? Dựa dẫm ?
Chung Niệm Nguyệt không cần suy nghĩ mà nói: "Tam hoàng tử."
Tấn Sóc Đế: "..."
Nét mặt hắn không thay đổi, chỉ là ánh mắt trở nên âm trầm: "Ừ."
Chung Niệm Nguyệt hơi cong eo: "A, mới nãy vẫn còn bình thường không biết tại sao bây giờ lại không còn chút sức lực nào, còn lạnh nữa."
Tấn Sóc Đế đưa tay ra đỡ lấy eo nàng.
Chung Niệm Nguyệt ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, chỉ có thể lấy Tấn Sóc Đế làm chỗ dựa.
Mười hai tuổi nàng đã có nguyệt sự.
Vì tuổi nguyên chủ còn nhỏ, hằng ngày trôi qua nàng cũng quên mất vụ này. Nàng cũng không nhớ khi ở hiện đại đã có nguyệt sự vào lúc mấy tuổi nên một chút chuẩn bị cũng không có.
Đột nhiên có một ngày tỉnh dậy, liền làm giường của Noãn các dính một chút màu hồng.
Cung nhân nhìn thấy, sợ tới mức chạy đi tìm Tấn Sóc Đế ngay lập tức.
Tấn Sóc Đế đã trải sự đời lâu như vậy, vừa bước vào Noãn các liền nhìn thấy giường đã bị dính vết màu hồng, mắt cũng không chớp, chỉ nhàn nhạt phân phó cho cung nhân dọn dẹp, chuẩn bị nước cùng xiêm y.
Cảm giác ngượng ngùng của Chung Niệm Nguyệt liền bị phá bỏ.
Về sau Tấn Sóc Đế còn mời nữ y tới.
Nữ y ngồi đối diện nàng, nói cho nàng biết nguyệt sự là gì, luôn luôn trấn an nàng không cần phải sợ hãi, chảy máu không đại biểu cho tử vong, dùng mọi lời nói để diễn đạt hết ý nghĩa.
Lần đầu tiên Chung Niệm Nguyệt phải ngồi nghe nói nhiều như vậy nhưng nàng một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ.
Mà khi nữ y nói với nàng những điều đó thì Tấn Sóc Đế ngồi bất động ở bên cạnh.
Nét mặt thản nhiên, dường như là chỗ dựa vững chắc nhất cho nàng ở dưới bầu trời này.
Hắn lúc nào cũng như vậy.
Đương nhiên nàng liền bình tĩnh trở lại.
Sau khi nữ y kia rời đi, ban đêm Tấn Sóc Đế ở lại Noãn các qua đêm, giống như khi ở huyện Thanh Thủy, cũng đặt thêm một trường kỷ bên cạnh giường nàng, bồi nàng ngủ.
Nàng kêu lạnh, hắn liền đặt bình nước nóng vào ngực nàng.
Nếu nói nàng ở trước mặt ai mà không sợ mất mặt nhất, thì chính là Tấn Sóc Đế.
Dường như chưa có bộ dáng chật vật nào của nàng mà hắn chưa từng thấy.
Ánh mắt Tấn Sóc Đế rũ xuống, nhàn nhạt nói: "Trẫm nhớ không phải là hôm nay."
Chung Niệm Nguyệt từ trong hồi ức tỉnh lại, ngạc nhiên nói: "Ân?" Lúc sau nàng mới hiểu ra, kinh ngạc nói: "Sao bệ hạ lại còn nhớ cả cái này?"
Từ lần đâu tiên nàng bị nguyệt sự, Tấn Sóc Đế liền kêu nữ y làm một quyển sách, quyển sách này sẽ ghi chép lại những ngày nàng tới ngày nguyệt sự.
Nàng sẽ dựa vào quyển sách đó để xem nguyệt sự của nàng có đúng ngày không.
Nhưng tại sao Tấn Sóc Đế lại nhớ rõ như vậy?
Tấn Sóc Đế chỉ nhàn nhạt nói: "Đương nhiên là nhớ rõ."
Cũng không nói gì nữa.
Lúc này hai tiểu thái giám bưng thùng nước vào, Mạnh công công cầm theo những món đồ mà Chung Niệm Nguyệt muốn, hai ba cung nhân phía sau cầm theo xiêm y của Chung Niệm Nguyệt.
"Bệ hạ, trước tiên để nô tỳ hầu hạ tiểu thư thay xiêm y." Một cung nữ bước tới hành lễ.
Nhưng Tấn Sóc Đế lại bế Chung Niệm Nguyệt lên, bế tới phía sau bình phong, đặt nàng bên cạnh thùng nước.
Chung Niệm Nguyệt nói thầm trong miệng: "Cũng không phải mười một tuổi."
Mạnh công công vội nói: "Chân của tiểu thư làm gì còn sức lực đâu? Không cần phải tự mình đi."
Tấn Sóc Đế nói: "Thêm được mấy tuổi nhưng vẫn còn nhỏ."
Dứt lời, hắn bước chân ra khỏi lều, để lại không gian cho Chung Niệm Nguyệt.
Thật ra Tấn Sóc Đế vô cùng bận rộn, cộng thêm Chung Niệm Nguyệt đã trưởng thành, nàng đã không còn dựa dẫm vào hắn như xưa.
Hôm nay hiếm lắm mới được một lần như vậy.
Vẫn còn hiểu chuyện, biết gặp vấn đề sẽ tới đây tìm hắn.
Chỉ là cái áo choàng kia...
"Phụ hoàng." Tam hoàng tử vẫn đứng chờ bên ngoài lều, vừa nhìn thấy Tấn Sóc Đế liền hành lễ.
Cẩm Sơn Hầu cũng thẫn thờ hành lễ.
Nhưng ánh mắt Tấn Sóc Đế chỉ dừng trên người Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử rất ít khi bị Tấn Sóc Đế nhìn chằm chằm như vậy.
Tấn Sóc Đế không bao giờ để lộ hỉ nộ ái ố của hắn, cho dù Tam hoàng tử làm được việc hay hỏng việc, phụ hoàng hắn ta cũng sẽ không quan tâm.
Tam hoàng tử nuốt nước miếng, bất giác mà cảm thấy rùng mình, thấp giọng gọi thêm một tiếng: "Phụ hoàng."
Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: "Áo choàng của ngươi đưa cho Niệm Niệm."
Tam hoàng tử mím môi, còn chưa đợi hắn ta trả lời.
Tấn Sóc Đế nói tiếp: "Tấm lòng rộng lượng, biết chăm sóc nữ quyến, đúng là so với lúc trước đã trưởng thành không ít."
Tam hoàng tử tính nói là Chung Niệm Nguyệt cướp của hắn ta, nghe phụ hoàng nói như vậy, đương nhiên lời này không thể nào nói ra. Hiếm khi được phụ hoàng khen, nói không chừng ngày mai lại sẽ giao cho hắn ta thêm sự vụ!
Vì vậy hắn ta liền cười nói: "Đương nhiên! Về sau con sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt."
Cẩm Sơn Hầu cảm thấy không phục.
Tam hoàng tử đứng thẳng người dậy nhưng ánh mắt của phụ hoàng vẫn đặt trên người hắn ta, giống như đang tỉ mỉ mà đánh giá hắn ta.
Ánh mắt kia không lạnh cũng không nóng, nhìn chằm chằm hắn ta một lát mà sau lưng hắn ta đã chảy không ít mồ hôi.
"Phụ hoàng...."
"Nên làm gì thì làm đi." Tấn Sóc Đế nói.
Sau đó nhìn về phía Cẩm Sơn Hầu: "Ngươi cũng vậy."
Cẩm Sơn Hầu rất sợ hoàng thúc của hắn, hành lễ xong nhưng vẫn lưu luyến mà không muốn rời đi.
Ánh mắt hắn lóe lên, dứt khoát đi tới phía sau lều ngồi chờ.
Không lâu sau, có cung nhân vén màn lều bước ra, thấp giọng hỏi: "Bệ hạ, áo choàng kia..."
Vẻ mặt Tấn Sóc Đế không thay đổi: "Đốt đi."
".....Vâng."
Chung Niệm Nguyệt vừa tới ngày đầu tiên mà đã có thể sảng khoái tắm trong nước nóng như vậy.
Sau khi tắm rửa xong, cung nhân liền mặc xiêm y vào cho nàng, còn thêm cả băng nguyệt sự.
"Không biết là tiểu thư nhà nào mang theo cái này, đúng là cứu cái mạng nhỏ của ta." Chung Niệm Nguyệt xoa xoa bụng nói: "Nên đi cảm tạ nàng."
Cung nhân nói: "Hình như là Cao tiểu thư."
Chung Niệm Nguyệt: ".....May là ta không tự mình đi mượn." Bằng không Cao Thục Nhi kia nhất định không cho nàng mượn.
Trong nguyên tác, Cao Thục Nhi không thích nguyên chủ.
Để cho nguyên chủ không nhận được tình cảm của Thái Tử, nàng ta đã không ít ca ngợi nhan sắc của nguyên chủ trước mặt nữ chính, để nữ chính buồn bực không vui.
Nhưng mà việc nào ra việc đó.
Chung Niệm Nguyệt nói: "Lát nữa từ trong tráp trang sức của ta, lấy một cái nào đó đưa cho nàng ta."
Hương Đào: "Vâng ạ."
Hiện tại Chung Niệm Nguyệt cũng được coi là một tiểu phú bà.
Có hoàng đế ban thưởng, con có cha và nương yêu thương.
Đương nhiên tiền cũng càng ngày càng nhiều.
Nàng cũng không biết xài cho việc gì, còn nghĩ nếu một ngày nào đó nàng trở về được, liền để lại những thứ tốt này cho nguyên chủ.
"Tóc tiểu thư vẫn còn ướt, trước tiên hong khô một chút." Cung nhân biết thân thể nàng yếu ớt, liền đỡ nàng tới ghế dựa ngồi xuống, sau đó các cung nhân thay nhau lau tóc cho nàng.
Tấn Sóc Đế vẫn đứng bên ngoài lều.
Hoài Viễn tướng quân vẫn luôn chú ý tới hành động của Tấn Sóc Đế, không nhịn được mà thắc mắc. Tại sao bệ hạ lại đứng đó, đứng yên không nhúc nhích?
Tấn Sóc Đế chỉ một cung nhân: "Đi vào hỏi một chút."
Cung nhân kia hành lễ, rồi bước vào trong lều, liền nhìn thấy thân ảnh Chung Niệm Nguyệt đang ngồi trên ghế.
"Bệ hạ, tiểu thư đã thay xiêm y xong."
Mạnh công công đưa tay ra vén màn lều lên cho Tấn Sóc Đế, Tấn Sóc Đế quay lưng bước vào, còn nói: "Truyền lời cho bọn họ, hôm nay không cần cử hành nghi lễ. Kêu vài người có năng lực đi bắt gà rừng, hầm một nồi canh tới đây."
"Vâng."
Tấn Sóc Đế ngước mắt lên, bước lại gần.
Chung Niệm Nguyệt lại không ngẩng đầu lên mà nhìn hắn, mà là đang nhìn bóng người phản chiếu trên lều, không nhịn được mà cười nói: "Kỳ Quân Dương ngươi bị ngốc sao? Ngồi xổm bên ngoài làm gì?"
Cẩm Sơn Hầu hoảng loạn vội vàng đứng dậy: "Sao Niệm Niệm biết ta ở ngoài lều?"
"Trên lều có bóng của ngươi."
"Sao Niệm Niệm nhận ra bóng của ta?" Cẩm Sơn Hầu háo hức hỏi.
"Trên cổ người có khăn choàng lông thú, những người khác không có."
Cẩm Sơn Hầu vui vẻ cười, bên trong lều có thể nghe thấy tiếng cười ngây ngốc của hắn.
Tấn Sóc Đế hơi cau mày, nhìn chằm chằm bóng đen trên lều một lúc.
Sau đó hắn nói: "Đi, đưa Cẩm Sơn Hầu trở về lều, coi chừng hắn lại bị đông cứng ở đó."
Liền có tiểu thái giám bước ra ngoài.
Lúc này Chung Niệm Nguyệt mới quay đầu lại nhìn Tấn Sóc Đế.
"Có đau không?" Tấn Sóc Đế thấp giọng hỏi.
"Vẫn ổn, chỉ bụng hơi đau." Dứt lời, Chung Niệm Nguyệt dựa lưng vào tay ghế, cong eo xuống muốn ép bụng lại để đỡ đau.
Tấn Sóc Đế nheo mắt nhìn.
Eo của nàng thực sự rất mềm.
Tấn Sóc Đế không chút nghĩ ngợi, đưa tay ra đỡ lấy eo nàng: "Coi chừng ngã xuống."
Chung Niệm Nguyệt: "Bệ hạ đừng nhúc nhích."
Tấn Sóc Đế đứng im, cúi đầu xuống nhìn nàng: "Hửm?"
Chung Niệm Nguyệt vẫn ngẩng đầu như cũ, vừa nãy bị hơi nóng của nước ấm thổi vào mặt, khuôn mặt đã có chút ửng hồng, đôi môi đỏ mộng, đẹp không thể tả.
Nàng nói: "Bệ hạ đỡ như vậy, bụng ta đã dễ chịu hơn một chút."
Tấn Sóc Đế: "...."
Cung nhân đứng bên cạnh dở khóc dở cười.
Dám lấy bệ hạ làm chỗ dựa, đúng là chỉ có một mình tiểu thư.
Chung Niệm Nguyệt ngồi một lúc lâu, lúc này đã cảm thấy thoải mái hơn không ít. Nàng đứng dậy lẩm bẩm nói: "Dường như máu đã ngưng lại rồi...."
Khóe miệng Tấn Sóc Đế hơi giựt giựt, có chút dở khóc dở cười.
"Nếu bây giờ có một chén Mao Huyết Vượng thì tốt, ta có thể ăn bổ máu." Chung Niệm Nguyệt lẩm bẩm nói.
*Mao Huyết Vượng: được chế biến từ tiết vịt tươi, lươn, dạ dày bò, xúc xích heo, giá đỗ... kèm theo những gia vị đặc biệt, vị cay và ngon, nước dùng đậm đà. (Mình tưởng lúc bị không được ăn cay?)
Nhưng mà Mạnh công công lại mang tới cho nàng một chén canh gà, còn có cả súp cá.
Chung Niệm Nguyệt ăn hơn phân nửa, cả người đều cảm thấy ấm áp.
Nàng quay đầu nhìn cung nhân: "Có mang áo choàng của ta tới không?"
Cung nhân đang tính trả lời.
Tấn Sóc Đế liền nói: "Mạnh Thắng, lấy áo choàng màu đen của trẫm tới."
Mạnh công công đáp lại, liền chạy đi lấy.
"Mặc thật kỹ vào, hẵng đi ra ngoài." Tấn Sóc Đế nói.
Áo choàng kia có viền làm bằng lông thú, thật sự rất nặng, khi mặc lên người....
Chung Niệm Nguyệt cầm lên: ".....Đều rơi xuống mặt đất."
Tấn Sóc Đế đứng dậy: "Không sao."
Dứt lời, hắn đưa tay lên chỉnh lại cổ áo cho nàng.
Chung Niệm Nguyệt: "Được chưa?"
Tấn Sóc Đế: "Ừ."
Chung Niệm Nguyệt phủi mông rời đi: "Ta trở về lều, hôm nay không thể nhìn thấy đại bàng rồi....À đúng rồi Mạnh công công, Chu tiểu thư có tới không? Sao hôm nay ta không nhìn thấy nàng ấy?"
Mạnh công công ngạc nhiên nói: "Nô tài cũng không biết, chút nữa nô tài sẽ đi hỏi thăm."
Chung Niệm Nguyệt lắc đầu: "Thôi khỏi. Có lẽ là nàng ấy đi cùng trưởng bối tới."
Chung Niệm Nguyệt dứt lời liền ra khỏi lều, mắt cũng không thèm nhìn tới Tấn Sóc Đế,
Đúng là dùng xong liền vứt.
Tấn Sóc Đế cũng không ngăn nàng lại, chút nữa sẽ có các đại thần tới lều của hắn, ồn ào như vậy chỉ sợ nàng ngủ không ngon.
Bên ngoài lều, có không ít người ngửi thấy mùi thức ăn.
Đám người Cao Thục Nhi vừa từ bờ hồ trở về, bụng đã kêu lên vì đói, không nhịn được mà lại gần. Chỉ nhìn thấy người nấu canh đang mặc xiêm y của hoàng cung, nên không dám mở miệng hỏi.
Không bao lâu sau, Trưởng công chúa cũng chậm rãi đi tới, nhìn thấy nồi sắt kia chỉ còn một nửa. Bà ta thấp giọng hỏi: "Không phải là nên làm thịt nướng các thứ sao? Đây là cái gì?"
Cung nhân liền trả lời: "Là canh gà."
Trưởng công chúa cười: "Đúng là lạ thật, không thì đưa cho ta một ít."
Các cung nhân nhìn nhau, khó xử nói: "Nô tỳ không dám."
Trưởng công chúa ngẩn người: "Tại sao? Chẳng lẽ là cho bệ hạ?"
".....Vâng, vâng."
Vẻ mặt trưởng công chúa đầy ngạc nhiên.
Táo đỏ, kỷ tử, đương quy,...thân thể Tấn Sóc Đế luôn khỏe mạnh như vậy, từ khi nào lại uống canh bồi bổ dành cho nữ nhân rồi?
******
Tuy rằng Tấn Sóc Đế đã xuất cung nhưng tấu chương vẫn mang theo bên người, bận rộn tới giờ Tý.
Giọng nói bên ngoài lều cũng đều đã ít đi.
Cung nhân hầu hạ hắn tắm rửa thay xiêm y rồi mới đi ngủ.
Chỉ là khi đắp chăn bông lên, hắn lại ngửi thấy một mùi hương.
Tấn Sóc Đế đột nhiên mở mắt.
Cung nhân kinh ngạc, khiếp sợ nói: "Bệ hạ?"
Một lúc sau, Tấn Sóc Đế mới nói: "Không có việc gì." Chỉ là khi màn đêm buông xuống, hắn có một giấc mơ.
Mơ thấy lúc vẫn còn ở huyện Thanh Thủy, hắn ôm tiểu cô nương ngồi trên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy vào kinh thành.
Hắn đưa tay ra ôm lấy.
Nhưng chỉ là một khoảng trống.
Bất tri bất giác trong đầu Tấn Sóc Đế hiện lên một suy nghĩ....bảo bối hắn luôn ôm trong ngực, bảo vệ bên cạnh mình nay đã trưởng thành rồi, đã không còn an phận ở yên trong ngực hắn nữa.
Xem đi xem đại vẫn không chán