HỎI ĐAN CHU


Đối với yêu cầu này của nàng, vị đại phu triều đình này cũng không nói gì, chỉ liếc nhìn nàng rồi rời đi.Không có binh tướng nào tiến vào doanh trướng nữa.

Trần Đan Chu cảm giác được thủ vệ đã thay đổi một nhóm người, không còn là thân binh của Lý Lương.Trần Đan Chu ở trong doanh trướng chầm chậm ngồi xuống, mặc dù nhìn không ra nàng đang khẩn trương, nhưng kỳ thật thân thể vẫn luôn căng cứng.

Trần Cường bọn họ thế nào? Bị bắt hay là bị giết rồi? Còn Trần Lập cầm binh phù thì đang ở đâu? Khẳng định cũng rất nguy hiểm, bởi vì thuyết khách của triều đình cũng đã chỉ đích danh nói chuyện về binh phù, bọn họ cái gì cũng biết.Thật là...!Nàng kỳ thật cũng không có suy nghĩ gì, tỉnh lại liền vọt tới giết Lý Lương, sau khi giết Lý Lương thì phải ứng đối ra sao, nàng cũng chưa nghĩ đến.


Nàng cũng từng nghĩ hay là nói chuyện này cho phụ thân cùng tỷ tỷ? Nhưng phụ thân cùng tỷ tỷ đều tin tưởng Lý Lương, mà nàng cũng không có đủ chứng cứ chính xác cùng thời gian để thuyết phục.Trần Đan Chu ngồi trước bàn xuất thần, ánh mắt rơi lên tờ quân báo, chữ viết ban đầu bị che đi bởi tên của mấy vị thuốc ---"Người tới." Nàng cất giọng hô.Có binh lính bước vào, quả nhiên là đã thay đổi người, một khuôn mặt lạ hoắc, nhưng đích thực là binh lính Ngô quốc - nhưng tâm thì có lẽ không còn thuộc về.Hắn thi lễ, mặt không chút biểu cảm: "Nhị tiểu thư có cái gì dặn dò."Trần Đan Chu đưa tờ quân báo cho hắn: "Sắc cho ta mấy vị thuốc, còn có, mang điểm tâm tới."Vệ binh lên tiếng đáp ứng, tiếp nhận, rồi xoay người đi ra ngoài.Sự tình đã như vậy, nàng cũng không muốn tiếp tục nghĩ nữa.

Trần Đan Chu nhìn gương tiếp tục chải đầu.Ở trong một doanh trướng khác, mùi hương lượn lờ, bình phong chắn ở trước bàn, lộ ra một bóng người ngồi xếp bằng ở đằng sau đang ăn uống."Nàng ấy nói muốn gặp ta sao?" Giọng nói khàn khàn già nua bởi vì đang nhai mà càng không rõ nét, "Nàng làm sao biết ta ở chỗ này?"Vị đại phu vừa rời khỏi chỗ của Trần Đan Chu, đang đứng ở phía ngoài bình phong, giờ khắc này trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh nghi khó hiểu: "Thật sự là như vậy.

Ty chức cũng không rõ lắm.

Ngay cả Lý Lương cũng không biết đại nhân ngài ở chỗ này, làm sao mà Trần Liệp Hổ lại biết được?"Một lát sau giọng nói khò khè cùng tiếng húp sụp tiếp tục vang lên sau tấm bình phong: "Lý Lương không biết, Trần Liệp Hổ không biết, nhưng nàng ấy không nhất định không biết, không thể đánh giá một người thông qua người khác."Tiếng khò khè càng khiến giọng nói thêm khó nghe, đại phu muốn hỏi tiếp, nhưng tiếng ăn cơm sau tấm bình phong đã dừng lại, giọng nói trở nên rõ ràng: "Trần nhị tiểu thư bây giờ đang làm cái gì?"Đại phu quay đầu hỏi phía ngoài trướng, một lát sau vệ binh tiến đến: "Trần nhị tiểu thư rửa mặt, thay quần áo, chải đầu, sau đó ăn cơm, bây giờ đang uống thuốc —— là phương thuốc vừa được ghi."Tiểu cô nương thực sự dám uống thuốc của y sao, đại phu có chút kinh ngạc, lá gan thật đúng là lớn.Sau tấm bình phong vang lên tiếng cười khàn của nam nhân, hai ba miếng đã nhét hết đồ ăn vào trong miệng."Để nàng đến đây đi, ta muốn trông thấy vị Trần nhị tiểu thư này.".


.

.

.


.Lúc được vệ binh mời đi ra Trần Đan Chu có chút khẩn trương, bên ngoài không có một đám vệ binh nào vội vàng chạy tới, trong quân doanh vẫn duy trì trật tự như bình thường.

Nhìn thấy nàng đi tới, binh tướng đi ngang qua đều cao hứng, còn có người chào hỏi: "Trần tiểu thư khỏe rồi à."Trần Đan Chu trong lòng thở dài, quân doanh không loạn là điều đáng vui mừng, nhưng đây không phải là công lao của nàng.Hai vệ binh mang theo nàng đi xuyên qua quân doanh, không phải áp giải, nhưng Trần Đan Chu cũng không thực sự nghĩ rằng bọn họ là đang hộ tống, càng sẽ không la to cứu mạng.

Nam nhân kia đồng ý để cho người mang nàng đi ra, đương nhiên là có lòng tin nàng cũng sẽ không tạo nổi sóng gió.Nhìn kỹ dọc theo đường đi, nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng đám người Trần Cường, Trần Đan Chu trong lòng thở dài.

Hai vệ binh dẫn đường đã dừng trước ở một doanh trướng: "Nhị tiểu thư vào đi thôi."Trần Đan Chu nghĩ thầm chẳng lẽ là đổi nơi giam giữ nàng? Sau đó nàng sẽ chết ở trong doanh trướng này? Trong lòng hỗn loạn, nhưng bước chân của Trần Đan Chu cũng không hề hoảng loạn, nàng cất bước tiến vào.


Trước tiên liếc nhìn bình phong được đặt trong doanh trướng, sau tấm bình phong có tiếng nước chảy rào rào, nhìn bóng hiện lên thì có vẻ là một người đang bưng chậu đồng, còn một người thì đang rửa mặt.Trước tấm bình phong có người thi lễ với Trần Đan Chu: "Trần nhị tiểu thư."Trần Đan Chu nhìn y, hỏi: "Đại phu có chuyện gì không thể nói ở bên kia à?"Đại phu còn chưa kịp trả lời, thì từ sau tấm bình phong có vệ binh bưng lấy chậu đồng lui ra ngoài, bình phong cũng được mở ra, lộ ra nam nhân ngồi phía sau.

Y đang cúi đầu sửa sang lại áo bào đang đắp trên người, y nói: "Trần nhị tiểu thư không phải muốn gặp ta sao?"Trần Đan Chu khẽ giật mình, nhìn người nam nhân này, thân hình của y cùng Lý Lương không sai biệt lắm, đang mặc một kiện áo choàng đen, bên dưới là áo giáp nặng nề, y ngẩng đầu lên, dưới mũ giáp là một khuôn mặt tái nhợt ——Trần Đan Chu giật mình, đưa tay lên che miệng cố gắng nén lại tiếng kinh hô, lui về sau một bước, trừng mắt nhìn gương mặt này —— đây không phải là mặt người thật, mà là một chiếc mặt nạ bằng đồng hoặc bằng sắt, bao trọn khuôn mặt, có kẽ hở lộ ra mắt miệng mũi, thoạt nhìn rất dọa người, nhìn kỹ lại càng dọa người hơn."Ngươi!" Trần Đan Chu chấn kinh, "Thiết Diện Tướng quân?"Tại sao y lại ở chỗ này? Những lời này nàng không có nói ra, nhưng Thiết Diện Tướng quân đã hiểu, trên chiếc mặt nạ bằng sắt nhìn không ra kinh ngạc, nhưng giọng nói khàn khàn lại tràn đầy kinh ngạc: "Ngươi không biết ta ở chỗ này?"Hắn nhìn đại phu đang đứng trước tấm bình phong, đại phu có chút không kịp phản ứng: "Trần nhị tiểu thư, không phải tiểu thư muốn gặp Tướng quân sao?"Trần Đan Chu trong lòng như phiên giang đảo hải (dời sông lấp biển), nàng biết Thiết Diện Tướng quân tọa trấn đánh Ngô, mà trên thực tế không chỉ là Thiết Diện Tướng quân, kỳ thật Hoàng Đế cũng đích thân tới.Cho nên nàng mới nói muốn gặp Thiết Diện Tướng quân, nhưng nàng căn bản không ngờ tới sẽ nhìn thấy y ở ngay tại đây.

Nàng cho rằng để gặp được Thiết Diện Tướng quân là phải cưỡi ngựa, rời khỏi quân doanh, đi đến bờ sông, ngồi thuyền, vượt qua Trường Giang, đi đến quân doanh ở bờ đối diện mới gặp được ——Tại Ngô, lại còn trong quân doanh, ở một nơi cách đại trướng gần như vậy, nàng vậy mà gặp được thống soái của mấy chục vạn đại quân triều đình lần này!?Trần Đan Chu tim như muốn nhảy ra, hai tai ong ong, nhưng đồng thời lại hít thở không thông, mờ mịt, nản chí ——Thiết Diện Tướng quân đi lại trong quân doanh như chốn không nguời, vậy mười vạn binh mã của nước Ngô còn có ý nghĩa gì?"Trần nhị tiểu thư, cô ——?" Đại phu nhìn bộ dáng của nàng, tâm cũng trầm xuống, có khả năng y đã phạm sai lầm rồi, bị Trần nhị tiểu thư lừa dối rồi!Trần nhị tiểu thư cũng không biết Thiết Diện Tướng quân ở chỗ này, mà y bởi vì lơ là sơ suất mà cho rằng nàng biết —— trời ơi, thật sự là muốn chết quách cho rồi.Trần Đan Chu nhìn sắc mặt đại phu thì hiểu đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên chuyện này nàng sẽ không thừa nhận, càng làm cho bọn họ nhìn không thấu, mới càng có cơ hội."Tiểu nữ đúng là muốn gặp Tướng quân." Nàng nói, bình tĩnh nhìn Thiết Diện Tướng quân lần nữa, "Nguyên lai Tướng quân thật sự mang theo mặt nạ sắt."Thiết Diện Tướng quân đã nhìn ra tiểu cô nương này đang nói dối, nhưng cũng không vạch trần, mà chỉ nói: "Lão phu diện mạo bị hao tổn, không mang theo mặt nạ sẽ hù đến thế nhân."Trần Đan Chu nói: "Khuôn mặt của Tướng quân vì chiến công hiển hách mà tổn hại, hù đến thế nhân cũng không phải do tướng mạo, mà là uy danh của Tướng quân."Đây là đang nịnh nọt y sao? Thiết Diện Tướng quân cười ha hả: "Trần nhị tiểu thư thật sự là đáng yêu, trách không được Trần Thái Phó lại nâng niu như trân bảo."Trần Đan Chu thản nhiên ngồi xuống: "Tiểu nữ có không đáng yêu, thì cũng vẫn là trân bảo của cha."Thiết Diện Tướng quân nhìn tiểu cô nương tươi đẹp như sắc xuân trước mặt, lần nữa nở nụ cười."Cho nên, tin dữ của Trần nhị tiểu thư được gửi về, sẽ khiến Thái Phó đại nhân càng thêm thương tâm." Y nói, "Lão phu cùng Trần Thái phó tuổi tác không sai biệt lắm, chỉ tiếc không có số phận tốt như Trần Thái phó có được con cái, nếu như lão phu ta đây có nữ nhi đáng yêu như Nhị tiểu thư đây, mà chẳng may mất đi, thật sự sẽ bi thống như bị khoét tâm."Trần Đan Chu nhìn mặt nạ sắt của y, tóc hoa râm, chỗ có con mắt đen thui, phối với giọng nói khàn khàn, thật sự là rất dọa người.Nàng ngây thơ nói: "Vậy Tướng quân không giết tiểu nữ nữa, thì chẳng phải là tốt rồi sao."Thiết Diện Tướng quân nhìn quân báo đặt ở trên bàn."Trần nhị tiểu thư, Ngô Vương mưu nghịch, các ngươi, con dân dưới quyền đều là tội nhân, mà ngươi lại giết Lý Lương, làm hỏng mất kế hoạch của ta, ngươi có biết sẽ có bao nhiêu tướng sĩ chết vì chuyện này không?" Giọng nói khàn khàn của y không để lộ chút cảm xúc gì, "Ta vì sao lại không giết ngươi? Bởi vì ngươi so với tướng sĩ của ta xinh đẹp như hoa sao?"Y ngẩng đầu lên, ánh mắt tối đen ở dưới lỗ hổng của mặt nạ rơi lên trên người Trần Đan Chu."Dùng kiều nữ trân ái như hoa của Trần Liệp Hổ tế điện tướng sĩ của ta, chẳng phải là chuyện rất tốt sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc