HÔM NAY SƯ TÔN CŨNG GIAN NAN CẦU SINH


Năm đó Tuế Kiến kết bạn với họa bì yêu, cũng coi như duyên phận trùng hợp.
Khi Tuế Kiến ra ngoài lịch luyện, cũng chỉ là một chàng thiếu niên chưa nhược quán.

Khí phách thiếu niên hăng hái, đúng độ tuổi gặp gì cũng tò mò, cộng thêm ngần ấy năm thành thành thật thật quy quy củ củ tu luyện trong Tông môn, hiếm khi nhìn thấy nơi phồn hoa náo nhiệt như vậy...
Càng không thể dập tắt tâm tư muốn góp vui được.
Vừa hay nơi đặt chân khi ấy là thành Duyên Hà này, trên mặt sông rộng rãi là mấy tòa thuyền hoa tinh xảo, ánh đèn sáng trưng, được trang trí bằng hoa đăng màu gấm, đủ loại mỹ nhân tựa vào lan can mà nhìn, đủ loại phong tình mê hoặc mắt người.
Tuế Kiến dựa vào tâm tư muốn mở mang hiểu biết, tùy ý chọn đi vào một thuyền hoa.
Khi đó Tuế Kiến cũng không biết nhiều về mấy thứ kỳ quặc này, chọn thế nào mà lại chọn vào thuyền có treo hoa đăng, thế nên lúc y vào, đã bị một đám người quấn đến mức đi nửa bước cũng khó.
Tướng mạo vốn có quá xuất chúng, y qua loa cải trang một chút, tuy rằng vẫn thanh tú đơn thuần, nhưng ít ra cũng sẽ không khiến người ta nhìn một cái sẽ chú ý đến diện mạo của y đầu tiên.
Nhưng khí chất y lại không dụng tâm che giấu, người bình thường nhìn không thấu huyễn thuật của y, vừa nhìn đã bị khí chất cao quý của y chinh phục.

Những cô nương thiếu niên đó đều cảm thấy y là khách lớn, lũ lượt chạy qua, toàn lực muốn hấp dẫn ánh mắt của y.
Tuế Kiến bị vây quanh giữa mùi son phấn, bị hun đến mức suýt chút nữa là cáo từ.
—— Sở dĩ y không cáo từ, là vì bị động tĩnh cạnh cửa sổ của thuyền hoa hấp dẫn.
Ở một cái bàn cạnh cửa sổ, có mấy công tử mặc y phục hoa lệ phú quý bức người, đang trêu ghẹo một vị cô nương tới tiếp khách, lời nói thì không đứng đắn, mà tay cũng không thành thật.
Cô nương phấn sam (áo hồng) kia rơi vào ổ sói, không tránh đi được, chân mày lá liễu nhíu lại, nhẹ giọng từ chối: "Lúc nô đến đây, đã nói là chỉ xướng một khúc."
Trong đó có một công tử quần là áo lượt uống đến say khướt, kéo nàng một cái, khiến nàng lảo đảo, ngã ngồi lên đùi gã.
Cô nương phấn sam giãy dụa muốn thoát thân, lại bị ấn không nhúc nhích được: "Ngươi tính thì là cái thá gì? Gia tới đây, chính là tìm niềm vui, gia có rất nhiều tiền, nếu ngươi dám từ chối..."
Đôi tay kia không thành thật sờ tới sờ lui, gương mặt nũng nịu như hoa đào của cô nương phấn sam cũng lạnh đi trong chớp mắt, một lát sau lại cười khẽ, nhẹ giọng hỏi: "Khách nhân cứ khăng khăng như thế?"
Đại khái là thân phận của vị công tử này không thấp, bình thường đã quen phóng túng không câu nệ, lúc này bị mấy đồng bạn trêu chọc, đầu óc nóng lên, không hề nhận ra nguy hiểm tiềm tàng, vẫn cười vô cùng phóng đãng: "Ngươi bồi gia cho tốt, gia ——"
Gã còn chưa nói xong, đã bị nước trà hắt vào mặt.

Nước trà tí tách chảy từ trán xuống khóe mắt, vài miếng lá trà dán trên má gã, nhếch nhác lại buồn cười.
"Ai!" Công tử quần là áo lượt giận tím mặt, nước trà lạnh không thể giúp gã tỉnh táo, mà ngược lại còn như đổ đầu vào lửa, khơi dậy lửa giận của gã, bỗng gã đẩy cô nương phấn sam sang một bên, đứng dậy, nén giận: "Là ai dám hắt nước lão tử!"
Tuế Kiến giật một đoạn lụa màu bên cạnh, khéo léo dùng sức, một đầu cuốn lấy cổ tay cô nương phấn sam, nhẹ nhàng kéo một cái, kéo cô nương phấn sam ra khỏi ổ sói.
Công tử quần là áo lượt thấy rõ thiếu niên thanh tú đơn thuần phá hư chuyện tốt của mình, hừ lạnh một tiếng, bắt đầu chửi ầm lên, nhưng nháy mắt tiếp theo gã cảm thấy miệng như bị phỏng, mắng ra toàn tiếng vịt kêu.
Gã cực kỳ hoảng sợ, không dám tin mà sờ sờ miệng mình, khẽ hé miệng: "Cạc cạc cạc —— Cạc cạc!"
Những người xung quanh sau khi sửng sốt trong chớp mắt, thì lập tức cười ra tiếng.

Giữa lúc hỗn loạn, lặng yên không tiếng động dẫn cô nương phấn sam rời đi.
Khắp thuyền hoa đều có phòng trống, để tiện cho khách nhân nào nhịn không được dễ dàng hành sự.

Tuế Kiến tùy ý đẩy cửa một phòng trống, lụa màu quấn trên cổ tay hơi dùng sức, kéo cô nương phấn sam mềm mại yếu đuối vào phòng.
"Công tự thật là thô lỗ." Cô nương phấn sam vịn bàn mới đứng vững được, không những không tháo lụa màu quấn trên cổ tay ra, mà còn quấn thêm một vòng, tơ lụa màu diễm lệ, làm nổi bật làn da trắng nõn nà của nàng, nàng như trách móc như oán giận nói: "Cuốn tay nô làm nô đau quá."
Tuế Kiến trở tay đóng cửa lại, như nhìn không thấy vẻ mềm yếu đáng thương đó của nàng, chỉ hỏi: "Vừa rồi ngươi định làm gì nam nhân đó?"
Cô nương phấn sam yên lặng trong chớp mắt, che miệng cười khẽ, giọng nói mềm mại: "Nô chỉ là một nữ tử yếu đuối, còn có thể làm gì chứ?"
Tuế Kiến liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng cười khẽ theo, hờ hững sờ sờ trường kiếm bên hông, nhẹ nhàng búng lên bạch ngọc (ngọc trắng) treo trên tua rua của kiếm.

Ngọc đụng phải chuôi kiếm, vang lên một tiếng nhỏ, y nói: "Tuy ta không nhìn ra ngươi là yêu gì, nhưng nếu ngươi hại người, ta vẫn có thể rút kiếm chém ngươi một nhát."
Vẻ mặt của cô nương phấn sam cương cứng trong nháy mắt, lát sau mới tròn mắt, vô tội nói: "Nô thấy gã uống say mất bình tĩnh, nên muốn quăng gã xuống sông cho mát thôi mà..."
Đó là lần giao phong đầu của thiếu niên Tuế Kiến và họa bì yêu.
Bề ngoài thì Tuế Kiến đã cứu vị cô nương suýt chút nữa bị ức hiếp, nhưng trên thực tế y đã cứu vị công tử quần là áo lượt ăn nói lỗ mãng kia một mạng —— Lúc ấy họa bì yêu đã sẵn sàng phát động yêu khí trên tay, nếu Tuế Kiến ra tay muộn trong chớp mắt, thì e là vị công tử này thật sự phải làm vịt trời trôi sông.
Hồi ức nhanh chóng kết thúc, Thẩm Tri Huyền phục hồi tinh thần, đối diện với dáng vẻ mềm mại yếu đuối của Đào Hoa giống như trong ký ức, cái miệng nhỏ trắng hồng như năm đó ——
"Năm ấy Tuế công tử không từ mà biệt, khiến nô buồn bã không thôi.

Được Tuế công tử giúp đỡ, nô vốn định lấy thân báo đáp, không cần ân sủng hay phú quý, chỉ mong có thể bầu bạn cạnh công tử, châm trà rót rượu, cho dù là nô là tì cũng được."
Y như năm đó...!Khiến người ta đau đầu muốn chết.
Vốn dĩ thiếu niên Tuế Kiến lo nàng là yêu, lòng sinh ý xấu muốn hại người, nên mới nhúng tay vào chuyện này, kết quả lại chọc phải phiền toái.
Y ở trong thành ba ngày, bị họa bì yêu làm phiền trọn ba ngày, thay đổi đủ loại dáng vẻ tính tình quấn lấy y, thậm chí ngay cả giới tính cũng không tha, nói xa nói gần đều không thoát khỏi bốn chữ "Lấy thân báo đáp", y nghe mà chỉ cảm thấy đầu phình ra, cuối cùng chịu không nổi, sớm ngày thứ tư khi trời còn chưa sáng đã lặng lẽ rời đi.
Ai ngờ nhiều năm sau, Thẩm Tri Huyền lại gặp được nàng ở chỗ này.
Bản thân họa bì yêu có thể thay đổi muôn màu muôn vẻ, đôi mắt cũng có thể nhìn thấu rất nhiều huyễn thuật, vừa rồi lúc nàng ngẩng đầu nhìn thoáng lên, Thẩm Tri Huyền liền biết ngay huyễn thuật đơn giản kia của mình đã bị nàng nhìn thấu.
Đào Hoa còn đang nói không ngừng, Thẩm Tri Huyền đau đầu nhéo nhéo mi tâm, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đừng nói nữa, tiểu đồ đệ nhà ta sắp tức giận rồi này."
Bé nhím nhỏ bên cạnh phát ra khí lạnh muốn đông cứng y, cả người lặng lẽ dựng gai, nếu họa bì yêu còn tiếp tục nói, Thẩm Tri Huyền không chút nghi ngờ tin rằng nàng sẽ bị bé nhím con này đâm cho cả người toàn là lỗ.
Họa bì yêu nhìn y, rồi lại nhìn Yến Cẩn, chưa đã thèm dừng đề tài này lại, dịu dàng cười nói: "Lâu rồi không gặp, dù sao cũng nên ôn lại chút chuyện cũ.

Tuế công tử và vị..." Nàng dừng một chút.
Thẩm Tri Huyền chỉ nói một chữ "Yến", rồi không nói nữa, họa bì yêu thùy mị chớp đôi mắt long lanh, biết nghe lời phải nói: "Mời Tuế công tử và Yến công tử lại vào phòng."
Thẩm Tri Huyền không còn cách nào khác là trở về phòng, ngồi vào chỗ cũ, tiện tay nhặt chiết phiến đã rơi mất trước đó lên, ngắm nghía nó trong tay.

Lúc này Yến Cẩn thân thiết ngồi sát bên cạnh y, một cánh tay còn đặt bên hông y, không tiếng động tuyên bố chủ quyền.
Động tác Đào Hoa quen thuộc lại dè dặt ưu nhã rót rượu giúp bọn họ.
Thẩm Tri Huyền đến gần tai Yến Cẩn, nhỏ giọng nói: "Họa bì yêu có thể thay đổi đủ trăm ngàn dáng vẻ, giỏi nhất là bắt chước, nếu ngươi tò mò, thì có thể kích nàng thay đổi cho ngươi."
Tuy đã đè giọng, nhưng Thẩm Tri Huyền cũng không quá đề phòng họa bì yêu đối diện, dù sao cũng là yêu quái, tai thính mắt tinh khác hẳn người thường, sao có thể không nghe thấy y nhỏ giọng nói thầm.
Quả nhiên Đào Hoa nghe được, nàng đặt bình rượu xuống, bàn tay mảnh mai xoa xoa gương mặt, sâu kín cười nói: "Yến công tử thích loại nào?"
Yến Cẩn rũ mắt nhìn chén rượu, không nói chuyện.
Đào Hoa cũng không quan tâm hắn lạnh nhạt, nàng đứng dậy, đẩy cửa kêu người mang giấy và bút mực đến, bày lên bàn, xe nhẹ đường quen mài mực vẽ tranh.
Nàng vẽ thật sự rất nhanh, tay chấm mực đặt bút nhanh như bay, không bao lâu sau đã vẽ xong.

Đặt bút xuống, nàng cầm tờ giấy gần như bằng cơ thể người lên.
Thẩm Tri Huyền liếc mắt một cái, chỉ mơ hồ thấy đó là một mỹ nhân mặc trang phục lộng lẫy, liền bị họa bì yêu giơ tay triệu ra sương mù che tầm mắt.
Họa bì yêu thay đổi tướng mạo, cũng giống như người thường thay quần áo, hiển nhiên là sẽ che lại.
Một lát sau, sương mù tan đi, không còn thấy Đào Hoa mảnh mai yếu đuối đáng thương trước đó đâu nữa, thay vào đó chính là một mỹ nhân khoan thai mặc trang phục phú quý lộng lẫy.
Giữa mày nàng là một đoá mẫu đơn, trên môi là nụ cười khéo léo kiêu ngạo, mười phần đoan trang, mỹ nhân trang phục lộng lẫy dịu dàng nhẹ nhàng thi lễ, đoan trang nói: "Mẫu Đơn chào hai vị công tử.

Dung mạo này, không biết đã vừa mắt hai vị công tử hay chưa?"
Thẩm Tri Huyền mỉm cười uống một ngụm rượu, Yến Cẩn mặt không biểu tình lườm nàng một cái, vẫn không bị lay động.
Họa bì yêu thấy hai ngươi không có phản ứng gì, đảo mắt một vòng, lại bày ra một tấm giấy mới.
Mỹ nhân có trăm ngàn loại, họa bì yêu chỉ cần có bút giấy, là có thể bắt chước đủ loại diện mạo tư thái.
Nàng đặt bút, không bao lâu sau, lại thay đổi bốn năm gương mặt đủ loại phong tình của mỹ nhân, mỗi một gương mặt đều mang tên một loài hoa.
Thẩm Tri Huyền vẫn mỉm cười, chậm rãi nhấp rượu, Yến Cẩn dứt khoát không nhìn nàng, chuyên tâm rót rượu cho Thẩm Tri Huyền.

Chén rượu Thẩm Tri Huyền vừa hết, là Yến Cẩn rót cho y một chén khác.
Họa bì yêu: "......"
Tướng mạo Tuế công tử tuấn tú, nhưng lại có trái tim sắt đá, nhiều năm trước nàng đã biết, nhưng lại không ngờ rằng, đồ đệ của y cũng có đức hạnh như y vậy.
Không thú vị gì hết, quả không hổ danh là thầy truyền trò nối.
Nàng cau mày, trầm ngâm một lát, lại đặt bút.
Lần này là một mỹ nhân một thân đỏ cùng màu với trang sức, trong đôi mắt đào hoa là long lanh làn nước thu, chứa đầy vũ mị, chỉ cần giơ tay nhấc chân, là đều ngập tràn phong tình.

Mỹ nhân áo đỏ xoa mặt, xác nhận là đã thay đổi ổn thỏa, câu môi cười khẽ nhìn sang, khiến người thấy là không thể dời mắt.
Giọng nói của nàng như mật ong, nhưng lại là mật ong giấu thuốc độc, ngươi nghe được không tự giác liền muốn tan trong sự mềm mại quyến rũ của nàng, thần hồn điên đảo vì nàng, có chết cũng không hối tiếc.
Nàng dùng đôi mắt hoa đào nhìn Yến Cẩn, mê hoặc nói: "Yến công tử không thú vị gì cả, tuy gương mặt này của ta không được xem là đứng đầu thiên hạ, nhưng cũng được xem như tuyệt sắc, Yến công tử lại lạnh lòng rắn phổi như thế, không chịu nhìn ta dù chỉ một cái thôi sao?"
Người không hiểu phong tình như vậy, nhiều năm rồi mà họa bì yêu chỉ mới gặp được có hai người, Yến Cẩn là vị thứ hai, vị trước hắn chính là thiếu niên Tuế Kiến.
Họa bì yêu cân nhắc một hồi, cảm thấy có lẽ Yến Cẩn không hiểu phong tình là do chưa hiểu thông suốt then chốt, nếu Yến Cẩn đã thông suốt, hiểu trong đó có vui sướng, có lẽ...
Gót sen của nàng khẽ nhúc nhích, nhấc làn váy, đi đến bên cạnh Yến Cẩn: "Tuy thuyền hoa này của ta không náo nhiệt bằng thuyền đối diện, nhưng cũng là nơi phong nguyệt, có một ít đồ vật rất thú vị, Yến công tử có muốn nhìn thử một cái không?"
Cổ tay vừa lật, một chồng sách mỏng liền xuất hiện trong bàn tay trống không của nàng, lại nhoáng một cái, quyển sách mỏng lật ra một tờ, những thứ được vẽ trên trang giấy tản ra mang theo chút tia sáng, bay lơ lửng giữa không trung, dần dần thành hình ảnh động, còn mơ hồ truyền ra ít âm thanh vi diệu.
Rốt cuộc Yến Cẩn cũng có phản ứng, hắn mang theo chút nghi hoặc nhìn về những hình ảnh đó, nhưng vừa mới thấy rõ bộ dáng của tiểu nhân, Thẩm Tri Huyền đã hắt một chén rượu gạo qua, khiến những hình ảnh đó tan tác.
"...!Đừng có dạy hư đồ đệ của ta.

A Cẩn, đừng có nhìn mấy cái thứ loạn xì ngầu đó."
Họa bì yêu "Ơ" một tiếng: "Năm đó Tuế công tử cũng xem không ít mà, sao bây giờ lại..."
"Ta..." Thẩm Tri Huyền vừa mới hé miệng, Yến Cẩn đã nghiêng đầu nhìn sang, đôi mắt lấp lánh như pha lê.
Thẩm Tri Huyền thốt ra câu phủ nhận như nước chảy mây trôi: "Ta không phải ta không có ngươi đừng có nói bậy ——"
Họa bì yêu che miệng cười khẽ, ánh mắt lưu chuyển, như thể túm chặt đuôi của Thẩm Tri Huyền, Thẩm Tri Huyền càng quan tâm, thì nàng càng dùng những lời này trêu chọc Yến Cẩn.
Kinh nghiệm phong nguyệt của nàng, là dùng đôi mắt nhìn muôn màu của đời người mà có, dù tu vi của Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn có cao thế nào, thì ở việc phong nguyệt, họ vẫn chỉ là tờ giấy trắng, thuần khiết không tì vết, họa bì yêu chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấu.
Họa bì yêu vẫn không ngừng nhích người về phía Yến Cẩn, Thẩm Tri Huyền cau mày nhìn nàng như sóng gió cuồn cuộn, giơ tay chắn họa bì yêu không cho nàng chạm vào Yến Cẩn, sau mấy lần, rốt cuộc y chịu không nổi nữa, thuận tay tháo trường kiếm của Yến Cẩn vỗ lên án kỉ một cái, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi còn càn rỡ, ta rút kiếm bây giờ đấy."
Tầm mắt của mỹ nhân áo đỏ cùng màu với trang sức dừng lại trên trường kiếm một lát, tỉnh bơ lùi ra sau vài bước, thanh nhã ngồi về chỗ của mình.
Kẻ thức thời là yêu tốt, nàng chỉ là họa bì yêu yếu đuối, ngoại trừ chút bản lĩnh sửa đổi tướng mạo có hơi mạnh, thì bàn về lực chiến đấu...!Nàng vẫn nên tránh xa kiếm tu nóng nảy hơi một tí là lại dọa rút kiếm ra một chút.
Thẩm Tri Huyền thấy nàng ngồi xa ra, mới thầm thở phào nhẹ nhõm, buông bàn tay vừa rồi vô thức túm tay áo của Yến Cẩn ra, cũng thoáng ngồi thẳng lưng: "Nơi này tuy cũng coi như phồn hoa, nhưng rốt cuộc so ra vẫn kém chỗ năm đó, sao ngươi lại chạy đến đây?"
Họa bì yêu cười nói: "Yêu già rồi, náo nhiệt không nổi nữa, nên mới tìm một nơi nho nhỏ để dưỡng lão...!Cũng đỡ phải trêu phải thứ không nên trêu."
Lòng Thẩm Tri Huyền vừa động, thứ không nên trêu này chắc chắn không phải là người thường, mặc dù họa bì yêu là yêu quái có sức chiến đấu khá yếu trong Yêu tộc, nhưng cũng không yếu đến mức ngay cả người thường cũng đấu không lại.
Y như tùy ý hỏi vài câu, họa bì yêu cũng không giấu giếm: "Năm ấy sau khi ngươi rời đi không lâu, đã có một sứ giả của thành Bất Tử đến khuyên ta rời đi, mời ta gia nhập thành Bất Tử..."
—— Thành Bất Tử.
Tầm mắt của Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn bỗng chốc nhìn sang, khiến nàng ngẩn người: "Làm sao vậy?"
Thẩm Tri Huyền còn đang định nói gì đó, thì bỗng nhiên bên ngoài xôn xao một trận, kèm theo tiếng bình ngọc và chén sứ vỡ, còn mơ hồ có tiếng cãi nhau.
Họa bì yêu hơi nhíu mày, không nói tiếp, đứng dậy nói "Thất lễ rồi", liền đẩy cửa rời đi.
Vừa đẩy cửa ra, tiếng ồn ào càng thêm rõ ràng, Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn nhìn nhau, cũng theo ra ngoài.
Không biết là vị chính thất của công tử nào, mang theo hai tỳ nữ và bốn người hầu, lên thuyền hoa tìm kẻ phong lưu dạo chơi bụi hoa mãi không chịu về.
Quý phu nhân có dung nhan đoan trang vén [1] hai tay trước người, bình tĩnh nhìn nam nhân chật vật trước mặt, "Phu quân lưu luyến ở đây mấy ngày, chắc cũng nên trở về rồi nhỉ?"
[1] 交叠 (Giao điệp): Vén, xén.

Hình minh họa (có đúng không thì hông biết:v) bên dưới:

"Nàng lại đến nháo cái gì nữa!" Bị nàng ta chất vấn là một nam nhân thoạt nhìn rất nho nhã tuấn lãng, lúc này mới vội đứng dậy từ đống mảnh vỡ của bình sứ, tức giận nói: "Nàng lại đến đây làm gì!"
Ngược lại hắn không chú ý đến phu nhân nhà mình, xin lỗi với cô nương trên thuyền hoa bị giật mình trước: "Đồ bị hư hại, ta sẽ quay lại bồi thường gấp đôi..."
Cô nương trên thuyền hoa dùng đôi mắt đẹp nhìn hắn, lại nhìn quý phu nhân thờ ơ lạnh nhạt tất cả mọi thứ, nàng khẽ cười, không nói gì, ôm đàn tỳ bà của mình lên, linh hoạt đi sang một bên.
Một phen động tĩnh này không nhỏ, múa hát trên sân khấu cũng dừng, nhóm vũ cơ vén váy xuống dưới, nhẹ nhàng trấn an các khách nhân khác bị kinh động.
Bị đủ loại tầm mắt nhìn chằm chằm, nam nhân cảm thấy da mặt mình nóng lên, buồn bực nói: "Cùng lắm ta cũng chỉ ở đây xem múa hát rồi uống mấy chén, nàng tới đây nháo mấy lần, là cố tình không cho ta mặt mũi đúng không?"
Giọng điệu của hắn tức giận, nhưng vẻ mặt của quý phu nhân vẫn nhàn nhạt, giơ tay vuốt ve ống tay áo, giọng điệu bình đạm: "Phu quân liên tục lảng vảng ở đây không không về, ta đã là thê của chàng, đến đây tìm chàng, không phải là rất bình thường ư?"
Hai người bọn họ nói mỗi người một câu, nhìn như không có ý đánh nhau, họa bì yêu cũng không vội đi xuống, liền dựa lan can nhìn, bỗng nhiên "Ơ" một tiếng: "Người của thành Bất Tử?"
Liên tục nghe được mấy từ này trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Tri Huyền đi đến trước lan can, cúi đầu, thu hết chuyện phía dưới vào đáy mắt: "Ai?"
Cái này cũng không phải bí mật không thể nói gì, họa bì yêu đáp rất nhanh: "Vị phu nhân kia —— Nhìn thấy không? Trên cổ tay của nàng ấy."
Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn ngưng thần nhìn xuống, vừa rồi vị quý phu nhân kia vuốt ống tay áo đã để lộ ra nửa cổ tay, dựa vào thị lực của bọn họ, vừa hay có thể nhìn thấy ấn ký trên cổ tay.
Đó là một đóa hoa trắng màu mặt trăng, nụ hoa tầng tầng lớp lớp nửa mở, chưa hoàn toàn nở rộ.

Thẩm Tri Huyền chưa thấy loại hoa này bao giờ, cũng không biết tên, nhưng lại theo bản năng cảm thấy rằng nếu nó nở ra, thì thực sự rất đẹp.
"Đó là hoa gì vậy?" Thẩm Tri Huyền thấp giọng hỏi.
"Nghe nói ngoài thành Bất Tử có một biển hoa, những bông hoa đó chỉ nở vào đêm trăng tròn, khi ánh trăng chiếu rọi đầy đất, khiến người thấy quên về ——" Họa bì yêu thong thả nói, "Bông hoa đó, được gọi là Vong Quy.

Phàm là ngươi gia nhập vào thành Bất Tử, đều sẽ dùng ấn ký này."
Trước nay Thẩm Tri Huyền chưa từng nghe qua thành Bất Tử, hoa Vong Quy cũng là lần đầu nghe, nên không có phản ứng gì, nhưng Yến Cẩn bên cạnh lại ngẩn ra, theo bản năng lặp lại: "Vong Quy?"
Thẩm Tri Huyền nghiêng đầu nhìn hắn: "A Cẩn từng thấy rồi à?"
Dường như sâu trong đầu có ký ức giãy dụa muốn thoát ra, còn có hình ảnh mơ hồ chợt lóe, chớp mắt là qua, không thể nào bắt lại được.

Yến cẩn lắc đầu: "Chưa từng."
Thẩm Tri Huyền cũng không quá để ý phản ứng của hắn, y cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc thành Bất Tử là nơi nào, y cũng không biết, hiếm khi họa bì yêu biết nhiều về nơi đó...
Y nghĩ xem làm cách nào để họa bì yêu nói thêm, chợt phía dưới có tiếng kinh ngạc, Thẩm Tri Huyền theo bản năng nhìn sang, thì thấy sau khi vị phu nhân kia nhìn khắp nơi, lập tức nhấc chân bước lên tầng hai.
"...!Nếu đã như vậy, thì ta mời mấy vị khách về phủ, chắc hẳn phu quân cũng không ngại."
Nàng ta đi đến trước mặt hai người Thẩm Tri Huyền, dịu dàng lễ độ khom người thi lễ với bọn họ: "Ta và hai vị công tử vừa gặp đã quen, không biết hai vị công tử có muốn về phủ uống với ta hai ly hay không?"
Xung quanh lập tức "Ồ" lên, mặc dù triều đại này tương đối cởi mở, không có trói buộc nữ tử như tiền triều, nhưng ngang nhiên mời nam nhân nơi trăng hoa về phủ thế này...
Họa bì yêu hơi lùi về sau một bước, nhướng mày, bày đủ bộ dáng xem kịch.
Yến Cẩn là một trong hai đối tượng bị mời lạnh nhạt liếc quý phu nhân một cái, muốn mở miệng từ chối.
Thẩm Tri Huyền lấy lại bình tĩnh, hoa Vong Quy chớm nở thoảng qua trước mắt y, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, y tiến lên một bước, mặt không biến sắc đè tay Yến cẩn lại, ngăn không cho Yến Cẩn nói từ chối, mỉm cười nói: "Được giai nhân mời, là may mắn vô cùng.

Đương nhiên chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc