HỌC TRƯỞNG LÀ CÔN ĐỒ (BẢN MỚI)



\#57

Cộc cộc cộc!

Bên ngoài cánh cửa bị gõ nãy giờ, chắc cửa sắp gãy luôn cả rồi. Cô gái nằm trong phòng cảm thấy vô cùng ồn ào, liền chui vào trong chăn. Đáng ghét, ai cứ làm phiền giấc ngủ của cô vậy chứ?

\- Lạc Mễ An, còn không mau dậy đi học đi. Hôm nay là ngày đầu nhập học của con đó!

Giọng của người phụ nữ lạ lùng vang lên khiến Mễ An giật mình. Hơ, đây là đâu, hình như là Lạc gia mà. Không phải là cô cùng Lăng Thượng Hàn nhảy xuống vực tự tử rồi ư? Mễ An có chút hoảng hốt, chuyện quái gì đang xảy ra đây.

Cô lười biếng ra ngoài mở cửa, nhìn người phụ nữ trước mặt mà ngáp ngủ nói:

\- Bà là ai?


Bộp!

Lạc phu nhân nhanh chóng cốc vào đầu Lạc Mễ An một cái, giọng bà vang lên:

\- Cái con bé này mất trí rồi hả, mẹ là mẹ con chứ là ai được. Mau đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng, ba đang đợi con thôi đó.

Bị cái cốc đầu của Lạc phu nhân khiến Mễ An tỉnh ngủ hẳn. Bà ấy là mẹ cô ư? Còn có cả ba cô dưới nhà? Cô thật sự không mơ chứ, mà nãy bị cốc đau như vậy sao có thể là mơ được. Hay là cô xuyên không rồi???

Ý nghĩ đó nhanh chóng bị dập tắt, Mễ An tự đập đầu mình:

\- Mày bị điên à Mễ An, sao lại nghĩ ra cái tình huống cẩu huyết đó.

Vệ sinh cá nhân ra, Mễ An bước xuống phòng ăn. Đám người hầu xếp hai bên đều cúi chào tiểu thư. Mễ An nhìn thấy có cả Lí quản gia đang đứng cạnh người đàn ông kia, nếu cô không nhầm thì người đó là ba cô.

\- Tiểu thư, chào buổi sáng.

Mễ An gật đầu với họ rội chạy ra chỗ bàn ăn. Woa, toàn đồ ăn mà cô thích thế này. Thôi ăn trước đã, những việc khác nghĩ sau. Thế là Mễ An giơ tay định chạm vào đồ ăn thì bị mẹ mình đập một cái vào tay:

\- Con gái con đứa, ăn uống cái kiểu gì vậy.

Mễ An cắn móng tay nhìn mẹ mình rồi quay sang nhìn cái ông mà cô cho là ba mình. Quả nhiên là thật, ông ấy liền lên tiếng bênh vực con gái:

\- Bà cứ khắt  khe với con như vậy làm gì. An An, mau ăn đi còn tới trường. Hôm nay là ngày đầu nhập học của con đó.

Hả, ngày đầu nhập học gì cơ. Cô ra trường lâu rồi cơ mà. Ơ khoan đã, cô dừng việc ăn lại và liếc nhìn Lí quản gia:

\- Quản gia Lí, giờ là năm bao nhiêu?


\- Hả...dạ năm 2020 ạ.

Ông Lí ngẩn người khi đột nhiên tiểu thư hỏi năm. Tiểu thư mất trí rồi à, hàng nghìn dấu hỏi chấm bay trên đầu đám người hầu. Ba Lạc liền nói:

\- Mau ăn đi.

Mễ An ngẩn ngơ, 2020 là năm cô bắt đầu học lớp 10 của cấp 3 mà. Nếu như nói là cô đã xuyên không về quá khứ thì không phải, bởi vì khi đó cô không có gia đình ấm áp như này. Hay là...còn tồn tại một khoảng không khác, mà ở đó chính là hạnh phúc?

Tại trường học...

Mọi thứ đều y như quá khứ chẳng có gì thay đổi, chỉ là thái độ của các bạn đối với cô là khác thôi. Không có bắt nạt, không phải sự khinh miệt, mà là ai ai cũng chạy theo sau lưng lấy lòng cô. Ai bảo cô là Lạc tiểu thư, gia tộc giàu thứ 2 trong nước chứ?

Khoan đã, nếu vậy thì ở đây liệu có Lăng Thượng Hàn tồn tại không? Mễ An còn đang suy nghĩ thì đã nghe thấy tiếng học sinh nữ hò hét:

\- A, học trưởng Hàn đẹp trai quá.

\- Uii, học trưởng Hàn đang nhìn mình kìa.

Như một phản xạ tự nhiên, Mễ An quay lại nhìn. Thật sự là Lăng Thượng Hàn của cô rồi, chắc chắn là khi hai người nhảy xuống vực thì đã xuyên qua thời không khác.

Cô nhớ Lăng Thượng Hàn chết đi được, không chút chần chừ gì, cô chạy đến ôm Lăng Thượng Hàn trước mặt bao nhiêu học sinh trong trường. Ai ai cũng há hốc mồm:

\- Anh Thượng Hàn, là anh thật sao?

\- Ừ.

Lăng Thượng Hàn bất chợt bị Mễ An ôm chầm lấy, nhưng hắn cũng không đẩy cô ra mà cứ để mặc cho cô ôm. Một lát sau Mễ An mới chịu buông cô ra, Lăng Thượng Hàn lại nói:

\- Anh tên Lăng Thượng Hàn, còn em tên gì?


Hả? Mễ An ngẩn người, anh ấy đang đùa mình sao. Mễ An liền mỉm cười thật tươi nhìn Lăng Thượng Hàn:

\- Em là Mễ An của anh đây. Anh đừng có đùa em kiểu đó chứ?

Lăng Thượng Hàn liền che môi cười cười, sau đó hắn cúi xuống ghé vào sát khuôn mặt xinh đẹp của cô:

\- Thì ra là Lạc tiểu thư, từ lúc nào mà Lạc tiểu thư trở thành người của tôi vậy?

Ánh mắt của Lăng Thượng Hàn lúc này khi nhìn Mễ An không giống ánh mắt yêu thương cưng chiều trước đây, mà là ánh mắt của một người xa lạ. Mễ An hơi hốt hoảng, cô nói:

\- Anh đang đùa em sao? Chúng ta...cùng nhau nhảy xuống vực cơ mà...

\- Xin lỗi tôi không hiểu em đang nói gì cả, nhảy xuống vực gì chứ? Nếu không còn gì thì tôi vào lớp đây.

Mễ An đứng hình một lúc, nhìn Lăng Thượng Hàn lạnh lùng bước qua mình. Không thể nào, lẽ nào anh ấy cũng như mọi người, không hề nhớ gì về quá khứ sao?

Mấy học sinh đứng xung quanh nhìn Mễ An bị Lăng Thượng Hàn từ chối ngay giữa sân trường thì cũng không dám bàn tán gì nhiều. Mễ An là thiên kim tiểu thư, ai mà dám động vào cơ chứ. Bọn nhanh chóng giải tán và đi vào lớp học...






Bình luận

Truyện đang đọc