HOÁN HỒN - UẤT DOÃN

Dàn xếp xong xuôi mọi việc liên quan tới Đoàn Phương Ly, Thẩm Cơ Uy ôm theo Hướng Dương cùng Dung Bạch trở về ký túc xá.

Vừa vào phòng Thẩm Cơ Uy đã lập tức ngã lên chiếc giường thân thuộc của mình rồi nằm thẳng cẳng trên đó, đầu vùi vào gối hết hít rồi lại ngửi, bởi vì Dung Bạch có thói quen giặt chăn ga thường xuyên nên vải vóc lúc nào cũng thấm đượm mùi nước xả xen lẫn hương vị sạch sẽ khi phơi ra ánh nắng, rất dễ chịu. Dù cho Thẩm Cơ Uy đã dọn ra ngoài, nhưng cậu biết thói quen ấy Dung Bạch vẫn giữ nguyên không thay đổi.

Hồi trước sống cùng nhau Dung Bạch luôn săn sóc Thẩm Cơ Uy cực kỳ chu đáo, phải gọi là sung sướng y hệt ông hoàng, việc dọn dẹp hàng ngày bọn họ gần như chưa từng tranh chấp với nhau bao giờ, Dung Bạch mọi lúc mọi nơi đều tiên phong làm hết mọi chuyện.

Lắm lúc Thẩm Cơ Uy không khỏi nảy ra suy nghĩ, hẳn bản thân cậu kiếp trước đã tích rất nhiều phước đức nên thành thử bây giờ mới "nhặt" được một người bạn chung phòng tốt tính như Dung Bạch, chăm chỉ còn hơn cô tiên, gọi Thẩm Cơ Uy là sinh viên đại học sung sướng nhất ở thành phố S này có lẽ cũng chẳng hề nói quá.

"Tiểu Bạch, lời cậu nói ban nãy là có ý gì?" Nằm dài trên giường, Thẩm Cơ Uy ngó trần nhà làu bàu hỏi.

Dung Bạch đang tưới cây ngoài ban công, nghe không rõ, tiếng có tiếng không trả lời: "Nói gì nhỏ thế, bộ nãy giờ tám nhảm với Đoàn Phương Ly hết hơi rồi hả?"

Cậu lau khô tay rồi bước vào phòng, Thẩm Cơ Uy ngồi nhỏm dậy lặp lại câu hỏi thêm lần nữa.

"Có khó hiểu lắm đâu, tuy rằng bình thường cậu hay giúp đỡ người khác, nhưng tôi biết cậu không phải đối với ai cũng sẽ lo chuyện bao đồng như thế. Mà Giang Thuỵ này cùng lắm chỉ là người lạ tình cờ xảy ra biến cố cùng với cậu, cậu hoàn toàn có quyền bỏ mặc làm ngơ để anh ta tự giải quyết tất cả, vậy mà lần nào cậu cũng đắn đo vì chuyện của anh ta rồi tự đưa mình vào nguy hiểm, cậu không thấy kì lạ lắm sao?"

Thẩm Cơ Uy nghe xong một tràng dài thì trầm mặc hết nửa ngày, hồi lâu mới ngắt quãng lên tiếng: "Tôi xem anh ta là bạn, cho nên tôi quan tâm anh ta giống như quan tâm cậu thì có gì lạ đâu?"

Dung Bạch ngồi xuống ghế xoay chống cằm nhìn Thẩm Cơ Uy: "Tôi quen cậu bao lâu, cậu quen Giang Thuỵ bao lâu, hai mốc thời gian này có thể đem ra so sánh được sao?"

Thẩm Cơ Uy bị hỏi mà nghẹn họng, hai tháng cùng hai năm quả thực khác biệt nhau một trời một vực, khỏi cần suy nghĩ cũng rõ phép so sánh bấp bênh này căn bản chả có miếng tính tham khảo nào. Cậu thử đặt tay lên ngực mình suy nghĩ, Giang Thuỵ giống với Dung Bạch sao?

Làm sao mà giống cho được?

Dung Bạch là người bạn tốt nhất của cậu, ở bên cậu vượt qua giai đoạn khó khăn chập chững khi mới vào đại học, đối xử với cậu tốt hơn cả người thân trong gia đình, còn Giang Thuỵ mắng cậu la cậu mãi, lấy gì mà đo với cậu ấy?

Thế nhưng cảm xúc lo lắng và đồng cảm cho hắn Thẩm Cơ Uy chưa từng chối bỏ, mặc dù cậu chẳng thể lí giải được là vì sao, có thể là sự tương giao giữa linh hồn, hoặc là chứng bệnh nhan khống về cả vật lẫn người của Thẩm Cơ Uy lại tái phát, mà ngoại hình Giang Thuỵ thì quá mức chói mắt nên thỉnh thoảng kích thích tâm hồn muốn bảo vệ báu vật quốc gia của cậu, chỉ có vậy.

"Thôi, đang vui vẻ nhắc đến anh ta làm gì, mất hứng." Cuộc trò chuyện ngắn ngủi vài câu làm Thẩm Cơ Uy lơ đãng nhớ đến kí ức hỗn độn ở phòng tắm hôm nào đó, bỗng dưng cậu lại sinh ra mơ màng một cách khó hiểu đối với tình trạng của bọn họ, vô thức lái sang chủ đề khác, "Tôi có đem theo thức ăn cho mèo để trong cặp, cậu vào bếp lấy hộ tôi cái hai chén, để tôi cho Hướng Dương ăn cái."

Dung Bạch nghe xong thì lập tức phủi tay làm theo, Thẩm Cơ Uy phóng xuống giường lôi thức ăn kèm theo xấp ảnh bản thân chụp được ban sáng ra đặt lên bàn, tay vuốt lông Hướng Dương, cậu trầm ngâm ngồi lên ghế dòm đống tạp nham kia chằm chằm.

Dung Bạch đi ra thấy Thẩm Cơ Uy ngẩn ngơ bèn vỗ vai cậu một cái: "Ảnh đó có gì đặc sắc mà cậu nhìn dữ vậy, chẳng phải cậu đã hứa với Đoàn Phương Ly sẽ tiêu huỷ hết rồi sao?"

"Cậu nghĩ tôi làm thiệt chắc, giữ lại biết đâu còn có chỗ dùng." Thẩm Cơ Uy hỉnh mũi, "Nói đi cũng phải nói lại, tôi hứa sẽ giúp Đoàn Phương Ly bảo đảm danh tính là vì hôm nay tụi mình đích thực đã làm ảnh hưởng đến chén cơm manh áo của người ta, nhưng Đoàn Phương Ly cũng không phải dạng vừa, trong thời gian ngắn thôi đã suy tính đến việc hợp tác để đưa ra lí luận dụ chúng ta vào tròng, cậu nghĩ người phụ nữ đó không chừa đường lui cho mình chắc?"

Ấn tượng ban đầu của Dung Bạch lẫn Thẩm Cơ Uy về Đoàn Phương Ly đều có một điểm chung đó chính là kiểu người hám danh lợi tiền tài mà bò lên giường đàn ông, miệng lưỡi đanh đá chua ngoa. Song qua vài câu trò chuyện cùng Đoàn Phương Ly hai người mới thực sự ngộ ra được, thứ mà cô mong mỏi dường như không hoàn toàn chỉ là những vật chất phù phiếm tầm thường. Càng hiểu rõ bản chất xã hội này, con người ta càng sẽ không để lưỡi dao dơ bẩn đó cắt trúng mình.


"Cậu đã hứa với tôi là sẽ ngưng dính dáng tới mấy chuyện này rồi, còn nhớ không?" Dung Bạch híp mắt, chợt cảm thấy bộ dạng lo trước lo sau của Thẩm Cơ Uy đem dán vào lời hứa với cậu chẳng đáng tin chút nào, "Thẩm Cơ Uy, cậu dám thất hứa là tôi cạch mặt cậu luôn đấy."

Thẩm Cơ Uy rụp rụp đồng ý.

Dung Bạch thuộc tuýp người ôn hoà, rất hiếm khi nổi giận, nhưng chơi cùng nhau lâu nên cậu hiểu rõ cậu ấy cứng mềm đều xoay chuyển được, tính cách bên trong vô cùng cứng rắn, chọc giận là không hề dễ dỗ đâu.

Thái độ hợp tác của Thẩm Cơ Uy khiến âm giọng Dung Bạch hoà hoãn lại, thở dài nói: "Được rồi, lâu lâu họp mặt một lần mà toàn bàn chuyện gì không đâu. Tối nay cậu muốn ở phòng hay ra ngoài, để tôi biết đường gọi điện đặt đồ."

"Ăn ở phòng đi, hôm nay đi nhiều tôi mệt muốn chết."

"Vậy để tôi gọi thức ăn nhanh." Dung Bạch rút điện thoại ra hỏi Thẩm Cơ Uy, "Muốn ăn gì, gà rán hay thịt nướng, hay là lẩu?"

"Ăn gì thanh đạm thôi, tuỳ cậu chọn."

Dung Bạch gật đầu, ngón tay loắt thoắt mấy cái chọn hai suất cháo bào ngư size vừa và lê hấp đường phèn.

"À còn một chuyện, người hồi sớm dẫn cậu ra khỏi câu lạc bộ là ai vậy?"

Thẩm Cơ Uy sực tỉnh, lúc này mới nhớ ra chuyện mình đã hứa với Hoắc Tôn là sẽ giúp hắn nắm rõ đường đến núi Lãng Xuyên, đầu cậu hơi choáng váng, nhất thời vẫn không thể tin nổi có ngày bản thân lại có thể bình tĩnh trò chuyện cùng gương mặt đại biểu cho quân đội quốc gia một cách rành rọt thế.

"Nói ra sợ hù chết cậu." Thẩm Cơ Uy ừm hửm hai tiếng làm ra vẻ cao siêu, hiển nhiên hết sức hài lòng với biểu cảm chờ mong của Dung Bạch, miệng chậm rãi hé lộ từng chữ, "Người, đó, là, thượng, tướng, Hoắc, Tôn."

Dung Bạch: "..."

Là lỗ tai cậu có vấn đề hay trong lúc chuồn đi đầu Thẩm Cơ Uy bị đập trúng chỗ nào rồi?

"Cậu có biết là trong đó nhiều dân lừa gạt lắm không? Đụng trúng người dễ lừa bọn chúng thậm chí còn dám xưng mình là tổng thống nước Q kia kìa."

Thẩm Cơ Uy: "Nhưng người tôi gặp chính xác là Hoắc Tôn trăm phần trăm mà, tôi từng thấy ông ấy trên tivi, không thể nào có chuyện nhận sai được!"

"Vậy cậu thử nói xem, người có thân phận đặc biệt như Hoắc Tôn đi vào một nơi tạp nham như Lạp Thương để làm gì?"

Trước giờ Dung Bạch luôn tin sái cổ mọi lời Thẩm Cơ Uy mà lảm lảm, song tính xác thực của câu chuyện này thực sự gần chạm vào mức bất khả thi, cậu nghĩ thế nào cũng không tìm nổi biện pháp ép mình tiêu hoá.

Thẩm Cơ Uy đang chần chừ suy tính xem có nên kể cho Dung Bạch nghe hay không. Về vấn đề riêng tư của Hoắc Tôn, chung quy cậu vẫn không dám đề cập quá nhiều, chỉ đành bảo: "Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà tôi có giữ danh thiếp của ông ấy, đợi lần sau liên lạc tôi sẽ chụp một bức ảnh làm bằng chứng, cậu muốn không tin cũng không được."


Dung Bạch vốn chẳng tin, bèn ôm tâm thái qua loa mà đồng ý.

Tắm rửa sạch sẽ xong xuôi thì đồ ăn cũng kịp thời giao đến, Thẩm Cơ Uy và Dung Bạch bày biện tất cả lên bàn sau đó như một thói quen xoắn ống quần bật hoạt hình cùng nhau ngồi xem, tay không ngừng khua khoắng đũa gắp thức ăn, cảnh tượng quen thuộc mà vui vẻ hoà hợp đến lạ thường.

"Tiểu Bạch, dạo này Phục Niệm còn bám theo làm phiền cậu nữa không?"

"Hửm, phục gì cơ?" Dung Bạch đang chăm chú nhìn màn hình, mất một lúc lâu mới phản ứng được Thẩm Cơ Uy đang nói gì, sắc mặt tức thì xụ xuống, "Ai mà biết anh ta, chắc là dạo này hết viện cớ gãy tay để trốn việc được nữa rồi nên mới ngưng theo ám tôi đấy."

Thẩm Cơ Uy thắc mắc: "Sao cậu quen được anh ta?"

Phục Niệm có mặt tại tiệc rượu nhà họ Hoắc, thân phận cam đoan không phải hàng vô danh tiểu tốt, Dung Bạch xưa nay vốn chẳng ưa gì đám người tư bản đó, vì sao lại chấp nhận để Phục Niệm đeo bám dai dẳng lâu đến thế?

Chỉ bằng việc gãy một cánh tay, tiền thuốc men căn bản đã dư dả để giải quyết mâu thuẫn, Thẩm Cơ Uy không cho rằng nếu không có sự ngầm nhân nhượng của Dung Bạch, Phục Niệm lại có khả năng trở thành cái đuôi lủng lẳng treo sau lưng cậu ấy mấy tháng mà chưa bị tống cổ vào nhà giam vì tội quấy rối dân lành.

Dung Bạch ăn ngay nói thật: "Phục Niệm là khách quen của hộp đêm, đêm nào tôi cũng thấy anh ta vào uống rượu, thái độ anh ta bình thường ôn hoà lắm, không hiểu sao hôm nọ lại nổi điên đánh nhau với người ta, tôi chỉ là người bị vạ lây do tên khùng kia lấy tôi ra làm bia đỡ đạn. Cũng may Phục Niệm là quân nhân chứ không phải côn đồ, nếu không tình trạng tôi có lẽ còn nặng hơn cánh tay bó bột của anh ta nữa."

Thẩm Cơ Uy nghe xong liền nhíu mày: "Chuyện khi nào, sao chưa bao giờ nghe cậu kể?"

"Xô xát ở chỗ làm việc có phải chuyện gì lạ đâu, tất cả đều kể cho cậu có khi liệt kê cả buổi tối còn chưa đủ đâu."

"Nghe tôi, từ ngày mai nghỉ làm ở đó đi, dáng vẻ bây giờ của tôi không tiện kè kè bêu cậu mãi được, gặp chuyện lỡ không đến kịp thì làm sao?"

Lòng Dung Bạch cảm động, choàng tay vỗ vai Thẩm Cơ Uy: "Tôi là đàn ông đấy, một chọi năm tôi không cân được, nhưng 1vs1 thì thoải mái, hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?"

"Không có gì." Dung Bạch nghiền cắn đầu đũa, giọng ngập ngừng.

Thẩm Cơ Uy nheo mắt: "Phục Niệm hứa sẽ bảo vệ cậu à?"

"Anh ta không hứa." Dung Bạch lắc đầu, "Anh ta chỉ làm thôi."

...


Ăn xong Thẩm Cơ Uy phụ trách rửa bát, Dung Bạch lau chùi bàn ăn, lúc Thẩm Cơ Uy ở ngoài ban công hong tay cho khô ráo rồi di chuyển vào phòng, Dung Bạch đã ngồi sẵn ngay trước bàn máy tính liên tục click chuột, có vẻ là đang chơi game.

Dung Bạch là một đứa thích chơi game, Thẩm Cơ Uy cũng chả lấy làm lạ, ôm Hướng Dương đang làm ổ dưới sàn lên liền muốn bò lên giường ngủ thì ánh mắt tình cờ lướt ngang màn hình đang phát sáng, động tác lập tức khựng lại.

"Tiểu Bạch."

"... Hả?" Dung Bạch đang làm nhiệm vụ, nghe Thẩm Cơ Uy gọi bèn tháo tai nghe xoay đầu nhìn cậu.

"ID của cậu trông quen quá." Thẩm Cơ Uy lầm bầm trong miệng, đặt Hướng Dương lại chỗ cũ rồi sáp đến quan sát kỹ hơn, "Tiểu Bạch Miêu..."

"Gì vậy, trước giờ có thấy cậu hứng thú với mấy trò này đâu?"

Thẩm Cơ Uy và Dung Bạch thuộc hai trường phái khác nhau, Dung Bạch nghiện chơi game online, đặc biệt là mấy loại làm nhiệm vụ thăng cấp thế này. Thẩm Cơ Uy thì trái ngược hẳn, cậu thích mấy trò offline kích thích não bộ như Wheres My Water, Peak – Brain Games & Training, CogniFit Brain Fitness dành cho trẻ con, cực kỳ nhàm chán.

"Ông nội cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Thẩm Cơ Uy bất thình lình hỏi một câu làm mặt mày Dung Bạch xoắn xít lại.

Cậu hỏi: "Nói linh tinh gì thế? Ông đã mất lâu rồi còn đâu?"

Dây thần kinh bị lệch sóng của Thẩm Cơ Uy lúc này mới chậm rãi hoạt động lại, có hơi ngại ngùng gãi đầu nói: "Vậy cậu có từng cho ai mượn ID này chơi không?"

Nói đoạn, Thẩm Cơ Uy cầm chuột ấn phím out trở ra giao diện để xem server Dung Bạch đang đăng nhập, 19589, rõ ràng cậu nhớ không lầm mà, đây chẳng phải là tài khoản Tiểu Bạch Miêu đã chém gió với cậu vào tháng trước sao?

Tại sao Dung Bạch lại chơi tài khoản này?

Thẩm Cơ Uy nghĩ gì hỏi nấy.

Dung Bạch: "Đây vốn dĩ là acc tôi mà, tôi chơi thì có gì lạ? Ngược lại là cậu, đương không dí theo hỏi chuyện này làm gì?"

"Từng có người sử dụng tài khoản này tự xưng là ông của Tiểu Bạch Miêu rồi gia nhập bang hội của tôi, còn bảo bản thân đã hơn sáu mươi tuổi. Nếu không phải là ông cậu sống dậy để chơi, vậy lẽ nào tôi bị chơi xỏ?"

"..."

"Acc tôi cùi bắp muốn chết, ai rảnh hơi đâu vào để chơi xỏ cậu làm chi?" Dung Bạch co rút khoé miệng, "Mà khoan hẵng nói tới người này là ai, hắn làm thế rồi có lừa được cậu đồng xu các bạc nào không? Nếu không phải lừa tiền người quen, acc tôi căn bản chính là phế vật."

Ý nghi ngờ trong mắt Thẩm Cơ Uy nồng đậm, cố chấp muốn xác nhận lại lần nữa: "Thật sự vào tháng trước cậu không hề cho người nào khác mượn máy?"

"Không có." Dung Bạch đáp một cách chắc nịch, trong lòng lại âm thầm bổ sung, dù có thì tôi cũng chẳng nhớ nổi.

Khẳng định đến mức này Thẩm Cơ Uy cũng chẳng thể moi móc gì thêm nữa, trong lòng cậu khó chịu vì bị lừa, chỉ còn cách ôm theo một bụng nghi hoặc ứ nghẹn trở về giường đăng nhập vào game.

Chim Nhạn Trắng không hoạt động.


Thẩm Cơ Uy bực bội ấn chuột cạch cạch liên tục, kéo Hướng Dương qua định vò đầu mấy cái thì điện thoại bất chợt thông báo có tin nhắn mới, câu từ ngắn ngọn súc tích quen thuộc hiện lên, nội dung hỏi, đã ăn cơm chưa.

Đầu Thẩm Cơ Uy bật ra dấu chấm hỏi thật to.

Tôi ăn rồi, anh ăn chưa?

Nhắn được một dòng rồi lại xoá, Thẩm Cơ Uy cảm thấy mấy câu hỏi han quan tâm kiểu này có chút không phù hợp với cách chung sống bình thường giữa hai người, hình như hơi thân thiết quá mức.

TCU: "Ăn rồi, sao vậy?"

GT@: "Chừng nào về?"

TCU: "Chắc là ngày mai, tầm buổi trưa."

GT@: "Ngày mai ở yên trong kí túc xá chơi đừng đi lung tung, đến giờ thì gọi tôi đến đón cậu."

Mí mắt Thẩm Cơ Uy giật khẽ, ngón tay thon dài đang lượn lờ trên màn hình run run.

Giang Thuỵ ăn trúng thứ gì hả? Đang yên đang lành đòi đón cậu làm gì?

TCU: "Không cần, tôi tự về được."

GT@: "Không bàn cãi."

Lại nữa, ăn nói dễ nghe được vài câu liền giở cái giọng điệu bố đời này ra.

Thẩm Cơ Uy không vui thì sẽ lười gõ chữ, trực tiếp gửi tin nhắn thoại: "Anh rảnh rỗi thì đến công ty làm thay tôi mớ việc đi, xem tôi như con nít không bằng."

Dứt câu còn hừ một tiếng.

Tin nhắn gửi đi năm phút tựa hồ bị trôi mất trong đám âm thanh huyên náo ở những buổi bàn việc xã giao của Giang Thuỵ, Thẩm Cơ Uy không đợi được hắn hồi âm mình, nhưng lại đợi được Chim Nhạn Trắng online.

Ting.

[Riêng] Chim Nhạn Trắng: Cùng làm nhiệm vụ không?

***

Tác giả có lời muốn nói:

Trên đời sẽ không có những lần không hẹn mà gặp, chỉ có thể là do một trong hai cố ý.


Bình luận

Truyện đang đọc