HÔM NAY NGỌT NGÀO


Trong nháy mắt, âm thanh từ bốn phía giống như biến mất, chỉ còn có nhịp tim của Lệnh Điềm đập như tiếng trống, thình thịch, thình thịch, đinh tai nhức óc.
Phó Trầm Nghiên hơi nghiêng đầu, giữ lấy cánh môi cô, nhẹ nhàng cắn mút.
Hơi thở của anh nóng rực, phả vào bên môi cô, hóa thành từng đợt sóng nhiệt khiến da thịt Lệnh Điềm như bị lửa thiêu đốt, cả người sắp bốc cháy.
Phó Trầm Nghiên thoáng buông cánh môi cô ra, đầu lưỡi ẩm ướt lướt qua môi cô không nhanh không chậm, giống như không thỏa mãn, muốn xâm nhập vào trong cùng cô dây dưa.
Lệnh Điềm rất thích người đàn ông trước mặt, luôn mong đợi anh hôn cô như lúc này nhưng đến lúc chuyện thực sự xảy ra, cô lại lo lắng đến mức không biết làm gì.
Bàn tay còn lại của Phó Trầm Nghiên vuốt ve gương mặt cô, đầu lưỡi muốn cạy cánh môi cô ra.

Thân thể của cô cứng đờ, hộp bỏng ngô lớn đang ôm trong lòng bỗng rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng “bịch”.
Lệnh Điềm giật mình một cái, đẩy Phó Trầm Nghiên ra.
Động tĩnh bên này có hơi lớn, mấy đôi tình nhân đang hôn nhau xung quanh bị gián đoạn, theo tiếng động mà nhìn qua.
Đối mặt với những ánh mắt nhìn chằm chằm mình, gương mặt Lệnh Điềm như bị thiêu rụi, nhỏ giọng nói: “Rất xin lỗi.”
Chàng trai ngồi hàng trước quay đầu lại thấy nhìn thấy Lệnh Điềm lớn lên xinh đẹp như vậy, nhịn không được mà nhìn thêm vài lần, lập tức bị bạn gái đang ngồi cạnh dùng tay kéo về.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Bạn trai người ta đẹp trai hơn anh gấp một vạn lần mà em còn không nhìn!”
“Em yêu, đừng nóng giận, trong mắt anh chỉ có mình em thôi.” Chàng trai vừa dỗ vừa hôn xuống, cô gái kia đang rất tức giận, dùng sức đẩy cậu ta ra, cầm lấy túi xách lên rồi đi ra ngoài, chàng trai thấy thế vội vàng đuổi theo.
Lệnh Điềm cảm thấy rất xấu hổ, trên mặt nóng rát.
Hộp bỏng ngô rơi ra hơn phân nửa, trước mặt chỗ ngồi của hai người là một mảng hỗn độn.
“Không sao, đợi hết phim để nhân viên tới dọn dẹp một chút là được.” Phó Trầm Nghiên nắm lấy tay Lệnh Điềm, thấp giọng trấn an, “Đừng lo lắng.”
“Để em tự dọn.” Lệnh Điềm lấy từ trong túi xách ra một túi khăn giấy, rút ra một tờ, ngồi xổm xuống, dùng khăn giấy nhặt từng hạt bỏng ngô rơi trên mặt đất cho vào hộp.
Đây là do cô lo lắng sau khi chiếu xong, mọi người đi qua sẽ không cẩn thận dẫm trúng cũng là mượn cơ hội này để giảm bớt tình trạng xấu hổ như hiện tại.
Phó Trầm Nghiên cũng ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ tay của cô, “Để anh, em cứ ngồi đi.”
Lệnh Điềm ngước mắt, cho dù là ở nơi thiếu sáng cũng có thể nhìn thấy một vệt ám muội màu hồng dính trên môi anh, cô bất giác nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy...

Hai tai Lệnh Điềm nóng lên, vội vàng rút một tờ giấy khác ra, nhẹ nhàng lau dấu vết trên môi anh.
Cô nhỏ giọng nói: “Chúng ta cùng nhau nhặt, như vậy sẽ nhanh hơn một chút.”
Phó Trầm Nghiên không có ý kiến gì, hai người rất nhanh đã nhặt sạch bỏng ngô rơi đầy đất.
Đến khi ngồi lại trên ghế, tim Lệnh Điềm đã đập như bình thường nhưng do đã bỏ lỡ quá nhiều tình tiết nên cô không còn hứng thú xem phim tiếp nữa.
Phó Trầm Nghiên nhìn cô một cái, thấp giọng hỏi: “Muốn về sao?”
“Vâng.” Lệnh Điềm gật đầu, khóe mắt cong nhẹ lên, giống như vầng trăng non nhỏ.
Cô cái gì cũng chưa nói nhưng anh đã biết trong lòng cô nghĩ gì, đây có tính là tâm linh tương thông không?
Ở trên đường về Lan Đình, Lệnh Điềm dựa đầu vào vai Phó Trầm Nghiên, nghĩ đến cô gái giận dỗi bạn trai nên bỏ đi lúc nãy, nhịn không được nói: “Chồng ơi, có phải có rất nhiều người đàn ông đều rất trăng hoa, đứng núi này trông núi nọ.”
Lệnh Văn Sâm cùng Tống Thư Uyển tình cảm rất tốt, rất ân ái khiến cô vẫn luôn tin tưởng trên đời này có tình yêu một lòng một dạ, có hôn nhân lâu lâu dài dài.
Nhưng dường như thái độ bình thường trong tình cảm không phải là chung thủy mà là chân trong chân ngoài mới đúng.
Từ nhỏ đến lớn, cô thường xuyên nghe được những câu chuyện về sự phản bội.
Ở trong cái thế giới ngập đầy vàng son này, muốn cái gì cũng đều có dễ như như bàn tay, người chủ động nhào vào trong ngực quá nhiều, có rất ít người có thể đứng vững trước cám dỗ...!
Cha của Tư Thấm gần đây cũng bị phát hiện là ngoại tình, còn có cha của Phó Trầm Nghiên năm đó cũng là cùng thư ký của mình dan díu nên mới có đứa con riêng là Phó Trầm Nghiên.
Nghe nói, hiện tại Phó Bách Nguyên vẫn thay tình nhân như thay áo, mà sau khi Phó Thanh Lê chết, tâm Triệu Nguyệt Tư cũng như đã chết, chỉ cần Phó Bách Nguyên đừng quá mức, bà đều mở một mắt nhắm một mắt.
Lệnh Điềm ngồi thẳng dậy, nhìn Phó Trầm Nghiên, ngữ khí chắc chắn mà nói thêm một câu: “Đương nhiên, anh là ngoại lệ.”
Phó Trầm Nghiên nhìn thẳng vào mắt cô, im lặng một chút rồi nói: “Thật ra anh cũng rất hoa tâm.”
Không khí đột nhiên yên tĩnh.

||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||
Lệnh Điềm sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt khó hiểu, cô hoài nghi liệu có phải mình nghe nhầm hay không, cánh môi run rẩy: “Anh...”
“Bởi vì mỗi một dáng vẻ của em...” Phó Trầm Nghiên ngắt lời Lệnh Điềm, bàn tay ấm áp xoa lên gương mặt cô, nhìn cô thật sâu, “Anh đều rất thích.”

Lệnh Điềm lại lần nữa giật mình, sau khi phản ứng lại, đáy mắt hiện lên ý cười, đột nhiên tiến lại gần, há miệng cắn một cái trên cổ người đàn ông.
Cô không nỡ dùng sức, không để lại dấu răng, yết hầu của Phó Trầm Nghiên lên xuống, trong mắt ẩn chứa một tia ám muội.
“Thiếu chút nữa thì em đã khóc rồi.” Lệnh Điềm tròn mắt nhìn anh, môi hơi chu lên, ngữ khí hờn dỗi, “Chồng, về sau anh không được nói chuyện kiểu đó đâu.”
Phó Trầm Nghiên dịu dàng đáp: “Được”
Lệnh Điềm duỗi tay hướng về phía cổ anh, đầu ngón tay xoa nhẹ chỗ mình vừa cắn, nhẹ giọng hỏi: “Có đau không anh?”
“Hơi đau.” Bàn tay của Phó Trầm Nghiên bắt lấy cổ tay cô, không cho cô chạm vào, “Đừng động.”
Lệnh Điềm hoảng sợ: “Thật sao? Lúc cắn em cũng không dùng sức mà...”
Phó Trầm Nghiên hơi hơi gật đầu: “Thật.”
“Xin lỗi, em không cố ý.” Lệnh Điềm vội vàng ghé sát vào anh, “Chồng ơi, để em thổi cho anh, thổi một chút là sẽ không đau.”
Cô nghiêng người bám vào vai anh, nhẹ nhàng mà thổi lên cổ anh.
Làn gió thổi qua, trong nháy mắt trên da thịt sinh ra cảm giác nóng bỏng, giống như có vô số dòng điện nhỏ chạy qua, Phó Trầm Nghiên kéo cô vào trong lòng: “Không có tác dụng.”
Lệnh Điềm nhỏ giọng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Phó Trầm Nghiên dừng trên chiếc cổ thon dài của cô, trắng nõn non mịn, ẩn ẩn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh lá, ánh mắt anh tối dần: “Để anh cắn lại một cái.”
Đây là muốn ăn miếng trả miếng?
Thấy anh không giống như đang nói đùa, Lệnh Điềm ngoan ngoãn vén tóc sang một bên, để lộ ra cần cổ trắng nõn, cô nhắm mắt lại: “Anh...!cắn nhẹ một chút, em sợ đau.”
Phó Trầm Nghiên duỗi tay ấn nút kéo tấm ngăn lên, tấm ngăn ở giữa xe chậm rãi nâng lên, tài xế phía trước chuyên tâm lái xe, hai mắt nhìn thẳng.
Lệnh Điềm cảm giác được hormone nam tính tới gần, hơi thở nóng ẩm phả vào da thịt cô, giống như có con kiến bò qua, vừa ngứa vừa tê.
Mùi hương tuyết tùng nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi, lông mi cô khẽ run lên, nhẹ giọng thúc giục: “Chồng ơi, anh cắn nhanh lên.”
Hơi thở của anh lại phả vào bên tai cô, giọng nói hơi khàn: “Điềm Điềm, em thơm quá.”
Lệnh Điềm mở mắt ra, gương mặt tuấn tú của người đàn ông gần ngay trước mặt.

Đối diện với ánh mắt có chút u ám của anh, gương mặt Lệnh Điềm đỏ lên, nhỏ giọng hỏi: “Anh còn muốn cắn hay không...!A!”
Lời còn chưa dứt, Phó Trầm Nghiên đã cúi đầu cắn lên cổ cô.
Trong nháy mắt, đôi mắt Lệnh Điềm hơi mở, trong đầu nổ tung một mảnh pháo hoa, cảm giác tê dại từ chỗ bị cắn lan ra, khiến cô không nhịn được mà kêu thành tiếng.
Cô theo bản năng mà né tránh Phó Trầm Nghiên, dịch bả vai lui vào một góc, lưng chạm vào cửa xe, giống như chú nai con bị kinh hãi, ánh mắt xinh đẹp mang theo một chút bất an.
Kỳ thật vừa rồi anh cũng không dùng sức, nhưng lúc môi anh dán lên cổ cô, khi hàm răng vừa chạm vào làn da cô, Lệnh Điềm cảm thấy bản thân giống hệt con thỏ nhỏ bị sói xám ngậm trong miệng, vừa đáng thương vừa bất lực, rất có khả năng giây tiếp theo sẽ bị anh ăn luôn vào bụng.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Phó Trầm Nghiên bật cười: “Cũng không phải thật sự muốn ăn em, em sợ cái gì?”
Anh duỗi tay kéo cô lại gần, ôm vào trong lòng: “Gan nhỏ như vậy?”
Lệnh Điềm ổn định lại tinh thần, cậy mạnh nói: “Em mới không sợ.”
“Phải không?” Đầu ngón tay Phó Trầm Nghiên xẹt qua cổ cô, “Vậy để anh cắn thêm một lần?”
Lệnh Điềm nghe thế thì cứng đờ, lắc đầu: “Em cắn anh một lần, anh cắn em một lần, vậy là hòa rồi.”
Phó Trầm Nghiên ghé vào bên tai cô, thấp giọng nói: “Có qua có lại, anh không ngại để em cắn thêm vài lần.”
Lệnh Điềm ngơ ngác, loại chuyện như cắn cổ này mà cũng muốn có qua có lại sao? Hai người cũng đâu phải là ma cà rồng!
Phó Trầm Nghiên nhẹ nhàng mà cười, giúp cô vén gọn lọn tóc đang vương bên má, không tiếp tục trêu cô nữa.
Đọc tại Wattpad chính chủ @Azkieu.

Lúc Maybach tiến vào bãi đỗ xe ở tầng hầm Lan Đình đã là hơn 10 giờ tối, dì Tần đã đi ngủ nhưng vẫn để đèn ở phòng khách cho hai người.
Hai người đi vào phòng khách, Lệnh Điềm không có vội vã lên lầu mà ngồi xuống ghế sô pha, ngước mắt nhìn Phó Trầm Nghiên, giọng nói mềm mại: “Chồng ơi, em hơi khát.”
Phó Trầm Nghiên mới vừa cởi áo khoác ra, nghe vậy động tác ngừng lại, nói: “Đợi anh một chút.”
Anh ném áo khoác lên sô pha, đi vào phòng bếp, hai phút sau, anh cầm một ly nước ấm ra đưa cho Lệnh Điềm.
Lệnh Điềm nhận lấy, bên môi hiện ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào: “Cảm ơn chồng.”
Phó Trầm Nghiên ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô uống nước.
Lệnh Điềm chuyển mắt nhìn anh: “Chồng ơi, anh có khát không?”
“Ừ, hơi khát một chút.” Phó Trầm Nghiên nhận lấy ly nước từ tay cô, cũng không để ý trên miệng ly còn dính dấu son mà đặt môi lên vị trí lúc nãy cô uống, uống nốt nửa ly nước còn lại.
Lệnh Điềm thấy thế muốn nói lại thôi, trên mặt bỗng nhiên hơi nóng.

Phó Trầm Nghiên đem ly nước đặt ở trên bàn trà, kéo tay cô đứng dậy: “Ngày mai em có tiết học đúng không? Nên nghỉ ngơi thôi.”
“Vâng, bắt đầu lúc 8 giờ sáng.” Lệnh Điềm nhẹ nhàng thở dài, “Thật sớm nha, không nghĩ lại bắt đầu sớm như thế.”
Từ đây đến trường học của cô mất hai mươi phút đi xe, tính cả thời gian rửa mặt, ăn sáng thì muộn nhất là 7 giờ sáng cô đã phải dậy.
Phó Trầm Nghiên nhìn cô một cái: “Đừng ngủ nướng, sáng mai anh đưa em đi học.”
“Thật tốt quá!” Ánh mắt Lệnh Điềm sáng lên, cô thích nhất được ở cùng với anh, hai mươi phút còn chê ít.
Đi đến trước cầu thang, Lệnh Điềm đứng lại, vươn hai tay về phía Phó Trầm Nghiên, ngữ điệu mềm mại mà làm nũng: “Chồng ơi, anh bế em lên đi.”
Phó Trầm Nghiên không nói hai lời, cúi xuống bế cô lên.
Lệnh Điềm cùng lắm chỉ có 50kg, anh bế cô lên tầng vẫn nhẹ nhàng như thường, hơi thở không hề nặng nhọc.
Đi vào trong phòng cô, anh cúi người đặt cô lên giường, thuận thế hôn nhẹ lên môi cô.
Lệnh Điềm thoáng nhìn cuốn album đặt ở đầu giường kia, lại nghĩ tới cái gì, cô nhẹ giọng nói: “Chồng ơi.”
Phó Trầm Nghiên: “Sao thế?”
“Em chưa từng nghe thấy anh gọi em là...” Gương mặt Lệnh Điềm hơi ửng đỏ, có chút xấu hổ, “Gọi em là...”
Phó Trầm Nghiên sắc mặt không đổi mà nhìn cô: “Là gì?”
Lệnh Điềm cắn cắn môi, từ trên giường ngồi dậy, lấy cuốn album ra, cô đã đánh dấu tờ lịch sử trò chuyện kia, vừa lật đã thấy.
Cô kéo Phó Trầm Nghiên ngồi xuống, đem album mở ra, “Anh xem.”
Tầm mắt Phó Trầm Nghiên quét qua trang lịch sử trò chuyện kia vài giây, không chút để ý hỏi: “Xem cái gì?”
Lệnh Điềm nhìn nhìn anh, trong lòng bỗng nhiên thấy tủi thân.
Sao anh có thể không thấy chữ “vợ” kia?
Rõ ràng ở rạp chiếu phim bọn họ còn tâm linh tương thông, sao anh có thể không biết cô muốn nghe anh gọi là vợ?
Lệnh Điềm nhìn chằm chằm một chứ kia, duỗi tay định chỉ cho Phó Trầm Nghiên xem.

Lúc này, Phó Trầm Nghiên lại duỗi tay ôm eo cô, tiếng nói ôn nhu: “Vợ của anh muốn anh xem cái gì?”
Đầu ngón tay Lệnh Điềm run lên..


Bình luận

Truyện đang đọc