HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG CỨU HỎA HẰNG NGÀY

Sắc mặt Bạch Sơ Nguyệt đột nhiên trở nên khó coi, y không ngờ bên cạnh y lại có người như thế.

Nguyễn Âm cũng kinh ngạc không kém. Ám sát hoàng đế chính là tội phản quốc, hơn nữa có thể làm âm thầm đến cả nhị thập bát tinh tú cũng không phát hiện ra thì phải che dấu sâu đến nhường nào chứ.

“Nhưng hiện tại người của ta vẫn chưa tìm ra thân phận của người đứng sau.” Vẻ mặt Tuyên vương  cũng nghiêm túc.

Bạch Sơ Nguyệt nhìn Giác Túc phía sau, ánh mắt kia rất rõ ràng.

Trong lòng Giác Túc giật mình, vội hành lễ, “Thuộc hạ nhất định sẽ phái người đi điều tra rõ ràng.”

“Sao thập tam hoàng thúc lại giúp trẫm?” Bạch Sơ Nguyệt rất tò mò về vấn đề này.

Bạch Sơ Nguyệt luôn cảnh giác với Tuyên vương và Sùng Bắc vương, đặc biệt là Sùng Bắc vương tay cầm binh quyền kia khiến y không thể không đề phòng.

“Bởi vì đức tiên đế từng ban cho ta một chỉ dụ, chính là để ta phụ tá ngài.” Tuyên vương ăn ngay nói thật không hề giấu diếm, “Ta nghĩ anh Sùng Bắc cũng nhận được, chỉ là phương pháp của hai người chúng ta khác nhau.”

Nghe vậy, Nguyễn Âm không khỏi xen vào, “Sùng Bắc vương phái những người mặc đồ đen tới chỉ là vì kiểm tra năng lực của Sơ Nguyệt? Nếu Sơ Nguyệt bị thương thì phải làm sao? Thật là trò đùa quá đáng!”

Nguyễn Âm cau mày, vẻ mặt không đồng tình.

Đây là lần đầu tiên Tuyên vương nhìn thấy Nguyễn Âm, không ngờ nàng lại hung hãn như vậy. Từ xưa đến nay nữ tử nào thấy hắn đều nơm nớp lo sợ, sao có thể hung hãn như thế chứ. Trước kia hắn cũng có nghe một ít thanh danh của Nguyễn Âm ở Đông Đô, vậy nên bây giờ ánh mắt hắn nhìn Bạch Sơ Nguyệt đầy thương cảm.

Bạch Sơ Nguyệt cảm thấy rất vui khi thấy Nguyễn Âm lo lắng, bảo vệ mình.

Y híp mắt nhìn Tuyên vương, “Chuyện này trẫm sẽ điều tra rõ ràng, cũng sẽ phái người đến hỏi bên Tam hoàng thúc.”

Việc này xem như đã qua, Tuyên vương cười nói: “Nếu hôm nay hai người đã đến tửu lâu Xuân Phong rồi, muốn ăn gì thì cứ gọi, xem như ta làm chủ.”

“Vậy thì đa tạ Thập Tam hoàng thúc.” Bạch Sơ Nguyệt nhướng mày.

Tuyên vương đứng dậy, lúc gần đi lại nói thêm: “Chuyện này ta sẽ tiếp tục điều tra, có manh mối gì mới sẽ nói cho ngài biết.”

Chờ Tuyên vương đi rồi Nguyễn Âm mới thì thầm với Bạch Sơ Nguyệt, “Chúng ta hồi cung trước đi.”

Dù sao việc này cũng rất cấp bách, nên sắp xếp càng sớm càng tốt, ăn cơm thì thôi đi.

Bạch Sơ Nguyệt thở dài, “Sau khi giải quyết xong mọi việc em sẽ đi dạo phố với chị.”

Nguyễn Âm mỉm cười: “Được.”

***

Bây giờ là tháng 4, xuân về hoa nở, ánh nắng tươi sáng, là ngày thích hợp để đi chơi.

Đã nhiều ngày rồi Bạch Sơ Nguyệt vẫn rất bận rộn, quầng thâm mắt không bao giờ hết, Nguyễn Âm biết trong khoảng thời gian này y bận rộn chuyện bọn người mặc đồ đen nên cũng không quấy rầy.

Hôm nay má Lan đột nhiên đến thăm, mục đích rất đơn giản, thân là hoàng hậu cần phải chuẩn bị một số yến tiệc.

Tiệc Trăm hoa do Hoàng hậu phụ trách, thực ra cũng không có gì đặc sắc, chính là mời tất cả các quan gia tiểu thư ở Đông đô vào cung để ngâm thơ vẽ tranh, thi triển tài nghệ. Thêm vào đó hoàng hậu cũng sẽ ban thưởng cho, cũng xem như là cơ hội làm nên danh tiếng của các tiểu thư khuê các.

Chỉ là khi đức tiên đế còn sống, hậu vị trống không, tiệc Trăm hoa cũng bị gián đoạn đã lâu, nay Nguyễn Âm thành hoàng hậu, chuyện này đương nhiên được bàn lại. Trước đây Nguyễn Âm luôn ra sức từ chối, nhưng lần này lại không được rồi.

“Ý của ngài hoàng thế nào?” Sau khi nói qua một lần về tiệc Trăm hoa, má Lan hỏi Nguyễn Âm.

Nguyễn Âm ngồi trên nhuyễn tháp cũng bất lực nở nụ cười: “Má cũng đã nói đến mức này rồi, sao ta có thể không chuẩn bị được chứ.”

“Bà chối từ đã lâu, lần này vừa hay có thể tổ chức tiệc Trăm hoa một cách hoàn hảo để người khác có thể thấy được năng lực của bà.” Má Lan nói.

Nguyễn Âm gật gật đầu, sau đó nghĩ ngợi: “Hoa đào trong rừng đào năm nay rất tươi đẹp, không bằng tổ chức tiệc Trăm hoa ở đó đi. Chuẩn bị một vài thứ đặc biệt nữa, ta nhớ trong cung có rượu hoa đào trân quý, đến lúc đó lấy ra cho các tiểu thư cùng nhau uống.”

Má Lan: “…Uống rượu dường như không ổn lắm.”

Nguyễn Âm xua tay: “Chỉ một ly thôi.”

Lan Ma: “Vâng…”

Nguyễn Âm xoa cằm: “Cũng đừng làm mấy cái như ngâm thơ vẽ tranh nữa, chuẩn bị vài trò chơi nhỏ, ai thắng sẽ có phần thưởng phong phú.”

Khóe miệng Má Lan hơi giật giật, cúi đầu nói: “Lão nô đã hiểu.”

“Vậy thì làm đi.” Nguyễn Âm thúc giục.

Ngay sau đó, thông tin Nguyễn Âm tổ chức tiệc Trăm hoa lan đến tai nữ tử khuê các, vốn dĩ các tiểu thư ấy đều chuẩn bị một đêm thành danh, nổi danh ở Đông Đô tại tiệc Trăm hoa.

Nào ngờ đâu tiệc Trăm hoa này không ngâm thơ cũng không vẽ tranh mà lại chơi trò chơi. Đùa người ta à?

***

Buổi tối, sau khi xử lý xong việc triều chính, Bạch Sơ Nguyệt đến Phượng Thanh cung. Dĩ nhiên y cũng nghe đến chuyện Nguyễn Âm tổ chức tiệc trăm hoa.

Khi đi đến thì thấy Nguyễn Âm đang nằm trên bàn múa bút thành văn, y tò mò bước đến cạnh án thư xem nàng viết cái gì.

Nhưng chỉ vừa nhìn Bạch Sơ Nguyệt đã cười phá lên.

Nguyễn Âm nghe thấy âm thanh cũng ngẩng đầu lên, nàng nhanh chóng lấy tay áo che đi chữ viết trên bàn, “Sao em lại lén nhìn đồ của chị chứ, đừng có nhìn!”

Bạch Sơ Nguyệt cười nói: “Đừng che nữa, em thấy hết rồi.”

Nguyễn Âm thả bút xuống, tức giận liếc y, “Tại sao khi em đi vào lại không phát ra tiếng động.” Nàng không hề đề phòng.

Bạch Sơ Nguyệt sờ mũi cười nói: “Vậy lần sau em sẽ phát ra tiếng động để chị nghe thấy được không?”

Nguyễn Âm kiêu căng gật đầu.

“Nhưng mà tiệc Trăm hoa này thật sự phải làm vậy à?” Bạch Sơ Nguyệt vẫn hoài nghi chuyện này, bởi vì y vừa nhìn thấy một ít kế hoạch trên tờ giấy kia của Nguyễn Âm.

Thế mà lại nhìn thấy được trò vật tay, không biết có phải y bị hoa mắt không nữa.

“Chị nghe nói bây giờ có rất nhiều tiểu thư khuê các vừa đi vừa khó thở, thân thể thì mỏng manh yếu ớt, lại còn dễ bị bệnh, không ổn tí nào cả. Cho nên chị mới hi vọng tiệc Trăm hoa có gì đó khác biệt.” Từ nhỏ sức lực của Nguyễn Âm đã lớn, thân thể cũng khỏe mạnh, hầu như ít khi bị bệnh cho nên nàng mới cảm thấy các tiểu thư khuê các bây giờ quá yếu đuối.

Sao người luyện võ lại có thân thể cường tráng? Đó là bởi vì họ luyện tập.

Nguyễn Âm cảm thấy phương pháp này không tệ, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Bạch Sơ Nguyệt, nàng cũng nghi ngờ kế hoạch của mình, “Em không đồng ý?”

“Không… chị muốn làm gì thì làm.” Bạch Sơ Nguyệt nhanh nhạy

Nguyễn Âm nghiêng đầu nhìn y: “Thật không?”

“Nhưng rượu hoa đào này phải hủy đi.” Bạch Sơ Nguyệt gõ lên án thư, y còn nhớ rõ bộ dạng lúc say của Nguyễn Âm, rượu này không được phép uống.

Nguyễn Âm lý sự: “Chị không uống, chị chỉ ngửi thôi.”

Bạch Sơ Nguyệt nhướng mày cười: “Chị nghĩ em sẽ tin chị không?”

Nguyễn Âm: “…”

Đến nàng còn không thể tin những gì mình nói….

Nguyễn Âm bĩu môi, gạch bỏ mục này.

***

Bạch Sơ Nguyệt đi tắm trước và thay quần áo sạch sẽ. Kể từ khi mối quan hệ giữa hai người thay đổi, ban đêm Bạch Sơ Nguyệt đã ngủ trong Phượng Thanh cung, không bao giờ quay về Dưỡng tâm điện nữa.

Khi y quay trở về lại thấy Nguyễn Âm tiếp tục nằm trên bàn, không thèm nhìn y chút nào.

Bạch Sơ Nguyệt đột nhiên bất mãn, “Còn mười ngày nữa mới đến tiệc Trăm hoa, còn rất nhiều thời gian, chị cần gì phải gấp gáp như thế. Chúng ta đi ngủ thôi.”

Cơ thể Nguyễn Âm cứng đờ, tức giận nhìn y, “Đây mới là mục đích của em đúng không.”

Bạch Sơ Nguyệt đảo mắt, chắp tay sau lưng nói: “Em không có nói gì hết.”

“Chị ngủ bên trong.” Nguyễn Âm đặt bút xuống, sau đó nhanh chóng vào trong nằm xuống.

Bạch Sơ Nguyệt nhếch mép cười, nằm xuống bên ngoài, sau đó duỗi tay ra ôm chặt lấy Nguyễn Âm, hơi thở của y phả vào cổ Nguyễn Âm một cách rõ ràng.

Nguyễn Âm sững sờ một lúc, sau đó thân thể cứng đờ.

“Em sẽ không chạm vào chị cho đến khi chị sẵn sàng.” Bạch Sơ Nguyệt cười, nói ra lời khiến nàng an tâm.

Đối với Bạch Sơ Nguyệt mà nói, y đã chịu đựng năm năm rồi, cần gì phải để ý một sớm một chiều, điều y muốn là  sớm tối bên nhau.

Nguyễn Âm quay lại đối mặt với Bạch Sơ Nguyệt. Nhìn vào đôi mắt trong veo của Bạch Sơ Nguyệt, nàng biết rằng những gì y nói là sự thật.

“Cảm ơn.” Nàng khẽ thở dài.

Bạch Sơ Nguyệt ôm nàng vào lòng, hai người quấn chặt lấy nhau, gần như không có khe hở.

Nguyễn Âm kinh ngạc hét lên. Trước đây nàng chưa bao giờ tiếp xúc gần như vậy với Bạch Sơ Nguyệt, nàng có thể cảm nhận rõ ràng sức nóng kinh người từ cơ thể Bạch Sơ Nguyệt.

“Đừng nói lời cảm ơn, em không thích chị nói với em như vậy.” Bạch Sơ Nguyệt mím chặt môi.

Nguyễn Âm cụp mắt xuống, trái tim càng thêm run động, môi khẽ hé mở: “Sau này chị sẽ không nói nữa.”

Bàn tay Bạch Sơ Nguyệt đang nhẹ nhàng xoa thắt lưng của Nguyễn Âm, trong mắt hiện lên ý cười, “Tuy rằng không thể làm chuyện thân mật nhưng chị cũng thưởng cho em một chút đi.”

Nguyễn Âm bất lực mỉm cười, sau đó hôn lên má y, “Thế này thì sao?”

“Nhẹ quá, sâu hơn một chút.” Bạch Sơ Nguyệt như hồi tưởng lại, sau đó lắc đầu nói.

Nguyễn Âm khẽ thở dài rồi lại hôn y, “Thế này thì sao?”

“Hôn nhầm chỗ rồi.” Bạch Sơ Nguyệt chỉ vào môi mình, “Nên ở chỗ này.”

Suýt chút nữa là Nguyễn Âm đã liếc mắt khinh thường y, nhưng nàng vẫn làm theo. Khi môi nàng vừa mới chạm vào môi Bạch Sơ Nguyệt đã bị y giữa đầu hôn sâu.

Lần đầu tiên của Nguyễn Âm, cũng là lần đầu tiên của Bạch Sơ Nguyệt. Hai người chỉ va chạm lung tung, không hề có kỹ xảo gì.

Mãi đến khi hai má của Nguyễn Âm đỏ lên, Bạch Sơ Nguyệt mới buông nàng ra, nhìn đôi môi ửng hồng của Nguyễn Âm, ánh mắt y càng sâu hơn.

Nguyễn Âm chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, môi tê dại, tức giận trừng mắt nhìn y: “Môi của chị suýt nữa thì rách ra rồi.”

“Do em không quen lắm, sau này chúng ta luyện tập thêm vài lần nữa thì sẽ không như thế này.” Bạch Sơ Nguyệt mỉm cười nhìn nàng.

Mặt Nguyễn Âm đỏ như lửa, nàng hất tay Bạch Sơ Nguyệt ra và quay lưng về phía anh.

Nhưng thật lâu sau cũng không thấy phía sau có động tĩnh gì, khi cẩn thận quay lại nàng mới nhận ra Bạch Sơ Nguyệt đã nhắm mắt ngủ say.

Biết mấy ngày nay Bạch Sơ Nguyệt rất bận rộn, phải rời giường từ sớm, trong lòng nàng chợt dịu lại.

Nguyễn Âm nhẹ nhàng nghiêng người, đặt lên môi anh một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, lẩm bẩm: “Cảm ơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc