HỌC THÊM - TÁT BÁT NHÁO ĐẰNG

Anh đi ra ngoài khoảng tầm đâu 2-3 tiếng gì đó, sau khi trở về cũng không quên mang theo thuốc mỡ trở về. Anh để cô nằm thoải mái trên giường, sau đó nhẹ nhàng tách mở tiểu huyệt.

Động tác thật sự chậm rãi, giọng nói của anh vừa dịu dàng vừa ôn nhu cho cô biết lúc nảy anh đi dùng cơm với ai.

"Người phụ trách vụ án của mẹ em nói muốn cùng tôi ăn bửa cơm."

Anh chỉ giải thích một câu như vậy chứ không nói thêm gì nữa, sự việc cuối cùng giải quyết như thế nào, tốn bao nhiêu tiền, anh cũng không có nhắc tới: "Trưa nay em muốn ăn gì? Sau khi ăn xong tôi đưa em về."

Cảm giác này khiến cô cảm thấy kỳ quái.

Anh tra tấn cô, sĩ nhục cô, đối với cô vô cùng tàn nhẫn, bên trên tiểu huyệt chữ viết còn chưa phai đi. Nhưng nếu như công tâm mà nói, chỉ trừ những lúc quan hệ tình dục thì bình thường anh là một người rất đáng tin cậy.

Ngón chân Chu Từ cong cong, lòng bàn chân bị anh giữ chặt, lực đạo nhẹ nhàng xoa bóp. Lòng bàn tay xoa xoa mắt cá chân, anh bóp chút ít thuốc mỡ ra tay.

Sau đó ngón tay từ từ hướng lên trên, nhẹ nhàng tách mở hai cánh hoa môi.

"Ư..."

Bắp đùi non mịn của cô bị tím một mảng, huyệt thịt mềm mại đáng thương tràn ra ngoài, vẫn còn chảy ra chút xíu dâm dịch.

Khi ngón tay anh đi vào cô phản ứng có điều kiện hơi co rúm lại, Tiết Kiệu cười nhạo cô: "Bé ngoan, tôi cũng không phải là một tên khốn."

Ánh mắt cô gái nhỏ đáng thương nhìn anh, đôi chân rụt rè mở ra. Anh lau khô tay, lại bóp ra chút thuốc nữa, nhẹ nhàng nâng mông cô lên giúp cô bôi thuốc.

Ngón tay thon dài cẩn thận tiến vào, để ý kỹ sẽ nghe thấy tiếng nước nho nhỏ.

Gương mặt cô gái nhỏ ửng đỏ, sau khi anh bôi xng phía trước thì sẽ chuyển đến phía sau. Đôi tay chống trên giường hơi run nhẹ, cô hơi cong mông lên. Khi ngón tay vào sâu chút nữa eo cô khẽ cong lại, sương sống lưng run rẩy nhè nhẹ.

Cuối cùng cô gục ngã lên giường, d*m thủy dính đầy lòng bàn tay của người đàn ông.

Anh chính là một tên khốn thích trêu đùa cô.

Ánh nắng buổi chiều chói chang, Chu Từ cầm bệnh án của mình trong tay.

Đối với sự việc trước năm 16 tuổi cô không thể nhớ rõ, lâu lâu đôi khi nghe thấy mọi người nhắc đến. Họ nói cô lúc đó tính cách khá cộc cằn, nhưng mà không có gì lạ bởi vì bố cô còn cộc cằn hơn.

Nội dung viết trên giấy cô cũng nhớ mang máng, trên đó viết là cô bị hung khí làm trọng thương, vết thương khá nặng nên phải đưa đến bệnh viện tỉnh để chữa trị. Sau đó cô phải ở lại đó khá lâu, vì vậy bắt buộc phải nghĩ học một năm. Bởi vậy khi học lớp 11 cô đã đủ tuổi thành niên, so với các bạn trong lớp thì lớn hơn một tuổi.

Nhưng cô không hiểu tại sao Tiết Kiệu lại có những thứ này.

Cô cầm hồ sơ bệnh án nhìn Tiết Kiệu, người đàn ông lười biếng ngồi bên cửa sổ. Máy tính đặt trên chân anh, trên sống mũi là đôi mắt kính gọng vàng. Anh cảm nhận được ánh mắt của cô nên ngẩng đầu nhìn cô hỏi có chuyện gì.

"Trước đây thầy từng gặp em rồi sao?"

Trong đầu Chu Từ có một đoạn ký ức mơ hồ, nhưng suy cho cùng cô vẫn nghĩ không ra.

"Ừ."

Người đàn ông lười biếng đáp lại cô: "Năm em 16 phải nhập viện, khi đó phòng bệnh của chúng ta kế nhau. Đêm đó khi bố em đến kiếm chuyện em đã chạy sang phòng tôi trốn."

Giọng nói của anh nhẹ nhàng giống như tùy tiện kể lại một câu chuyện cũ, khi anh kể chuyện ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của Chu Từ. Cô quay đầu sang nhìn anh lại bất ngờ bị anh đánh một cái vào mông trừng phạt.

Diễn biến tiếp theo của câu chuyện là gì?

Cô ngẩng đầu chờ anh kể tiếp.

"Sau đó em hoàn toàn quên đi tôi, Chu Từ em đúng là không có lương tâm."

Bình luận

Truyện đang đọc