HOÀNG THÀNH CÓ BẢO CHÂU



Dù rằng gặp phải người nhà họ Trịnh não bị hỏng nhưng Cửu Châu vẫn vui vẻ mua quần áo trang sức, chỉ có điều, đến khi Lục ca thanh toán, bàn tay huynh ấy cứ run run.

"Muội muội nè." Minh Tồn Phủ sờ túi tiền đã vơi đi một nửa, nói với Cửu Châu, "Muội lên xe ngựa trước đợi huynh nhé, huynh đến cửa hàng sách đối diện mua vài cuốn sách đã."
"Vâng." Cửu Châu vuốt ve cây trâm cài bên tóc mai mà mình vừa mua, vui vẻ gật đầu.

Nhìn nụ cười hiện trên gương mặt muội muội, Minh Tồn Phủ bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, có phải hắn quá keo kiệt rồi không, muội muội vui vẻ là tốt, cớ gì hắn phải xót bạc.

"Huynh sẽ trở lại nhanh thôi." Minh Tồn Phủ dặn dò Xuân Phân, "Chăm sóc tiểu thư cho tốt."
"Ca ca yên tâm, muội sẽ ngoan ngoãn ngồi trên xe chờ huynh." Cửu Châu vẫy tay, "Huynh cứ yên tâm mà lựa sách."
"Thế huynh đi một lát rồi về ngay."
Xe ngựa dừng ở bên ngoài tiệm may, Cửu Châu vừa đi đến cạnh xe, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng con gái thét lên.

"Trùng, có trùng."
"Nó rơi lên quần áo của ta, mau bắt nó đi!"
Cửu Châu thấy cô gái kia sợ đến mặt mày trắng bệch, tay vung loạn xạ, nàng bèn bước nhanh về phía trước, bắt lấy con côn trùng trên ống tay áo của cô gái kia.

"Cô nương đừng sợ, chỉ là một con dế thôi." Cửu Châu giấu con dế ra sau lưng, không để cô gái nhìn thấy, tránh nàng ấy lại sợ thêm.

"Cám ơn cô." Vẻ mặt hoảng sợ của cô gái kia dần biến mất, sau khi cám ơn Cửu Châu, nàng ta vội vàng bước lên xe ngựa của mình.

"Tiểu nha đầu, đó là Thường Thắng tướng quân của ta đấy."
Cửu Châu quay đầu nhìn về cửa tiệm may, công tử mặc áo tím mà nàng vừa thấy ban nãy cầm lồng dế trong tay, cười híp mắt nhìn nàng.

"Của huynh à?"
"Đúng vậy." Công tử áo tím xòe bàn tay ra, "Hừ, cái thứ phản chủ này thì phải giao cho chủ nhân ta đây xử lý."
"À." Cửu Châu chạy bước nhỏ đến trước mặt hắn, đặt con dế lên lòng bàn tay trắng trẻo của người này.

Nhưng nàng lại thấy "Thường Thắng tướng quân" cục cựa vài cái đầy khó khăn trong lòng bàn tay của vị công tử áo tím, sau đó nằm đơ ra.


"Ơ..." Cửu Châu yên lặng lùi về sau vài bước, len lén quan sát vẻ mặt của công tử mặc áo tím kia, rồi lại lùi về sau một bước nữa, "Có lẽ vừa nãy ta không để ý, nên lỡ dùng lực hơi mạnh xíu."
Vì để nhấn mạnh tính chân thực cho lời nói của mình, nàng giơ ngón cái và ngón trỏ lên tạo ra một khoảng cách nhỏ bằng móng tay, "Chỉ có một chút xíu như này thôi.".

ngôn tình hoàn
Công tử áo tím khẽ nhíu mày, đặt xác của "Thường Thắng tướng quân" vào lồng dế, người hầu đi sau hắn vội vàng nhận lấy chiếc lồng, một người khác đưa khăn gấm sạch cho hắn.

Cửu Châu thấy đối phương ung dung lau tay, nàng bèn mò túi tiền, móc ra một nén bạc vụn.

Ngẫm nghĩ thấy nén bạc này hơi lớn, thế là nàng bỏ lại vào túi rồi tiếp tục lục tìm, cuối cùng nàng cũng tìm được một nén bạc nhỏ hơn.

Cửu Châu vội bước nhanh đến nhét bạc vào lòng bàn tay của công tử áo tím, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất cách xa hắn mấy bước.

"Nén bạc to đấy." Hai ngón tay vân vê nén bạc còn nhỏ hơn cả móng tay, công tử áo tím cảm thán, "Cô nương thật hào phóng."
Cửu Châu cũng tiếc bạc lắm, nhưng ai bảo nàng đi ra ngoài lại không mang theo tiền xu.

"Chỉ là chút lòng thành thôi." Cố nén cơn xót, Cửu Châu quay đầu không nhìn nén bạc trên đầu ngón tay của đối phương nữa, "Đây là phí mai táng cho con dế này."
Bàn tay cầm lồng dế của người hầu đi cạnh công tử áo tím khẽ run lên, nhưng hắn ta là người hầu tận tâm của vương phủ, tuyệt đối không thể để lộ biểu cảm trước khi chủ tử mở miệng.

"Được rồi." Công tử áo tím tiện tay nhét bạc vụn vào bên hông, "Theo ý của cô nương, ta nhất định sẽ tổ chức một lễ tang thật long trọng cho Thường Thắng tướng quân."
"Chuyện đó..." Cửu Châu nhún gối hành lễ tạ lỗi với công tử áo tím, "Xin lỗi huynh."
Tuy không cố ý, nhưng con dế này quả thật đã bị nàng bất cẩn bóp chết.

Chỉ trách nàng ít trải đời, không biết người ở kinh thành nuôi dế làm thú cưng.

"Thôi." Công tử áo tím quay người nhảy lên ngựa, nhận lấy roi ngựa từ tay người hầu, "Dẫu gì cũng là món đồ chơi dễ chết."
Hắn vung roi ngựa toan rời đi, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cây trâm Kim chi triền hoa bên tóc mai của Cửu Châu, "Ngươi là cô nương nhà nào? Sao trước đây ta chưa từng gặp?"
Cửu Châu hấp háy đôi mắt nhìn công tử áo tím, di di bàn chân, lùi đến cạnh xe ngựa nhà mình.


Con trai trong kinh đô bị gì thế nhỉ, nói chuyện một hồi là lại quay sang hỏi tên họ của con gái nhà người ta.

Để ý thấy động tác này của nàng, công tử áo tím chậc một tiếng.

Cô nương này là con cái nhà ai mà ngây thơ thế này.

Đợi sau này được gả đi, không phải sẽ bị nhà chồng ăn hiếp biến thành bánh bao ư?
Cửu Châu thấy công tử áo tím cũng dùng ánh mắt "thỏ sắp bị đem đi nướng" nhìn mình, sau đó vung roi rời đi, cuối cùng nàng cũng xác nhận được một chuyện.

Vấn đề không nằm ở nàng, mà chính là mọi người ở kinh thành này.

"Muội muội." Minh Tồn Phủ ôm vài cuốn sách đi tới, "Đi thôi, chúng ta về nhà nào."
"Vâng."
Ngồi lên xe ngựa, Cửu Châu đau lòng che túi tiền lại, "Lục ca, vừa nãy muội bất cẩn bóp chết dế của người ta, phải bồi thường phí mai táng."
"Dế gì?" Minh Tồn Phủ biết vài thiếu gia ăn chơi trong kinh thành thích nuôi dế, lấy chọi dế làm niềm vui.

"Chủ nhân gọi nó là Thường Thắng tướng quân."
"Cái gì?" Minh Tồn Phủ đang lười biếng bỗng chốc ngồi bật dậy, "Thường Thắng tướng quân ư?"
Toàn bộ kinh thành này, ngoại trừ Thần vương hoang đường kia ra thì còn ai dám đặt tên kiểu này cho dế?
"Bồi...!bồi thường bao nhiêu?" Hắn đánh cái *ực* xuống cổ họng khô khan.

"Bồi thường một nén bạc to thế này này." Cửu Châu duỗi ngón út ra, nhín ra khoảng cách bằng một nửa móng tay.

Minh Tồn Phủ thở phào nhẹ nhõm, rẻ như thế thì chắc chắn không phải Thường Thắng tướng quân rồi.

Giang hồ đồn rằng Thần vương bỏ ra gần cả trăm lượng vàng để mua một con dế, còn đặt cho nó cái tên Thường Thắng tướng quân.


Nếu đây thật sự là dế của vị điện hạ này, chút bạc ít ỏi trên người muội muội hắn có lẽ chỉ đủ để mai táng mấy cái chân dế mà thôi.

Mấy ngày sau đó, Cửu Châu đang ở nhà uống trà cùng mẹ thì thấy cha sầm mặt bước vào cửa.

"Có chuyện gì thế?" Thẩm thị thuận miệng hỏi một câu.

"Chút việc lặt vặt trong triều thôi." Minh Kính Châu cố gượng cười, cầm chén trà trước mặt Thẩm thị lên uống vài hớp, "Hôm nay trên triều có người dâng tấu muốn bệ hạ lập thái tử, Hoài vương và Tề vương được lòng mọi người nhất."
"Ý bệ hạ thế nào?" Thẩm thị cầm một miếng bánh đưa tới trước mặt Minh Kính Châu.

"Bệ hạ giận lắm." Minh Kính Châu ngồi bên bàn, uống hết trà rồi ăn bánh ngọt, quay đầu nhìn con gái.

Cửu Châu khó hiểu nhìn ông.

"Hầy." Minh Kính Châu thở dài.

Vương gia nào cũng có người tiến cử, chỉ có mỗi vị hôn phu của con gái ông, quan văn thì ghét, võ tướng thì chê, không một ai tiến cử hắn.

"Sao thế cha?" Cửu Châu đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Minh Kính Châu, "Có phải bệ hạ cũng không hài lòng vị vương gia mà cha tiến cử không?"
Minh Kính Châu yên lặng lắc đầu, nếu chỉ có thế thì ông cũng sẽ không thở dài.

"Không phải cha mẹ nói hiện nay bệ hạ chỉ mới năm mươi mốt tuổi thôi ư?" Cửu Châu không hiểu tại sao triều thần lại sốt sắng để hoàng đế lập thái tử đến vậy, chuyện này có khác gì mấy nhà bình thường chỉ vào trưởng bối đang sống khỏe mạnh rồi nói, ta thấy ông sớm muộn gì cũng chết, thế thì sớm mà chia gia tài cho xong đi.

Minh Kính Châu gật đầu.

"Bệ hạ tinh thần khỏe mạnh, có giang sơn làm bạn, được con dân quy thuận, ngay cả binh quyền cũng nằm trong tay ngài ấy mà." Cửu Châu khó hiểu nhìn Minh Kính Châu, "Lập thái tử sớm như thế thì có lợi gì cho bệ hạ?"
"Nhưng bây giờ các vị hoàng tử đều đã trưởng thành, bệ hạ lại độc sủng Tô Quý phi, chỉ sợ ngay cả giang sơn cũng sẽ bị hai mẹ con nhà này cướp đi."
"Đều là con trai của bệ hạ, vì sao Thần vương lại không thể..."
Thẩm thị nhét một miếng kẹo xốp giòn vào miệng Cửu Châu, nhỏ giọng dỗ, "Cửu Châu ngoan nào, đừng bàn chuyện triều chính."
Cửu Châu nhai miếng kẹo trong miệng rôm rốp, nói về Hoài vương và Tề vương thì được, sao lại không được nói về Thần vương?
Nghĩ đến chuyện ngay cả một đứa nhóc cũng dám nói Quý phi nương nương là yêu phi, trong lòng Cửu Châu bỗng thấy khó chịu.

Nương nương và Thần vương tốt bụng như thế, vì sao lại bị đám người trong kinh thành xa lánh?

"Thần vương hành xử vô cùng hoang đường." Nhắc đến con rể tương lai, nếp nhăn trên trán Minh Kính Châu lại nhiều thêm mấy đường, "Nghe đâu thế tử của Bình Viễn Hầu chọc hắn không vui, thế là hắn đẩy người ta vào học đường chép sách."
"Chép sách thì có gì sai?" Thẩm thị kinh ngạc, thủ đoạn trừng trị của Thần vương lần này lại ôn hòa hơn khi xưa.

"Để Trịnh Vọng Nam đến lớp vỡ lòng nhi đồng số một."
Khó mà nói được thủ đoạn này có nghiêm khắc hay không, nhưng, tính vũ nhục thì cực mạnh.

"Vậy chắc chắn là do Trịnh Vọng Nam làm chuyện gì đó rất quá đáng, cho nên Thần vương mới làm thế." Cửu Châu nói một cách chắc nịch, "Thần vương dịu dàng tốt bụng, ắt hẳn sẽ không vô duyên vô cớ trừng phạt người khác."
Thẩm thị và Minh Kính Châu đồng loạt nhìn về phía Minh Cửu Châu.

Con gái ơi, rốt cuộc là con có hiểu lầm gì với nhân phẩm của Thần vương thế.

"Cái tên Trịnh Vọng Nam kia, lần trước con và Lục ca ra ngoài đã từng gặp hắn." Cửu Châu kể lại chuyện hôm đó cho cha mẹ nghe, "Hắn ta chế giễu con chọn trâm cài tục tằng đã đành, đằng này còn muốn hỏi con là con gái nhà ai."
"Con đang nghi ngờ..." Nàng sờ cằm ra vẻ cao thâm, lộ ra ánh mắt thông minh, "Hắn ta muốn biết con là con gái nhà ai, rồi dựa vào đó chế giễu cả nhà chúng ta."
"Nói nhảm nhí, đàn ông thì biết cái gì về trang sức." Thẩm thị không muốn nhịn, ai bảo hắn ta lại nói xấu con gái mà mình khó khăn lắm mới tìm về được, "Cái loại đàn ông không hiểu chuyện này đúng là nên đưa tới lớp vỡ lòng nhi đồng."
"Phu nhân à, là lớp số một."
Cũng tức là lớp vỡ lòng nhỏ tuổi nhất.

"Thế...!chẳng phải tụi nhỏ sẽ bị hắn làm ảnh hưởng à?" Bà nhớ đứa con nhà bà con xa của mình cũng đang học lớp vỡ lòng nhi đồng số một.

Con nhà ai cũng đều quý báu, đừng để bị Trịnh Vọng Nam làm hư.

"Thật ra cũng không cần phải thế..." Minh Kính Châu khẽ ho một tiếng, chuyển sang chủ đề khác, ông quay đầu hỏi Cửu Châu, "Cửu Châu, con nghe bảo Thần vương điện hạ...!dịu dàng lương thiện từ đâu thế?"
Trong kinh thành sao lại có lời đồn không đúng sự thật thế này?
"Đấy không phải là sự thật ư?"
Minh Kính Châu, "..."
Lời đồn này cũng phải cách sự thật mười vạn tám ngàn dặm ấy chứ.

Mà cũng may, chí ít không tới mức chênh lệch đến chân trời góc bể.

Thật ra câu "Thần vương điện hạ dịu dàng tốt bụng" này cũng có một nửa là sự thật.

Ví dụ như bốn chữ "Thần vương điện hạ.".


Bình luận

Truyện đang đọc