HỌC VIỆN O ĐỨC


Sau chuyến du xuân, người đẹp O và lạnh lùng O thực sự giới thiệu anh họ cho oán phụ O.
Anh họ là một A dịu dàng, là con lai nên có mái tóc vàng óng.

Anh ấy tốt nghiệp học viện mỹ thuật Paris và là tổng biên tập của tạp chí thời trang hàng đầu "Danmei" trong nước.

Ngoài làm tổng biên tập, anh ấy còn mở hơn chục phòng tranh nghệ thuật.
Không biết lạnh lùng O đã thuyết phục anh họ lợi hại này thế nào mà anh ấy lại đồng ý đến dạy oán phụ O vẽ tranh, ngay cả người đẹp O cũng hiểu.

Lạnh lùng O rút một tấm ảnh chụp, anh họ ôm một bé O xinh đẹp cười như tranh vẽ: "Dáng dấp oán phụ O có tám phần giống mối tình đầu của anh ấy."
Người đẹp O lo lắng cau mày, nói: "Văn thế thân? Không được, không thể vừa rời khỏi hang hổ đã tiến vào hang sói."
Lạnh lùng O xua tay nói: "Không tới mức đó, anh ấy đã vứt bỏ mối tình đầu rồi.


Anh họ tui chỉ thích dáng vẻ này thôi.

Anh ấy nói đây tỉ lệ vàng phù hợp, tỉ lệ đầu với chiều rộng khuôn mặt là 1.618: 1."
Người đẹp O bối rối chuyển chủ đề: "Nhưng oán phụ O chưa ly hôn, không được đâu."
Lạnh lùng O cười lạnh, giơ tay lên nói: "Gió nổi rồi, cặn bã A nên ly hôn thôi."
Cặn bã A lại hắt hơi trên đường về nhà, oán phụ O co ro trong góc ghế sau xe, không dám tới sát bên hắn.

Cậu chỉ hỏi một câu trong suối nước nóng hôm qua nhưng cặn bã A lo lắng bốn người khác nên không phát tác, sau khi về phòng, hắn giày vò oán phụ O tới độ tỉnh ngủ cậu cũng không khép được chân.
Cặn bã A nghiêng đầu nhìn oán phụ O vừa rụt rè vừa sợ hắn, khóe mắt đỏ hoe còn vương nước mắt, hắn kéo tay oán phụ O ôm cậu vào lòng, cảm nhận được thân thể cậu cứng đờ, không hài lòng hỏi: "Em sợ anh lắm hả?"
Oán phụ O gật nhẹ, nói: "Không...!Không có..."
Cặn bã A hơi bực, nắm cằm oán phụ O hôn một cái rồi buông ra: "Hay em không thích anh?"
Oán phụ O tiếp tục lắp bắp: "Không...!Không có..."
Cặn bã A đột nhiên đặt tay lên bụng dưới của cậu, vuốt nhẹ hỏi: "Em có thai?"
Oán phụ O lắc đầu nói: "Không...!Không có..."
Cặn bã A tức giận: "Em không có gì khác để nói với anh ngoại trừ câu này hả?"
Oán phụ O trả lời sau khi suy nghĩ nghiêm túc: "Không...!Không có..."
Sau khi về, oán phụ O không gặp cặn bã A bảy tám ngày, mỗi lần gọi điện cho cặn bã A, hắn luôn tỏ vẻ bận rộn, thỉnh thoảng lại nhận được một tin nhắn sốt ruột nói đừng làm phiền.
Oán phụ O vâng lời không liên lạc với cặn bã A trong bảy tám ngày sau.


Vào một đêm, cậu liên tục gọi cho cặn bã A từ mười một giờ đêm đến hai giờ sáng.

Cặn bã A không nhận cuộc nào, hôm sau tỉnh dậy thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ, hắn gọi lại cho cậu nhưng đầu bên kia đã thuê bao.
Cặn bã A vội vã về nhà phát hiện vali của oán phụ O biến mất, hắn gọi cho người đẹp O và lạnh lùng O.

Người đẹp O đang ở trong spa nên không rảnh nghe, lạnh lùng O đã kéo hắn vào danh sách đen nên hắn không gọi được.
Cặn bã A ngồi ở nhà nghĩ liệu oán phụ O có thể đi đâu, mẹ hắn trở về thấy con trai tuyệt vọng ngồi trong phòng khách, bà đau lòng ôm vai hắn hỏi chuyện gì đã xảy ra?
Cặn bã A đáp: "Omega của con chạy rồi."
Mẹ cặn bã A nói: "Mẹ tưởng xảy ra chuyện gì lớn.

Mẹ của bé O nhập viện, nó chuyển đến khoa hồi sức cấp cứu mấy ngày nay.

Nó có thể đi đâu chứ? Đứa nhỏ này thích con lắm, sao bỏ con được."
Khi cặn bã A đến bệnh viện, hắn không tìm thấy oán phụ O, y tá nói mẹ cậu đã được đưa vào cấp cứu gấp vào tối hôm qua, tới giữa đêm mới cứu được.


Cặn bã A hỏi thời gian, từ lúc mẹ cậu vào phòng mổ đến khi kết thúc ca mổ, ắt hẳn cậu đã ngồi xổm ở cửa liên tục gọi cho hắn nhưng hắn uống quá nhiều nên ngủ sớm.

Huống chi dù hắn tỉnh cũng có thể không nhận cuộc gọi này.

wattleonidasmini
Hắn đợi ở cửa phòng bệnh hơn một tiếng mới gặp oán phụ O tái nhợt với quầng thâm dưới mắt, cặn bã A muốn nói vài câu an ủi nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe cậu nói: "Mùi trên người anh khó ngửi quá."
Lúc này cặn bã A mới phát hiện trên người mình không chỉ có mùi rượu mà còn nhiều mùi trái cây từ những Omega trong hội sở tối qua.

Hắn cau mày định kéo tay cậu lại nghe cậu nói gì đó.
"Điều thứ mười bốn của quy tắc O Đức: Hãy tha thứ cho Alpha vì đã không ở bên cạnh bạn, bởi vì hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm.".


Bình luận

Truyện đang đọc