HỌC THẦN NƠI TAY, THIÊN HẠ TA CÓ

Lúc này, Trang Lý đột nhiên mở mắt ra, đá vào bàn cà phê bên cạnh khiến nó phát ra tiếng vang lớn, rồi chỉ vào màn hình ba chiều toàn những tiếng chửi rủa khó coi, sắc bén hỏi: "Con heo da vàng, các người đang mắng ai?"

Hai ngọn lửa rực cháy bùng cháy trong con ngươi đen, đôi má nhợt nhạt của cậu đỏ bừng vì tức giận.

"Hãy nhìn kỹ con lợn da vàng trong miệng các người bảo vệ thế giới như thế nào!"

Trang Lý nhấn một nút trên bảng điều khiển, và một số máy chiếu nhô ra, mỗi máy chiếu phát ra ánh sáng để tạo thành hình ảnh ba chiều.

Đó là Trái đất.

Nói chính xác hơn, đó là đất nước Trung Quốc đã từng tồn tại trên Trái đất.

Đám mây hình nấm do bom hạt nhân bay lên bầu trời, phá hủy vùng đất từng tráng lệ, bí ẩn và rộng lớn này. Sau khi đám mây hình nấm lan rộng, các bức ảnh phụ nhỏ xuất hiện trên hình ảnh ba chiều, đó là những hình ảnh cuối cùng mà mỗi người lính Trung Quốc để lại.

Mỗi người trong số họ đều cầm một nút màu đỏ dưới lòng bàn tay, và đầu kia của nút được kết nối với bom hạt nhân hoặc bom khí.

Cấp bậc của các binh sĩ này đều cao, không ai chức dưới tướng quân. Những chàng trai cứng cỏi, kiên cường, dũng cảm, không sợ chết nay lại rưng rưng nước mắt.

"Vào ngày XX, XX, XX, lúc 9 giờ 5 phút 24 giây sáng, tôi, Lý Vĩ, thay mặt Quân khu Hoa Đông thực hiện Mệnh lệnh 0001. Cầu mong sự hy sinh của chúng tôi được đổi lấy sự trường tồn của cả nhân loại, quân đội nguyện sống hết mình với sứ mệnh! Trung Quốc muôn năm! "

Vị tướng quân gần như sắp khóc mà nói, cũng kiên đinh dứt khoát ấn xuống nút đỏ ấy. Khung cảnh dần tối đi.

Sau khoảng thời gian mười giây, một vị tướng khác gầm lên: "Vào ngày XX, XX, XX, lúc 9:05:34 sáng, tôi, Trương Á Lâm, thay mặt Quân khu Hoa Tây, thực hiện Mệnh lệnh 0001. Mong sự hy sinh của chúng ta được đổi lấy vì sự trường tồn của nhân loại., cầu mong quân đội của tôi sống đúng với sứ mệnh của mình! Trung Quốc muôn năm! "

Người lính này cũng không chút do dự ấn xuống, sau đó biến mất ở trong bóng tối vĩnh viễn.

Trong khoảng thời gian 10 giây khác, Hoa Nam, Hoa Bắc và thậm chí toàn bộ Trung Quốc đã bị phá hủy dưới sức công phá của đạn hạt nhân.

Họ biết rằng sự hy sinh của họ đổi lấy được sự sống còn của cả nhân loại, vì vậy họ không có một chút rụt rè nào. Họ thậm chí còn cảm thấy rằng đó là niềm vinh dự của họ khi được gánh vác một sứ mệnh lớn lao đến thế.

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của họ lần lượt biến mất trong máy quay, những khán giả vừa mắng vừa nãy thậm chí còn không thể mở miệng.

Những người trong giới quân sự và chính trị có thể đã xem đoạn video này từ lâu, nhưng những người bình thường lần đầu tiên được đối diện với bức tranh bi thảm nhưng tráng lệ này.

Lúc này bọn họ mới biết, sinh tồn của mình thực sự có được trong câu nói "không làm nhục sứ mệnh". Sự sụp đổ của quả cầu Dyson không thể che giấu được vẻ huy hoàng của cảnh tượng ấy.

Sau khi toàn bộ lãnh thổ Trung Quốc thất thủ, một con tàu vũ trụ khổng lồ chở phụ nữ, trẻ em Trung Quốc đã thoát khỏi làn khói dày đặc do bom hạt nhân gây ra.

Họ liên tục yêu cầu sự hỗ trợ từ quân đội liên bang trong không gian, nhưng không nhận được câu trả lời.

Một bầy trùng điên cuồng truy đuổi con tàu nhằm kéo nó trở lại địa ngục của lửa và thuốc súng.

Mãi cho đến khi phi thuyền phát nổ dữ dội và rơi giữa không trung, quân đội liên bang mới phản ứng: "Nồng độ bức xạ hạt nhân của Trái Đất đã vượt quá phạm vi chịu đựng của phi thuyền chúng ta, một khi nó đến gần, binh lính của chúng ta cũng có thể gặp nguy hiểm. Vì vậy, sau khi cân nhắc ý kiến của mọi người, chúng tôi quyết định từ bỏ hỗ trợ, người dân Trung Quốc, hãy tìm cách khác. Sự hy sinh của các bạn là đáng giá, chúng tôi kính chào các bạn. "

Trong ảnh ba chiều, con tàu vũ trụ mang theo hy vọng cuối cùng của người dân Trung Quốc đã biến mất trong đám mây hình nấm đen dày đặc. Sau đó, những con tàu vũ trụ lơ lửng gần trái đất thuộc Liên bang lần lượt rời đi.

Họ đã bay đến quê hương mới của nhân loại và cũng là hy vọng mới của nhân loại.

Quá trình phát video ba chiều dừng đột ngột tại đây. Trang Lý trước đây hờ hững, giờ dường như đã trở thành một con người khác. Đôi mắt cậu ta đầy căm thù, nhưng khuôn mặt lại nở một nụ cười.

"Thấy không, đó là cách các người sống sót." Cậu đã rất cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng.

"Nếu đồng bào của tôi không đáng sống, thì tất cả các ngươi đều đáng chết!" Cậu không thể ôn hòa đối mặt với đám người kiêu ngạo, ngu xuẩn này nữa, vì vậy đành nhắm mắt lại.

Sự tức giận trong lòng khiến cậu nghiến răng, không muốn nói thêm lời nào, nước mắt từ từ chảy ra khóe mắt.

Khi cậu im lặng, căn phòng phát sóng trực tiếp vốn ồn ào ban đầu lại yên tĩnh đến lạ thường. Những người đang kêu Trang Lý bị đưa ra xét xử, nhưng vào lúc này, như thể quỷ bị chặt lưỡi, không nói được lời nào.

Tướng quân Ford lấy tay che mặt, không thể đối mặt với cảnh tượng vừa rồi. Ông biết rằng người Trung Quốc là anh hùng và là vị cứu tinh thực sự. Họ đã hy sinh tất cả để đổi lấy sự tiếp nối của nhân loại.

Nhưng chính vì món quà này quá nặng không thể chịu nổi, và cũng vì hành vi bỏ rơi những người Trung Quốc còn sống là quá đáng khinh nên không ai có mặt lúc đó dám nhớ lại.

Họ cố tình để bản thân mình quên đi, thậm chí còn vu khống người Trung Quốc để được yên thân.

Loại hành vi này thật không biết xấu hổ, nhưng cũng rất hữu dụng, nên dần dần, thành tích của người Trung Quốc đã trở thành tội nghiệt. Họ từ vị cứu tinh của loài người biến thành kẻ hủy diệt trái đất. Họ trở thành kẻ thù của cả nhân loại.

Ford khóc trong lòng bàn tay, sau đó lại vui lên, vội vàng phái người đi kiểm tra tình trạng của quả cầu Dyson. Ông không tin bức ảnh ba chiều vừa rồi là thật.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không tin, họ cho rằng đây chỉ là hình ảnh mà Trang Lý dùng để kíƈɦ ŧɦíƈɦ mọi người.

Nước mắt của Trang Lý đã ngừng rơi. Cậu mở mắt, nhìn thẳng vào một chiếc máy ảnh treo trên mái vòm và nói, "Poincaré John, ông chắc hẳn biết đây là cái gì đi?"

Cậu từ từ nâng một cuốn sổ có in lá cờ đỏ tươi trên bìa đen và hai chữ Hán - Trang Lý (理的) - viết bằng mực vàng ở góc dưới bên trái.

Nó chỉ là một cuốn sổ bình thường, ai cũng nghĩ vậy.

Nhưng tiến sĩ John, người vẫn ngồi yên trước đó, đột nhiên lao về phía màn hình ba chiều và chộp lấy cuốn sổ. Thật tiếc khi thanh niên phương Đông trên màn hình chỉ là ảo ảnh bao gồm những đốm sáng, dù sống động như thật đến đâu, chỉ cần một cái chạm tay là nó sẽ bị mờ đi.

Tất nhiên, tay của tiến sĩ John trượt trên cuốn sổ, chạm vào một khối hư vô.

Tướng quân Ford kinh ngạc nhìn người bạn cũ của mình, tự hỏi tại sao ông ta đột nhiên mất bình tĩnh.

Tuy nhiên, Trang Lý giống như đã nhìn thấy mọi động thái của tiến sĩ John mà khẽ cong môi cười.

"Muốn không?" Giọng nói trầm ấm của cậu giống như tiếng thì thầm của ác quỷ.

Tiến sĩ John nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người trong hình chiếu ba chiều, đầu ngón tay khẽ bấm vào vòng trí não trên cổ tay, phát ra mệnh lệnh.

Cùng lúc đó, người quay phim vốn đứng sau nữ chủ bá đột nhiên lấy ra một khẩu súng bắn và nhằm vào Trang Lý. Nhưng không may, mỗi viên đạn anh ta bắn ra đều bị chặn lại bởi một lớp màng năng lượng, không thể làm tổn hại đến Trang Lý dù chỉ là một cọng tóc.

Người quay phim không dừng lại, mà thay vào đó, dùng một khẩu súng khác và bắn lần lượt từ trái sang phải, thề sẽ phá vỡ tấm phim năng lượng này trong thời gian ngắn nhất có thể.

Bốn chiếc camera bay lơ lửng giữa không trung cũng lập tức biến thành bốn quả bom thu nhỏ, từng cái một lao về phía Trang Lý.

Cảnh tượng này đã làm khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp choáng váng.

Ngay cả khi không có sự quay chụp của quay phim và máy ảnh thu nhỏ, thì màn hình do Trang Lý thiết lập trong phòng thí nghiệm đã đảm bảo việc ghi hình cho phòng phát sóng trực tiếp, vì vậy mọi thứ trên hiện trường vẫn được chiếu trên màn hình phát sóng.

Nhìn thấy đối phương rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt thật, Trang Lý cười đắc ý.

Chỉ đến lúc này, khán giả mới nhận ra tính cách của người thanh niên phương Đông này không hề có vẻ u ám, ngược lại còn nóng như lửa đốt, nồng nặc mùi thuốc súng.

Cậu xé lá cờ đỏ tươi trên cuốn sổ xuống, ngay ngắn dán lên ngực, chạm nhẹ vào nó, rồi ném cuốn sổ đen về phía màn năng lượng.

Dường như có một chương trình bảo vệ trên màn năng lượng, nó sẽ bắt lửa ngay khi cuốn sổ màu đen chạm.

Giấy luôn cháy rất nhanh, chỉ là với một tiếng nổ "Oành", trên mặt đất xuất hiện thêm một mảnh tro tàn.

"Không!" Tiến sĩ John hét lên một cách không kiểm soát.

"Mau bắt lấy hắn!"

Người quay phim nhận mệnh lệnh của chủ nhân thông qua con chip thông minh trong tai, lập tức tăng cường tấn.

Nhưng lớp màn năng lượng đó không cách nào có thể phá được.

Trang Lý si mê mà nhìn lửa đạn, cười khúc khích nói: "Poincaré John, không có bản thảo của tôi. Lần này, ông định chơi trò giải cứu nhân loại như thế nào đây?"

"Thật không may, quả cầu Dyson của ông đã cháy hết." Cậu chỉ vào hình chiếu mặt trời ở bên cạnh.

Quả cầu Dyson vừa mới được chế tạo quả thực đã bị đốt cháy, chỉ còn lại một vài tấm năng lượng lơ lửng trong vũ trụ. Đây là một siêu dự án mà cả nhân loại đã mất mười năm để xây dựng và nó còn là hy vọng cuối cùng của họ.

"Bắt lấy cậu ta, Ford, ông phải bắt lấy cậu ta!" Tiến sĩ John tuyệt vọng nắm chặt lấy cánh tay của tướng quân Ford.

Cảm thấy cơn đau dữ dội trên da cùng khuôn mặt đặc biệt gớm ghiếc và tuyệt vọng của người bạn, tướng quân Ford dường như hiểu ra điều gì đó.

Ông mở miệng như muốn lên án, nhưng cuối cùng lại biến thành mệnh lệnh tối cao ban hành cho các căn cứ quân sự trên toàn thế giới: "Bất kể giá nào cũng phải đưa được Trang Lý trở về!"

Ông dừng lại hai giây, sau đó cẩn thận nhấn mạnh: "Đừng làm cậu ta bị thương, phải bắt sống!"

Những người lính trên khắp thế giới ngay lập tức hành động.

Tuy nhiên, Trang Lý xua tay: "Tôi biết các người đang liều mạng muốn bắt tôi, nhưng tạm biệt mọi người, tôi không định tiếp tục chơi với các người. Thế giới này quả thực làm tôi chán ghét."

Cậu nhấn một nút ở phía trong cùng của bảng điều khiển, máy chiếu của mái vòm thu vào, biến thành một máy va chạm.

Vào lúc máy móc được kích hoạt, một vầng hào quang chói lọi xuất hiện bên cạnh Trang Lý, bên trong vầng hào quang đó là một vũ trụ điểm các vì sao, một dải ngân hà uốn lượn, bóng tối vô tận và một ẩn số xa xôi.

Trang Lý chậm rãi đi về phía vầng hào quang và lẩm bẩm: "Thật tuyệt nếu tôi có thể trở lại đất nước của mình, có thể gặp lại đồng bào của mình."

Vầng hào quang dần dần mở rộng, tạo thành một cánh cửa.

Trang Lý bước vào bằng một chân nhưng rồi lại lùi lại và nói với máy quay trên đầu: "Nhân đây, tôi muốn nhấn mạnh rằng người Trung Quốc là tộc người giỏi nhất thế giới, ngay cả khi chỉ còn một người sống sót, chúng tôi cũng là bất khả chiến bại. Các người cứ tiếp tục cố lên nhé, tôi đi đây. "

Cậu ta vẫy tay như một động tác khích lệ, rồi cúi đầu, trìu mến nhìn lá cờ Tổ quốc trên ngực, sau đó biến mất trong ánh sáng chói lọi.

Đồng thời, chiếc máy va chạm không còn chịu được năng lượng khổng lồ từ không gian chiều khác tràn vào, vỡ tan thành bột mịn.

Khán giả không hiểu điều này nghĩa là gì, nhưng tiến sĩ John thì có.

Ông ta nắm lấy mái tóc đã rối bù của mình, và gầm lên với giọng điệu sợ hãi, gần không thể tin được: "Không, không thể! Cậu ta không thể thông đạo không gian! Cậu ta không thể làm được!"

Nhưng mọi thứ vừa xảy ra cho thấy cái gọi là không thể chỉ cũng chỉ là một mục tiêu đã định sẵn trong mắt một số người mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc