HOÀNG ĐÌNH

Dịch giả: †Ares†

oOo

Hắn nhìn lên vị đạo nhân duy nhất có thể thấy ở trong núi Côn Lôn lúc này, nói:

- Thiên La Trần Cảnh bái kiến chân nhân.

Trần Cảnh không nói là Kinh Hà Trần Cảnh, bởi vì hắn tới để cứu Diệp Thanh Tuyết. Đạo nhân kia thản nhiên liếc nhìn hắn một cái. Trần Cảnh tiếp tục nói:

- Ta nghe người ta nói, Diệp sư tỷ của ta ở trong núi Côn Lôn?

Những lời này cũng không mang chút sát khí nào, rất bình tĩnh.

Đạo nhân trẻ tuổi lúc này mới quay mặt nhìn sang Trần Cảnh, ánh mắt bình thản, nhưng lại có cảm giác khinh thường. Y cũng không hỏi Trần Cảnh là ai, chỉ chầm chậm nói:

- Không ở Côn Lôn.

- Vậy ở nơi nào?

Trần Cảnh hỏi tiếp không buông, giọng điệu hơi lạnh, có thể nói là hơi vô lễ. Đạo nhân vẫn không tức giận, nói:

- Linh Lung Trấn Yêu tháp.

Trần Cảnh không lộ vẻ gì, khí tức quanh thân lại đột nhiên ngưng tụ, lạnh lùng nói:

- Vậy sư tỷ của ta còn sống không?

- Không ai có thể sống quá ba ngày trong Linh Lung bảo tháp.

Đạo nhân trẻ tuổi mặc đạo bào vàng cam thản nhiên nói.

Y nhìn Trần Cảnh, còn Linh Lung bảo tháp trên bầu trời lại không cần đến người điều khiển. Trần Cảnh hiểu được, khí tức của đạo nhân này đã hòa làm một thể với cả ngọn núi Côn Lôn và bảo tháp kia rồi, gần như đã đạt tới cảnh giới tâm ý tương thông. Y điều khiển bảo tháp màu vàng kia cũng như Trần Cảnh ngự kiếm, không cần bất kỳ thủ thế hay thần chú gì cả, vừa nghĩ tới, kiếm đã tự nhiên thiên biến vạn hóa.

- Tại sao?

- Dòm ngó tiên sơn, loạn trật tự Đạo môn, tự nhiên phải biến mất.

Đạo nhân trẻ tuổi này thản nhiên nói, cũng không nhìn Trần Cảnh nữa, chậm rãi nhấc tay lên, nguyên khí trong núi Côn Lôn lập tức nổi lên cuồn cuộn như muốn hóa sóng thần.

Tại núi Côn Lôn, đạo nhân này giống như thần, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có thể khiến trời đất gió mây biến sắc.

Ngọn lửa trên bảo tháp lại bùng lên, như muốn bao phủ lấy Giao Long Vương. Ngay khi linh khí vừa nhộn nhạo, Trần Cảnh đã biến mất.

Lần đầu tiên Trần Cảnh cảm giác được nguyên khí trời đất xa lạ như thế, rõ ràng chỗ nào cũng có, nhưng không cách nào điều động được. Hắn rốt cuộc hiểu rõ, đấu pháp với người ở trong sơn môn của người ta bị hạn chế đến cỡ nào. Linh khí vô cùng vô tận kia không những không thể hấp thu, mà chúng nó còn như hóa thành một cái lưới vô hình muốn quấn lấy hắn.

Trần Cảnh biến mất, lại thấy con bướm được bao phủ trong hào quang trắng xuất hiện. Vừa hiện ra, nó đã khẽ đập cánh, nơi nó bay qua, nguyên khí lập tức bị cắt. Đồng thời trong lúc đó, một tiếng kiếm ngân vang lên, giống như âm thanh khi kiếm rạch lên một tấm lưới bằng kim loại.

Đạo nhân trẻ tuổi nhướng mày, vẫn đứng bất động, phất ống tay áo màu vàng cam, linh khí trong hư không cuồn cuộn ập tới ánh kiếm kia, giống như một tấm vải thật dày muốn bao lấy thanh kiếm kia, che tất cả phần sắc nhọn của nó.

Từ xa nhìn lại, người ta thấy một luồng sương mù màu xám trắng muốn nuốt chửng con bướm màu lam nhạt có hào quang tỏa ra quanh thân. Bỗng ánh sáng trên người con bướm đột nhiên mạnh hẳn lên, sương mù kia giống như rắn rết gặp phải lửa, vội lùi lại, nhưng chỉ tránh đi chính diện, lại lao tới từ phía sau con bướm. Con bướm cũng không quản mặt sau, bay thẳng tới đạo nhân.

Chẳng biết tại sao, xa xa nhìn, con bướm kia bay thật chậm, có thể nhìn rõ mỗi cái vỗ cánh của nó, thậm chí cảm giác như đó là một hình ảnh được tua chậm. Nhưng đây chỉ là một ảo giác, hình thành khi người ta tập chung toàn bộ sự chú ý vào con bướm kia. Sự thật là con bướm kia chỉ mới đập cánh vài cái đã bay đến trước mặt đạo nhân.

Một vệt ánh kiếm phóng ra từ trên người con bướm, ánh kiếm rõ rệt như thực chất, khiến con bướm được bao phủ trong đó trở nên hư ảo mông lung.

Sát khí lạnh như băng như bị đè nén quá lâu mà tràn ra không kiêng nể gì, phảng phất muốn chém đạo nhân đứng yên trước mắt thành hàng tỉ đoạn.

Đối với Trần Cảnh, trên đời này, người có thể khiến hắn quan tâm không có mấy, mà Diệp Thanh Tuyết thuộc vào loại có thể khiến hắn trả giá bằng sinh mệnh. Khi hắn nghe Hư Linh nói Diệp Thanh Tuyết bị một người trong núi Côn Lôn thu vào một tòa tháp vàng, hắn thậm chí đã không đến điểm danh chỗ Giao Long Vương Kinh Hà, muốn bay thẳng vào núi Côn Lôn. Thế nhưng thần cấm trên không để hắn nhớ ra, thân là thần linh không thể bay thẳng lên chín tầng trời. Do đó, hắn trở lại sông Kinh Hà, rồi cực kỳ hưng phấn khi biết mục đích của Giao Long Vương.

Sau đó, hắn bất chất tất cả, theo Giao Long Vương bay lên tận trời, gánh chịu một phần thiên kiếp khi thuồng luồng hóa rồng, dùng thế như trẻ tre xông vào trong mây, rồi lại cùng Giao Long Vương nhảy vào núi Côn Lôn.

Sát ý từ kiếm này phóng vút lên cao, bất chấp cả tiếng gầm của thuồng luồng, truyền rõ ràng ra ngoài.

Đạo nhân kia tựa hồ phản ứng không kịp, hoặc như là trầm mê trong cái gì đó, mãi tới lúc ánh kiếm sát thân mới đột nhiên bừng tỉnh. Trong mắt y hiện ra một chút kinh hãi, tức thì kích phát ngọc bội bên hông, tạo thành một quầng sáng xanh bao phủ lấy mình. Kiếm đâm tới quầng sáng kia thì bị kiềm hãm, hơi khựng lại, rồi chọc thủng quầng sáng, đâm thẳng tới đan điền khí hải của đạo nhân. Nhưng khi nó đâm sát tới quần áo của y, bộ đạo bào đó lại tỏa ra hào quang màu vàng cam cản lại.

Kiếm rung động, dâng lên sát ý điên cuồng. Hào quang vàng cam rốt cuộc không ngăn được ánh kiếm, bị nó xuyên qua...

Tất cả đều diễn ra trong tích tắc, nếu không phải đạo nhân trẻ tuổi có hai bảo vật hộ thân, lúc này chỉ sợ y đã bị kiếm đâm phá đan điền khí hải, làm nát kim đan nguyên anh kia. Cũng ở trong một tích tắc này, đạo nhân đã biến mất như một làn gió mát.

Ngay khi đạo nhân biến mất, ánh kiếm kia đồng thời lan rộng ra, những vệt ánh sáng như tuyết trắng mơ hồ quét khắp một vòng, khiến cả vùng linh khí vỡ vụn từng khúc.

Đạo nhân trẻ biến mất như thế nào, cho dù Trần Cảnh dùng thần thông bản mệnh thế giới đen trắng của con bướm cũng không rõ. Hắn chỉ thấy một vùng biển màu trắng, vô số linh khí trên bầu trời rơi như mưa vào trong núi Côn Lôn, còn từng dãy đạo quán đều là máu xám. Đây là do âm dương hòa hợp cân bằng, làm xuất hiện màu sắc này.

Trần Cảnh tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thể tìm được đạo nhân kia. Trên bầu trời, Giao Long Vương vẫn quấn tròn lấy tòa tháp, nhìn dáng vẻ như muốn chiếm thứ này làm của riêng. Trần Cảnh không tìm kiếm nữa, bay thẳng xuống đạo quán trên núi.

Trong hư không lưu lại một vệt sáng, kiếm đã đâm tới tòa đạo quán mà đạo nhân trẻ tuổi kia vừa đứng. Thế nhưng nơi này lại như ảnh ngược trong nước, bắt đầu vặn vẹo, theo từng vòng sóng gợn trong không khí rồi biến mất.

Trần Cảnh hơi kinh hãi. Hắn vẫn dùng đôi mắt trắng đen chuyên phá huyễn thuật để nhìn, thế nhưng lại nhìn không ra đây là huyễn thuật. Mặc dù ở sâu trong nội tâm, hắn đã có một loại cảm giác khác thường với huyễn thuật này, cảm thấy nó có lẽ cũng không phải là huyễn thuật, mà chẳng qua là ảnh ngược từ một thế giới khác hiển hóa ra. Thế nhưng điều này cũng không thể để hắn thay đổi quan niệm thâm căn cố đế có từ nhỏ đến giờ rằng thế giới này là tồn tại duy nhất.

Một kiếm đâm vào trong đạo quán kia, đạo quán biến mất giống như là ảnh phản chiếu trên mặt nước. Ánh kiếm lại lóe lên, hóa thành tầng tầng hào quang, nhưng ngoại trừ việc đạo quán đã biến mất, cũng chỉ có linh khí cuốn đến.

Ánh kiếm đột nhiên quay lại, phóng về hướng bảo tháp, trong nháy mắt đã xuất hiện ở tầng một, rồi đâm thẳng tới cửa vào. Ngay khi kiếm mới chạm đến cửa tháp màu vàng, cửa tháp đột nhiên mở ra, trong tháp tràn ra một lực hút rất mạnh, phảng phất như có một bày tay vô hình tóm lấy thân kiếm rồi kéo nó vào trong. Cùng lúc đó, Trần Cảnh cảm nhận được ngọn lửa thiêu đốt. Con bướm giống như bị trúng phép định thân, không vào cũng không rời nổi, quanh thân có lửa nóng màu trắng xám không ngừng đốt cháy.

Người ngoài tự nhiên chỉ cảm thấy kiếm kia đã dừng lại, chỉ có Trần Cảnh mới rõ, mỗi lần kiếm cương rung động đều sẽ cắt đứt trói buộc vô hình.

Trần Cảnh vừa đối kháng với lực hút này, vừa nhìn vào bên trong tháp.

Trong đó là một màu tối đen, trái ngược hoàn toàn với hào quang chói lọi bên ngoài. Thế nhưng Trần Cảnh vẫn lờ mờ thấy được Diệp Thanh Tuyết. Trong bóng tối mù mờ, giống như có thứ gì đó đang chiến đấu với nàng. Mơ hồ, có thể nghe được từng đợt gào thét không biết có phải của thú vật hay không, còn cả tiếng quái thú nhai nuốt. Trần Cảnh không rõ tại sao mình nhìn thấy được Diệp Thanh Tuyết, nhưng hắn thật cao hứng. Đạo nhân kia có nói, không người nào có thể sống quá ba ngày trong Linh Lung Trấn Yêu tháp, mà bây giờ Diệp Thanh Tuyết lại còn sống.

Đang lúc Trần Cảnh muốn mở miệng gọi Diệp Thanh Tuyết, thì chỉ thấy nàng phóng ra một tia sét, một khối ngọc phù* được tia sét bao bọc bắn nhanh đến. Thế nhưng ngọc phù trong tia sét kia vừa đến cửa tháp thì đã bị một lực lượng vô hình chặn lại khi chỉ còn cách mũi kiếm cương một chút. Ngọc phù nhấp nháy tia điện, muốn chui ra, nhưng không cách nào làm được. Trần Cảnh thấy thế thì cuống lên, nhưng chính hắn cũng khó để thoát thân, cũng không dám tiến vào. Hắn có dự cảm, chỉ cần để bị hút vào gần thêm, lực hút kia sẽ càng lớn, như vậy hắn đừng mong thoát được.

(Ngọc phù: tín vật làm bằng ngọc, thường thường sẽ có tạo hình đồ trang dạng huy chương, huy hiệu để đeo lên người)

Nhưng ngọc phù này là Diệp Thanh Tuyết truyền tới, hiển nhiên rất quan trọng.

Đột nhiên, Giao Long Vương thét lên một tiếng dài, phun ra một ngụm long tức, ngọn lửa quanh tháp lập tức ảm đạm hẳn, mà lực hút cũng yếu đi nhiều. Ngọc phù nhấp nháy tia điện, tựa hồ thoát khỏi trói buộc vô hình, bay nhanh ra ngoài cửa tháp. Kiếm cương quanh thân con bướm cũng lan rộng trong nháy mắt, bao trọn lấy ngọc phù, đồng thời định xông vào.

- Không nên vào, đi nhanh lên.

Ngay khi Trần Cảnh vọt vào, đã nghe tiếng của Diệp Thanh Tuyết truyền tới từ ngay phía trước. Lúc này, tầng ánh chớp bao phủ trên người nàng đang dần biến mất, giống như mọt người chết chìm đang từ từ chìm vào trong nước. Dần dần, nàng biến mất, bị bóng đêm nuốt sạch.

- Sư tỷ...

Trần Cảnh vọt tới chỗ Diệp Thanh Tuyết xuất hiện lần sau cùng. Ánh kiếm chói mắt, thế nhưng lại chẳng chiếu sáng được bao nhiêu không gian nơi đây. Mà ánh sáng để lộ ra xương trắng trên đất, gồm cả của người và thú, có lớn có nhỏ. Nhìn vẻ sáng bóng của xương cốt, đủ để biết chủ nhân của nó không phải hạng người bình thường.

- Sư tỷ, sư tỷyyy...

Trần Cảnh hô to lên, âm thanh truyền cực xa trong không gian tối tăm trống rỗng này, nhưng không có ai trả lời hắn, thậm chí đã không nghe được tiếng thú gào và tiếng chém giết như lúc còn ở cửa tháp. Duy chỉ có tiếng của chính hắn vọng lại, giống như hắn đang đứng đơn độc trong một tòa tháp khổng lồ, hét lớn rồi chờ âm thanh vọng trở về.

"Im lặng đến đáng sợ, sao lại như vậy? Sư tỷ đâu? Vừa xong còn ở đây cơ mà?!"

Trần Cảnh kinh nghi nghĩ.

Đột nhiên, ánh sáng đập vào mắt Trần Cảnh. Theo hướng ánh sáng mà nhìn, hắn thấy một ngọn lửa lớn như một dòng sông từ trên trời giáng xuống, khí tức hủy diệt phô thiên cái địa. Trần Cảnh không chút nghi ngờ, nếu mình bị ngọn lửa này bao phủ, tất nhiên sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.

-----oo0oo-----

Bình luận

Truyện đang đọc