hạ Thanh Hải mất khá nhiều thời gian. Nhưng vì cô ấy có kinh nghiệm từ mùa thứ nhất nên không mất quá lâu.

Hay như Tào Tuyết San tìm Nghiêm Hoán vô cùng nhanh, giống như trước đó đã biết Nghiêm Hoán ở phòng nào rồi vậy. Nhưng tìm người cũng không phải trọng điểm của chương trình, vì thế sau khi cắt nối biên tập sẽ không có nhiều hình ảnh được đăng lên, bởi vậy ngay từ đầu việc tìm người này không được coi là quá khó.

Nhưng…… Cũng không bao gồm phòng 7013.

Khách mời thần bí của có vị trí phòng tương đối ưu ái. Được ưu ái không có nghĩa là không tốt, nhưng chắc chắn không thể dựa theo quy luật bình thường tìm được.

Dư Phi chạy theo người quay phim và Nguyễn Thanh, sau đó đám Tô Tuyết và Hạ Thanh Hải cũng xuất hiện.

Sao Nguyễn Thanh lại tìm đơn giản thế nhỉ?

Giống như…… Trước đó đã biết phòng ở vị trí nào vậy, giống như Tào Tuyết San ngay từ đầu đã biết chính xác đường đi.

Phòng 7013 không ở tầng 7, từ phòng 7011 là ở trên tầng 8, nếu dựa theo trình tự thì không thể dễ dàng tìm thấy. Càng không cần phải nói, phản ứng đầu tiên của người đi tìm là phòng bắt đầu từ số 7 phải ở tầng 7 mới đúng, chỉ có 10 phút thật sự là quá khó tìm.

Hơn nữa, sau khi lên tầng 8, từ phòng 7011 đến 7015 là ở một hướng, lên đến tầng 8 cũng không thể tìm thấy ngay được.

Hạ Thanh Hải nhướng mày, đi theo Nguyễn Thanh chạy lên cầu thang thoát hiểm. Từ thang máy lên dễ dàng có thể tìm được phòng, từ cầu thang thoát hiểm lên thì lại nhanh tới nơi hơn.

Hạ Thanh Hải lập tức hiểu ra, ngay từ đầu, Dư Phi đã không muốn để ai tìm ra được vị khách quý cuối cùng này. Nói cách khác,vị khách bí ẩn cuối cùng sẽ phải xuất hiện thật đặc biệt.

Đương nhiên những người khác cũng phát hiện ra điều này. Tô Tuyết càng tò mò hơn: “Ai vậy? Thần bí quá thể? Ở tận góc khuất của tầng 8.”

Dịch Triết Hằng hơi mỉm cười: “Đây không gọi là góc, từ chỗ này có thể nhìn thấy phong cảnh. Có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài cửa kính, mở cửa ra chính là vườn hoa.”

Tô Tuyết thốt lên: “Không hổ là vị khách thần bí nha!” Nói cách khách, phòng 7013 trên tầng 8 này chính là phòng Vip sao?

Nguyễn Thanh mất 2 phút chạy tới trước cửa phòng 7013, lại nhìn thấy Lại Bác Vũ đi từ hướng khác tới.

Tô Tuyết che miệng: “Là Mạc Trọng Đan!” Lại Bác Vũ là người đại diện của Mạc Trọng Đan, vì Lại Bác Vũ chỉ dẫn dắt một nghệ sĩ là Mạc Trọng Đan, điều này trong giới cũng không phải là bí mật gì.

Dư Phi thấy bọn họ đã đoán được là ai, liền hừ một tiếng: “Đợi hậu kỳ xóa hết tiếng của mấy người đi.” Sao có thể công bố đáp án nhanh thế được? Người xem chắc chắn muốn đoán ra người cuối cùng, sau đó là tiếng hét chói tai, hiệu quả phải như vậy chứ! Đương nhiên, trước đó không thể để lộ khách quý là ai được.

Lại Bác Vũ không ngờ lại gặp mọi người ở đây, cũng bị dọa cho ngây người, anh ta kỳ quái hỏi: “ Không phải hôm qua đạo diễn nói sẽ không đột kích bất ngờ hay sao?”

Dư Phi cười: “Đó là vì tôi không nghĩ tới sẽ có người trong 10 phút có thể tìm đến đây.”

Lại Bác Vũ: “……” Mẹ nó anh bảo Nguyễn Thanh tìm? Hôm qua cô ấy vừa ở chỗ chúng tôi chơi bài xong.

Lại Bác Vũ giật giật khóe miệng: “Không phải đã nói rồi sao, để Mạc Trọng Đan xinh đẹp hoàn hảo đi xuống, làm mọi người bất ngờ cơ mà?”

Dư Phi khụ một tiếng, nói: “Kịch bản vốn là như vậy, theo trình tự cũng mất không ít thời gian, vốn dĩ trước 6 giờ mọi người không thể tới đây được. Sau đó bọn họ phải nhận trừng phạt, tôi chỉ cho Nguyễn Thanh thời gian là 10 phút, 10 phút tìm được đến đây vốn là… chuyện không thể xảy ra.”

Lại Bác Vũ: “……” Vậy thì tại sao lại bảo Nguyễn Thanh đi tìm??? Tại sao hả?!!

Dư Phi cười: “Đột kích thì cũng đột kích rồi! Đừng lo lắng, những thứ không thể quay được tôi đều sẽ cắt đi.”

Lại Bác Vũ: “… Đây không phải vấn đề cắt hay không cắt…”

Tô Tuyết che miệng cười: “Vậy chẳng lẽ bên trong có cái gì không thể nhìn thấy sao?”

Lại Bác Vũ vuốt cằm, khó xử nhìn bọn họ một cái: “Không thể nhìn thấy chắc là…. Không có đâu?!” Mạc Trọng Đan sẽ không mang ảnh của Nguyễn Thanh tới đây chứ? Chắc sẽ không dán ảnh của cô lên đầy tường chứ? Ngẫm lại… thì cũng có khả năng đấy, huhu, tức chết mất thôi.

Mọi người: “……” Sao anh ta nói chuyện lại không tự tin thế?

Mặc dù bây giờ mọi người đều biết Mạc Trọng Đan đang ở bên trong, nhưng ai nấy cũng phải giật mình. Mặc dù năm ngoái đã nghe nói công việc của anh được sắp xếp kín lịch hết rồi, kết quả bây giờ lại nhận thêm hai chương trường gameshow lận.

Nhóm quay phim thực sự rất chuyên nghiệp, nhanh chóng giấu đi vẻ hoảng hốt của mình.

Người quay phim vô cùng ngạc nhiên nhìn Nguyễn Thanh, sao cô không có tí ngạc nhiên nào vậy?

Là ảnh đế Mạc Trọng Đan đó! Cô không giật mình sao? Hôm qua lúc tôi nhận được tin còn phải giật mình đấy!!!

Nguyễn Thanh vội vội vàng vàng đưa tay muốn thẻ mở cửa của Dư Phi: “Nhanh lên nhanh lên, đừng tám nhảm nữa, tôi chỉ còn có 5 phút thôi.”

Dư Phi đưa thẻ mở cửa cho cô rồi nhắc nhở: “Đừng quên là không được dùng tiếng động để đánh thức đấy.”

Nguyễn Thanh gật đầu: “Không dùng tiếng đánh thức thì đơn giản.” Dùng hai tay là được không phải sao. Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.

Mở của xong, tất cả mọi người đều im bặt, Nguyễn Thanh cũng nhón đầu mũi chân đi vào.

Rèm trong phòng được kéo kín mít, ánh sáng tối tăm. Cô nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh mép giường, tất cả mọi người đứng ở cuối giường nhìn cô.

Nguyễn Thanh hướng về phía cameras ra dấu ok, cười đắc ý.

Tào Tuyết San cắn chặt răng: “….”

Đừng nghĩ bây giờ ai cũng được quay phim lên hình giống nhau, bên phía hậu kỳ còn phải cắt nối biên tập. Trò chơi đi đánh thức này mất hai tiếng đồng hồ rồi, quá phí thời gian, đến lúc công chiếu không có chuyện sẽ để nguyên.

Lúc biên tập còn phải suy xét đến độ nổi tiếng, sự thú vị và các phương diện cần thiết khác. Cô ta và Nghiêm Hoán là người mới, thứ duy nhất dùng được chính là lăng xê CP.

Cô ta khẽ cắn môi, so với cô ta và Nghiêm Hoán, Nguyễn Thanh một điểm thu hút cũng không có. Vừa rồi nhảy một điệu nóng bỏng có thể miễn cưỡng xem được, nhưng sau khi biên tập, lên hình còn chưa được nổi một phút.

Nhưng Mạc Trọng Đan không giống vậy, bản thân Mạc Trọng Đan tự mang lưu lượng, vị trí cũng cao, Nguyễn Thanh được cọ màn ảnh thì không nói, quan trọng bọn họ còn có CP Thanh Sơn. Cùng một khung hình chính là đang phát đường rồi còn gì!

Bị Nguyễn Thanh đẩy xuống, trong lòng Tào Tuyết San đương nhiên không vui. Nhưng cô lại tự an ủi chính mình, Mạc Trọng Đan sao có thể cùng Nguyễn Thanh xào CP được? Lúc trước chỉ là trùng hợp thôi, thậm chí có thể là Nguyễn Thanh tự mình cọ nhiệt cũng nên.

Tào Tuyết San cười lạnh nhìn Nguyễn Thanh, hay lắm, lúc trước cô ta chèn ép CP của mình, phá CP của cô ta với mình cũng là chuyện tốt.

Nguyễn Thanh gãi đầu, cô nên đánh thức như thế nào đây? Cô không thể lấy tay tát anh được!

Cô duỗi tay gõ nhẹ vào trán Mạc Trọng Đan, như vậy chắc là sẽ tỉnh nhỉ?

Tô Tuyết: “……” Vê lờ, năm nay thịnh hành kiểu gõ trán hay sao? Nhưng nhìn ngọt thật đấy! Cơm chó.

Mạc Trọng Đan khó chịu cau mày, nhưng anh vẫn cứ ngủ say.

Nguyễn Thanh: “……” Cô hoang moang nhìn về phía Dư Phi, Dư Phi chỉ vào Mạc Trọng Đan, bảo cô tiếp tục kêu.

Nguyễn Thanh bèn quay đầu nhìn Mạc Trọng Đan, nghĩ đến việc không thể phát ra âm thanh, cũng không thể đánh anh, huhu, cô chợt phát hiện không còn cách nào cả.

Nguyễn Thanh ngây người rồi chớp mắt một cái, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nhào lên ư? Có thất lễ quá không?

Trên màn ảnh, Nguyễn Thanh ngoan ngoãn ngồi xuống trước giường của Mạc Trọng Đan, sau đó cô đột nhiên đứng lên chạy tới kéo rèm ra, tiếp theo lại chạy về ngồi xổm trước giường của Mạc Trọng Đan, vẻ mặt hưng phấn, như vậy chắc là anh sẽ tỉnh nhỉ?

Tựa hồ vì đáp lại sự hưng phấn của cô, Mạc Trọng Đan đột nhiên trợn mắt nhìn về phía Nguyễn Thanh, sự tỉnh táo trong mắt không hề giống như mới tỉnh ngủ chút nào.

Nguyễn Thanh vui vẻ mỉm cười: “Chào buổi sáng nhé, Mạc ca.”

Mạc Trọng Đan ngơ ngác nhìn Nguyễn Thanh trong chốc lát, đột nhiên duỗi tay kéo cô lên trên giường ôm chặt, sau đó than thở nói: “Ngủ thêm chút nữa đi.”

Nguyễn Thanh: “!!!”

Tào Tuyết San: “!!!”

Dư Phi: “!!!”

Mọi người: “!!!”

Lại Bác Vũ nở nụ cười trên môi, từ từ ngồi xuống đất… Anh ta biết ngay mà!!!

Nguyễn Thanh ngây người hồi lâu, chỉ thấy đột nhiên bị hormone nam tính bao vây lấy, mang theo hương thơm thuộc về riêng Mạc Trọng Đan. Cánh tay Mạc Trọng Đan đầy sức lực, Nguyễn Thanh tránh né cựa quậy, phát hiện hoàn toàn không thể tránh được.

Nguyễn Thanh: “……” Ôi trời ơi, cái này cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội, Thanh Sơn nặng quá đi!!!

Mạc Trọng Đan khẽ nhíu mày, cô gái nhỏ trong lòng ngực vẫn luôn động đậy làm anh rất bất mãn, tại sao cô luôn muốn chạy trốn?

Anh càng ôm chặt hơn, khàn giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Nguyễn Thanh: “… Mạc ca, nên dậy thôi!”

Dư Phi nhìn hình ảnh trên màn hình, sáng sớm mà đã thấy trái tim màu hồng phấn bay đầy trời rồi! Cái ôm buổi sớm này thực sự quá đẹp.

Mạc Trọng Đan sửng sốt, đột nhiên cứng đờ, anh chậm rãi mở to mắt nhìn cô gái trước mặt, hồi lâu sau, anh mới không chắc chắn mà hỏi lại: “Nguyễn Thanh?”

Nguyễn Thanh nhe răng cười: “Là em đây!”

Mạc Trọng Đan đột nhiên buông lỏng cô ra, sau đó ngồi dậy, thấy ở cuối giường có khoảng mười mấy hai mươi người đứng đó.

Mạc Trọng Đan: “……”Anh suýt nữa bị dọa sợ luôn.

Dư Phi phất tay với anh, nói một câu: “Chào buổi sáng, ảnh đế.”

Mọi người cũng líu ríu gọi anh là ảnh đế.Mạc Trọng Đan nhắm mắt, duỗi tay xoa xoa cái trán, lại trợn mắt nhìn bọn họ, rốt cuộc cũng thừa nhận đây là hiện thực: “Sao các người lại bất ngờ xông vào đây?”

Tâm trạng của anh thật chán nản, mới sáng sớm, còn đang mơ đẹp mà!

Anh quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh, thấy cô mặc áo ngủ ngồi bên cạnh mình, trong lòng anh liền nhảy dựng. Hình ảnh này… trông hai người giống vợ chồng quá nhỉ?

Toàn bộ căn phòng chỉ có hai người bọn họ mặc áo ngủ, cùng ở trên một chiếc giường, nghĩ vậy mà có chút kích động nho nhỏ.

Hiện thực so với giấc mộng càng tốt đẹp hơn, anh tỉnh hẳn, tâm tình cũng không còn khó chịu nữa.

Anh liếc mắt nhìn Nguyễn Thanh, cười nói: “Gọi anh dậy là nhiệm vụ của em à?”

Nguyễn Thanh gật đầu, nhanh chân chạy xuống giường.

Mạc Trọng Đan khẽ cười: “Chạy cái gì, anh có thể ăn em chắc?”

Nguyễn Thanh: “Cái này…… Em cũng không thể ngồi đây mãi được.” Còn ra thể thống gì nữa!

Mạc Trọng Đan: “……” Ừ, cũng đúng.

Chính thức bước vào quá trình ghi hình, Mạc Trọng Đan vô cùng phối hợp chào hỏi với mọi người, sau đó đứng dậy hỏi: “Tôi có nhiệm vụ gì không?”

Đúng là Dư Phi không nghĩ tới chuyện sẽ giao nhiệm vụ cho anh, nhưng nghe anh hỏi như thế, vậy dứt khoát đưa nhiệm vụ ra đi. Đến lúc đó có gì không phải thì cắt đi là được. Nhưng mà… phòng 7013 này thật sự không có gì đáng để cắt.

Toàn bộ quá trình đều là tâm điểm, toàn bộ quá trình đều có thể công chiếu.

Dư Phi nhất thời cũng không thể nghĩ ra nhiệm vụ, vì vậy liền đem nhiệm vụ của Nguyễn Thanh lấy ra dùng.

“Nhảy đi!”

Mạc Trọng Đan nhướng mày: “Sao lại là nhảy?”

Tô Tuyết cười nói: “Chắc là vừa rồi Nguyễn Thanh đã nhảy nên lấy ra dùng luôn đó. Xem ra, nếu không nhờ có Nguyễn Thanh, chúng tôi phải đợi đến bữa sáng mới có thể nhìn thấy anh.”

Mạc Trọng Đan sửng sốt: “Nhiệm vụ của Nguyễn Thanh ư?” Anh quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh, lướt cô một lượt từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Vừa rồi em đã nhảy hả?”

Nguyễn Thanh gật đầu: “Nhảy trên ghế đó.”

Trong lòng Mạc Trọng Đan rỉ máu. Từ trước tới nay còn chưa thấy cô nhảy trên ghế bao giờ đâu! Anh đã nhìn qua lí lịch và sở trường của cô rồi, tuyết đối không có cái mục nhảy này!

Nói cách khác, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy cô nhảy trên ghế, ngoại trừ anh và các fans.

Mạc Trọng Đan: “……” Tâm trạng không hề tốt, không thể cân bằng nổi….

Bình luận

Truyện đang đọc