HƠI ẤM CỦA ANH

Người ta nói rằng Bạch Diên nhảy tốt vì cô ta có phong cách nhảy riêng của mình. Giống như việc Châu Kiệt Luân cải biên từ Tống Tổ Anh, ‘Cô em gái’ là bài hát độc đáo và được hoan nghênh rộng rãi, vậy có thể nói bài hát gốc của Tống Tố Anh hát không hay sao?

Cũng giống vậy, dù sao cô cũng không so với Bạch Diên, lúc đó cô chỉ nói là đoạt giải thôi, không nói là hơn Bạch Diên. Bạch Diên múa tay múa chân, cô cũng chỉ có móng với vuốt, chỉ cần cô phát huy hết lợi thế của móng vuốt chẳng phải là được sao? Hà cớ gì cứ phải ở chỗ này xoắn xuýt?

Vì vậy, việc cô cần làm bây giờ là nhanh chóng tìm ra một điệu nhảy móng vuốt và học được nó! Sau đó sẽ có một điệu nhảy vừa kinh động vừa đặc biệt trong cuộc thi, từ đó về sau Bạch Diên chỉ là một con khỉ còn cô bắt đầu một cuộc sống đỉnh cao mới!

Đối với những lời nói của Tang Noãn, Nhã Hinh chỉ có ba từ:

“Ừm, hoang đường!”

Ngày hôm đó sau khi tan học, Tang Noãn đã thuê đĩa CD dạy vũ đạo từ cửa hàng trước cổng trường đựng đầy một chiếc cặp.

Hôm nay lớp 3 của khối 12 có bài kiểm tra nhỏ nên Tang Noãn không đợi Mạc Tư Nguyên cùng đi về nhà. Cô về nhà trước và mở từng đĩa CD lên. Toàn bộ những phong cách nhảy từ xưa đến bây giờ đều được cô mượn về hết, mạng lưới rộng rãi, tập trung luyện tập!

Khi Mạc Tư Nguyên lên lầu, anh thấy cửa phòng của Tang Noãn đang mở, một tiếng nhạc chói tai từ trong phòng truyền ra. Một đống đĩa lộn xộn trên sàn phòng cô, từ trong phòng ra ngoài hành lang và gần như tràn ra tới cửa phòng anh. Mà kẻ chủ mưu gây ra tất cả hỗn loạn này đang ở chính giữa phòng, xoay người vặn vẹo như người máy…

Mạc Tư Nguyên đứng ở cửa nhìn một hồi. Tang Noãn đang xoay người vào trong, nhất thời không phát hiện ở cửa có người. Cô từ từ xoay người 180 độ, thấy Mạc Tư Nguyên đang đứng ở cửa, cô giật mình “A” một tiếng, giẫm lên đĩa CD dưới chân, suýt chút nữa bị vấp ngã.

Mạc Tư Nguyên nhanh tay dìu cô đứng lên.

“Em đang buôn đĩa lậu à?”

Anh đỡ cô đứng dậy, thoáng quan sát đống lộn xộn khắp phòng: “Khá đấy. Cái này là phạm pháp, cẩn thận kẻo bị bắt.”

Tang Noãn đẩy anh sang một bên, thẹn quá hóa giận: “Mạc Tư Nguyên! Anh… anh rõ ràng là đang nhìn lén!”

“Tôi còn cần nhìn lén?”

Ngón tay Mạc Tư Nguyên nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa, ý bảo cô không đóng cửa, sau đó xoay người lại đi về phòng: “Hơn nữa, nhìn lén cũng không phải là do tôi muốn, xấu muốn chết.”

“Anh…” Mặt Tang Noãn đột nhiên đỏ bừng.

Cô đang định chửi thề một tiếng, nhưng khi Mạc Tư Nguyên sắp mở cửa phòng thì lập tức khựng lại, sau đó chạy về phía trước túm lấy anh: “Mạc Tư Nguyên! Anh đợi đợi đợi đợi một chút…!”

Mạc Tư Nguyên cúi đầu liếc cô một cái, nheo mắt hỏi: “Làm gì?”

Tang Noãn không vội trả lời mà chậm rãi đi quanh người anh vài vòng, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá anh, sau đó hài lòng gật đầu.

“Mạc Tư Nguyên, giúp em một việc!”

“Không giúp.”

Hai chữ hoàn toàn kiên định, anh không hề nghĩ ngợi gì, xoay người đi vào phòng.

Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

Theo như thường lệ thì cô hấp tấp như vậy chắc chắn không phải là điều tốt.

Tang Noãn ngoan cố kéo lấy tay anh không buông: “Aiza aiza, xin anh đấy! Bây giờ em không tìm được ai cả, anh giúp em một chút đi mà. Cũng không phải chuyện gì quan trọng đâu…, chỉ là cùng em nhảy một điệu, làm bạn nhảy của em là được rồi!”

“Em nhảy múa thì còn cần bạn nhảy làm gì!?”

“Thi thố nhảy múa tất nhiên là cần bạn nhảy rồi!” Tang Noãn khó tin nói: “Không phải đấy chứ? Ngay cả thường thức này chẳng lẽ anh cũng không biết?”

“Em vừa nói thi thố nhảy múa?” Mạc Tư Nguyên ngạc nhiên nhìn cô, chỉ cảm thấy vừa rồi mình đã được nghe một câu chuyện cười.

Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

Vừa nãy nhìn thấy cô vặn vẹo ở đó anh còn nghĩ cô bị một con sâu róm làm ngứa ngáy cả người.

“…Không giống sao?” Tang Noãn có chút thất vọng cúi đầu.

Cô đã thử hết tất cả các cách rồi, đây là cách cuối cùng. Nếu như cái này cũng không được…

“Mặc kệ có giống hay không, dù sao anh cũng giúp em đi, cầu xin anh đó!”

Lần này cô càng không buông tay, bất kể lúc nào và ở đâu, Mạc Tư Nguyên chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô.

“Không giúp.” Mạc Tư Nguyên kiên quyết nói, vươn tay gỡ cái tay đang túm lấy ống quần của anh ra.

“Aiza Mạc Tư Nguyên ~~ Anh là người tốt nhất, Mạc Tư Nguyên~~”

Tang Noãn cũng túm lấy tay anh, làm ra bộ dạng tội nghiệp, nhéo cổ họng bắt đầu làm nũng: “Anh là người tốt nhất trên thế giới. Nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu, Tư Nguyên oppa….” Âm thanh của cô y hệt như sóng âm.

Mạc Tư Nguyên chỉ cảm thấy bị lời nói của cô làm cho nổi hết da gà, anh bất lực thở dài: “Nhưng tôi không biết nhảy.”

“Không sao đâu!” Tang Noãn nháy mắt một cái: “Em có đĩa CD, anh thông minh như vậy, nhất định vừa học là biết liền.”

“Tôi có bài tập về nhà.”

“Em không làm mất nhiều thời gian đâu! Một tiếng… à không không không! Nửa tiếng! Chỉ ba mươi phút thôi, nhiều nhất là bốn mươi phút!”

“Tôi làm tập xong còn phải giặt quần áo…”

“Em giúp anh giặt!” Tang Noãn dứt khoát nói rồi cười hì hì, dù sao trong nhà cũng có máy giặt.

Cô ngẩng đầu lên, háo hức nhìn anh chằm chằm: “Oppa, em giúp anh giặt, anh giúp em chuyện này đi.”

“…” Mạc Tư Nguyên hoàn toàn hoàn toàn không còn lời nào để nói.

Nói thêm gì nữa thì cũng đều có chủ ý rồi, với tính cách của cô, nếu không nhờ được người giúp đỡ nhất định sẽ xù lông. Mạc Tư Nguyên cảm thấy có chút đau đầu.

Anh vân vê ấn đường, giọng điệu vô cùng bất lực: “Tôi không hiểu vì sao đột nhiên em lại muốn học nhảy.”

“À? Cái này… he he…”

Khi nhắc đến chuyện này, Tang Noãn nhịn không được, vẻ mặt có chút xấu hổ. Cô gãi đầu, cười một cách gượng gạo: “Một lời khó nói hết.”

Một lời khó nói hết nên cô liền nói với anh tất cả những gì đã xảy ra vào buổi sáng.

Có lẽ sau khi hiểu ra toàn bộ câu chuyện, Mạc Tư Nguyên càng cảm thấy đau đầu hơn.

Anh nhìn chằm chằm vào cô hơn mười giây, mới miễn cưỡng mở miệng: “Tang Noãn, tôi phát hiện trên người em có một phẩm chất đặc biệt mà người khác không có.”

“Hả?” Tang Noãn ngạc nhiên, sờ soạng mặt mình, đôi mắt cũng bắt đầu sáng ngời: “Thật sao? Là gì vậy?”

Ngay cả Mạc Tư Nguyên cũng thừa nhận về điều đó, vậy thì chắc nó phải thật sự rất độc đáo.

“Thật đấy.”

Mạc Tư Nguyên gật đầu nhìn cô.

“Em đúng là thích đem lại phiền toái cho bản thân.”

Bình luận

Truyện đang đọc