HOÀNG ĐẾ BẮT NHẦM HỆ THỐNG CUNG ĐẤU

Lúc về đến Trích Tinh các, trời đã khuya, Yên Dao Xuân tắm rửa sạch sẽ, định nằm xuống gặp Chu Công, ai ngờ vừa mới nhắm mắt lại, nàng đã cảm nhận được một loại cảm xúc quen thuộc trong lòng, a, lại bắt đầu rồi...

Cảm giác này cứ như có một sợi tơ mỏng như mạng nhện lan đến tận đáy lòng, mà người nắm sợi tơ này, thỉnh thoảng lại kéo một cái, để thể hiện sự tồn tại của hắn.

Yên Dao Xuân không nhịn được thở dài, bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn chằm chằm đỉnh màn màu xanh lá cây, Cổ trùng di tình này thật sự là tà môn, khiến nàng bây giờ có chút suy nhược thần kinh, cứ tiếp tục như vậy, có phải sẽ có một ngày, nàng không còn phân biệt được đâu là cảm xúc của Sở Úc, đâu là cảm xúc của mình, hai người không còn phân biệt lẫn nhau?

Nghĩ đến đây, Yên Dao Xuân không khỏi rùng mình một cái, lập tức kéo chăn trùm đầu, ép buộc bản thân chuyển hướng suy nghĩ.

Nhớ nàng lắm...

Kiều Kiều...

Yên Dao Xuân dùng sức bịt tai lại, cứ như làm vậy, là có thể ngăn cản những nỗi nhớ nhung không dứt kia ở bên ngoài, không cho chúng xâm nhập vào đầu óc, gặm nhấm lý trí và tình cảm còn sót lại của nàng.

Kiều Kiều đang làm gì?

Đã bảy ngày không gặp Kiều Kiều rồi, nhớ nàng ấy lắm...

Nhớ nhớ nhớ! Yên Dao Xuân không nhịn được nữa, tức giận đạp một cái, nhớ mẹ ngươi ấy!

Nàng nhất thời không khống chế được lực đạo, đạp lên ván giường ầm ầm, rất nhanh, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói lo lắng của Tri Thu: "Chủ tử, người làm sao vậy?"

Yên Dao Xuân vội vàng lên tiếng: "Ta không sao! Không cẩn thận đạp trúng ván giường, ngươi đi nghỉ ngơi đi."

Nhưng Yên Dao Xuân không biết là, tình trạng này đã được coi là tốt rồi, nửa đêm chỉ là kênh tình cảm, đến nửa đêm về sáng, liền mở kênh chính trị.

Trước kia tuy Sở Úc cũng xử lý chính sự vào ban đêm, nhưng sẽ không kéo dài lâu, hôm nay không biết hắn bị kích thích gì, phê duyệt tấu chương mãi đến rạng sáng, Yên Dao Xuân cũng bị ép tăng ca theo, nghe hắn suy nghĩ chuyện quốc gia đại sự, không phải là nơi này bị thiên tai, thì là nơi kia không có tiền, không thì là đại thần nào đó lại bị người ta tố cáo, nên xử lý thế nào, là xử nhẹ hay xử nặng...

Yên Dao Xuân sắp mơ hồ rồi, còn chưa đến cuối năm, chẳng lẽ làm hoàng đế cũng phải chạy KPI sao?

Cuối cùng làm thế nào mà ngủ quên, Yên Dao Xuân cũng không rõ, khi nàng tỉnh lại, trời đã sáng trưng, gần đến giờ Ngọ rồi, Tri Thu và Phán Đào thay phiên nhau vào xem, ai cũng lo lắng, sợ nàng lại bị ốm.

Tình trạng này kéo dài mấy ngày, Yên Dao Xuân thật sự không chịu đựng nổi, buồn bã nghĩ, Cổ trùng di tình này nhất định là trừng phạt nàng, nàng không nên có hảo cảm với Sở Úc, yêu đương nơi công sở không có kết quả tốt đẹp.

Chết tiệt, rốt cuộc phải làm sao để giảm độ hảo cảm xuống đây?

Yên Dao Xuân nghĩ tới nghĩ lui, quyết định hỏi Hoàng hậu về lịch sử đen tối của Sở Úc.

"Ngươi muốn biết chuyện trước kia của Hoàng thượng?" Hoàng hậu hứng thú nói: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

Yên Dao Xuân đương nhiên không thể nói rõ nguyên nhân, đành phải tìm một cái cớ đường hoàng, nói: "Thiếp thân vào cung cũng được một thời gian rồi... Cảm thấy Hoàng thượng anh minh thần võ, trong lòng rất ngưỡng mộ, cho nên muốn... muốn biết về quá khứ của người."

Nghe vậy, Hoàng hậu lộ ra vẻ hiểu rõ, nói: "Thì ra là vậy."

Thấy nàng tin tưởng, Yên Dao Xuân lại thừa thắng xông lên: "Hoàng hậu nương nương và Hoàng thượng là thanh mai trúc mã, chắc hẳn biết rất rõ về người?"

Hoàng hậu lại cười cười, nói: "Vậy thì ngươi lầm rồi, bản cung không thân với hắn."

Yên Dao Xuân ngây người: "A?"

Thấy dáng vẻ của nàng, Hoàng hậu dường như cảm thấy rất thú vị, khẽ nhướng mày liễu, nói: "Rất bất ngờ sao?"

Yên Dao Xuân có chút khó tin, thầm nghĩ, hai người thành thân đã nhiều năm như vậy, nếu là vợ chồng bình thường, e là con cái cũng đã biết chạy nhảy rồi, sao có thể không thân thiết?

Hoàng hậu trầm ngâm một chút, giọng nói thong thả: "Chắc hẳn ngươi cũng biết, tuy bản cung và Hoàng thượng có danh nghĩa vợ chồng, nhưng không có thực, hắn ở Càn Thanh cung, bản cung ở Trường An cung, nếu không phải là dịp lễ tết, cần tổ chức đại lễ, chúng ta cả năm cũng chẳng gặp nhau mấy lần."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-de-bat-nham-he-thong-cung-dau/chuong-72.html.]

"Nhưng nếu ngươi muốn nghe chuyện của hắn, bản cung cũng có thể nói," Hoàng hậu một tay chống đầu, cầm bút lông sói, thản nhiên đánh giá, nói ra lời kinh người: "Hắn là một người rất đáng ghét, bản cung vừa nhìn thấy hắn đã không thích."

Yên Dao Xuân không ngờ Hoàng hậu lại có đánh giá như vậy, hơi sững sờ: "Vì sao?"

Tuy chuyện Sở Úc làm gần đây, khiến nàng có chút không thích, nhưng dù thế nào, đối phương cũng không đến mức đáng ghét.

Hoàng hậu giọng nói nhàn nhạt: "Hắn quá nhu nhược."

Yên Dao Xuân càng thêm kinh ngạc, Hoàng hậu thấy vậy, cười cười, nói: "Hồi nhỏ Hoàng thượng từng nuôi một con mèo tam thể, con mèo đó rất quấn người, cũng rất đáng yêu, luôn lười biếng, không thích động đậy, Hoàng thượng rất thích nó, đi đâu cũng mang theo, bản cung muốn mượn chơi một chút, hắn cũng không cho, cứ sợ bản cung cướp mất."

Yên Dao Xuân thật sự không tưởng tượng ra được, người có tính cách như Sở Úc, vậy mà lại thích mèo, bèn hỏi: "Sau đó thì sao?"

Hoàng hậu nói: "Sau đó con mèo đó c.h.ế.t rồi."

Yên Dao Xuân kinh ngạc, hỏi: "Chết như thế nào?"

"Bị người ta dìm chết."

Yên Dao Xuân khẽ ồ lên một tiếng, theo bản năng truy hỏi: "Ai làm vậy?"

Hoàng hậu khẽ nhướng mày, nói: "Ngươi đoán xem."

Yên Dao Xuân có chút do dự, nói: "Chẳng lẽ... là người trong cung làm?"

"Là Thái hậu," Hoàng hậu dựa vào ghế bành bằng gỗ lê hoa, giọng nói hơi khàn, chậm rãi nói: "Bản cung nhớ lúc đó là mùa đông, tuyết rơi dày đặc, hắn tìm kiếm cả đêm, còn nghi ngờ là bản cung trộm mất, nửa đêm xông vào Khôn Ninh cung chất vấn, may mà Hoàng hậu nương nương ở đó..."

Nàng ta dừng một chút, giải thích: "Chính là Ý An Thái hậu, nghe nói chuyện này, liền phái cung nhân giúp hắn tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy trong hồ."

Hoàng hậu khoa tay múa chân, nói: "Đóng băng thành một cục, nhỏ xíu, lông cũng cứng hết, không còn mềm mại như lúc còn sống, cũng không dễ vuốt ve nữa..."

Nói đến đây, nàng ta như chìm vào hồi ức, một lúc sau, mới tiếp tục nói: "Hoàng thượng cứ ôm nó như vậy, đứng trong tuyết hồi lâu, cuối cùng đào một cái hố chôn con mèo, từ đó về sau, ta không thấy hắn nuôi mèo nữa, chắc là sợ rồi, cho nên ta mới nói, hắn quá nhu nhược."

Yên Dao Xuân thật sự không thể hiểu nổi, không nhịn được nhíu mày, nói: "Tại sao Thái hậu lại làm vậy? Đó chỉ là một con mèo thôi mà."

"Ai biết được?" Hoàng hậu vẻ mặt lạnh nhạt, nói: "Lúc đó Thái hậu không thích Hoàng thượng, vừa chán ghét hắn liên lụy Minh vương, lại vừa phải dựa vào hắn, đây là chuyện ai cũng biết, bởi vì Tiên đế ít con cái, chỉ có hai người con trai, Minh vương bị mù, ngôi vị Thái tử chỉ có thể do Hoàng thượng kế thừa, cho nên Thái hậu vừa trách mắng hành hạ hắn, vừa nắm chặt hắn trong tay, còn nói là vì muốn tốt cho hắn, g.i.ế.c con mèo đó, cũng chỉ là vì muốn hắn chuyên tâm học hành, đừng ham chơi, chọc giận Tiên đế."

Yên Dao Xuân không giấu nổi vẻ kinh ngạc, đây không phải là PUA sống sờ sờ sao?

Nói đến chuyện cũ, Hoàng hậu cũng trở nên ủ rũ, nói: "Những người trong hậu cung này, không phải là đầu óc có bệnh, thì là trong lòng có bệnh, không có mấy người bình thường, lòng dạ hiểm độc, làm toàn chuyện xấu xa không thể để lộ ra ngoài."

Nói xong câu này, nàng ta liền im lặng hồi lâu, dường như không còn hứng thú nói chuyện nữa, Yên Dao Xuân thấy vậy, liền thức thời đứng dậy, cáo từ với nàng ta, lúc sắp rời đi, Hoàng hậu đột nhiên gọi nàng lại, nghiêm túc nói: "Yên Dung Hoa, bản cung vẫn cảm thấy, ngươi không thích hợp ở lại trong cung."

Yên Dao Xuân ngẩn người, một lúc sau, mới nói: "Thần thiếp hiểu ý tốt của nương nương."

Diệu Diệu

Lúc nàng lui ra ngoài, vô tình ngẩng đầu lên, Hoàng hậu vẫn dựa vào ghế bành bằng gỗ lê hoa, ánh hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhuộm lên cả người nàng ta một màu vàng nhạt, nàng ta đang yên lặng nhìn về phía này, Yên Dao Xuân không nhìn rõ thần sắc trong mắt nàng ta, nhưng luôn cảm thấy, mơ hồ có chút buồn bã khó tả.

Ra khỏi Hồng Diệp Trai, Yên Dao Xuân khẽ thở ra một hơi, Tri Thu chạy đến, hỏi: "Chủ tử, bây giờ chúng ta về Trích Tinh các sao?"

Yên Dao Xuân nghĩ nghĩ, nói: "Trước tiên đến Càn Thanh cung một chuyến."

Độ hảo cảm không giảm xuống thì thôi, nhưng nàng nhất định phải nói rõ ràng với Sở Úc, hắn thích phê duyệt tấu chương, nàng cũng không quản được, nhưng cứ bắt người ta tăng ca giữa đêm khuya, vậy không ổn lắm đúng không?

Hơn nữa, bổng lộc còn bị giảm ba phần!

Tên nhà tư bản c.h.ế.t tiệt, Yên Dao Xuân rất muốn báo cảnh sát.

Bình luận

Truyện đang đọc