HÔM NAY VỢ LẠI GÂY CHUYỆN SAO?

Edit: QingChen


Ngay từ đầu quả thật một chút cô cũng không khẩn trương, nhưng mà nhìn biệt thự sắp ngay phía trước chẳng qua giờ phút này tâm tình có chút không giống nhau. Càng tới gần bờ biển tim đập càng nhanh, lúc xuống xe Kiều Dư An còn lảo đảo thiếu chút nữa quỳ xuống, được Giang Mộ Trì đỡ lên, bỡn cợt cười, "Em đây là chân mềm?"


"Em, em nào có, anh đừng có vu khống." Kiều Dư An đẩy Giang Mộ Trì ra, cố gắng nâng tinh thần đi nhanh vào bên trong.


Giang Mộ Trì ở phía sau khẽ cười lắc đầu, cô chỉ giỏi mạnh miệng.


Cửa lớn không có đóng, Kiều Dư An cứ thế trực tiếp đi vào thì bỗng có người từ phòng bếp đi ra, cô sợ đến mức lui về sau mấy bước đụng vào trong lòng ngực Giang Mộ Trì, "Đây là ai vậy?"


"Đây là chị Triệu, muốn ăn cái gì cứ nói với chị, ngoài ra còn có chị Trần nữa, em có việc gì cần cứ nói với mấy chị ấy." Giang Mộ Trì quay đầu nhìn về phía chị Triệu, "Chị Triệu, đây là phu nhân."


"Chào phu nhân, ngài muốn ăn gì cứ việc nói, tôi sẽ lập tức làm." Chị Triệu tươi cười đầy mặt, thoạt nhìn vô cùng bình dị gần gũi.


"Được, cảm ơn ạ." Khuỷu tay Kiều Dư An chống vào Giang Mộ Trì đứng thẳng dậy.


"Thói quen của phu nhân vào mấy giờ sẽ ăn bữa sáng để tôi có thể chuẩn bị tốt cho ngài?" Chị Triệu là từ Giang gia tới đây nên đối với Giang Mộ Trì tương đối quen thuộc, chẳng qua thiếu phu nhân mới này vẫn là lần đầu chào hỏi.


"Tôi..."


"7 giờ rưỡi giống với tôi, cứ đúng giờ là được." Giang Mộ Trì thay cô trả lời, sau đó đẩy cô lên lầu.


"Này này này, anh đừng đẩy em mà, em khi nào nói 7 giờ rưỡi ăn bữa sáng, sớm như vậy ăn như thế nào nha? Em muốn 9 giờ ăn bữa sáng." Vào 7 giờ rưỡi Kiều Dư An vốn còn đang nằm mơ, sao có thể thức dậy được.


"Sau 8 giờ ăn bữa sáng không tốt đối với thân thể, anh 6 giờ rưỡi sẽ rời giường chạy bộ buổi sáng, sau đó 7 giờ rưỡi dùng bữa, em cũng cùng với anh đi." Giang Mộ Trì thấy đẩy cô vẫn bất động, đơn giản tự mình đi lên trước, không quá vài giây Kiều Dư An liền đuổi theo.


"Giang Mộ Trì, em thật sự không dậy nổi, anh có thể châm chước một chút được hay không, sớm như thế 6 giờ rưỡi em vẫn còn đang nằm mơ, hơn nữa em cảm thấy mình không cần chạy bộ buổi sáng." Đã 800 năm Kiều Dư An không có chạy bộ buổi sáng, vậy mà lại bắt cô đi chạy, không đi, đánh chết cũng không đi.


"Được, em không cần chạy bộ, chỉ cần khoảng 7 giờ rưỡi ăn bữa sáng là được." Giang Mộ Trì vốn cũng không có muốn cô đi chạy bộ buổi sáng.


"Em muốn 8 giờ rưỡi." Kiều Dư An cò kè mặc cả, hiện tại không có công việc, cô không cần phải dậy sớm đến vậy.


"Không được, 7 giờ rưỡi." Giang Mộ Trì đẩy cửa phòng ngủ chính ra.


"Cái đó..." Kiều Dư An khẽ cắn môi, "8 giờ, 8 giờ vẫn được chứ?" Này đã rất sớm rồi, bình thường ở nhà đều là 9 giờ.


"Như vậy đi, chúng ta mỗi người đều lui một bước, em có thể 8 giờ ăn bữa sáng nhưng đến 6 giờ rưỡi cùng anh chạy bộ buổi sáng, như thế nào?"


"Không được!" Khuôn mặt nhỏ Kiều Dư An nhăn dúm dó, buồn bực cắn răng, "Thôi, 7 giờ rưỡi thì 7 giờ rưỡi, cùng lắm thì ăn cơm xong tiếp tục ngủ." Cô đẩy Giang Mộ Trì ra đi vào phòng tắm, từ bóng dáng cô có thể thấy được dáng vẻ vô cùng tức giận.


Đầu ngón tay Giang Mộ Trì vuốt ve khóe môi một chút, vốn dĩ cũng không có muốn bắt cô chạy bộ buổi sáng, vẫn là chiêu lấy lui làm tiến vẫn còn dùng tốt.


Mặc dù có chút tính tình nhỏ, nhưng cũng rất đáng yêu.


Kiều Dư An từ phòng tắm đi ra, đôi mắt nhỏ trừng Giang Mộ Trì, đi tới phòng cất quần áo lấy áo ngủ rồi lại đi vào, trong lúc tắm rửa vẫn luôn lải nhải, nghĩ đến việc mình phải dậy sớm như vậy rời giường ăn sáng liền chua xót. Quả nhiên ngày tháng kết hôn không trôi qua tốt, cô cho rằng hai người sống chung sẽ rất thoải mái, lại không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu, ai ngờ Giang Mộ Trì so với bà bà còn khó chơi hơn.


Cô cũng mặc kệ, dậy không nổi có bản lĩnh thì kéo cô lên. Kiều Dư An âm thầm thề, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày cô trọng chấn thê cương*, quản Giang Mộ Trì!


*Trọng chấn thê cương: khôi phục quyền uy của người làm chồng/làm vợ.


Cọ xát hết nửa ngày, Kiều Dư An vẫn cố ý không ra ở trong nhà vệ sinh dưỡng da, ra ngoài liền trực tiếp ngủ, cô mới không thèm phản ứng với hắn, để cho hắn đêm động phòng hoa chúc gặp quỷ đi.


Không ngờ lúc Kiều Dư An ra tới phát hiện Giang Mộ Trì đã tắm rửa xong, mặc áo ngủ cứng nhắc dựa vào đầu giường.


"Anh tắm rửa ở đâu vậy?" Chút tâm tư nhỏ của Kiều Dư An không thực hiện được, tự nhiên cảm thấy không cao hứng.


"Phòng cho khách kế bên." Giang Mộ Trì ngẩng đầu thấy cô mặc một cái áo ngủ màu đỏ, "Em giống như đặc biệt thích màu đỏ?"


Kiều Dư An cúi đầu liếc mắt nhìn chính mình một cái, "Không phải đâu, mẹ em nói hôm nay là ngày lành nên mặc màu đỏ, trước giờ áo ngủ của em là màu trắng."


"Ừ."


Lúc sau hai người không nói chuyện, Kiều Dư An vội dưỡng da xong. Chỉ mới 9 giờ rưỡi, cô lấy di động bò lên trên giường xem kịch coi như không có Giang Mộ Trì ở đây, không hề có một chút tự giác hôm nay là đêm động phòng hoa chúc.


Không sai biệt lắm đã đến 10 giờ, Kiều Dư An vẫn đang xem đến cao hứng thì di động trên tay đã bị lấy đi, "Nên ngủ rồi."


"Ấy, vẫn chưa xem xong, 11 giờ rồi à?" Kiều Dư An duỗi dài cổ nhìn sang, vẫn còn chưa xem xong kịch quả thật câu tâm cào phổi, không thể chịu được.


"10 giờ." Giang Mộ Trì đặt điện thoại lên tủ đầu giường.


"10 giờ đã ngủ rồi à?" Kiều Dư An đầu dựa vào trên chăn, cô không biết đã bao lâu rồi không có ngủ trước mười hai giờ.


"Ừ, ngủ sớm dậy sớm tốt cho thân thể."


"Này, không phải chứ. Giang Mộ Trì, sao em có cảm giác anh như một ông lão nha, quá tự hạn chế bản thân rồi? Giờ này cuộc sống về đêm chỉ mới vừa bắt đầu." 10 giờ sàn nhảy mới bắt đầu náo nhiệt, còn chưa chơi gì đã đi ngủ rồi? Gì mà ngủ sớm dậy sớm tốt cho thân thể, mấy lời này cô chỉ mới nghe qua từ trong miệng ba Kiều mẹ Kiều.


 "Em nghĩ tới cái kiểu sống về đêm nào vậy?" Giang Mộ Trì liếc mắt nhìn cô một cái.


"Em" Kiều Dư An nói không lên lời, "Em không có nha, chỉ là hôm nay không phải đêm động phòng hoa chúc sao? Anh sớm như vậy đã đi ngủ?"


"Em muốn?" Giang Mộ Trì không chút để ý liếc cô, "Anh cho rằng chúng ta còn chưa đủ quen thuộc, anh có thể cho em thời gian làm quen một chút."


Chuyện như vậy, vẫn nên là người tình ta nguyện mới có ý tứ.


Kiều Dư An bị nhìn chằm chằm trong lòng dâng lên một trận không phục, cảm thấy bản thân không thể thua, vẫn luôn bị chèn ép, cần phải vùng dậy, cô đứng lên xốc chăn, "Quen thuộc cái gì mà quen thuộc, anh đều đã là chồng của em, còn không thể cho em lên?"


Lúc lời nói kia phát lên đầy vẻ hùng hồn dũng cảm nhưng đáng tiếc giây tiếp theo bởi vì chân cô bị chăn túm chặt, chân trái dẫm lên chân phải, cả người trực tiếp bay tới trong lòng ngực Giang Mộ Trì, kêu lên một tiếng đầy xấu hổ.


Kiều Dư An cảm giác thời gian như bị ngừng lại, tay hắn choàng bên eo cô, làn da bên hông một mảnh nóng bỏng, tựa hồ muốn bỏng rát, này vẫn là lần đầu Kiều Dư An cùng nam nhân thân mật như vậy.


Tay Kiều Dư An chống ở bụng hắn, cách một lớp áo ngủ nhưng cô vẫn có thể cảm giác được cơ bụng tinh tế ẩn giấu ở phía dưới quần áo của Giang Mộ Trì, lòng bàn tay đều nóng bỏng, muốn thoát ra lại bị Giang Mộ Trì gắt gao ngăn chặn.


"Anh buông em ra." Kiều Dư An giãy giụa.


"Em vừa rồi nói cái gì?" Giang Mộ Trì không bỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, mang theo cảm giác áp bức.


Kiều Dư An bỗng cảm thấy phía sau lưng lạnh căm căm, có một loại cảm giác vừa nóng vừa lạnh đánh ập vào, "Em cái gì cũng không nói."


"Sau này không thể nói thô tục như vậy được." Giang Mộ Trì kéo người tới, "Em muốn thì nói anh sẽ thỏa mãn em."


"Không phải, em không muốn, em sai rồi." Kiều Dư An túng quẫn, giờ phút này ánh mắt hắn có chút dọa người nha, trực giác nói cho cô biết không nên chọc người nam nhân này.


Giang Mộ Trì cúi đầu tới gần bên tai Kiều Dư An, một luồng khí nóng ập tới tựa hồ từ lỗ tai tới thẳng đầu quả tim.


"Từ từ đã, An An, em có muốn cảm thụ một chút nam nhân 33 tuổi có dáng vẻ như thế nào không?" 


Kiều Dư An cả người run run rẩy rẩy một hồi, trong lòng liền nảy ra một cái suy nghĩ, "Này con mẹ nó quả nhiên là mặt người dạ thú, mẹ ơi, cứu mạng!"


"Không muốn, Giang Mộ Trì chúng ta vẫn còn chưa thân, anh cho em một chút thời gian làm quen." Kiều Dư An bò ra bên ngoài, trên giường lớn chăn bị nhăm dúm dó hết cả nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay Giang Mộ Trì.


"Đều đã kết hôn, chỗ nào không thân, An An vừa rồi là em chủ động trước, đã đốt hỏa thì phải dập, nếu không sẽ thiêu cháy phòng." Tay Giang Mộ Trì chạm mái tóc dài của cô, thực mềm, thực mỏng, như là đám mây.


Trước nay Giang Mộ Trì đối với nữ nhân không có một tí hứng thú, cũng bởi vì vậy vẫn luôn bị đám bạn chê cười, nói hắn có số mệnh cô độc sống quãng đời còn lại, nhưng giây phút này hắn lại đối với tiểu hồ ly trong lòng ngực này vô cùng hứng thú, muốn nếm thử xem môi cô có tư vị gì, cầm chứng thượng cương*, cũng không coi là vô lễ đi? 


"Giang Mộ Trì, anh gạt người, người khác còn nói rằng anh không gần nữ sắc, cao lãnh chi hoa gì gì đó đâu? Bị anh ăn rồi sao?" Kiều Dư An hoảng hốt, vẫn có cái cảm giác chính mình sẽ bị ăn sạch sẽ.


"Em là vợ của anh, còn là em chủ động, anh cũng không nên cự tuyệt." Giang Mộ Trì duỗi tay sang tắt đèn, chỉ để lại cái đèn bàn nhỏ trong một mảnh tối tăm, cứ như trong nháy mắt thiên địa luân chuyển, từ ban ngày biến thành đêm tối, trong đêm tối lại còn tràn ngập ái muội.


"Em sai rồi." Thanh âm Kiều Dư An ủy khuất ba ba vang lên, bất quá cũng không đả động được đến Giang Mộ Trì, hắn trực tiếp động thủ, một cái quay cuồng hai người liền thay đổi vị trí, Kiều Dư An bị đè ở phía dưới.


Kiều Dư An đến thanh âm cũng phát không ra, giờ phút này khoảng cách hai người quá thân cận, gương mặt hai người chỉ cần cô ngẩng đầu một cái là có thể chạm vào. Kiều Dư An mở to hai mắt nhìn nam nhân, ánh đèn mờ nhạc chiếu xạ trên mặt hắn, nửa tối nửa sáng, đôi mắt thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm cô, trong mắt chỉ phản chiếu bóng dáng một mình cô, giống như cảnh tượng bên trong TV, mê người muốn mạng.


Hai người đều không có động đậy, Giang Mộ Trì đang đợi Kiều Dư An nói không, nếu cô không muốn Giang Mộ Trì sẽ không vượt Lôi Trì một bước, cho dù giờ phút này đã động tình, trên người đều nóng lên.


Nhưng làm Giang Mộ Trì không nghĩ đến chính là Kiều Dư An đang mở to mắt đột nhiên cười, một đôi mắt hạnh cong thành trăng non long lanh ngấn nước, sau đó cô nâng cổ lên "Bẹp" một tiếng, hôn trên môi Giang Mộ Trì, sau đó ha ha ha cười, "Giang Mộ Trì, anh thật sự rất dễ nhìn nha." Sẽ làm cô luân hãm trong sắc đẹp.


"Kiều Dư An, đây là em chọc anh." Giang Mộ Trì không hề cho cô cơ hội, đè cô dưới thân.


Hôm nay là mười lăm đêm trăng tròn, bức màn không kéo chặt lộ một mảnh ánh trăng vào phòng, cùng với ánh trăng tiến vào chính là âm thanh sóng biển, tựa hồ như hòa cùng thanh âm trong phòng.


Lúc bắt đầu Kiều Dư An còn rất có sức mạnh, nhưng là con gái cuối cùng thể lực cũng không thể bằng nam nhân, theo âm thanh nhẹ nhàng của sóng biển cô cũng dần đi vào giấc ngủ.


Ngày hôm sau cô bị Giang Mộ Trì đánh thức, mơ mơ màng màng mở to mắt chỉ cảm thấy mí mắt nặng ngàn cân, trên người cũng không thoải mái, so với suốt đêm chơi game còn mệt hơn.


"Làm sao thế, em buồn ngủ quá." Kiều Dư An xoay người tiếp tục ngủ.


"Rời giường dùng bữa sáng, đã 8 giờ." Giang Mộ Trì đã mặc chỉnh tề chuẩn bị tới công ty, nghĩ đến chuyện đêm qua hắn mới để cô nghỉ ngơi nhiều thêm nửa giờ.


"Không dậy nổi, anh đừng quấy em." Kiều Dư An duỗi tay che lại lỗ tai, trên cánh tay trắng nõn lộ ra vài vệt đỏ.


"Ăn cơm xong lại tiếp tục ngủ, Giang gia có gia quy, không thể qua 8 giờ rưỡi dùng bữa sáng, mau dậy thôi." Giang Mộ Trì đem người từ trong ổ chăn đào lên.


Tóc cô lộn xộn, quần áo cũng không có mặc, mắt cũng không mở ra được, bị nhắc tới tính tình nháy mắt lại nổi lên, "Gạt người, gia quy chỗ nào, sao em không có thấy?"


Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua đồng hồ, đã có chút muộn đành buông cô ra đi đeo caravat, "Chị Trần lập tức sẽ đi lên thu dọn phòng, em nếu không lo lắng bị người nhìn thấy dáng vẻ này vậy tiếp tục ngủ đi, anh đi công ty trước đây."


Kiều Dư An mở nửa con mắt thấy hắn đi ra ngoài, thở phì phì cầm gối đầu ném ra ngoài, "Giang Mộ Trì anh vô tình, kéo quần lên liền không nhận người, chết tiệt!"


Tác giả có lời muốn nói: Ừm, ngày lành gà bay chó sủa sắp tới, Giang tổng thỉnh tiếp chiêu!

















































Bình luận

Truyện đang đọc