HOÀNG HẬU VI THƯỢNG KHUYNH PHI NIỆM


Tố Hoà Thanh Dao nói xong, ánh mắt từ ánh trăng từ từ thu hồi, tựa hồ lời mới vừa rồi không có ý đồ gì khác, càng không có ý trách cứ phi tần nào.

Nhưng Liên phi ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Cơ Phi Yên một lát, trên môi hiện lên một tia tươi cười phù phiếm, khong đợi phát giác, giây lát liền biến mất.
"Muốn nói Cơ phi muội muội mới là phúc lớn nhất thiên hạ này, tỷ muội chúng ta cũng chỉ có thể hâm mộ." Liên phi vừa nói vừa chỉ ngón tay, ngữ điệu lộ ra bén nhọn: "Bất quá muội muội, tỷ tỷ ta còn muốn cho muội muội một câu nhắc nhở.

Người không có lại mượn được phúc ơn trạch thiên hạ, bị leo lên đầu mới không tốt." Người trong miệng nàng tự nhiên chính là nói Thục phi, mấy ngày gần đây Cơ Phi Yên cùng Thục phi vô cùng thân thiết, nàng đều nhìn thấy trong mắt, chuyện được ân sủng, nàng cũng có thể đoán được tám chín phần.

Làm trò trước mặt Hoàng hậu, không phải muốn thật sự nhắc nhở Cơ Phi Yên mà muốn ám chỉ cho Tố Hoà Thanh Dao, có lẽ các nàng mới hẳn là đồng minh của nhau.
Cơ Phi Yên đối với tranh đấu gay gắt giữa phi tần chưa bao giờ thèm, ở trong mắt nàng, trò chơi này quá mức tầm thường, đã sớm chơi không vui.

Nàng càng thích trò chơi thú vị, ví như làm cho Tố Hoà Thanh Dao rơi vào võng tình, không được siêu sinh.

Nhưng mà hiện tại, nàng có chút không xác định được trò chơi này đến tột cùng có phải diễn giả thành thực hay không.

Nàng cảm giác được chính mình khong ổn: tim đập, cảm xúc, cùng với trong đầu thường xuyên thoáng hiện bóng dáng xinh đẹp của Tố Hoà Thanh Dao, đều trực tiếp ám chỉ Cơ Phi Yên động tình.
Lời Liên phi đều được Cơ Phi Yên lĩnh ngộ thấu triệt, có lẽ Tố Hoà Thanh Dao cũng như vậy.

Các nàng ai cũng không biểu hiện ra ngoài, im lặng là tốt nhất diễn đến tự nhiên, giống như ánh trăng dần dần bị che khuất.


"Lời tỷ tỷ nói tự nhiên ta sẽ nhớ kỹ, cảm ơn tỷ tỷ quan tâm muội muội!" Cơ Phi Yên sóng vai đi cùng Liên phi, ánh mắt lại dõi theo Tố Hoà Thanh Dao đi phía trước.

Trong lòng nàng tràn đầy vui sướng! Nàng đang tìm cơ hội cùng Tố Hoà Thanh Dao ở một chỗ, chờ Liên phi rời đi, đó chính là cơ hội của nàng.
Đằng xa mơ hồ truyền đến tiếng hô trầm thấp, âm thanh kia chấn động màng tai Cơ Phi Yên, cũng chỉ có một mình nàng nghe thấy.

Nàng nổi lên cảnh giác, tầm mắt lướt qua Tố Hoà Thanh Dao nhìn đến hướng sơn trang nghỉ hè.

Tối nay cắm trại nghỉ tạm, ngày mai là tới hành cung.

Chỉ là, Cơ Phi Yên đột nhiên có loại dự cảm không lành, trong sơn trang nghỉ hè, sợ là có tên nào đã chiếm đàng kia khó mà đối phó.
Mang theo một phần tâm tình hơi sầu lo, Cơ Phi Yên xốc len màn trướng của Hoàng hậu, từ phía sau ôm chặt lấy Tố Hoà Thanh Dao.

"Ngươi vừa rồi thay ta nói chuyện đúng không? Nhìn đi, ta biết ngươi để ý đến ta mà!" Nàng cười, thu liễm không được phong tình vạn chủng.

"Ngươi đối với ta tốt như vậy, ta đương nhiên như thế nào không trả lại đây? Không bằng, lấy thân báo đáp, thế nào?"
"Ý nghĩ kỳ lạ." Tố Hoà Than Dao lạnh lùng liếc nàng một cái, đối với việc nàng không có quy cũ như vậy đã thấy mà không thể trách gì.


Nàng gỡ xuống hai tay đang giam cầm mình, đưa lưng về phía Cơ Phi Yên đổi một nội sam thoải mái, thổi tắt ngọn nến, nằm nghiêng người lên giường đắp chăn, căn bản không tính nhiều lời với Cơ Phi Yên.
Không có ánh nến nhu hoà, doanh trướng cơ hồ tối đen.

Cơ Phi Yên đứng trong bóng tối nhìn Tố Hoà Thanh Dao, thuỷ chung đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.

Nàng vẫn đang đợi, đợi Tố Hoà Thanh Dao không nhịn được mở miệng nói chuyện.

Dù sao, nàng có chính là thời gian, cũng không thật sự cần nghỉ ngơi.

Nếu hiện tại nhận thua đi ra ngoài, ý đồ xấu của nàng nhất định càng ủ ngày càng nhiều.
Đứng ở trong bóng tối, hết thảy âm thanh quanh mình đều phá lệ rõ ràng: hô hấp Tố Hoà Thanh Dao nhẹ nhàng coi như đã ngủ.

Bên ngoài doanh trướng, thủ vệ tuần tra bước đi đều đều, ngẫu nhiên sẽ có âm thanh chim chóc truyền đến.

Cơ Phi Yên khoanh tay đứng tay chỗ, chờ nàng ý thức được không thể lại tiếp tục như vậy, nàng cố ý phát ra âm thanh ai nha, sau đó ngã ngồi trên mặt đất, có chút ảo não lầm bầm lầu bầu: "Đau quá đi! Lần trước hai gã ác nhân đẩy ngã người ta, mắt cá chân đập vào tảng đá, như thế nào lúc nay còn đau đây?"
Quả nhiên, biện pháp của hồ ly tinh vĩnh viễn đều có hiệu quả.
Một lát sau, ngọn nến bị tắt một lần nữa sáng lên, ánh sáng nhu hoà chiếu rọi cả doanh trướng.


Tố Hoà Thanh Dao ngồi ở bên giường, thần thái hờ hững như cũ: "Lại đây cho ta nhìn một cái." Nàng nâng nhẹ cánh tay, ánh mắt dừng trên mắt cá chân Cơ Phi Yên, trong ánh mắt không nhìn ra cảm xúc.
Phàm là tu luyện thành yêu tinh, nhiều ít đều có chút phép che mắt.

Lại thêm trở thành tiên du sơn ngoạn thuỷ Thiên giới, thủ thuật che mắt đã đạt tới cảnh giới hơn cả yêu tinh.
Hành động của Cơ Phi Yên trước sau như một, thủ thuật che mắt dùng đến thiên y vô phùng (không chê vào đâu được).

Nàng ôi ôi ai thán ngồi bên cạnh Tố Hoà Than Dao, cúi người kéo làn váy lên, lộ ra mắt cá chân bị phiếm hồng, gương mặt nhịn đau, cắn môi dưới chọc người thương tiếc: "Ngươi ngủ là được! Còn quản ta làm gì? Ngươi thế nhưng tâm tàn nhẫn, biết rõ tình ý người ta đối với ngươi, không để ý tới lại không đáp lại, làm cho người ta thân đau mà lòng càng đau!"
"Câm miệng." Tố Hoà Thanh Dao không chịu nổi nàng huyên náo như thế, lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó ngồi chồm hổm xuống đất.

Nếu lúc này có nô tài tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt chắc sẽ trợn mắt há hốc mồm.

Hoàng hậu Tố Hoà cho tới bây giờ luôn luôn là Hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng, có bao giờ quỳ gối như vậy trước ai? Hiện tại, nàng vậy mà chủ động hạ mình, chỉ vì xem mắt cá chân bị thương của một sủng phi vốn nên phải đối địch, cảnh tượng như vậy, thật sự là quá mức bất khả tư nghị!!!
"Như thế nào không kêu thái y nhìn xem?" Nhìn nhìn đại khái, Tố Hoà Thanh Dao ngồi trở lại giường, đối với động cơ của Cơ Phi Yêu luôn thấy hoài nghi.

Không có biện pháp, ai bảo nữ nhân này lúc nào cũng như phát tình, hành động lại khó phân biệt thật giả.
"Sợ thái y nhìn hỏi, lại sợ bẩm tấu Hoàng thượng.

Không khỏi bị Hoàng thượng biết chuyện kia, nên mới cố gắng chịu đựng." Cơ Phi Yên sâu kín nhìn Tố Hoà Thanh Dao, ý tứ kia thật rõ ràng: người ta còn không phải là vì ngươi sao!
Không khí lại bắt đầu mập mờ.


Tố Hoà Thanh Dao giữ ra khoảng cách với Cơ Phi Yên, hai tay giữ khuôn phép đặt trên đầu gối.

"Vẫn là nên phân phó thái y nhìn một chút đi, việc này nên giải quyết thích đáng, cho dù báo cáo Hoàng thượng, cũng phải làm.

Ngày sau tới sơn trang nghỉ hè, tịnh dưỡng mấy ngày, hẳn sẽ có chuyển biến tốt."
"Thiếp bất quá chỉ là một trong nhiều phi tần, loại chuyện này tự nhiên là nghe theo Hoàng hậu an bài." Nàng ngáp một cái, ánh mắt nhìn Tố Hoà Thanh Dao rồi nhìn chiếc giường, "Thật đau nha!"
"Vậy thì trở về nghỉ ngơi đi, đi ra ngoài đi." Tố Hoà Thanh Dao nói.
"Nhưng mà mắt cá chân người ta đau quá, cảm giác như thế nào cũng không đi đường nổi đâu! Ai nha nha, làm sao bây giờ đây? Nếu làm phiền Hoàng hậu đỡ thiếp, người khác nhìn vào hẳn là lại đoán mò linh tinh, nếu rơi vào tai Hoàng thượng, sợ là không ổn đâu! Bằng không, thiếp uỷ khuất bản thân một đêm, ngủ cùng một giường với người đi!" Nàng cười vui cởi giày, lăn vào bên trong giường, "Nương nương, chúc ngủ ngon."
Ngọn nến bị nhẹ nhàng thổi tắt, Tố Hoà Thanh Dao mặt lạnh nằm xuống.

Nàng biết thế nào kết quả cũng là thế này, từ đầu đến cuối đã hiểu rõ.

Qua một lát, một thân thể mềm mại dán đến, làm trong lòng Tố Hoà Thanh Dao loạn, hận không thể một cước đá Cơ Phi Yên ra doanh trướng: "Nếu ngươi muốn ngủ, liền ngủ có quy củ cho ta một chút! Còn như vậy, thì cút đi!"
Không có phản ứng.

Tựa hồ, người đã ngủ.

Tố Hoà Thanh Dao nghe tiếng hô hấp theo quy luật, không có một chút thu liễm.

"Người này, ngủ thực thoải mái." Tố Hoà Thanh Dao bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người đem chăn đắp kín Cơ Phi Yên, nằm thẳng lại, nhắm hai mắt: hy vọng sau khi đến sơn trang nghỉ hè, có thể thanh tĩnh một chút..


Bình luận

Truyện đang đọc