HÔM NAY LẠI KHÔNG CÓ LY HÔN

Edit: Chovay-HVHT

“Ở nhà xem thì có ý nghĩa gì chứ, chủ yếu là em muốn đến những nơi náo nhiệt.”

Không cần nghĩ cũng biết người này sẽ không đi đến những chỗ đông người, cho dù đi, vậy chắc chắn phía sau cũng đều có vệ sĩ đi theo, sau đó bao hết, Thẩm Huyên thở dài, ôm đĩa cherry tự mình ngồi trên ghế xoay vừa ăn vừa xoay tròn.

“Em cảm thấy sức khỏe của ông càng ngày càng không tốt, nhưng làm kiểm tra dạ dày nhiều đối thân thể không tốt, nên vẫn luôn uống thuốc, em sợ ông sẽ giống như ông Mục vậy……”

Biểu cảm Thẩm Huyên có chút cô đơn, chủ yếu là ở trong sách ông cô vẫn luôn không có xuất hiện, mà xuất hiện thì hơn phân nửa là xảy ra chuyện,[Truyện yy] trong sách giống như là ông cô cùng ông nam chính đều giống nhau cùng không sống qua mùa thu, cô sợ cốt truyện sẽ diễn ra một lần nữa, đặc biệt là hôm nay nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của ông, cô liền đặc biệt không thoải mái.

Nghe thanh âm lo lắng sốt ruột kia, Mục Đình vẫn xem tài liệu, giọng nói anh lạnh nhạt, “Ông em là người do dự không quyết đoán, có khả năng chú em sẽ làm gì đó.”

Anh có mập mờ nhắc đến, có điều ông Thẩm cũng không để ý.

Nghe vậy, tinh thần Thẩm Huyên lập tức chấn động, đúng rồi, đối phương vì tiền còn có chuyện gì mà không dám làm, hơn nữa bây giờ mỗi ngày ông đều ở cùng một chỗ với bọn họ, tuy rằng đã không còn cổ phần, nhưng ông cô vẫn còn rất nhiều tài sản cùng vốn lưu động, khó đảm bảo đối phương sẽ không phát điên!

Nghĩ như vậy, cô lập tức đứng dậy hướng bên ngoài chạy đi, hấp ta hấp tấp giống như muốn đi làm cái gì đó, Mục Đình quét mắt nhìn bóng dáng ở cửa, khóe môi khẽ nhếch, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Trở lại phòng, Thẩm Huyên liền lập tức gọi điện thoại cho ông, kêu ông phải cẩn thận với đôi cha con kia, tốt nhất là đừng ở chung cùng bọn họ, bằng không thật sự là quá nguy hiểm.

Trước kia cũng chỉ ở trong báo chí gặp qua tin tức mưu sát chính người thân của mình, nhưng bây giờ Thẩm Huyên tin tưởng đối với đôi cha con kia chúng hoàn toàn có thể làm được như vậy.

Tuy nhiên ông chỉ nói cô suy nghĩ linh tinh, còn nói cái gì di chúc đã sớm lập tốt, hai cha con kia cũng biết, chắc chắn sẽ không làm ra loại sự tình này.

Thẩm Huyên khuyên mãi mà đối phương đều không nghe, không còn cách nào, cô cũng chỉ có thể từ bỏ thuyết phục, thật ra cô cảm thấy ông tỏ vẻ như đang nắm quyền, chính là đang đánh cuộc với con trai mình có thể thật sự tàn nhẫn như vậy hay không, nhưng Thẩm Huyên không thể đánh cuộc nha, cũng may là cô có số điện thoại của dì Lý.

Dì Lý là người nhìn cô lớn lên, con trai của đối phương lại bị bệnh nặng, cũng là ông chi tiền ra chữa trị, cho nên tuyệt đối sẽ không hại ông mới đúng, Thẩm Huyên gọi điện thoại kêu đối phương để ý nhiều đến ông, có chuyện gì liền gọi điện lại cho cô.

Nếu không phải sợ ở Thẩm gia sẽ gặp nguy hiểm, Thẩm Huyên thật sự nghĩ muốn ở lại chăm sóc ông, chính là Thẩm Dục Dân kia quá âm hiểm, bây giờ chắc chắn đang trông mong nhìn chằm chằm để tìm cách diệt trừ chính mình, tuyệt đối cô không thể ra ngoài dễ dàng.

Ngày hôm sau Bạch Tư đến đây, còn mang theo một ít tài liệu cho cô ký tên, nói cái gì đều là quyết định quan trọng, nói chưa dứt lời, Thẩm Huyên liền luống cuống, này nếu là ký sai, vậy tổn thất không chỉ mấy trăm vạn a.

“Ngài yên tâm, những kế hoạch này đều được các nhân viên bộ môn thảo luận qua, chẳng qua là còn vấn đề tài chính phải cần ngài ký tên.” Bạch Tư nghiêm túc nói.

Thẩm Huyên dựa vào sô pha nhìn mấy phần tài liệu liền có chút đau đầu, nhịn không được quay đầu qua nói: “Mục tổng nói sao?”

Bây giờ cô nào dám tùy tiện ký tên. Nghe vậy, Bạch Tư chỉ cười nhạt một tiếng, “Đã đưa cho Mục tổng xem qua, có điều ngài ấy nói ngài mới là chủ tịch, mấy cái này mang đến giao cho ngài quyết định.”

Thẩm Huyên: “……”

Nam chính đây là trêu chọc cô sao?

Cô chỉ biết rõ là công ty sản xuất thực phẩm, ngoài ra đều không biết, lúc này như thế nào ký tên, hơn nữa anh không phải nói cái gì cũng đưa cho anh làm ư?

Trầm ngâm một lát, cô vẫn là bất đắc dĩ nói: “Trước cứ để đó đi, tôi nghĩ kỹ rồi đưa lại cô.”

Buổi tối nàng lại đi hỏi nam chính một chút! Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, đối phương sao lại có thể đem loại chuyện này giao cho cô quyết định chứ!

“Vậy được rồi, có điều ngài nên nhanh chút, thời gian của dự án này có chút gấp.” Thần sắc Bạch Tư nghiêm túc.

Thẩm Huyên gật đầu, vừa muốn nói gì, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy bên ngoài có một người quen đang bước vào, sắc mặt cô lập tức có chút không tốt.

Nhìn thấy có người đến, lúc này Bạch Tư mới xoay người đi ra ngoài, bộ dáng bác sĩ Trịnh tiến vào vẫn như cũ một bộ dịu dàng lễ phép, trên tay không biết lại cầm theo cái câu hỏi gì, nhìn thấy cô, còn khách khí nói một câu Thẩm tiểu thư khỏe.

Lúc này Thẩm Huyên còn có thể đi đâu, cô là một người có ý chí kiên định, hiện tại bị đối phương nói liền chính mình có bệnh hay không cũng không biết, nếu không phải vẫn còn tràn ngập tình yêu sâu sắc đối với cuộc sống như cũ, cô đều muốn đi theo đối phương làm cái gì thôi miên trị liệu.

“Thẩm tiểu thư, đây là đề hỏi đáp của các chuyên gia căn cứ vào tình huống của ngài, cố ý đưa ra câu hỏi, hy vọng ngài có thể thành thật trả lời, cái này sẽ giúp ích đối với với bệnh tình của ngài.”

Đưa qua một tờ giấy, thấy vẻ mặt đối phương vẫn giữ bộ dáng khổ đại cừu thâm* như cũ, bác sĩ lại cười một cái, “Thật ra ngài không cần lo lắng, mỗi người dù nhiều hay ít đều sẽ mắc một số bệnh về tâm lý, ví dụ như bệnh trầm cảm, chứng lo âu, chứng quầng loạn*, chỉ là nếu không phải nghiêm trọng thì cũng đều không tính là chuyện lớn,[Truyện yy] ngay cả khi ngài không tin vào lời của người khác, chỉ căn cứ vào quan điểm của ngài khi nhìn nhận một số vấn đề, tôi cũng có thể nhìn ra ngài thật ra có một số điều, hoặc là điểm nào đó, tồn tại một số quan điểm cực đoan.”

(*Khổ đại cừu thâm: rất khổ cực mà cũng hận rất sâu)

[*Chứng quầng loạn: Hysteria, tiếng Việt còn gọi là chứng ictêri hay chứng cuồng loạn là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc (mình thấy chứng này có vẻ lạ nên chú thích cho cả nhà biết thêm)]

Thẩm Huyên đều muốn điên rồi, mặc kệ có bệnh không, dứt khoát xoay đầu hừ lạnh một tiếng, “Tôi không điền! Tôi không có bệnh! Mà có bệnh tôi cũng không cần điều trị!”

Nếu còn tiếp tục điều trị, chuyện cô không phải nguyên chủ chắc chắn sẽ bị đối phương nhìn ra.

“Ngài đang trong trạng thái rối loạn, thật ra ngài là người rất dễ nói chuện, cũng rất biết cách chăm sóc và hiểu được cảm xúc của người khác, chỉ là trong lòng của ngài có phải tồn tại một bí mật nào đó không muốn cho người khác biết hay không, ngài không muốn khiến cho người khác phát hiện, mà triệu chứng bệnh của ngài đều là bởi vì cái bí mật này gây ra, phải chữa trị tận gốc, nếu bản thân ngài không phát hiện, lại không chịu đem sự tình nói ra, vậy sinh hoạt của ngài, rất có khả năng sẽ đi theo con đường trong nội tâm của ngài, cho đến khi rời khỏi nội tâm và suy nghĩ của ngài.”

Thần sắc bác sĩ bình tĩnh đẩy gọng kính trên sống mũi, “Giống như phần hỏi đáp này, căn cứ tính cách của chính ngài, khả năng ngài có thể cảm thấy rằng điền hay không điền cũng không có vấn đề gì, hoặc là ngài nghĩ thông qua điền phần hỏi đáp này để chứng minh tâm lý của bản thân không có vấn đề, nhưng trong lòng ngài có chuyện kia, lại làm ngài thay đổi quyết định, không biết tôi nói đúng hay không?”

Thẩm Huyên nhìn người đàn ông hơn bốn mươi tuổi dung mạo bình thường ở đối diện chỉ cảm thấy trong lòng từng trận ớn lạnh, đây có phải là một chức năng của nghề này không?

Bốn mắt nhìn nhau, bác sĩ vừa cười vừa đưa một tấm danh thiếp, “Có lẽ tôi chưa từng giới thiệu về bản thân với ngài qua, tôi tên Trịnh Thông, từng đảm nhiệm qua mười chức giáo sư đại học tâm lý trong và ngoài nước.”

Nuốt nước miếng, Thẩm Huyên nhớ tới một chuyện, người này là nam chính tìm đến, chắc chắn có chuyện gì đều sẽ đi nói với nam chính, vậy không phải có nghĩa là nam chính cũng biết những thay đổi về tâm lý của cô sao?

“Ông nói rất đúng, mỗi người dù nhiều hay ít đều sẽ có ít bệnh về tâm lý, nhưng trong lòng mỗi người dù nhiều hay ít cũng sẽ có bí mật thuộc về mình, ông cho rằng sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường, nhưng ở trong mắt người khác lại không phải như vậy, tựa giống như một nam sinh yêu thầm một nữ sinh, thậm chí anh ta còn bắt đầu đi lấy lòng bạn bè nữ sinh, nhưng thật ra trước kia quan hệ của anh ta cùng bạn bè nữ sinh cũng không tốt, đây cũng là bởi vì một điều mà thay đổi quyết định của bản thân, chẳng lẽ đây cũng là có bệnh sao?” Thẩm Huyên hỏi ngược lại.

Nghe vậy, bác sĩ lại không nhanh không chậm cười một cái, “Đây là sự thay đổi trong một mối quan hệ giữa các cá nhân, khác với những gì chúng ta từng nói, nếu tôi đoán không sai, bí mật trong lòng Thẩm tiểu thư chắc chắn là chuyện không muốn người khác biết, hơn nữa ngài rất lo lắng, sợ có người chạm vào bí mật này, đúng không?”

Thẩm Huyên cảm thấy không cần phải nói thêm gì nữa, cô sao có thể nói lại một bác sĩ tâm lý chứ, hơn nữa, nếu nói thêm gì nữa cũng dư thừa, bởi vì cái gì đối phương cũng đều đã nhìn ra, những bác sĩ tâm lý này cũng thật là đáng sợ.

“Ông nói không sai, dù thật sự đó chỉ là quan hệ giữa các cá nhân, tôi cũng không cần ông điều trị, ông cũng không thể ép buộc tôi, sau này tôi cũng sẽ không chữa trị tiếp, hơn nữa tôi sẽ giải thích chyện này cùng Mục tổng các người, cảm ơn ông trong khoảng thời gian này đã chữa trị cho tôi, cũng như đã khiến tôi nghĩ kỹ rất nhiều chuyện, một người thực sự phải hành động theo trái tim của mình, không cần phải bởi vì xảy ra một ít chuyện liền tự mình ưu sầu, chuyện gì cũng đều do người làm, chỉ cần còn chưa có xảy ra, như vậy hết thảy đều có khả năng.” biểu tình cô mang theo lạnh nhạt.

Bác sĩ không nói gì thêm, mỉm cười liền rời đi, thật ra Thẩm Huyên cũng rất sợ, cô thề, sau này không bao giờ muốn đi gặp bác sĩ tâm lý!

Có điều đối phương lợi hại như vậy, nếu đưa nam chính đi khám không biết sẽ nói thế nào, cũng không biết mỗi ngày nam chính đều suy nghĩ cái gì.

Phát hiện tờ giấy trên bàn đối phương không có lấy đi, Thẩm Huyên đột nhiên cầm lên, quyết định buổi tối đưa cho nam chính điền vào.

Buổi tối lúc Mục Đình trở về thì trời đã khuya, có điều Thẩm Huyên đã sớm có chuẩn bị, chờ đối phương về, liền cầm mấy phần tài liệu kia đi theo vào thư phòng, một bên chậm rãi đem đồ vật đẩy qua.

“Cái này…… Anh thấy thế nào?”

Dường như anh vừa mới tắm xong, đã thay một bộ quần áo ở nhà, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, “Cái gì thấy thế nào?”

Thẩm Huyên: “……”

“không phải anh nói mấy chuyện này không cần em quản sao? Hơn nữa…… Em cũng không muốn nha.” Cô dựa trên mặt bàn mặt ủ mày chau nhìn người đối diện.

Người sau mi mắt cũng không nâng, thanh âm thanh nhuận, “Loại tài liệu này phải cần em ký mới có hiệu lực.”

“Vậy em có nên ký hay không?” Cô lập tức hỏi.

Dứt lời, Mục Đình bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, “Anh không biết.”

“!!!”

Ngừng thở, cô không dám tin nhìn người trước mặt, năm ngón tay gắt gao nắm chặt, chính mình khi nào lại đắc tội anh?

Không biết nghĩ đến cái gì, cô bỗng nhiên cứng đờ kéo kéo khóe miệng, “Sau này mỗi ngày em đều sẽ dậy sớm chạy bộ cùng anh.”

Chớp mắt, tài liệu trước mặt bỗng nhiên bị bàn tay to cầm qua, Thẩm Huyên giận đến nghiến răng, giơ nắm đấm đi theo sau lưng anh, hận không thể một quyền đấm qua, nhớ tới tờ hỏi đáp tâm lý kia của mình, lập tức liền muốn quay về phòng lấy, cô ngược lại muốn nhìn một chút trong lòng của anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì!

Còn chưa đi được hai bước, cánh tay đột nhiên bị người giữ chặt, cả người đều lảo đảo vài bước đã ngã vào trong một lòng ngực tràn ngập hơi thở nam tính, Thẩm Huyên sợ tới mức lập tức xoay đầu, lại chợt đối diện với đôi con ngươi sâu không thấy đáy.

“Anh…… Anh muốn làm gì……” Thần sắc cô khẽ biến.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi căng chặt, anh hơi cúi đầu, đỉnh mày khẽ nhích, “Ký tên.”

Cắn răng, Thẩm Huyên lập tức lấy cây bút ở trên bàn qua ở phía trên ký xuống tên mình, lại phát hiện đột nhiên trên eo nhiều ra một bàn tay, trong lúc nhất thời sắc mặt liền có chút không hiểu.

“Em…… Đã ký……” Vành tai cô dần dần bắt đầu phiếm hồng.

Nhưng ngay sau đó, bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp, “Không phải muốn xem phim sao?”

Hơi thở nóng rực phả vào trên cổ kích thích khiến cô rùng mình, Thẩm Huyên nắm chặt tay khuôn mặt nhỏ đỏ lên một mảnh, “Em…… Không khỏe, hôm nay không xem.”

Cảm nhận được cơ thể cô đang căng thẳng, ánh mắt Mục Đình khẽ đảo, thời điểm lúc trước câu dẫn anh cũng không phải như vậy, thì ra chỉ là hổ giấy.

Giơ tay nhéo vành tai trắng nõn của cô, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Không phải muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc