HƠI ẤM TÌNH THÂN - HỮU LƯỠNG ĐIỂM ĐIỀM

Thấy thế, ta vội chạy về phòng, lấy ra chiếc hộp đựng tiền của mình.

Từ lúc thành thân, số tiền Triệu Thanh đưa cho ta, ta đều cẩn thận giữ lại, chưa dám tiêu, định để mua cho hắn một chiếc mũ lông hồ ly tốt và đôi ủng bảo vệ chân. Nhưng bây giờ, đại tẩu cần tiền hơn ta.

Ta vừa nghĩ, vừa chạy ra, vô tình đụng phải nhị tẩu ở cửa.

Ta thấy trong tay nhị tẩu cũng ôm một túi tiền, bên trong căng phồng, rõ ràng là nhiều hơn số tiền của ta rất nhiều.

Nhị tẩu mím môi cười, nhẹ nhàng nói: "Xem ra đệ muội nghĩ giống ta. Đi, chúng ta cùng đem đến cho đại tẩu."

Sau bữa tối, mẹ chồng lại lấy cuốn sổ ra, cẩn thận vẽ một chiếc bình thuốc lớn lên đó, rồi ghi thêm một khoản chi nặng nề.

Đến mùa đông, cuộc sống của người nghèo khổ thường rất chật vật. Mùa mà cỏ cây chẳng mọc nổi, ngay cả cỏ dại cũng chẳng có mấy sợi.

Nhà người khác còn có lương thực dự trữ để qua đông, nhưng nhà chúng ta ngày càng túng thiếu, chẳng biết phải xoay xở thế nào.

Mấy người đàn ông lớn trong nhà ăn khỏe như bò, mỗi ngày khi mẹ chồng nấu cơm đều thở dài, nhìn những hạt gạo ít ỏi trong nồi, đành phải thêm một gáo nước để đủ phần.

Tết sắp đến mà cứ thế này, cả nhà e rằng không thể đón một cái tết ra hồn.

Đại tẩu không chịu nổi nữa, nghĩ cách gửi tin về nhà mẹ đẻ.

Hôm sau, Lưu đồ tể mang hai cái chân giò lợn tới.

Ông nhìn đại tẩu, ánh mắt đầy thương xót, chăm chú nhìn nàng rất lâu.

Ông nói với mẹ chồng, giọng cứng rắn: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không báo sớm cho thông gia?"

Mẹ chồng cứ nghĩ ông tới để trách móc, vội vàng giải thích: "Chúng ta sợ ông lo lắng, định đợi khi đại nương khỏe hẳn rồi mới báo tin."

Lưu đồ tể phất tay, thở dài: "Thông gia hiểu nhầm ý ta rồi. Ý ta là nếu báo sớm, chúng ta còn nghĩ cách cùng nhau, đâu thể để cả nhà phải chịu đói thế này."

Mẹ chồng vốn là người sắc sảo, lúc này lại ngượng ngùng: "Nhà đông miệng ăn, sao dám phiền đến thông gia. Chúng ta tiết kiệm một chút, rồi cũng sẽ qua được thôi."

Trước khi rời đi, Lưu đồ tể để lại một túi tiền, kéo đại tẩu sang một bên nói chuyện hồi lâu.

Có thêm hai cái chân giò, cuối cùng nhà ta cũng có hy vọng đón một cái tết đầy đủ. Ai nấy đều hiện lên nét vui mừng.

Nhưng phụ mẫu ta không biết nghe phong thanh từ đâu, lập tức mò tới.

Phụ thân ta, lần trước ăn trộm lúa mì nhà người ta bị bắt tại trận, bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, giờ vết thương vẫn chưa lành hẳn.

Mẫu thân ta dìu ông, vừa nhìn thấy hai cái chân giò liền trố mắt sáng rực.

"Liễu nhi, tết sắp đến rồi, người ta ai cũng nhớ về thăm nhà mẹ đẻ một chuyến. Sao ngươi chẳng thấy ló mặt?"

"Con gái với mẫu thân mình là m.á.u mủ tình thâm, đứt xương còn liền gân, ngươi đừng quên ai mới là người thân thiết nhất của ngươi."

"Đúng lúc có hai cái chân giò, chia một cái cho chúng ta đi, coi như quà tết, ta cũng không trách ngươi nữa."

Mẫu thân ta vừa nói, vừa đưa tay định chộp lấy một cái chân giò.

Đại tẩu người cao to như vách đá, lạnh lùng đứng chắn trước mặt bà: "Thẩm thật biết nói đùa. Thịt lợn từ nhà mẫu thân ta gửi tới, từ khi nào lại đến lượt thẩm định đoạt?"

Mẫu thân ta cười giả lả: "Vậy thì cũng phải chia cho Liễu nhi một phần chứ."

Đại ca sợ đại tẩu tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, liền lớn tiếng quát mẹ ta: "Tránh xa thê tử của ta ra!"

Phụ thân ta thấy mẫu thân ta bị bẽ mặt, cơn giận đành trút lên ta. Ông xông tới định túm tóc ta, miệng không ngừng mắng: "Thứ nha đầu vô dụng, đừng tưởng ngươi gả đi rồi thì ta không trị được ngươi."

"Nói cho cùng, ta vẫn là phụ thân của ngươi!"

Triệu Thanh bước lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y phụ thân ta, nói lạnh lùng: "Nếu nhạc phụ muốn nói chuyện tử tế, ta còn có thể mời ngồi uống trà."

"Còn nếu xông vào giành giật, thì đừng trách ta không khách sáo."

"Hôm gả đi, chính nhạc mẫu đã nói, con gái xuất giá như bát nước hắt đi. Giờ lại nói chuyện huyết thống thân tình, ân tình ấy, chúng ta thật sự không cần."

"Liễu nhi bây giờ là thê tử của ta. Ta tuyệt đối không để ai ức h.i.ế.p nàng dù chỉ một chút."

Triệu Thanh bóp c.h.ặ.t t.a.y phụ thân ta, khiến ông đau đến nhảy dựng, chân đau cũng bị kéo theo, biểu cảm méo mó của ông trông đến buồn cười.

Mẫu thân ta thấy thế, chẳng còn tâm trí quan tâm đến phụ thân, lập tức quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa lẩm bẩm: "Cái tên Diêm Vương sống này sao lại có nhà lúc này chứ..."

Trước khi đi, bà còn không quên lườm ta một cái, mắng: "Cười đi! Đợi đến khi hắn đánh c.h.ế.t ngươi thì xem còn cười nổi không!"

Người với người thật sự khác biệt quá lớn. Phụ mẫu người khác luôn tìm cách giúp đỡ con cái, còn họ, chỉ mong lột da ăn thịt của ta mà thôi.

Sao họ lại không chịu nổi việc ta sống tốt như vậy chứ!

Bình luận

Truyện đang đọc