HOÀNG THÀNH CÓ BẢO CHÂU



Đêm về khuya, Minh Kính Châu giúp Thẩm thị gỡ trâm cài tóc, "Phu nhân, mấy bữa trước Cửu Châu tiến cung có phải chịu uất ức gì không?"
Thẩm thị lắc đầu, "Tôi thấy con bé quay về vui vẻ lắm nên cũng không hỏi nhiều, chắc là nói chuyện hợp ý với Tô Quý phi."
Quý phi được sủng ái đã nhiều năm, không phải là người dễ sống chung.

Cửu Châu phải gả vào phủ Thần vương là chuyện ván đã đóng thuyền, bà chỉ mong con bé được Quý phi yêu thích.

"Mà chẳng biết con gái mình bị ai đầu độc, nó cứ luôn nói Thần vương là người tốt nhất trên đời..."
"Có lẽ là Tô Quý phi chăng?" Thẩm thị bước tới bên giường ngồi xuống, khẽ thở dài, "Cửu Châu ngây thơ như thế, Tô Quý phi lại có thể khiến hoàng thượng chuyên sủng một mình bà ấy, chuyện dỗ dành Cửu Châu cũng chỉ cần vài câu."
Nói đến đây, Thẩm thị cau mày, "Thật sự không có cách nào vớt vát từ chỗ bệ hạ hả?"
Minh Kính Châu chỉnh lại chăn, nằm lên giường với Thẩm thị, "Bên Khâm Thiên Giám đã bắt đầu chọn ngày lành tháng tốt rồi, chuyện này không có khả năng xoay chuyển được nữa."
"Nếu không phải trước khi Thần vương và con gái Tôn gia đính hôn lại xuất hiện tin đồn cô ấy cùng Tề vương chèo thuyền du ngoạn bên hồ, thì Cửu Châu nhà chúng ta cũng đã không bị gả cho cái tên hỗn thế ma vương kia." Cha mẹ mà bênh con thì sẽ không bao giờ nói lý lẽ.

Thẩm thị không nỡ để con gái gả cho Thần vương, bà bắt đầu oán trách con gái Tôn gia.

Biết phu nhân nhà mình nhất thời giận dỗi, Minh Kính Châu cũng không nói gì.

Đàn ông thông minh chính là, dù có đồng ý hay không nhưng lúc phu nhân đang trách mắng người thì nhất định không được làm quân tử thích giảng đạo lý, vì cái giá phải trả rất chi là đắt.

Phụ nữ chính là người dạy đàn ông biết cách co duỗi giỏi nhất.

Cửu Châu không biết cha mẹ đã lên giường nằm mà vẫn lo lắng cho hôn sự của mình.

Nàng ghé vào bậu cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời đêm đầy sao, không rõ hai sư phụ của mình bây giờ đang làm gì?
Hai người đang cãi nhau xem ai đi rửa chén, hay là đang ngắm trăng?
Ngày nàng rời đi đã nhờ Lục ca để lại một túi bạc, hai sư phụ chắc hẳn sẽ không thiếu tiền tiêu.

"Tiểu thư." Xuân Phân cầm đèn đứng bên ngoài cửa sổ, khẽ nhắc nhở, "Trời thu về đêm khá lạnh, người mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn cùng phu nhân leo núi đó."
"Xuân Phân tỷ tỷ đừng lo, leo núi chỉ là chuyện nhỏ." Cửu Châu đắc ý hất cằm, "Đừng nói là leo núi, dù có leo cây cũng không hề gì."
Đạo quán của nàng ngụ tại rừng sâu núi thẳm, bình thường những lúc rảnh rỗi không làm gì mà lại lười đọc sách, nàng sẽ lén leo lên đỉnh núi, hết ngắm mặt trời mọc rồi lại ngắm mặt trời lặn, lắng nghe tiếng chim hót bên tai.

"Nô tỳ biết leo núi sẽ không làm khó được tiểu thư." Xuân Phân cười giải thích, "Ngủ sớm tinh thần mới tốt, ngày mai leo núi người sẽ gặp những cô nương khác.

Lần đầu tiên tiểu thư gặp các quý nữ khác, diện mạo khí sắc nhất định không thể thua họ."

Cửu Châu vuốt ve mặt mình, người kinh thành có lòng cầu tiến cao quá, leo núi thôi mà phải chú ý nhiều đến thế.

"Xuân Phân tỷ tỷ, so tới so lui đâu có gì vui." Hít mũi một cái, Cửu Châu kéo áo choàng khoác trên người lên cao một xíu, ban đêm có hơi lạnh.

Xuân Phân bật cười, nàng ta đặt đèn lồng xuống, đưa tay giúp Cửu Châu chỉnh lại áo choàng, "Tiểu thư, người chính là Thần vương phi tương lai.

Sau này chỉ cần người ở đâu thì sẽ có rất nhiều người chú ý đến người."
"Có phải chỉ cần ta mất mặt thì Thần vương cũng sẽ mất mặt theo không?" Cửu Châu ngoan ngoãn rướn cổ lên để Xuân Phân chỉnh lại áo choàng cho tiện.

Động tác trên tay Xuân Phân khựng lại, nàng ta không biết dáng vẻ Thần vương ra sao, nhưng với tiếng tăm của Thần vương trong kinh thành thì khéo cũng chẳng buồn để ý tiểu thư làm cái gì.

Một vương gia đầy hoang đường đặt tên dế là Thường Thắng tướng quân, đặt tên chó là Trấn An tướng quân thì còn sợ mất mặt nữa ư?
"Xuân Phân tỷ tỷ, ta đi ngủ ngay đây, tỷ cũng về phòng nghỉ ngơi sớm đi." Cửu Châu rụt đầu vào trong cửa sổ, ngay lúc Xuân Phân chưa kịp phản ứng thì nàng lại ló đầu ra, "Chúc tỷ mơ đẹp."
Xuân Phân lắc đầu mỉm cười, nghĩ đến chuyện một cô gái tốt như thế lại sắp phải gả cho Thần vương, không biết sẽ phải chịu uất ức nhường nào, khóe môi vừa nhếch lên lại hạ xuống.

Núi Phi Hà nằm phía đông của biệt uyển Hoàng gia, mỗi khi đến ngày leo núi của tết Trùng dương, Hoàng gia sẽ phái binh trấn giữ nơi đây để đảm bảo sự an toàn cho người leo núi.

Vào ngày này, dù là quý tộc hay là bình dân, mọi người đều có thể đến đây leo núi ngắm cảnh.

Xe ngựa Minh gia dừng lại dưới chân núi Phi Hà, Cửu Châu sờ túi thơm thù du bên hông, bước xuống xe ngựa theo Thẩm thị.

Dưới chân núi có người dùng cành thù du đan thành vòng hoa để bán, cũng có người bán khăn tay và lụa choàng được thêu hình thù du, nom vô cùng náo nhiệt.

Tụi trẻ vây quanh xe ngựa của các quý nhân rao bán cành thù du, quý nhân không hề keo kiệt, ít nhiều cũng sẽ mua vài nhánh.

Mấy đứa trẻ cầm được tiền, miệng liếng thoắng những lời chúc tốt lành, sau đó vui vẻ rời đi.

Cửu Châu cũng mua vài vòng tay thù du phát cho các nha hoàn bên người Thẩm thị.

Quả thù du đỏ au như ẩn như hiện trên cổ tay, trông khá đẹp mắt.

Cửu Châu nhẹ nhàng lắc cổ tay, một cơn gió lướt qua khiến lụa choàng quét lên mặt nàng.


"Bái kiến Tề vương điện hạ."
"Thẩm phu nhân không cần đa lễ." Tề vương mỉm cười đỡ Thẩm thị đứng dậy.

Hắn ta vốn dĩ đã khôi ngô, khi cười lên lại càng dịu dàng phong độ, "Hôm nay trời đẹp, phong cảnh cũng đẹp, Thẩm phu nhân và lệnh kim cứ từ từ ngắm cảnh."
Kéo lụa choàng đang che trước mặt xuống, Cửu Châu không kịp nhìn rõ dáng dấp người vừa đến ra sao, nàng chỉ nhún gối thi lễ một cái.

"Vương gia nói phải." Thẩm thị mỉm cười, "Tiểu nữ chỉ mới trở lại kinh thành, thần phụ cũng muốn đưa con bé đi tham quan cảnh trí nơi đây.

Bệ hạ trị quốc tài ba, giang sơn phồn hoa, kinh thành nơi nơi đều là thắng cảnh.

Con bé thấy gì cũng tò mò, đã khiến vương gia chê cười rồi."
"Trong các huynh đệ chúng ta, chỉ có mỗi Ngũ đệ là am hiểu chuyện ngắm cảnh." Tề vương đưa mắt nhìn về phía Cửu Châu, "Đợi lệnh kim..."
Thiếu nữ mặc váy sam màu vàng nhạt ngẩng đầu nhìn hắn ta, trong mắt ngập tràn sự tò mò và vẻ ngây thơ.

"Tiểu nữ bái kiến vương gia, bái kiến Thẩm phu nhân."
Tề vương nhìn người mới đến, khẽ gật đầu, "Chào Tôn tiểu thư."
Gương mặt Tôn Thái Dao hiện lên vẻ ngại ngùng, khẽ chào Tề vương.

Cửu Châu nhìn Tề vương, rồi lại nhìn Tôn tiểu thư vừa xuống xe ngựa liền đi thẳng sang bên này, nàng lập tức hiểu ra ngay, đây gọi là "Hàng mày e ấp khép hờ, mong quân tỏ tường lòng thiếp".

"Thần phụ đi chậm nên xin phép đi trước một bước, kính mong vương gia và Tôn tiểu thư thứ lỗi." Thẩm thị biết điều, Tề vương và tiểu thư Tôn gia là phu thê chưa cưới, dĩ nhiên sẽ muốn tâm tình với nhau thêm, người ngoài như bọn họ đứng ở đây cũng không nên.

"Phu nhân cứ thoải mái." Tề vương dịu dàng cười một tiếng.

Tôn Thái Dao nhìn bóng lưng rời đi của Cửu Châu, hàm răng khẽ cắn lên bờ môi, nàng ta cúi đầu che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.

"Mẹ." Cửu Châu đỡ cánh tay Thẩm thị, thì thầm, "Con thấy vị Tôn tiểu thư đó nhìn con cứ là lạ."
Thẩm thị cười giễu, "Mấy tháng trước bệ hạ cố ý thúc đẩy hôn sự giữa Tôn tiểu thư và Thần vương, đáng tiếc Tôn tiểu thư đã sớm có tình với Tề vương.

Làm sao bệ hạ lại để một cô gái trong lòng vấn vương người khác kết hôn với Thần vương cho được.

Thế nên bệ hạ đành phải đổi ý, để Tôn tiểu thư và Tề vương đính hôn."

"Hóa ra là vậy." Cửu Châu giật mình gật đầu.

"Con có suy nghĩ thế nào?" Thẩm thị nhìn con gái.

Suy nghĩ gì?
Cửu Châu do dự đáp, "Tôn tiểu thư và Tề vương...!rất xứng đôi?"
Thẩm thị, "..."
Bà sai rồi, bà không nên hỏi câu này.

Bà hẳn nên bắt đầu lo lắng, con gái được gả vào Hoàng gia rồi thì phải làm thế nào mới không bị các tẩu tử bắt nạt.

Tính tình ngay thẳng của con bé nhất định di truyền từ cha nó.

Trên đường đi, thỉnh thoảng lại có người đến bắt chuyện với Thẩm thị, dường như ai ai cũng nhìn nàng một lượt từ đầu tới chân với ánh mắt như đang nhìn của lạ.

Nếu như nhìn nàng có thể thu phí, có lẽ túi của nàng đã trĩu nặng rồi đấy.

Vất vả lắm mới đến được đình nghỉ mát giữa sườn núi, Thẩm thị và vài vị phu nhân quen biết cùng nhau ngồi uống trà nói chuyện phiếm, Cửu Châu ngồi bên cạnh mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng tựa như chim sẻ trên cành đã bay lên đỉnh núi từ lâu.

"Mẹ và mấy vị phu nhân ngồi đây uống trà, còn con lên đỉnh núi hái giúp chúng ta vài nhánh thù du nhé." Thẩm thị nhìn Cửu Châu ngoan ngoãn ngồi đấy, hai chân thỉnh thoảng động đậy, cười nói, "Tiểu cô nương thể lực tốt, chuyện này giao cho con mới được."
"Dạ vâng." Cửu Châu đứng dậy, nhún gối, "Mẹ và chư vị phu nhân ngồi chờ một lát, Cửu Châu đi một chút sẽ quay lại ngay."
Nói đoạn, nàng xách vách chạy chậm rời khỏi đình nghỉ mát.

Các vị phu nhân nhìn theo bóng lưng của Cửu Châu, bùi ngùi, "Lệnh kim quả thật rất ra dáng."
Nhưng mà, đối tượng thành hôn không mấy lý tưởng cho cam.

"Các tỷ muội quá khen rồi, con bé vẫn còn con nít lắm." Thẩm thị hé môi cười khẽ, "Làm cha mẹ chỉ mong con bé khỏe mạnh chứ không mong gì hơn."
Mấy phu nhân gật đầu phụ họa, bậc làm cha làm mẹ, có ai không mong con mình khỏe mạnh, may mắn, vạn sự như ý chứ.

Xuân Phân biết tiểu thư nhà mình biết leo núi, nhưng nàng ta không ngờ tiểu thư lại có thể leo giỏi như vậy.

Nàng ta thở hồng hộc ngồi phịch xuống mặt đất, chẳng thèm đoái hoài đến bộ dáng hiện tại ra sao.

Lại nhìn tiểu thư yêu kiều của mình, mặt không đỏ, thở không gấp, tựa như không có chuyện gì xảy ra.

"Xuân Phân tỷ tỷ, tỷ ngồi nghỉ một lát đi, để ta đi hái thù du." Cửu Châu gỡ lụa choàng đang khoác trên cánh tay xuống, thả vào trong tay Xuân Phân, lắc đầu thở dài, "Xuân Phân tỷ tỷ, tỷ yếu thật."
Xuân Phân, "..."
Tiểu thư à, xin người hãy nhận rõ một sự thật, không phải ta yếu, mà là người quá khỏe!

Thân cây thù du không cao, từng chùm quả đỏ mọng treo ở đầu cành vừa xinh đẹp vừa bắt mắt.

Cửu Châu trèo lên cây một cách dễ dàng, chọn một nhành thù du vừa đỏ nhất vừa đẹp nhất.

"Tiểu nha đầu, lại là ngươi à."
Cửu Châu đẩy nhánh cây ra nhìn xuống dưới, là công tử áo tím nàng từng gặp hôm nọ.

Hôm nay hắn mặc cẩm bào đen đỏ, làm nổi bật gương mặt trắng như ngọc.

Hắn ngẩng đầu nhìn Cửu Châu, chỉ chỉ nhánh thù du bên cạnh nàng, "Hái nhánh này xuống giúp ta có được không?"
"Nhánh này hả?" Cửu Châu đưa tay ngắt một cái, một tiếng "rắc" vang lên, nhánh cây lớn bằng ngón cái bị nàng bẻ xuống một cách dễ dàng, "Huynh đứng xa ra một chút, để ta ném xuống cho."
Nhìn nhành thù du bị ngắt gọn gàng, Thần vương yên lặng lùi về sau mấy bước.

Nhành thù du đáp xuống đất một tiếng "soạt".

Gió thu lướt qua lay động nhành cây qua lại, trông khá nguy hiểm.

Thần vương bước lại gần gốc cây một lần nữa, "Tiểu nha đầu, xuống đi."
"Hả?" Gió thổi qua khiến cành cây kêu xào xạc, Cửu Châu không nghe rõ đối phương nói gì, dứt khoát giẫm lên nhánh cây rồi nhảy xuống, vỗ sạch bụi đất dính trên lòng bàn tay, "Huynh vừa nói gì thế?"
Thần vương, "..."
Đứa ngốc của nhà nào đây, sao lại thô bạo thế?
Trời đứng gió, xung quanh loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện của hội người đàn ông.

"Tôn tiểu thư tốt số thật, được đính hôn với Tề vương điện hạ."
"Mà Minh cô nương lại xúi quẩy quá, được nuôi ở Lăng Châu từ nhỏ, sống xa cha mẹ không nói làm gì, vừa về kinh đã dính vào hôn sự của Thần vương.

Nghe đâu vị tiểu thư này sau khi về kinh chỉ ở ru rú trong nhà một tháng, không đi ra ngoài, nhưng không ngờ vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh phải gả cho Thần vương."
"Các ngươi nhỏ tiếng một chút, chẳng may mà bị Thần vương nghe thấy thì phiền phức đấy.

Có ai mà không biết Thần vương có thù tất báo, hung ác lại không nói lí lẽ."
"Hừ!"
"Hứ!
Thần vương vừa hừ một tiếng, nhìn sang Cửu Châu đang xắn tay áo lên, "Này tiểu nha đầu, ngươi hứ cái gì hả?"
Cửu Châu tiếp tục xắn tay áo, đồng thời cất bước đi về phía phát ra tiếng.

"Này!" Thần vương đưa tay nắm chặt cổ áo của con nhóc này, "Đi làm gì?"
"Đánh nhau!".


Bình luận

Truyện đang đọc